Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 286: Cách giết người độc nhất của Thẩm Lãng! Cực kỳ bi thảm (2)

Chương 286: Cách giết người độc nhất của Thẩm Lãng! Cực kỳ bi thảm (2)


Lâm Mặc nói:

- Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, ta không muốn trì hoãn ba ngày, ta muốn đòi ngay món nợ này ngay và luôn.

Cho dù là là chủ nhân phía sau không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ, Lâm Mặc cũng không dám lớn lối như vậy.

Nhưng là bởi vì Thiên hộ Hắc Thủy Đài ngay bên cạnh, cho nên ông ta mới dám làm càn như vậy.

Bởi vì kế tiếp, Thẩm Lãng có thể sẽ bị nha môn Hắc Thủy Đài chộp tới tra hỏi.

Mà những ai tiến vào đại lao Hắc Thủy Đài, mặc kệ có tội hay không, trước tiên ném nửa cái mạng.

Thẩm Lãng nói:

- Không bằng thế này, ông chủ Lâm trì hoãn ta ba ngày, ba ngày sau ta sẽ trả cho ngài ba ngàn năm trăm lượng vàng, ta có thể viết xuống giấy nợ, như thế nào?

Lâm Mặc nhớ lại một hồi nói:

- Nể mặt Bá tước Huyền Vũ, ta đáp ứng.

Tiếp tục, Thẩm Lãng viết xuống một phần giấy nợ.

Thiếu Cẩm Tú Các Lâm Mặc ba ngàn năm trăm lượng vàng, trả trong vòng ba ngày.

Như không trả lại, Lâm Mặc có quyền lực lấy đi năm trăm mẫu ruộng tốt của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

- Cáo từ! - Cẩm Tú Các Lâm Mặc nói.

Tiếp đó, ông ta trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc ra tới cửa, Lâm Mặc không nhịn được nói:

- Thẩm Lãng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Ngươi lúc trước phách lối tàn ác, toàn bộ không có đường xuống, hôm nay bi thảm như vậy, trong lòng có hối hận hay không?

Tiếp đó, Lâm Mặc nghênh ngang mà đi.

Tân nhiệm Chủ bộ thành Huyền Vũ Chúc Văn Hoa nói:

- Thẩm Lãng, ngươi đã kết thúc món nợ bên kia, bây giờ giờ đến phiên chúng ta bên này, theo chúng ta đi một chuyến, kể lại tỉ mỉ sự việc ngươi như thế nào giết phụ thân ta.

Vừa rồi Lâm Mặc chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen hướng Thẩm Lãng đòi lấy nợ nần.

Kết quả Thẩm Lãng không ngừng thỏa hiệp, tùy ý để đối phương xảo trá.

Mềm yếu như thế, quả thực buồn cười.

Lúc trước Thẩm Lãng nhà ngươi phách lối đến cỡ nào?

Hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ đối mặt tuyệt cảnh, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng trở thành một kẻ bất lực.

Ngay cả một thương nhân nho nhỏ, đều có thể tới đạp ngươi!

Vậy huống chi ta đây lần này mang tới đội hình lớn hơn đâu, ngay cả Đại Lý Tự Thừa cũng tìm tới.

Người bình thường vừa nghe đến danh hiệu Đại Lý Tự, gần như đều bị dọa tè ra quần.

Kẻ bị lôi vào Đại Lý Tự, không chết cũng muốn lột một lớp da.

Mỗi một chủ quan trong Đại Lý Tự, gần như cũng là siêu cấp ác quan, loại ác quan giết người không chớp mắt.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Chư vị đại nhân, chẳng biết tại sao, ta lại có chút mồ hôi đầm đìa, vì không mất lễ, ta đi đổi hai kiện quần áo, sẽ đến cùng chư vị đại nhân nói chuyện sau.

Chúc Văn Hoa cười lớn:

- Lúc thu đông, rét lạnh như thế, Thẩm Lãng cô gia lại nóng đến chảy mồ hôi, ngươi đến tột cùng là sợ, hay chột dạ vậy?

- Chê cười, chê cười. - Thẩm Lãng khom người nói.

Tiếp đó, hắn thối lui đến gian phòng phía sau đi thay quần áo.

Thẩm Thập Tam quỳ ở trước mặt của hắn, vẫn không nhúc nhích.

- Đi giết Lâm Mặc. - Thẩm Lãng ra lệnh.

- Vâng! - Thẩm Thập Tam nói, tiếp đó trực tiếp lại muốn đi ra ngoài làm việc.

Thẩm Lãng nói:

- Nôn nóng cái gì, ngươi biết giết thế nào à?

Thẩm Thập Tam lại cúi sâu hơn:

- Xin chủ nhân bảo cho biết.

Thẩm Lãng nói:

- Ông chủ của Cẩm Tú Các thật sự là không tầm thường, Điền Hoành đã chết, Từ Quang Doãn đã chết, Chúc Lan Đình đã chết, mà cái tên Lâm Mặc này còn chưa có chết, lại vẫn chạy đến tát vô mặt của ta, tài thật, tài thật.

Thẩm Thập Tam quỳ trên mặt đất không dám động.

Thẩm Lãng nói:

- Tên này đã lợi hại đến thế, để hắn chết khác biệt một chút! Nhất định phải thảm nhất, thúi nhất, ly kỳ nhất, nhưng hết lần này đến lần khác không thể có quan hệ gì với phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta.

Thẩm Thập Tam nói:

- Thập Tam ngu dốt, xin chủ nhân dạy bảo.

Thẩm Lãng nói:

- Nhà Lâm Mặc còn có những người khác à?

Thẩm Thập Tam nói:

- Lúc trước khi Lâm Chước chết, người hầu và tiểu thiếp của hắn chạy trốn, còn sót lại mỗi bà vợ kế với hai đứa con trai.

Thẩm Lãng nói:

- Giết chết toàn bộ, kể cả tên quan viên Chức Tạo Phủ, nếu như cũng ở tại nhà Lâm Mặc thì chết chung luôn một thể!

Thẩm Thập Tam run lên.

Tuy răng tên quan Chức Tạo Phủ chỉ có từ thất phẩm, nhưng cuối cùng cũng là quan Chức Tạo Phủ mà.

Giết chết hết một lượt, hậu quả sẽ đặc biệt kinh người!

Thẩm Lãng nhắm mắt lại nghĩ, nghĩ một biện pháp giết chết cả nhà Lâm Mặc mà không có bất kỳ hiềm nghi nào.

Chỉ nửa phút sau, thì có biện pháp.

Thẩm Lãng nói:

- Lâm Mặc lúc trước lánh nạn, cho nên tòa nhà họ Lâm hoang phế đã lâu, rất nhiều thứ còn ngổn ngang, thiếu người hầu, không ai chùi bồn cầu (*), chắc chắn đặc biệt bẩn. Ngươi nghĩ biện pháp đột nhập vào Lâm gia, cho dù có bồn cầu cũng làm cho nó đặc biệt bẩn, để cho người ta không có cách nào dùng.

(*) Ở nhà giàu cổ đại, trong nhà có bồn cầu (mã dũng). Mang tiếng là bồn cầu chứ thật ra nó có chức năng như… một cái bô thật bự bằng gỗ, kim loại hoặc sứ. Đương nhiên khỏi nói, khuê phòng của mấy tiểu thư thời cổ đại “thơm” cỡ nào.

Khuôn mặt Thẩm Thập Tam run lên, gã đáp lời:

- Vâng!

Thẩm Lãng nói:

- Tiếp đó, ngươi pha chút thuốc xổ vào trong thức ăn của chúng, cho chúng nó tiêu chảy hết.

Thẩm Thập Tam đáp:

- Vâng!

Thẩm Lãng nói:

- Bồn cầu như vậy thì không thể dùng nên chỉ có thể đi nhà xí trong nhà, mà bên trong nhà xí thì đã lâu không ai dọn dẹp, tích cóp nhiều thứ bẩn thỉu, chắc chắn sinh rất nhiều khí metan, ngươi sẽ mang theo một thùng acid sunfuric nhỏ rồi đổ vào trong nhà xí. Như thế là có thể bốc lên khá nhiều hydro. Khi hydro và khí metan hòa lẫn vào nhau cùng một chỗ, lúc bọn họ vào nhà xí, ngươi nhóm lửa đốt khí metan trong phòng làm nổ nhà xí.

- Đúng, cách chết này đủ khác biệt!

- Rơi vào hầm cầu bị cứt đái dìm chết đuối, rồi nổ chết.

Kế tiếp, Thẩm Lãng thuật lại mỗi một bước cho Thẩm Thập Tam, để gã căn cứ theo biện pháp này mà thao tác.

- Được rồi, đi làm việc đi, ta ở nhà đợi ngươi chiến thắng trở về.

Thẩm Thập Tam quỳ rạp trên đất, hô lên dõng dạc:

- Vâng!

Gã thực sự da đầu tê dại.

Chủ nhân này tuyệt đối là ma quỷ, giết người còn chưa tính, còn dùng biện pháp tàn nhẫn đáng sợ như vậy.

Quả thực để cho người ta rợn cả tóc gáy.

Thẩm Lãng không khỏi nói:

- Thập Tam, ngươi run rẩy cái gì vậy?

Trong lòng Thẩm Thập Tam run rẩy, gã đáp:

- Chủ nhân, ngài hỏi ta đây run rẩy cái gì hả?

May mắn chủ nhân không nghĩ đến giết ta, nếu như ta biết được, ta chắc chắn sớm tự sát.

Thủ đoạn hại người trong đầu nhà ngươi quả thực liên tiếp xuất hiện.

Ngày nào còn kẻ ngoan độc như nhà ngươi, phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ diệt vong ấy à?

Thiến ta, ta cũng đếch tin đâu.

...

Tiểu Băng thay quần áo cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng vừa thưởng thức, vừa vắt hết óc.

Toàn thân tiểu Băng đều run lên.

Bởi vì sau khi cô gia thất thần, động tác quá quá mạnh bạo.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao chịu nổi kia chứ.

Kế tiếp, nên xử lý Chúc Văn Hoa, Liễu Vô Nham, còn có cái tay Đại Lý Tự Thừa thế nào?

Giết chết toàn bộ?

Không được, không được!

Giết chết cả nhà Lâm Mặc, cộng thêm một quan viên Chức Tạo Phủ cũng không đến nỗi nào.

Đại Lý Tự Thừa dù sao cũng là quan viên từ kinh đô tới, nếu chơi chết trách nhiệm quá lớn.

Hơn nữa, bọn họ vẫn còn bên trong phủ Bá Tước, vạn nhất xảy ra chuyện mất đi nhân mạng, hậu quả quá nghiêm trọng.

Như vậy nên hại bọn họ bằng cách nào nhỉ?

Nhưng mà vào lúc này, tiểu Băng bỗng nhiên run rẩy kêu lên:

- Cô gia, người ta không chịu nổi.

Thẩm Lãng kinh ngạc, không khỏi rút tay ra.

Khó trách não của ta hơi trì độn, hoá ra là cô gái trông nhỏ nhắn này ở bên cạnh kéo xuống chỉ số thông minh của mình.

Đều nói t*ng trùng thượng não, bộ dáng này của ngươi ở bên cạnh dụ dỗ ta, ta còn có thể thông minh sao?

Nhưng vào lúc này, Kim Trung ở phía ngoài nói:

- Cô gia, đám người Chúc Văn Hoa bọn họ chờ không nổi, bảo ngài nhanh chóng đi ra ngoài, bằng không bọn họ sẽ tràn vào đây bắt người đấy.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch