WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 284: Sự kiện lớn! Động phòng hoa chúc! Chứng kiến diệt vong (2)

Chương 284: Sự kiện lớn! Động phòng hoa chúc! Chứng kiến diệt vong (2)
Lại nói chúng gia tộc họ Kim chúng ta nếu không đủ thảm, như thế nào có vẻ y như thật, chiến lược kế tiếp còn làm sao tiến hành đây? Vì thành Nộ Triều, trả giá chút như vậy có nghĩa lý gì đâu?

Hơn nữa những người này chẳng qua là bị bắt làm tù binh mà thôi, cùng lắm là bị áp đi làm lao động hơn một tháng, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ngài dù sao cũng là hộc máu, kế tiếp còn phải tiếp tục giả bộ bệnh, không ngừng dâng thư lên quốc quân, xin ông ta xuất binh chinh phạt hải tặc thành Nộ Triều.

Bá tước Kim Trác nói:

- Chân tướng của chuyện này, chúng ta thực sự ngay cả tâm phúc tướng lĩnh phủ Bá Tước cũng không nói cho à?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên không được, sự việc này quá trọng đại, thêm một người biết thì thêm tiết lộ một phần nguy hiểm.

Bước chiến lược thứ hai của Thẩm Lãng, đại công cáo thành.

Rút một phần tư binh lực Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, kiềm chế đến đảo Kim Sơn.

Quan trọng nhất là, trực tiếp thúc đẩy ván cờ phía dưới.

...

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh đảo Kim Sơn, đánh tư quân phủ Bá Tước Huyền Vũ tơi bời, giam tù binh hơn một nghìn.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác trước mặt mọi người hộc máu.

Mấy tin tức này như là mọc cánh vậy, ngắn ngủi bên trong mấy ngày, liền truyền khắp Việt quốc.

Vô số người bóp cổ tay.

Vô số người một người làm quan cả họ được nhờ.

Gia tộc họ Kim mới vài ngày thôi mà?

Tranh chấp đảo Kim Sơn mới thắng không đến một tháng, vậy mà hoàn toàn đánh mất.

Rõ ràng vui quá hóa buồn a.

Bây giờ không chỉ đã đánh mất đảo Kim Sơn, hơn nữa còn bị bắt làm tù binh một nghìn người.

Rõ ràng thương gân động cốt.

Gia tộc họ Kim chẳng những không có ăn được thịt, ngược lại còn bị bẻ mất mấy cái răng, thật là làm cho người ta thoải mái, thoải mái!

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác sau khi về nhà, trực tiếp ngã bệnh.

Ở trên giường bệnh, ông viết mấy phần tấu chương liên tục cho quốc quân.

Phần này càng thê lương hơn phần kia, càng ngày càng thảm.

Mỗi một phần tấu chương cũng như chim quyên khấp huyết, thỉnh cầu quốc quân xuất binh tiêu diệt hải tặc, đoạt lại đảo Kim Sơn.

Quốc quân tức giận, hạ chỉ quở trách Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, ra lệnh ông ta lập tức rời khỏi đảo Kim Sơn, bằng không tự gánh lấy hậu quả.

Thế nhưng Cừu Thiên Nguy bỏ mặc ý chỉ quốc quân.

Quốc quân nhiều lần hạ chỉ an ủi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, đồng thời phái tới ngự y cùng vô số thuốc bổ, bực này hỏi han ân cần là trước nay chưa từng có.

Thế nhưng về sự việc xuất binh tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, quốc quân tỏ ý đang có đại chiến nước Nam Ẩu, quốc khố vô lực chống đỡ khi đồng thời mở ra hai cái chiến trường.

Nhưng xin Bá tước Huyền Vũ yên tâm, đến khi chiến sự nước Nam Ẩu vừa kết thúc, ngài liền lập tức xuất binh tiến đánh Cừu Thiên Nguy, đoạt lại đảo Kim Sơn.

Bá tước Huyền Vũ lai dâng lên vài đạo tấu chương, cuối cùng lên huyết thư, thỉnh cầu quốc quân xuất binh.

Nhưng, quốc quân nào đáp lại.

Thế là, phủ Bá Tước Huyền Vũ trở thành quý tộc thê thảm nhất toàn bộ Việt quốc.

Hoàn toàn bấp bênh, như là ngọn nến trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tắt.

Ở trong mắt tất cả mọi người, gia tộc họ Kim diệt vong đang ở trước mắt.

Thắng lợi tranh chấp đảo Kim Sơn chẳng những không gia tăng sức sống, ngược lại gia tốc họ Kim diệt vong.

...

Cũng chính là vào lúc này, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc trước tới bái phỏng phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Gã chính thức đòi lấy số nợ khổng lồ hai mươi năm trước.

Nguyên bản nợ nần một triệu lượng vàng, cộng thêm hai mươi năm lợi tức, tổng cộng một trăm bảy mươi vạn lượng vàng.

Thế nhưng hai mươi năm nay, Bá tước Kim Trác đã giải quyết dần một triệu lượng, hôm nay còn dư lại bảy mươi vạn.

Bá tước Kim Trác đã hoàn toàn triền miên với giường bệnh, gần như hấp hối.

Hôm nay chủ sự phủ Bá Tước Huyền Vũ chính là Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng.

Mộc Lan cất giọng bi thương nói:

- Thư sứ giả, suốt hai mươi năm chúng ta còn một triệu lượng vàng, đã là đem hết toàn lực. Hôm nay cả nhà của ta từ trên xuống dưới cộng lại lượng vàng, không vượt qua hai vạn, bảy mươi vạn lượng vàng này vô luận như thế nào cũng là không lấy ra được.

Lời này là thật, bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ móc sạch tất cả nhà kho, cũng gần không ra hai vạn lượng vàng, thậm chí một vạn cũng gần như không ra.

Bởi vì đại bộ phận lượng vàng, đều bị Thẩm Lãng tốn hết.

Thẩm Lãng nói:

- Hội Ẩn Nguyên cùng nhà ta trăm năm qua lại thân thiết, thì không thể nhìn ở mặt tình cảm quá khứ thư thả một đoạn thời gian à? Thêm một năm có sao đâu?

Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:

- Thư sứ giả, xin hội Ẩn Nguyên thư thả cho nhà ta một năm, Thẩm Lãng ta đây cảm ơn đại ân đại đức của ngươi, van cầu ngài, xin van ngài đó!

Thư Đình Ngọc nói:

- Đặc biệt xin lỗi, đối với chuyện quý phủ tao ngộ, ta cũng đặc biệt đồng tình, thế nhưng lực bất tòng tâm a.

Kim Mộc Lan cất giọng bi thương nói:

- Thư Đình Ngọc, ngài chẳng lẽ cũng muốn bức tử chúng ta sao? Lẽ nào ngài phải mắt mở trừng trừng nhìn toàn tộc họ Kim thắt cổ hết sao?

Mặt của Thư Đình Ngọc không chút thay đổi nói:

- Trong một tháng, dựa theo khế ước phải giải quyết bảy mươi vạn lượng vàng. Bằng không hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng chỉ có thể dựa theo khế ước, thu hồi đảo Vọng Nhai các ngươi mượn nợ.

Kim Mộc Lan cả giận nói:

- Chúng ta đã vứt bỏ đảo Kim Sơn, bây giờ ngươi lại muốn lấy đi đảo Vọng Nhai chúng ta, ta thà chết cũng sẽ không giao ra đảo Vọng Nhai, trừ phi các ngươi giẫm lên xác của ta.

Thư Đình Ngọc nói:

- Năm đó khế ước, giấy trắng mực đen, rõ ràng. Một tháng sau, nếu không giao ra bảy mươi vạn lượng vàng, ta chỉ có thể hướng quốc quân trình bày chi tiết, xin quốc quân chủ trì công đạo, lấy đi đảo Vọng Nhai của các ngươi thôi.

Tiếp đó, Thư Đình Ngọc nói:

- Thẩm Lãng cô gia, bản lĩnh của ngươi vẫn luôn rất lớn, không bằng phải đi xoay tiền đi, trong một tháng có thể có thể gom góp đến bảy mươi vạn lượng vàng cũng không chừng.

Bảy mươi vạn lượng vàng là bao nhiêu vậy?

Tất cả thu nhập phủ Bá Tước Huyền Vũ cộng lại, kể cả thu nhập từ thuế, muối sắt, tơ lụa, một năm không đến bảy vạn.

Muốn hồi môn bảy mươi vạn lượng vàng, Bá Tước Huyền Vũ không ăn không uống, cần mất gần một năm.

Từ Quang Doãn phú giáp một phương, nhưng là toàn bộ gia sản của ông ta cộng lại, cũng cũng chỉ có hai mươi mấy vạn lượng vàng mà thôi.

Đây là một con số khổng lồ.

Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam một năm cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng.

Muốn trong vòng một tháng gom góp được nhiều vàng như vậy, hoàn toàn là người si nói mộng.

Cho nên ở trong mắt tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ mất đi đảo Vọng Nhai đã trở thành kết cục đã định.

Một khi mất đi đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Kim liền hoàn toàn mất đi bảy thành tài nguyên, vậy chỉ có xoá tư quân.

Mà đã không có tư quân, lại dựa vào cái gì bảo hộ đất phong gia tộc?

Cho nên mất đi đảo Vọng Nhai xong, gia tộc họ Kim coi như là diệt vong.

Sau khi Thư Đình Ngọc ra đi, Mộc Lan thở phào nhẹ nhõm.

Nàng rõ ràng không phải biết diễn trò, nhưng phu quân hết lần này tới lần khác thúc ép nàng diễn trò.

Vừa rồi diễn mỗi một giây đồng hồ đối với nàng mà nói cũng là dày vò.

Thẩm Lãng nhịn không được hôn nàng một cái rồi nói:

- Nương tử, diễn hay lắm!

Mộc Lan nói:

- Phu quân, tuy rằng chúng ta thực sự đang diễn trò, nhưng bọn họ tất cả đều là thật. Trong một tháng kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng, thiếp vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng nổi, thật có thể làm được à?

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, lẽ nào nàng không tin bản lãnh của ta sao?

Mộc Lan nói:

- Thiếp đương nhiên tin, thế nhưng... chuyện này không thể tưởng tượng nổi, trong thiên hạ có thể lập tức xuất ra bảy mươi vạn lượng vàng cũng không có mấy nhà. Toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam cộng lại cũng không đến bảy mươi vạn lượng vàng, đây quả thực so với lên trời còn khó hơn!

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, chúng ta cá độ một chuyện có được không, xem như một lời hứa?

Mộc Lan nói:

- Chàng nói đi.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu trong một tháng, ta có thể kiếm được bảy mươi vạn lượng vàng trở lên, nàng liền... chủ động... ngủ với ta nhé!

...

Mặt mũi Kim Hối đầy bi thương, trở lại viện tử của mình.

Cô gái kiêu ngạo mà Kim Hối cứu về nhà, đã ở phủ Bá Tước Huyền Vũ hơn một tháng.

Nàng gần như tận mắt chứng kiến quá trình một gia tộc tiêu vong đồng thời cảm động lây.

Suốt một tháng trời, Kim Hối với nàng vô cùng ái mộ, nhưng lại kính như nữ thần.

Cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, nhưng chưa bao giờ dám tới gần, chỉ dám nhìn nàng từ đằng xa.

Trong truyền thuyết chỉ cần thấy được nàng, ta đã đủ hạnh phúc, chính là miêu tả Kim Hối.

Khả năng của một con chó liếm đến cực hạn, gã đều làm hết rồi.

Đúng là dưới sự chăm sóc của anh em Kim Hối, cô gái bệnh tim kiêu ngạo này dần được chữa lành vết thương trong tâm hồn.

Nàng cảm thấy người ở trong cái cái tiểu viện này vô cùng hạnh phúc.

Mà bây giờ loại hạnh phúc này dường như muốn kết thúc, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải diệt vong.

Kim Hối tiến lên phía trước nói:

- Tiểu thư Hồng Tuyến, ta... Ta đến đây đưa tiểu thư về nhà.

Cô gái quyền thế kiêu ngạo kia hết hồn:

- Cái gì? Đưa ta về nhà?

Kim Hối nói:

- Cô gia nói, gia tộc họ Kim lập tức sẽ phải đại họa lâm đầu, chúng ta không thể liên lụy đến tiểu thư. Tiểu thư hãy nói cho ta biết nhà của ngài ở nơi nào, ta sẽ đưa tiểu thư về đó, tiểu thư là một người vô tội, không có lý do gì cùng chôn theo chúng ta.

Cô gái hào môn kiêu ngạo kia tự nhiên đỏ vành mắt.

Nàng kinh ngạc nhìn Kim Hối, bỗng nhiên hỏi:

- Kim Hối, ngươi thích ta sao?

Kim Hối tức khắc mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng nói không nên lời.

Cô gái kiêu ngạo lại nói:

- Ngươi có ghét bỏ ta từng bị người khác dùng qua không?

Kim Hối ra sức lắc đầu nói:

- Không, không, vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm kính trọng tiểu thư, cảm thấy tiểu thư càng thêm thuần khiết không khuyết điểm.

Cô gái kiêu ngạo nói:

- Vậy từ hôm nay trở đi, thiếp sẽ là vợ của chàng, phòng này chính là động phòng của chúng ta.

Kim Hối giống như trong nháy mắt bị hạnh phúc to lớn kích động đến bối rối, tiếp đó vội vàng lắc đầu nói:

- Ta, ta không xứng với nàng, cô gia nói nàng xuất thân hào môn, ta không xứng với...

Kim Hối vẫn chưa nói hết, miệng đã bị cô gái kiêu ngạo này bịt miệng,

Tiếp đó, cô gái kiêu ngạo trực tiếp đè Kim Hối ngã xuống giường, ngủ cùng gã!

Kim Hối lợi hại, lại sớm động phòng hoa chúc so với Thẩm Lãng.

...

Mộc Lan chạy đi, lưu lại Thẩm Lãng một mình ở thư phòng.

Nhưng mà lúc đang chạy, nàng bất giác gật đầu.

Tim Thẩm Lãng đập loạn, một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Tiếp tục, hắn nhìn phía đông.

Ván cờ một khi vận chuyển, rõ ràng rất nhanh.

Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành.

Bây giờ bên trong kế hoạch có một thứ duy nhất không xác định được, chính là Từ Thiên Thiên ở ngay thành Nộ Triều.

Then chốt, vai trò của nàng vô cùng trọng yếu, thậm chí là then chốt của thành bại.

Nàng còn không có tin tức gì truyền đến, không biết kế hoạch của nàng tiến hành được thế nào.

Không biết nàng đã trở thành tâm phúc Cừu Yêu Nhi hay chưa.

Chẳng lẽ thật đúng là muốn Lãng gia ta đây tự thân xuất mã?

Ta thực sự sợ bị nữ ma đầu một chân gắp chết, không, là đá chết a.

Cừu Yêu Nhi này nghe nói chính là hết sức căm thù đàn ông, nhất là trai đẹp.

Nhưng vào lúc này, Kim Trung vọt vào, cất giọng gấp gáp:

- Cô gia, có người tới cửa đòi nợ.

Thẩm Lãng ngạc nhiên nói:

- Hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc không phải mới vừa đi à?

Kim Trung nói:

- Là Lâm Mặc Cẩm Tú Các, nói ngài thiếu ông ta một nghìn lượng vàng, hôm nay mấy tháng trôi qua, ngay cả tiền lời tổng cộng một nghìn ba trăm đồng vàng, xin ngài lập tức trả.

Thẩm Lãng rõ ràng ngạc nhiên.

Lúc trước hắn hại chết Lâm Chước, Lâm Mặc vào lúc ban đêm bỏ chạy.

Một tiểu nhân vật thế này, Thẩm Lãng cũng không có rảnh đi tìm.

Thật không ngờ, là một tiểu nhân vật như thế, hôm nay tiến vào cửa làm mất mặt?

Ông ta điên rồi sao?

Tường đổ người ta từ bỏ cũng không đến mức như thế a?

Thẩm Lãng lại lúc nào thiếu ông ta một nghìn lượng vàng?

Đều nói hổ rơi đồng bằng bị chó lấn, nhưng là bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa hoàn toàn diệt vong, một mình nhà buôn nho nhỏ như ngươi cũng dám lấn tới cửa, đây không phải là muốn chết sao?

Trước hết trong đám kẻ thù, Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Tử tước Chúc Lan Đình đều lợi hại hơn so với Lâm Mặc.

Bọn hắn bây giờ đều chết hết, Lâm Mặc nhà ngươi chẳng những không có chết, ngược lại còn có thể nhảy ra.

Tiểu Cường (gián)!

Lợi hại, lợi hại!

Với sự dẻo dai của ngươi đây, ta nhất định sẽ cho ngươi nhận lấy một cái chết siêu độc đáo khác biệt.

...

Ở bên trong phòng tiếp khách!

Thẩm Lãng lại một lần nữa gặp được Lâm Mặc.

Ông chủ Cẩm Tú Các này chính là kẻ bán đứng hắn sớm nhất.

Nhưng mà, hắn không phải đến một mình, bên người còn theo một quan viên, nhìn qua chức quan không nhỏ.

Nhìn thấy Thẩm Lãng, Lâm Mặc không che giấu nội tâm thù hận chút nào, con ông ta - Lâm Chước chính là Thẩm Lãng hại chết.

- Thẩm Lãng, trước đây ngươi bán công thức thuốc nhuộm màu vàng kim cho ta, thu ta một nghìn lượng vàng. Nhưng công thức này cũng là ngươi từ nhà họ Từ trộm, hôm nay một ngàn lượng vàng nên đưa ta đi, đừng tưởng rằng ngươi là ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ, có thể quịt nợ!

Cái gì? Ngay cả tiểu nhân vật như ngươi cũng có thể chơi trò chỉ hươu bảo ngựa a.

Ta lúc nào lấy một nghìn lượng vàng của ngươi chứ?

Cũng chính là vào lúc này.

Một người khác kẻ thù Chúc Văn Hoa vọt vào, đi theo phía sau thành chủ Liễu Vô Nham, còn có hai vị quan viên xa lạ.

- Thẩm Lãng, chuyện của ngươi bại lộ, ngươi là kẻ khả nghi mưu sát phụ thân ta Tử tước Chúc Lan Đình, theo chúng ta đến phủ Thái Thú đi một chuyến đi!

Thẩm Lãng cười thầm trong lòng!

Thú vị, càng ngày càng thú vị.

Tuồng vui này, lại đặc sắc như vậy!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, trọn hơn bảy ngàn chữ, viết đến tám giờ sáng, ta đi ngủ mấy canh giờ, sau khi rời giường tiếp tục cuồng gõ chữ.

Các huynh đệ, nhu cầu cấp bách nhờ các ngươi trợ giúp hỏa lực, giúp ta chống đỡ với!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.