Chương 285: Cách giết người độc nhất của Thẩm Lãng! Cực kỳ bi thảm (1)
Thẩm Lãng rõ ràng tò mò, tiểu Cường Cẩm Tú Các Lâm Mặc này cái dựa vào cái gì sống đến bây giờ.
Hơn nữa giống như còn có ý tứ muốn ra mặt nữa cơ.
Tên quan theo phía sau ông ta là ai? Hình như hơi quen nha.
Là quan viên Chức Tạo Phủ của Việt quốc.
Vốn ban đầu, đại thương nhân Chức Tạo Phủ hợp tác là Từ Quang Doãn, hiện tại ông ta đã chết, Lâm Mặc có thể tiếp nhận vị trí này chăng?
Thẩm Lãng nói:
- Ông chủ Lâm, hẳn là ngài tiếp nhận chuyện làm ăn của Từ Quang Doãn sao?
Lâm Mặc đáp:
- Chỉ bất tài ăn may, nhận được sự yêu thương của chư vị đại nhân Chức Tạo Phủ, thay vị trí của ông chủ Từ Quang Doãn mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Chúc mừng chúc mừng, ông chủ Từ về cõi tiên thật là làm cho người bóp cổ tay. Phủ Bá tước Huyền Vũ của ta cũng là chỗ nuôi tằm, tương lai còn muốn dựa vào ông chủ Lâm nhiều hơn giúp đỡ.
Phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi đã không có tương lai.
Lâm Mặc ngoài cười nhưng trong không cười.
Trước kia, ông ta là người vô cùng cẩn thận chặt chẽ, nhưng sau khi con ông taLâm Chước chết, ông ta liền mất đi cái kỹ năng biểu diễn dối trá đi.
Như vậy hắn là dựa vào cái gì tiếp nhận Từ Quang Doãn, biến thành Chức Tạo Phủ hợp tác thương nhân đâu?
Phủ Bá tước Tĩnh An.
Ngũ Triệu Trọng phái người giết Lâm Chước, nguyên bản Lâm Mặc bị giết chết cũng như là nghiền chết một con kiến, thế nhưng ông ta cũng không có làm như vậy.
Bởi vì ông ta thấy được lợi ích vĩ đại đang ẩn mình.
Từ Quang Doãn đã chết, nhà họ Từ ngã xuống.
Thế nhưng làm ăn Chức Tạo Phủ luôn luôn có người nhận, người nuôi tằm ở hành tỉnh Thiên Nam luôn luôn có lối ra.
Nhà họ Từ ầm ầm ngã xuống, để lại định mực thị trường khổng lồ, trực tiếp lấp lại cũng không được.
Cho nên, Cẩm Tú Các Lâm Mặc hoàn toàn đầu cơ kiếm lợi.
Cho nên phủ Bá tước Tĩnh An cùng Lâm Mặc ăn nhịp với nhau, từ đó về sau Lâm Mặc biến thành cái bao tay trắng nhà họ Ngũ.
Mà Tĩnh An Bá cũng vì Lâm Mặc tóm lại tư cách vương thương (*), cùng Chức Tạo Phủ tiến hành hợp tác.
(*) thương nhân sản xuất đồ cho hoàng tộc.
Cho nên, ông chủ Cẩm Tú Các Lâm Mặc lúc này mới một lần nữa run lên.
Không chỉ dừng lại ở chuyện trực tiếp tới cửa làm mất mặt Thẩm Lãng tới nơi, hơn nữa còn mang theo chỗ dựa là quan viên Chức Tạo Phủ.
Bá tước Huyền Vũ đúng là chống trời cả gia tộc cột, một khi ông ta ngã bệnh, con mèo con chó gì đó đều nhảy ra ngoài.
Đương nhiên, Lâm Mặc cũng không phải là chuyên chạy tới làm mất mặt.
Ông ta thay người sau lưng tới thử dò xét.
Nhìn phủ Bá Tước Huyền Vũ có thực sự đến tuyệt cảnh hay không, hôm nay ranh giới cuối cùng để phủ Bá Tước Huyền Vũ chống đỡ đến nước nào!
Lại nhìn Chúc Văn Hoa!
Trên người gã lại mặc quan phục, Chủ bộ thành Huyền Vũ, chủ quản hình ngục.
Không sai, chính là vị trí của Vương Liên lúc trước.
Gã cũng là cử nhân, làm vị trí này dư xài.
Lúc này theo Chúc Văn Hoa tới, không chỉ có có thành chủ Liễu Vô Nham, còn có phủ Thái Thú, thậm chí quan viên nha môn phủ Tổng đốc.
Không chỉ có như thế, vẫn còn có một quan viên từ kinh đô đến.
- Hạ quan là Vương Khải Khoa từ Đại Lý Tự Thừa, nghe nói công tử Thẩm Lãng trước đó vài ngày đã từng xuôi nam, tuyến đường cũng với khu vực Tử tước Chúc Lan Đình chết có sự trùng lặp, cho nên đặc biệt tới điều tra.
Đại Lý Tự, là cơ quan hình ngục cao nhất cả Việt quốc. Lúc trước xưng là Đình Úy Phủ, sau đó thay đổi chế độ xã hội là Đại Lý Tự, chuyên chịu trách nhiệm đại án.
Hôm nay ngay cả cái cơ quan này đều xuất động, thủ bút vô cùng lớn.
Chỉ bằng vào Chúc Văn Hoa là không có khả năng sai khiến được Đại Lý Tự, phía sau còn có đại nhân vật.
Như vậy là người nào sai khiến vị Đại Lý Tự Thừa này tìm đến Thẩm Lãng gây phiền phức vậy?
Chủng phi à?
Hay ví dụ như mấy tên hoàng tử chẳng hạn.
Chắc chắn sẽ không phải là quốc quân.
Bá tước Huyền Vũ đã ngã bệnh, phủ Bá Tước Huyền Vũ mắt thấy sắp bị diệt tới nơi.
Vào lúc này, quốc quân chỉ sẽ không ngừng thi ân, biểu hiện mình nhân từ.
Vừa giết chết người ta, vừa không ngừng phái ngự y vội tới Bá tước Huyền Vũ xem bệnh.
Tường đổ mọi người đẩy đó là chuyện của người bên dưới, quốc quân lại là không thể làm.
Hoặc là Tổng đốc Chúc Nhung?
Không, không thể nào là Chúc tổng đốc, ông ta hôm nay cũng muốn thi ân với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Bởi vì phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, một trong những tác nhân thôi thúc là ông ta, trong mắt ông ta chỉ có đại cục, tuyệt đối không có khả năng vì Tử tước Chúc Lan Đình chết mà gây chiến.
Không phải quốc quân, không phải Tổng đốc Chúc Nhung, vậy thì không có lực sát thương gì.
Gần như trong chốc lát, trong đầu Thẩm Lãng nghĩ rõ ràng tất cả chuyện này.
Tiếp đó, hắn hướng Cẩm Tú Các Lâm Mặc nói:
- Ông chủ Lâm, rõ ràng không có nghĩ tới chuyện gì cùng đuổi đến cùng lúc.
Lâm Mặc cười nhạt.
Tường đổ mọi người đẩy.
Người ngã mọi người đạp.
Chuyện này là rất bình thường, hơn nữa đây chỉ là mới vừa bắt đầu.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ mắt thấy liền phải xong đời, kế tiếp có thù báo thù, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ đến thừa cơ đạp một chân đâu.
Bởi vì nếu không tới đạp liền không có cơ hội.
Thẩm Lãng ôn hòa nói:
- Ông chủ Lâm, ta thiếu ngài một nghìn lượng vàng đúng không?
Lâm Mặc nói:
- Kể cả lợi tức, đã một nghìn ba trăm lượng vàng.
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, món nợ này ta đều thiếu chút nữa đã quên rồi. Bay đâu lấy ra một nghìn ba trăm lượng vàng.
Kim Trung kinh ngạc nói:
- Cô gia, trong nhà thực sự không còn bao nhiêu tiền.
Thẩm Lãng nói:
- Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, đi lấy tiền.
- Vâng. - Kim Trung nói.
Một lát sau, gã ôm một cái rương qua đây, bên trong có đúng một nghìn ba trăm lương
Kể cả cái rương tầm chừng một trăm cân.
Thẩm Lãng nói:
- Ông chủ Lâm, ngài đếm một chút.
Lâm Mặc dùng khăn tay lụa mở ra cái rương, sau đó dùng khăn lụa che mũi, nhìn thoáng qua lượng vàng bên trong rương.
Thường xuyên giao tiếp bằng tiền, chỉ cần liếc mắt ông ta liền nhìn ra chỗ này có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà số tiền này hắn chắc là sẽ không dùng.
Thẩm Lãng quá độc, ai biết bên trong đám lượng vàng động tay động chân gì chứ, ngay cả hít thở mà ông ta cũng ngừng.
Thẩm Lãng nói:
- Ông chủ Lâm, vậy chúng ta coi như thanh toán xong đi, ta không còn thiếu nợ ngài nữa rồi chứ.
Lâm Mặc lạnh nhạt nói:
- Ngươi thiếu ta nợ nần đã trả hết nợ, thế nhưng nợ của phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu ta, vẫn chưa trả xong.
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Phủ Bá tước Huyền Vũ của ta lúc nào thiếu ngài nợ nần?
Lâm Mặc nói:
- Con dân trên phủ Bá Tước Huyền Vũ nuôi tằm, kén tằm thu hoạch hàng năm bán cho hai nhà ta và Từ Quang Doãn, đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, có chuyện này, trong đó bảy thành bán cho Từ Quang Doãn, ba thành bán cho Cẩm Tú Các.
Lâm Mặc nói:
- Chính thức bởi vì như thế, cho nên hàng năm tằm giống đều là chúng ta cung cấp. Năm nay thu tằm, ta cuối cùng đã cung cấp năm vạn trương tằm cho đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ. Thế nhưng năm nay thu tằm kén tằm các ngươi lại không có bán cho nhà ta, cho nên tiền của năm vạn trương tằm này các ngươi phải trả cho ta chớ.
Mỗi một trương tằm loại có chừng ba vạn quả trứng, giá trị một ngân tệ, cho nên năm vạn trương tằm loại thì tương đương với hai ngàn năm trăm lượng vàng.
- Hai ngàn năm trăm lượng vàng, cộng thêm bốn tháng lợi tức, tổng cộng ba nghìn ba trăm lượng vàng.
Thẩm Lãng tức khắc vui vẻ.
Trước đây phủ Bá Tước Huyền Vũ chính là chủ động muốn đem kén tằm bán cho Lâm Mặc nhà người, là ngươi vì liên hợp Từ Quang Doãn phong sát kinh tế phủ Bá Tước Huyền Vũ, cho nên kiên quyết không thu.
Hôm nay lại lấy danh nghĩa kén tằm không có bán cho nhà ngươi đến đây đòi lấy tiền tằm giống.
Ngươi đây là đang vì chủ tử của ngươi không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng phủ Bá tước Huyền Vũ của ta à?
Thăm dò chúng ta đến tột cùng thảm đến bao nhiêu à?
Thẩm Lãng khổ sở nói:
- Phủ Bá tước Huyền Vũ của ta gần đây đã tổn thất quá lớn ở cuộc chiến đảo Kim Sơn, cần tiêu tiền nhiều lắm, nhất thời không thể xoay vốn, ông chủ Lâm có thể hay không trì hoãn vài ngày?