Chương 281: Độc chiêu của Thẩm Lãng! Cô gái từ hôn thê thảm! Xuất binh (1)
Trả thù dạng con gái như Tiết Lê thì phải ở mức độ nào?
Không thể nào cạo trọc đầu, hậu quả quá nghiêm trọng.
Giết chết thì càng thêm không được.
Để cho nàng dính vào bệnh đường sinh dục?
Cũng không được!
Quá cùng hung cực ác.
Đừng xem nàng khí thế hung hăng tới từ hôn, nhưng ít ra bản thân nàng cùng phủ Bá tước Huyền Vũ còn chưa phải là quan hệ ngươi chết ta sống.
Cô gái này, tội không đáng chết.
Then chốt nàng dù sao cũng là nghĩa nữ của Xung phi, nếu để cho nàng chết, phủ Bá tước Huyền Vũ không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Cần một loại trả thù thế này.
Để cho nàng đặc biệt bi thảm, thậm chí có một đoạn thời gian sống không bằng chết.
Nhưng lại hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, còn tràn đầy nỗi niềm khó nói, căn bản không dám công khai ra ngoài, thậm chí không dám để bất kỳ người nào khác biết.
Rất nhanh, Thẩm Lãng có chủ ý.
Hắn không khỏi tự xét lòng mình, có thể quá ác không vậy?
Lúc này Tiết Lê đi vào sân, liếc mắt Thẩm Lãng một cái.
Liền cái nhìn này, để Thẩm Lãng vô cùng tức giận.
Bởi vì, ánh mắt nàng thực sự như là nhìn con kiến, nhìn không khí vậy.
Ôi đệch!
Thẩm Lãng ta đây đẹp trai như vậy, ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Đàn bà quý tộc khác, dù cho nhìn không hơn thân phận người ở rể như ta, nhưng là thấy đến ta cũng liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, tim đập như thỏ, mặt đỏ tới mang tai.
Từ đó có thể thấy được, cô gái này thật sự là có người trong lòng, hơn nữa còn là cái loại người trong lòng yêu đến cực điểm.
Loại tình yêu say đắm này để cho nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ với mỹ nam như Thẩm Lãng.
- Ngươi chính là Thẩm Lãng? - Tiết Lê nói.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Bái kiến Tiết tiểu thư.
- Đừng như vậy. - Tiết Lê nói:
- Ngươi chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi, địa vị cũng chỉ cao hơn người hầu một chút, không có tư cách hành lễ với ta như vậy.
Tiếp tục, Tiết Lê cầm lấy khăn lụa ngăn trở bản thân một nửa khuôn mặt.
- Ngươi hướng mắt xuống mau, người có thân phận, là không có tư cách ngó mặt ta.
Lần này Thẩm Lãng thật sự có chút kinh ngạc.
Con bé này lớn lối ương ngạnh như vậy?
Rõ ràng khó gặp.
- Nhiều lần nghe qua tên của ngươi, còn tưởng rằng thật sự tài ba, hôm nay vừa thấy rõ ràng hoàn toàn thất vọng. - Tiết Lê khinh thường nói:
- Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm có nhìn trúng cũng chẳng dùng được, nhìn khí sắc, nghe hít thở, chỉ sợ là phế vật, Kim Mộc Lan rõ ràng sa đoạ a. Dù cho ả có tìm không ra loại đàn ông gây kinh ngạc thiên hạ như Xung lang cũng không đến mức chọn trúng thứ phế vật như ngươi mời đúng.
F*ck, miệng của con bé này còn độc hơn cả Thẩm Lãng.
Xem ra, nàng ở phủ Bá tước Huyền Vũ đã coi như là ra vẻ lễ độ vô cùng.
Thẩm Lãng cũng từng gặp công chúa Ninh La, cũng có thể coi là tự nhiên phóng khoáng, nho nhã lễ độ.
Tiết Lê này chỉ là con gái một Bá tước, phách lối thành như thế, gia tộc họ Xung cùng Xung phi đã nuông chiều nàng thành dạng gì.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài... - Tiết Lê phất tay một cái, như là đuổi con ruồi vậy:
- Mang theo chó của ngươi ra ngoài luôn đi.
Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngẩng đầu một cái.
Chó ở trong miệng ngươi, là ta à?
Trong ánh mắt của ông ra nhanh chóng lóe một một chút ý đồ giết người.
Không phải là bởi vì bị chửi là chó.
Mà là bởi vì cô gái trước mắt này có chút quen mắt, hơi giống Tiết Tuyết.
Đương nhiên giống, bởi vì đây là chị em họ.
Kiếm Vương Lý Thiên Thu hôm nay là đại tông sư, kỳ thực chẳng quá để ý người khác nhục nhã.
Thế nhưng thù hận Tiết Tuyết hạ độc vợ, ông vĩnh viễn đều không thể tiêu tan.
Đứa con gái vô tình giẫm lên tình cảm của ông và vợ, ông ta vĩnh viễn không cách nào tha thứ.
Bọn họ hoàn toàn là xem cô gái kia trở thành con gái ruột, coi như châu báu.
Kết quả nó lại ác độc như vậy, không chỉ trộm đi kiếm phổ, hơn nữa đầu độc vợ ông.
Vết sẹo này, Lý Thiên Thu vĩnh viễn không xóa nhòa được.
Thẩm Lãng nói:
- Mã phu, chúng ta đi.
- Vâng. - Kiếm Vương đặc biệt phối hợp, khom người đi theo phía sau Thẩm Lãng, phảng phất như là một người đánh xe chân chính vậy.
Vậy thái độ phải khiêm tốn đến cỡ nào.
Trước khi đi, Thẩm Lãng dùng thị lực X quang nhanh chóng liếc ngay thắt lưng của Tiết Lê.
Không phải đùa giỡn lưu manh.
Của hắn là X quang, không phải mắt nhìn xuyên tường, gì cũng không thấy được.
Hắn chẳng qua là xác định kiểu dáng tiết khố của con bé kia mà thôi.
Sau khi tiến vào viện, Tiết Lê che mũi, giống như hơi thở Thẩm Lãng để lại trong không khí có độc vậy.
- Tên ở rể hèn hạ kia ở phòng nào? Niêm phong lại cho ta.
- Đổi hết tất cả mọi thứ bên trong cho ta, mền, ra giường, mùng màn toàn bộ đổi hết.
- Thay thảm mới, ta chỉ quen đi trên thảm lông lạc đà của nhà Xung lang thôi.
- Tất cả cái ghế, toàn bộ trải lụa lên, sau đó đặt đệm lông lạc đà lên.
- Tất cả thùng nước tắm, chậu rửa mặt đổi hết, ném hết tất cả những thứ này đi.
Nguyên bản đám quan lại trong quan dịch này còn định vuốt mông ngựa, đây dù sao cũng là con nuôi của Xung phi đó.
Thế nhưng nghe vậy xong, tên kia lại vội vàng lui ra ngoài.
Quên đi!
Hạng đàn bà mắt cao hơn đầu như thế, nếu ra sức nịnh bợ thì ả sẽ mất hứng, bởi vì thấy ngươi quá hèn mọn, không có tư cách nịnh ả.
Thậm chí, ngươi và nàng hít thở không khí cùng một cái nhà cũng là sai.
Diễn xuất hào hoa xa xỉ như vậy đúng là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy!
Ngay cả Tổng đốc đại nhân, cũng không có xa xỉ như vậy.
...
Thẩm Lãng chán nản tìm một cái khách sạn ở.
Nhưng mà Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngược lại thoải mái, cuối cùng có thể thong thả ung dung ở trên giường ngủ một giấc.
Vẫn là loại phòng gian khổ mộc mạc này, mới có thể làm cho người an ổn.
Lúc này ở một căn phòng khác Thẩm Lãng từ trong cái túi lấy ra mấy chục cái chai.
Cầm lấy một chai, buông xuống.
Cầm lấy một chai, lại buông xuống.
Lãng gia mỗi một lần ra ngoài đều chuẩn bị được đặc biệt đầy đủ nào là lượng vàng, quần áo, mặt nạ, xà phòng thơm vân vân cũng là cần thiết.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là mấy chục bình bảo bối của hắn.
Bên trong có thuốc gây ảo giác mạnh nhất, acid sunfuric, virus các loại.
Không có cách nào, lòng phòng người không thể không có, lòng hại người không thể không thiếu. Cho nên Thẩm Lãng mỗi một lần ra ngoài, mấy thứ này đều phải mang theo, nhỡ ra một ngày kia liền dùng tới thời? Nhân sinh đời này nói không chừng liền gặp phải kẻ thù gì đó thì sao.
Nhưng mà đồ vật trong mấy cái chai đều quá độc.
Con bé Tiết Lê này, tội không đáng chết.
Chọn lựa rất lâu, Thẩm Lãng cuối cùng lựa ra một chai.
Thứ này tốt, thứ này tốt!
Đây là Thẩm Lãng chiết xuất từ một loại cây cối không biết tên.
Rễ và lá loại thực vật này mọc đầy những cục u chi chít, giống như cóc vậy.
Hơn nữa lá cây này có độc, dù cho đụng vào một chút cũng rất đáng sợ.
Chỗ chạm được sẽ nổi vô số bóng nước nhỏ, từng cục từng cục sẽ thi nhau nổi lên.
Ngứa ngáy lạ lùng vô cùng.
Hận không thể lột sạch tầng da kia.
Hơn nữa cũng khó mà dùng thuộc, nhất định phải đến khi chu kỳ độc này kết thúc.
Trọn mười ngày.
Mà lúc nó kết thúc cũng có chút để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tầng da kia sẽ đóng mài, cuối cùng tróc xuống cả một lớp da, bên trong là làn da non hoàn toàn mềm mại.
Không để lại bất kỳ vết sẹo gì, cũng sẽ không có bất luận cái gì nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng toàn bộ quá trình, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Thẩm Lãng không biết thứ cây cối này tên gì.
Được rồi, thật ra là ta không biết loại thực vật này tên gì, ta biết thổ ngữ của nó tên gì, không biết tên khoa học.
Thế nhưng uy lực của nó là thật, đừng hỏi ta tại sao biết, khi còn bé ta đụng vào hai lần.
Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy bút ra, căn cứ ký ức hồi nãy, vẽ ra hình dạng cái tiết khố..
Giống y hệt hình dạng thứ Tiết Lê xài.
Ngay cả tranh thêu uyên ương trên lụa cũng không vẽ sót.
Cái gì là tiết khố, chính là quần lót cổ đại, mặc sát người.
Tiếp đó, Thẩm Lãng liền đi ra cửa, đi tới cửa hàng tơ lụa lớn nhất.
Tìm được loại lụa đồng dạng, tiếp đó cho một số tiền lớn, để người trong cửa hàng tơ lụa làm gấp một cái tiết khố nhỏ.
Chỉ không đến sau nửa canh giờ đã làm giống, gần như giống hệt cái quần của Tiết Lê.
Sau khi trở lại khách sạn, Thẩm Lãng quét loại cây độc đó lên cái tiết khố lụa ngay vị trí hạ bộ.
Toàn bộ quá trình hắn đều mang theo găng tay.
Nhỡ ra bị dính vào thì phiền toái, bọng nước mụn nhọt gì nổi lên, tối thiểu phải mười ngày mới có thể rút đi.
Sau khi bôi lên, Thẩm Lãng lại dùng nước trong rửa đi.
Đương nhiên, chẳng qua là rửa ở phía ngoài, dịch độc của loại thực vật này chỉ có một chút cũng ghê gớm lắm rồi.
Tiếp tục tới Thẩm Lãng dùng quạt hong khô cái tiết khố nhỏ xíu này.
Lấy ra tinh dầu hoa hồng, nhỏ vào trên tiết khố lụa.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Thẩm Lãng gõ cửa Kiếm Vương Lý Thiên Thu.
- Kiếm Vương tiền bối, ngài nói thiếu ta một cái nhân tình đúng không? Bằng không, ngài bây giờ giải quyết luôn đi!
...
Nghe được yêu cầu của Thẩm Lãng, Kiếm Vương Lý Thiên Thu không khỏi sững sờ.
Nhân tình của Kiếm Vương ta đây lẽ nào cứ không đáng giá như vậy?
Đây là lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Dù cho ngươi sai ta vượt ngàn dặm giết người, cứu người, ta đều có thể đồng ý.
Lời hứa của ta thời khắc mấu chốt thậm chí có thể cứu được một mạng của ngươi đó.
Mà ngươi bây giờ, lại muốn dùng món quà của ta đi đổi một cái tiết khố của con bé kia?
Hơn nữa ta đường đường Kiếm Vương, lại đi làm loại chuyện này?
Thẩm Lãng nói:
- Thật sự xin lỗi ngài, ta thật sự không biết võ công, bằng không tự ta đi vậy. Then chốt cao thủ bên người Tiết Lê nhiều như mây, ước chừng hơn một trăm võ sĩ a, muốn làm được đại sự mà thần không biết quỷ không hay này, nhất định phải là vị đại tông sư như ngài tự thân xuất mã mới có thể hoàn thành?
Lý Thiên Thu kinh ngạc, lẽ nào đại tông sư cứ không đáng giá như vậy à?
Lại phải trộm quần của con gái rồi đổi?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên ngài không đáp ứng cũng không có việc gì, ta theo ngài nghìn dặm xuôi nam hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, ngài không cần cảm thấy mắc nợ nhân tình chúng ta.