WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 269: Kế hoạch bá nghiệp hoành tráng! Thiên Thiên và Thẩm tra nam thông đồng dụ dỗ (1)

Chương 269: Kế hoạch bá nghiệp hoành tráng! Thiên Thiên và Thẩm tra nam thông đồng dụ dỗ (1)





Nghe những lời này, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Kim Hối chảy xuống.

Cô gia, ngài nghĩ rằng ta là ngài sao? Có khả năng lớn như vậy để đoạt vợ?

Kế tiếp, Kim Hối báo cáo mọi thứ hoàn chỉnh cho Thẩm Lãng.

Vừa nghe xong, Thẩm Lãng nhướng mày.

Rõ ràng thượng bất chính hạ tắc loạn a.

Nếu như trong đám tư quân của phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất hiện loại chuyện này, không chờ người khác động thủ, Bá tước Kim Trác đầu tiên đã chém đầu những người này.

Chà đạp con gái nhà lành, đây là cấm kỵ tuyệt đối trong gia tộc họ Kim.

Ai vi phạm thì chết!

Mà binh sĩ gia tộc họ Chúc lại công nhiên bắc nữ tử vào trạm gác để hành hạ.

Hơn nữa vô cùng hiển nhiên, một khi chà đạp chán chê, cô gái này chắc chắn sẽ bị giết chết.

- Kim Hối, nàng nhìn thấy ngươi làm tất cả mọi chuyện?

Kim Hối gật đầu nói:

- Đúng vậy, cô gia.

Việc này phiền toái.

Cái thứ thuốc nổ này, bây giờ là tuyệt đối tuyệt đối không thể lộ diện, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu.

Loại chuyện nổ đê này, cũng tuyệt đối không thể để bại lộ, bằng không chính là sai lầm khủng khiếp.

Hủy đê phát lũ lụt dìm tài sản nhà người ta, loại chuyện này một khi bại lộ, rõ ràng phải mất đầu.

Thẩm Lãng giả vờ nói:

- Nếu nàng nhìn thấy, như vậy không có cách nào, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Tức khắc, Kim Hối run lên, trực tiếp quỳ xuống.

Mà cô gái kia ngược lại càng ngẩn cổ lên, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, chẳng có vẻ sợ chết chút nào.

Nàng dĩ nhiên là không sợ chết, bằng không cũng sẽ không tìm chết, hơn nữa trực tiếp cầm tảng đá định đập vào đầu mình.

- Cô gia, xin... Xin ngài khai ân.

Trán của Kim Hối dán trên mặt đất, dùng hết toàn bộ khí lực cầu khẩn.

Thẩm Lãng nói:

- Việc chúng ta không thể để cho bất ý ai thấy, nếu không sẽ cho cả gia tộc mạo hiểm tính mạng đấy.

Kim Hối cất giọng run rẩy:

- Nàng, nàng sẽ không nói đâu, chắc nàng đặc biệt thống hận phủ Tử tước Lan Sơn.

Tiếp tục, Kim Hối hướng cô gái kia nói:

- Cô nương nhanh thề đi, nhanh thề đi nào, cô nương tuyệt đối không nói ra.

Cô gái kia vẫn bướng bỉnh bất tuân, duỗi cổ chờ Thẩm Lãng tới giết, miệng bị bịt, nhưng ánh mắt cũng không có nửa phần cầu xin tha thứ.

Thẩm Lãng nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, nhất là chú ý da, tóc, móng tay của nàng.

Đây là một cô gái xuất thân đặc biệt cao sang, trong lòng tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.

Hơn nữa cá tính còn rất mạnh đến kịch liệt.

Thế nhưng, lại không có một chút võ công, bằng không cũng sẽ không bị đám võ sĩ cặn bã thủ hạ của Chúc Lan Đình bắt đi.

Kỳ lạ ở chỗ một cô gái có xuất thân cao quý vì sao lại một mình ra ngoài? Tại sao còn đi qua gần chỗ phủ Tử tước Lan Sơn vậy?

Nàng đến tột cùng có thân phận gì?

Thẩm Lãng tiến lên phía trước, tới gần vị trí ngực của nàng, nhắm mắt lại lắng nghe.

Cặn bã!

Trong tròng mắt của cô gái, lập tức hiện ra hai từ này.

Nhưng Kim Hối lại biết, cô gia không phải cố ý phải đùa giỡn cô gái này.

Đây mặc dù là một tra nam, nhưng... Cũng là một tra nam có sĩ diện.

Hắn chỉ biết chờ nữ nhân khác như thiêu thân lao đầu vào lửa dâng hiến, muốn để hắn chủ động đi thông đồng nữ nhân khác thì e là rất khó.

Nhịp tim của cô gái này không đều, trái tim không tốt lắm, có chút bệnh.

Lại nhìn màu môi nàng, quả nhiên có màu tím sậm, nhìn qua vô cùng quyến rũ bí ẩn, nhưng cũng không phải màu sắc khỏe mạnh.

Cái này cũng chứng minh nàng vì sao không thể luyện võ.

- Kim Hối, giết nàng đi! - Thẩm Lãng nói ra, tiếp đó đi ra ngoài.

Kim Hối ngẩn ngơ, tiếp đó lệ rơi đầy mặt, ra sức dập đầu, trực tiếp đem cái trán dập đến chảy máu.

- Cô gia, cô gia khai ân!

- Kim Hối này từ nhỏ lớn lên ở phủ Bá Tước, ở đây là nhà của ta, nhưng tiểu nhân chưa từng cầu xin bất kỳ ai, ngay cả Bá Tước đại nhân ta cũng không cầu xin.

- Bây giờ, xin cô gia khai ân, Kim Hối dù cho làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài.

Một lát sau, cái trán của Kim Hối máu thịt không rõ.

Bên cạnh Thẩm Thập Tam nhìn thấy việc này không đành lòng, cũng quỳ xuống:

- Chủ nhân khai ân.

Mà cô gái kia nguyên bản bướng bỉnh bất tuân, nhưng thấy đến bộ dạng này của Kim Hối, ánh mắt tức khắc dịu dàng xuống lộ ra một chút yếu đuối.

Thẩm Lãng hỏi:

- Kim Hối, ngươi thích cô gái này sao?

Kim Hối đương nhiên thích.

Con người là một loại động vật rất kỳ quái.

Tiếng sét ái tình rất khó phát sinh ở trên người tên cặn bã như Thẩm Lãng.

Bởi vì hắn đã gặp quá nhiều người đẹp, thích hắn đàn bà cũng nhiều lắm, hắn ước gì mỗi ngày đều có tiếng sét ái tình với người ta.

Mà có một loại người sống ở thế giới nội tâm của mình, hành vi lầm lì, cho nên rất dễ vừa gặp đã yêu này.

Khi cô gái này quyết liệt dùng tảng đá đập nát đầu mình tự sát, Kim Hối cũng cảm giác được nội tâm của mình run lên.

Đúng là cái dạng kiêu ngạo, yếu đuối, dứt khoát, xinh đẹp của nàng đả động nội tâm của gã.

- Tiểu nhân không có! - Kim Hối run rẩy nói, toàn thân đều ửng hồng, ngượng ngùng được giống như con tôm sú bị nấu đỏ vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Cho ngươi hai con đường, hoặc là giết nàng, hoặc là cưới nàng.

Kim Hối nói:

- Thế này, làm sao được chứ? Đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à? Hơn nữa tiểu nhân chỉ là một đầy tớ, không xứng với vị tiểu thư này, không xứng với...

- Vậy phải giết thôi! - Thẩm Lãng nói.

Tức khắc Kim Hối đau khổ, lo lắng vô cùng.

- Cô gia, tiểu nhân sẵn lòng dùng tính mạng bảo đảm cho vị tiểu thư này, nếu như nàng tiết lộ bí mật của chúng ta, tiểu nhân nguyện tự sát chuộc tội

Thẩm Lãng cười lạnh nói:

- Nếu nàng thực sự nói ra bí mật chúng ta làm nổ đê, dù cho chặt đầu ngươi mười lần cũng không đủ.

Tiếp tục, hắn lại nói:

- Cái phiền toái này là ngươi tìm trở về, vậy do ngươi để giải quyết, ngươi mang cô ta về nhà ngươi, cố mà trông cô ta, nếu để cho cô ta chạy trốn, chính ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.

- Vâng! - Kim Hối đáp.

Tiếp đó, hắn đi tới trước mặt cô gái kia, khom người nói:

- Tiểu thư, ta sẽ hai sợi dây trên chân cô nương, mang cô nương trở về nhà ta. Cô nương yên tâm, nhà ta còn có một đứa em gái, cô nương ở một phòng riêng. Ta... Ta tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước.

Sau khi hai chân cô gái kia được tháo dây, vẫn quật cường đứng tại chỗ không thèm nhúc nhích.

Thẩm Lãng nổi giận mắng:

- Kim Hối, cái đồ phế vậy, ngay cả một nữ nhân đều không giải quyết được, nuôi ngươi còn có ích lợi gì.

Nghe được Kim Hối bị mắng, lông mày cô gái kia giương lên, định bụng phản bác, thế nhưng trong miệng lại nói không ra lời.

Nhưng lại không đành lòng nhìn thấy Kim Hối bị quở trách, liếc Thẩm Lãng một cái xong rồi đi ra ngoài.

Kim Hối chạy tò tò theo sau.

Thẩm Lãng đưa ánh mắt nhìn về Thẩm Thập Tam nói:

- Ngươi cũng cực khổ.

- Vâng. - Thẩm Thập Tam lạy xuống.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, sau đó lúc rảnh rỗi, ta chỉ điểm võ công của ngươi.

Hai chân của Thẩm Thập Tam run lên.

Chủ nhân đừng có khoác lác được không vậy? Toàn bộ bên trong phủ Bá Tước, ngài nói xem ngài đánh thắng nổi ai?

Ngài ngay cả thế tử béo kia còn đánh chả lại, thậm chí còn thua cả con bé tiểu Băng, ấy vậy còn muốn chỉ điểm võ công cho ta à.

Thế nhưng lúc chủ nhân khoác lác ngươi có thể phản bác à? Đương nhiên không thể!

Thế là, Thẩm Thập Tam lại thêm cung kính lạy xuống:

- Vâng!

Động tác này, liền phảng phất như gặp phải đại tông sư Chung Sở Khách vậy.

Được, Thẩm Thập Tam nhà ngươi có tiền đồ!

Sau khi Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam rời khỏi, nhạc phụ đại nhân mới đi ra.

- Lãng nhi, nếu như ta không có đoán sai, cô gái này có thể...

Thẩm Lãng nói:

- Tám phần mười là nàng, xuất thân từ hào môn quyền thế, thế nhưng trái tim bẩm sinh không khỏe, cho nên không thể luyện võ, tính cách lại mạnh mẽ quật cường, Chúc Lan Đình này đúng là tự tìm đường chết!

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Thân phận của nàng như vậy, dù cho từng bị làm nhục, Kim Hối có thể lấy nàng à?

Thẩm Lãng nói:

- Thế nào không được? Cô nàng này bởi vì từ nhỏ trái tim có vấn đề, cho nên tính cách cực đoan, cho nên ý muốn hoàn toàn khác người bình thường. Loại trai đẹp anh tuấn phong độ nhẹ nhàng như con mà mắt nàng còn chả thèm nhìn thẳng mà chỉ thích loại bí ẩn như Kim Hối, hơn nữa nếu con ăn hiếp Kim Hối càng nhiều, nàng lại càng yêu thương, đồng bệnh tương liên!

Bá tước Huyền Vũ không nói gì.

Con rể à, lúc con nói cứ vào chuyện chính là được, có thể đừng mượn cơ hội dùng một cả câu khoe khoang bản thân hay không.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ, nhóc mập nhà ta năm nay cũng mười tám, vì sao chẳng có tin tức gì về hôn sự của nó vậy?

Kim Mộc Thông dù có bét nhè như thế nào đi nữa cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, người thừa kế trăm năm gia tộc quyền thế.

Đừng xem Thẩm Lãng luôn luôn ăn hiếp gã, luôn miệng nói gã không có con gái thích.

Dĩ nhiên, gã đúng là không có đứa con gái nào thích thật.

Thế nhưng, muốn lấy một người vợ thì dễ, thậm chí vợ đẹp cũng được.

Chỉ cần Bá tước Huyền Vũ phóng nói ra miệng, không biết có bao nhiêu đại thương nhân muốn đem con gái gả cho Kim Mộc Thông, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiều.

Thương nhân mặc dù có tiền, thế nhưng thân phận không cao, một khi cùng quý tộc trăm năm thông gia, trong nháy mắt một bước lên tiên.

Đương nhiên, hôm nay quốc quân muốn khai đao với phủ Bá Tước Huyền Vũ nên thật sự không có thương nhân nào dám đem con gái gả cho Kim Mộc Thông.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Kỳ thực, Thông nhi đúng là hôn ước.

Lúc trước ông ta mỗi lần đều kêu Kim Mộc Thông, bây giờ lại kêu Thông nhi, đại biểu cho nội tâm Bá tước Huyền Vũ biến hóa.

Đứa con trai này tuy rằng ngốc, thế nhưng đáy lòng thiện lương, cũng không thiếu lòng bao dung, hơn nữa ý chí cũng khá kiên nghị.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.