Chương 265: Gia tộc họ Chúc bị hủy diệt toàn bộ! Con đường vương giả của Lãng gia (1)
Kim Hối hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Gã biết uy lực vũ khí bí mật cô gia làm ra sẽ rất lớn.
Nhưng, thật không ngờ còn khủng khiếp thế này.
Quả thực để cho người ta run rẩy a!
Đây chính là xếp chồng đá thành đập lớn, vững chắc vô cùng, dùng hơn mấy trăm cho đến nghìn năm cũng không vấn đề.
Dựa vào nhân lực đào căn bản cũng không hiện thực.
Trừ phi lập tức vận dụng mấy trăm tên võ sĩ, hơn nữa còn phải có đại lực sĩ, dùng toàn bộ công cụ, lấy thời gian hơn mấy canh giờ mới có thể quật mở một lỗ hổng.
Mà bây giờ dựa vào vũ khí bí mật của cô gia, lại trong nháy mắt liền nổ một lỗ hổng cực lớn, thật là làm cho người không thể tưởng tượng nổi.
Cô gia thật chẳng lẽ là không gì làm không được sao?
Kế tiếp, một màn càng thêm rung động xuất hiện.
Nước lũ ngập trời như hàng chục ngàn con ngựa lao nhanh quét phăng tất cả.
Dòng sức mạnh đó hoàn toàn là bẻ gãy nghiền nát!
Toàn bộ mặt đất đều run rẩy kịch liệt, con chiến mã dưới háng Kim Hối đã run lẩy bẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất không chịu hoạt động.
Kim Hối xuống ngựa, ôm cô gái kia lao điên cuồng lên núi.
Có lẽ là bởi vì xóc nảy khá nhiều, cô gái xinh đẹp này lại tỉnh lại.
...
Nước lũ cuồn cuộn, dọc theo thung lũng quét liên tục, trên đường dưới sườn núi.
Thế càng ngày càng kinh người, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Màn này để cho người ta gặp được chỉ biết cảm giác được nhân lực nhỏ bé.
Mà lúc này đã trời đã sáng.
Khi đám chủ nhân gia tộc họ Chúc còn ở trên giường ngủ say, thế nhưng người hầu người đã sớm rời giường làm việc.
Toàn bộ bên trong trang viên, người hầu tỳ nữ tá điền vân vân cộng lại, có chừng hơn nghìn người.
Bọn họ cơ hồ là người nghe thấy tiếng nổ trước tiên, tiếp đó rất nhanh lao tới, tức khắc gặp được một màn vô cùng đáng sợ.
Nước lũ cuồn cuộn đến từ thung lũng tuôn ra.
- Có lũ, có lũ lụt!
- Mau đào mạng, chạy trối chết đi...
Vô số người hầu, tá điền đều ném xuống tất cả mọi thứ trong tay mà lao lên trên núi.
Nếu như là nông dân, dân trấn bình thường, còn có thể gom tài sản trong nhà.
Nhưng bọn họ đều là người hầu, có thể nói cơ hồ là không có gì cả, cũng không có cái gì có thể dọn dẹp.
Cho dù có, cũng chỉ là giấu đi một chút tiền mọn mà thôi.
Toàn bộ người hầu bên trong trang viên như chim muông tán loạn, lao điên cuồng vào hai phía ngọn núi.
Thời gian vẫn còn kịp.
Bởi vì khoảng cách đại hồng thủy vẫn còn mấy dặm.
Con trai Tử tước Chúc Lan Đình Chúc Văn Đài ôm thị thiếp ngáy khò khò.
Đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động mãnh liệt.
Động đất?
Gã chợt từ trên giường bò dậy, mở ra cửa sổ.
Tiếp đó, gã gặp được một màn suốt đời khó quên.
Nước lũ ngập trời trào ra từ bụng của sơn cốc.
Dọc theo đường đi, hoàn toàn là bẻ gãy nghiền nát.
Vườn trồng cây, xưởng ủ rượu, trường đua ngựa, còn có các loại phân xưởng của gia tộc họ Chúc toàn bộ bị nước lũ cuốn trôi
Tất cả phòng ốc, toàn bộ nát bấy.
Tiếp đó, quần áo gã cũng không kịp mặc, chỉ biết lao điên cuồng về phía đỉnh núi.
- Ùng ùng...
- Ùng ùng...
Cuối cùng, nước lũ kinh người đến.
Mang theo vô số bùn đất, mang theo vô số phế tích, càn quét qua tất cả phủ đệ lộng lẫy xa hoa của gia tộc họ Chúc.
Những cột chạm thềm đá, hoàn toàn phá hủy.
Đám cầu nhỏ nước chảy, cũng hoàn toàn phá hủy.
Thêm đình đài lầu son, trong nháy mắt biến thành phế tích.
Tất cả vườn hoa, tất cả nhà kho, tất cả phòng ở.
Trong nháy mắt bị nước lũ cuốn phăng.
Bởi vì lao xuống không chỉ có riêng là mảnh vụn của con đê gia tộc họ Chúc còn có lượng nước khổng lồ từ hồ chứa cũng điên cuồng tuôn ra, thậm chí nước Nộ Giang giống như tìm được lỗ tháo nước.
Cho nên sức mạnh của lũ quét là hết sức kinh người, quả thực vượt qua thủy triều của sông Tiền Đường.
Thế tử Chúc Văn Đài, Tử tước phu nhân đứng ở trên núi cao, nhìn một màn này, toàn thân run rẩy, run lẩy bẩy.
Toàn bộ kết thúc!
Toàn bộ kết thúc rồi!
Sau khi gia tộc họ Chúc giao ra đất phong chỉ còn lại cái trang viên trước mắt này thôi.
Bây giờ, tất cả chuyện này đều bị phá hủy.
Trăm năm cơ nghiệp đó.
Toàn bộ táng thân với nước lũ bên trong.
Vợ của Chúc Lan Đình đầu tiên là sững sờ như phỗng, tiếp đó gào khóc.
- Trời ạ!
- Ông trời ơi, ngài vì sao phải đối với họ Chúc chúng ta như vậy.
...
Thẩm Thập Tam trên đường thay đổi sáu con ngựa, cuối cùng chạy tới Khổ Thủy.
Mảnh đất này gần bờ biển.
Vô số năm trước bởi vì nước biển dâng cao, cho nên nước biển chảy ngược và bao phủ toàn bộ mảnh đất này.
Sau nước biển rút đi, mảnh đất này liền trở thành đất bị nhiễm mặn.
Bất kỳ cái gì cũng không sống nổi, cho nên cũng không có ai sinh hoạt.
Bởi vì toàn bộ nước nơi này đều đắng nghét, cho nên được gọi là Khổ Thủy (nước đắng).
Dọc theo con đường này, Thẩm Thập Tam như lâm đại địch, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu.
Tuy rằng gã không hỏi rõ ràng phải làm chuyện gì, nhưng nhưng trong lòng biết việc này quan hệ trọng đại, thậm chí liên quan đến sống chết tồn vong của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Không vì người khác, coi như là vì cha mẹ an hưởng tuổi già, gã cũng sẽ liều mạng.
Thẩm Lãng, ta sẽ cho ngươi thấy Thẩm Thập Tam ta đây là sao minh đến cỡ nào?
Ta nhất định phải để cho ngươi bởi vì đem ta để đó không dùng vứt sang một bên phải hối hận.
Dọc theo con đường này, gã những tưởng mình sẽ ngộ thần sát thần, gặp phật giết phật.
Nhưng hiện thực cùng lý tưởng là có chênh lệch!
Thẩm Thập Tam ngay cả một con quỷ cũng không gặp phải, thuận lợi vô cùng mà đến đích, để cho gã có một sự hụt hẫng.
Đi tới đoạn đập Khổ Thủy, gã đo lường vị trí.
Tiếp đó bắt đầu dụng hết toàn lực tiến hành khai thác.
Đào ra một cái lỗ sâu, tiếp đó lấp cái rương kia vào.
Dùng đá lấy lửa đốt kíp nổ thật dài.
Tiếp tục, lao điên cuồng rời khỏi.
Tương tự hai phút sau!
- Ầm!
Một trận nổ.
Đập Khổ Thủy chợt bị tét thành một vết nứt lớn
Nước lũ hồ chứa nước Nộ Giang tìm được một cái lỗ tháo nước chân chính, trào ra.
Cộng thêm mưa đã tạnh.
Cho nên, mực nước hồ Nộ Giang không ngừng giảm xuống.
...
Đập Kim Tự phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mưa lại ngừng.
Năm trăm tên võ sĩ tinh nhuệ phân tán ra, một bộ phận đi tuần tra, quét sạch tất cả kẻ địch còn tồn tại.
Một bộ phận đi đến trạm gác phía trên đập lớn, đi tiêu diệt đội thủ vệ của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Cuối cùng hơn một trăm người đi phá đập.
Nhưng mà, xung quanh không có một bóng người.
Ngay cả trạm gác đập lớn cũng trống không.
Có gì đó không đúng, nội ứng trạm gác nên thời thời khắc khắc đều có người.
Nhất là mưa lớn như vậy hôm nay, làm sao có thể không ai phòng thủ.
Giải thích duy nhất chính là người của phủ Bá Tước Huyền Vũ phát hiện đội ngũ của bọn họ, cho nên người bên trong trạm gác sớm chạy trốn.
- Chúng ta bị người phát hiện, vội vàng động thủ khai thác.
Chúc Lan Đình hạ lệnh.
Tiếp đó, hơn một trăm người cầm đủ loại công cụ, bắt đầu đào điên cuồng.
Dã tâm Chúc Lan Đình quá lớn.
Ông ta muốn trực tiếp đào ra một cái lỗ vĩ đại rộng hai ba trượng.
Cho nên, để hai trăm người phân tán ra tới khai thác.
Loại đập xây bằng đá tảng này, ngươi muốn đào ra một cái lỗ để nhét vào thuốc nổ coi như dễ.
Nhưng ngươi muốn dựa vào nhân lực mà quật ra một khe hở dài mấy trượng thì khó.
Bởi vì cái đập lớn dày vô cùng, ước chừng hơn mười thước.
- Nhanh, nhanh lên, nhanh...
Chúc Lan Đình rống to hơn.
Hơn hai trăm người, ra sức khai thác.
Dùng hết mọi lực lượng.
Nạy từng khối đá trên đập lớn tiếp đó ném tới trong hồ chứa nước.
Tử tước Chúc Lan Đình mừng rỡ, dựa theo tốc độ như thế tiếp tục, tối đa không đến hai canh giờ, là có thể quật ra một cái lỗ to đùng.
Đúng mà ngay tại lúc này.
Toàn bộ mặt hồ chứa nước bỗng nhiên xao động mạnh.
Tiếp tục, có người nói:
- Có phải ta hoa mắt hay không, thế nào lại cảm giác mực nước đang giảm xuống vậy.
Kỳ thực mực nước giảm xuống được đặc biệt chậm chạp, gần như mắt thường không thể nhận ra.
Thế nhưng trải qua mấy phút sau đó, rõ ràng nhìn thấy mực nước đã giảm xuống một chút.
Không lâu sau sau.
Mặt nước lại chợt một trận run rẩy.
Là Thẩm Thập Tam nổ tung đập Khổ Thủy để xả lũ.
Lần này, mực nước giảm xuống đã tương đối rõ ràng.
Bởi vì xuất hiện hai cái lỗ xả lũ khổng lồ.
Mà hai trăm người này vẫn ở chỗ cũ điên cuồng đào đập lớn.
Nhưng mà, mực nước giảm xuống được càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng còn nhanh hơn so với tốc độ đào bới.
Tử tước Chúc Lan Đình kêu lên:
- Đây, đây là tại sao a? Tại sao vậy?
Tuy rằng hết mưa rồi, nhưng mực nước cũng không thể giảm xuống được nhanh như vậy?
Bên cạnh có người nói:
- Trừ phi, có người ở địa phương khác xả lũ.
Nghe nói như thế, Tử tước Chúc Lan Đình không khỏi sợ nổi da gà, trái tim chợt chùng xuống.
Bởi vì ông ta liên tưởng đến một khả năng vô cùng kinh khủng.
Tiếp đó, da đầu từng đợt tê dại.
- Đi, đi, đi...
Tử tước Chúc Lan Đình ra sức hò hét.
Thiếu chủ thành Nộ Triều Cừu Kiêu hỏi:
- Vì sao phải đi? Dù cho mực nước giảm xuống, chúng ta cũng vẫn như cũ có thể mở đập lớn, dù cho nước lũ không mãnh liệt, cũng vẫn có thể bao phủ đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ mà.
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Không thể nào, không thể nào. Có người ở vị trí thấp nhất đào đập lớn xả lũ, kế tiếp mực nước sau đó xuống còn thấp hơn trên đê, chỉ dựa vào thung lũng liền có thể ngăn cản, vô ích, ngập lụt không được phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Hơn nữa, bây giờ Tử tước Chúc Lan Đình căn bản không để ý tới lũ lụt phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Hủy diệt cơ nghiệp địch nhân tuy rằng thoải mái, nhưng quan trọng hơn là giữ được cơ nghiệp bản thân đó.
Ông ta không nói hai lời, cỡi chiến mã, mang theo đội ngũ chạy như điên về nhà.
- Tuyệt đối không nên a, tuyệt đối không nên!
Vừa lao điên cuồng, Tử tước Chúc Lan Đình vừa cầu nguyện.
Tuyệt đối đừng xuất hiện cục diện đáng sợ nhất.
Nhất định là sụp đổ đập Khổ Thủy, nhất định là như vậy, bởi vì nơi đó địa thế thấp nhất, nơi đó áp lực nước lớn nhất.
Thẩm Lãng cũng không phải thần, hắn làm sao có thể biết ta sẽ tới quật đập Kim Tử chuẩn bị lũ lụt phủ Bá Tước Huyền Vũ?
Hơn nữa, hắn lúc này chắc còn ở bãi săn Nộ Giang, thiếu phương pháp phân thân, căn bản không có thể tới hại ta được.
Ta nhất định là tự hù dọa bản thân.
Cơ nghiệp gia tộc trăm năm của ta nhất định không có chuyện gì, nhất định!
Tử tước Chúc Lan Đình không ngừng khuyên giải an ủi bản thân, vừa điên cuồng giục ngựa lao điên cuồng.
Nhanh, nhanh lên, nhanh nào!
...
Đội ngũ của phủ Bá Tước Huyền Vũ trùng trùng điệp điệp mà rời khỏi bãi săn Nộ Giang, trở về thành Huyền Vũ.
Thẩm Lãng, Bá tước Kim Trác, Mộc Lan đều ở trong một chiếc xe ngựa lớn.
Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông ở trên một chiếc xe ngựa khác, bởi vì trọng tải gã quá nặng.
Lãng gia lại bắt đầu màn biểu diễn của hắn, hơn nữa còn là biểu diễn quan trọng nhất.
Bởi vì, hắn sắp sửa sắp xếp gia tộc họ Kim kế sách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ổn định và hoà bình lâu dài.
Nhạc phụ đại nhân hỏi:
- Bá tước Tấn Hải phải đem đảo Kim Sơn thuận lợi cho chúng ta à?
- Không phải. - Thẩm Lãng nói:
- Ta đặc biệt khát vọng ông ta không thèm cho chúng ta.
Nhạc phụ đại nhân sững sờ:
- Tại sao?
Thẩm Lãng nói:
- Tranh chấp đảo Kim Sơn đối với chúng ta quan trọng nhất chính là có quyền đảo Kim Sơn, điểm này chúng ta đã thành công. Nhưng dù cho nắm lại hòn đảo này, muốn để nó sản sinh lợi ích, ít nhất là sự tình một hai năm từ nay về sau.
Kim Trác đồng ý.
Bởi vì kế tiếp phải khai thác khoáng sản đảo Kim Sơn, phải kiến tạo xưởng tinh luyện kim loại mới, đều cần thời gian, nhân lực, tài lực.
Gia tộc họ Đường không có khả năng đem những thứ này đều giao cho ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Thái thú Trương Xung là một người cực kỳ phi thường giỏi, con người này ưu điểm lớn nhất chính là kiên nghị quyết đoán. Một khi ván cờ thất bại, ông ta liền sẽ lập tức bỏ đi bước này, lập tức tiến vào bước tiếp theo. Ông ta thà hi sinh lợi ích trước mắt, cũng nhất định phải nắm giữ quyền chủ động.
Bá tước Kim Trác cảm thấy.
Sáng sớm hôm nay nhìn thấy Trương Xung, giống như hoàn toàn không có bị thất bại, lại một lần nữa giống như một lưỡi đao sắc sáng lạnh bức người nhưng vừa ẩn sâu trong bóng tối.
Lần này tranh chấp đảo Kim Sơn, Thẩm Lãng cùng Trương Xung thực sự miễn cưỡng xem như huề.
Bởi vì vận khí đứng ở bên Thẩm Lãng này, Trương Xung mới thua.
Bằng không, hươu chết vào tay ai thật sự là khó nói.
Quan điểm, bản lĩnh, quyết tâm, lòng dạ của vị Thái Thú đại nhân này không thiếu.
Then chốt ánh mắt của ông ta nhìn phía Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ không có bất kỳ một chút địch ý.