Chương 290: Cuộc gặp gỡ của số phận! Một triệu lượng vàng đó! (2)
Hôm nay kỳ hạn hai mươi năm đã đến, hội Ẩn Nguyên có quyền thu hồi đảo Vọng Nhai.
Hội Ẩn Nguyên phái ra sứ giả hướng Thượng Thư Đài Việt quốc phát công văn, hội Ẩn Nguyên chỉ lấy trở về quyền khai thác ruộng muối cùng hầm mỏ đảo Vọng Nhai, sẵn lòng đem toàn bộ đảo quyền đất đai không ràng buộc hiến cho Việt quốc.
Sau cùng quốc quân hạ chỉ!
Nếu ở trong kỳ hạn chót, phủ Bá Tước Huyền Vũ vẫn không thể trả hết nợ bảy mươi vạn lượng vàng nợ nần, thế chấp đảo Vọng Nhai giao cho hội Ẩn Nguyên.
Cuối cùng!
Sau cùng chiếc giày kia rơi xuống đất.
Chọc ra một đao trí mạng.
Quốc quân tự mình đứng ra, làm trọng tài món nợ của gia tộc họ Kim cùng hội Ẩn Nguyên.
Lúc này khoảng cách trả nợ kỳ hạn chót, cũng chỉ có mười ba ngàymà thôi.
Coi như là thần tiên cũng lôi không ra bảy mươi vạn lượng vàng này.
Gia tộc họ Kim mất đi đảo Vọng Nhai đã thành kết cục đã định.
Một khi mất đi căn cứ kinh tế trụ cột đảo Vọng Nhai này, gia tộc họ Kim chỉ sợ trong nháy mắt tan tành.
Mười ba ngày, bảy mươi vạn lượng vàng.
Muốn gom góp đến số tiền này, rõ ràng mơ mộng hão huyền.
Bá tước Huyền Vũ đã ngã bệnh.
Phu nhân Tô Bội Bội tự mình vay ở các gia tộc thương hội, nói hết nước hết cái, mọi cách cầu khẩn.
Thế nhưng, toàn bộ không có chút thu hoạch gì.
Ròng rã hơn mười ngày, cầu xin chín gia tộc, toàn bộ là quý tộc lâu đời.
Môi hở răng lạnh nói một trăm lần.
Nhưng tổng cộng chỉ mượn được một nghìn lượng vàng.
Không sai, chín gia tộc cộng lại, một nghìn lượng vàng.
Thật là làm cho nhân tâm giá buốt cực kỳ.
Hành động vay tiền lần này, ngược lại để quý tộc thiên hạ đều xem gia tộc họ Kim làm trò cười.
Càng thêm xác định phủ Bá Tước Huyền Vũ đến đường cùng.
Mặc dù kỳ hạn sau cùng còn chưa tới tới, thế nhưng ở trong mắt tất cả mọi người.
Gia tộc họ Kim đã chết.
Chỉ bất quá phải chờ hơn mười ngày, mới có thể chính thức tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong!
...
Nửa tháng, kiếm bảy mươi vạn lượng vàng!
Đối với những người khác mà nói, đơn giản là chuyện nghìn lẻ một đêm, người si nói mộng.
Cuối cùng toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam cộng lại, cũng không có nhiều như vậy.
Thế nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, cũng là dễ dàng.
Vì ngày này, hắn đã chuẩn bị mấy tháng.
Hơn nữa hắn phải kiếm căn bản cũng không phải là bảy mươi vạn lượng vàng.
Mà là tám mươi vạn, chín mươi vạn, thậm chí nhiều hơn!
Bước chiến lực thứ ba then chốt, chính là rèn đúc đảo Vọng Nhai biến thành hòn đảo vàng.
Kỳ hạng nửa tháng sau vừa đến, gia tộc họ Kim trực tiếp trả hết nợ hội Ẩn Nguyên bảy mươi vạn lượng vàng nợ nần.
Khi đó, trong nháy mắt khiến thiên hạ bùng nổ.
Thiên hạ toàn bộ quý tộc bình dân, đều có thể bị hoàn toàn chấn động.
Ngày nay dư luận thiên hạ đều đang công kích Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Đây đương nhiên là hội Ẩn Nguyên cùng phái tân chính bày trò.
Nhưng Thẩm Lãng đặc biệt cảm kích dòng dư luận này, để gia tộc họ Kim nổi tiếng thiên hạ, để trận tranh chấp nợ nần này mọi người đều biết.
Hôm nay càng bàn tán kịch liệt, ngày khác Thẩm Lãng đập ra bảy mươi vạn lượng vàng, hiệu quả sẽ chấn động đến cỡ nào.
Chiến lược đảo vàng của Thẩm Lãng, sẽ thu được thành công chưa từng có.
Mà cho đến lúc này!
Cướp đoạt thành Nộ Triều, chiến lược Cách Biển Làm Vua, sẽ thành công hơn phân nửa.
Chỉ bất quá, lúc này trong lòng Thẩm Lãng vẫn có mấy phần lòng nóng như lửa đốt.
Bởi vì bên thành Nộ Triều kia Từ Thiên Thiên, vẫn không có tin tức gì truyền đến.
Thời gian gấp gáp vội vã vô cùng.
Vai trò của Cừu Yêu Nhi đã càng ngày càng quan trọng, biến thành một bộ phận không thể thiếu để cướp đoạt thành Nộ Triều.
Chiến lược đảo vàng Vọng Nhai lập tức sẽ phải dẫn ngòi nổ.
Nếu Từ Thiên Thiên tóm không được Cừu Yêu Nhi, Thẩm Lãng thực sự phải tự thân xuất mã.
Bắt Cừu Yêu Nhi không được, toàn bộ phân đoạn chiến lược cuối cùng sẽ thất bại trong gang tấc.
Từ Thiên Thiên ngươi lúc trước không phải trâu bò lợi hại thế sao?
Thời khắc mấu chốt, không nên như như xe bị tuột xích chứ!
Nhưng vào lúc này, Kim Hối bước đến, biểu cảm có chút cổ quái nói:
- Cô gia, Hồng Tuyến cầu kiến.
Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi:
- Vợ của ngươi?
Khuôn mặt Kim Hối đỏ bừng, cho tới bây giờ, gã giống như ở trong mộng đẹp.
Vị tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo kia, thực sự biến thành vợ gã?
Dù cho đã ngủ mười mấy lần, gã dường như vẫn không thể tin được đây là sự thực.
Hơn nữa tháng trước, cô gái kiêu ngạo kia chủ động ngủ với Kim Hối.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ dù cho ở vào “tuyệt cảnh”, nhưng vẫn cử hành một nghi thức bái đường giản đơn long trọng cho Kim Hối, nạp cô gái kiêu ngạo vào gia môn.
Bá tước Huyền Vũ cùng phu nhân làm gia trưởng nhà trai, mà cha mẹ Thẩm Lãng lại chẳng biết tại sao trở thành gia trưởng nhà gái.
Hôm nay cái cô gái kiêu ngạo này, lại chủ động cầu kiến Thẩm Lãng?
Cho tới nay, nàng đều không ưa cái tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này, lúc đó Thẩm Lãng chửi Kim Hối, nàng vẫn ghi hận trong lòng đấy.
Thẩm Lãng bảo:
- Ngươi bảo nàng vào đây!
Một lát sau, cô gái kiêu ngạo bước vào.
Sau khi thành hôn, bệnh tim bẩm sinh của nàng vẫn còn, chỉ có điều sắc mặt hồng hào lên nhiều, môi cũng không còn tím tái như cũ nữa.
Sau khi đi vào, nàng trực tiếp ngồi ở trên ghế đối diện, không hề cung kính như Kim Hối.
Trong lúc nhất thời Kim Hối không biết làm sao.
Cô gia gã đắc tội không nổi.
Còn vợ, gã... Cũng đắc tội không nổi a.
Phải tranh thủ nịnh bợ cô gia, nhưng vợ càng cần la liếm hơn nữa.
Thật là làm cho người ta rất khó xử.
- Kim Hối, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn cùng Thẩm cô gia nói chuyện. - Cô gái kiêu ngạo nói.
Kim Hối hướng Thẩm Lãng ra vẻ mong chờ.
Thẩm Lãng phất tay một cái, Kim Hối như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
- Bản thân ta suy nghĩ suốt đời này sẽ không về nhà, thế nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ hôm nay gặp tuyệt cảnh, ta... Ta sẵn lòng về nhà một chuyến, thỉnh cầu cha mẹ ta tương trợ, thế nhưng có được tác dụng như thế nào, ta không dám cam đoan.
Cô gái này tên là Trịnh Hồng Tuyến.
Phụ thân nàng là trùm quân đội thứ năm của Việt quốc, Bình Tây đại tướng quân, Bá tước Tây Sơn Trịnh Đà.
Quân phía Tây nước Việt, toàn bộ nắm giữ ở trong tay gia tộc họ Xung.
Mà vị Đại tướng quân Trịnh Đà này, chính là hai nắm tay Tây quân, là người của quốc quân phái đi ngăn gia tộc họ Xung.
Ông là quý tộc kiểu mới, không có đất phong, nhưng nắm binh quyền, xem như là chính qui của quốc quân.
Mấy chương trước có nhắc tới, con trai trưởng Tử tước Chúc Lan Đình Chúc Văn Đài trúng cử võ tiến sĩ, định tiến vào trong quân.
Lấy tư cách của gia tộc họ Chúc, vốn là trèo cao không được Đại tướng quân Trịnh Đà.
Thế nhưng, ai bảo Trịnh Hồng Tuyến bị bệnh tim bẩm sinh đâu? Đại phu nói rất khó sinh đẻ, cho nên đám quý tộc cũng không muốn lấy cô gái này.
Tử tước Chúc Lan Đình liền thừa cơ nịnh hót, cũng là vì lót đường cho con trai Chúc Văn Đài.
Đại tướng quân Trịnh Đà nhìn Tử tước Chúc Lan Đình không hơn, nhưng gia tộc họ Chúc cuối cùng cũng là quý tộc trăm năm, hơn nữa Chúc Văn Đài này cũng trúng cử võ tiến sĩ, cũng xem như xuất sắc, mấu chốt là không con gái ông có bệnh bẩm sinh, thế là đáp ứng tràng hôn sự này.
Mà Trịnh Hồng Tuyến bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, cho nên tính cách càng nhạy cảm cực đoan, luôn cảm thấy cha mẹ ghét bỏ nàng, hôm nay lại muốn bảo nàng gả cho một nam tử hoàn toàn xa lạ.
Với cá tính mạnh, nàng rời khỏi nhà trốn đi, nghìn dặm xa xôi đi đến quận Dương Vũ, nàng chính là vì tự mình khảo sát vị hôn phu của mình Chúc Văn Đài.
Nhưng mà...
Thật không ngờ mới vừa tiến vào phạm vi thế lực gia tộc họ Chúc, liền lập tức bị võ sĩ gia tộc họ Chúc đánh ngất xỉu, gặp phải vận rủi trước nay chưa từng có.
Nàng vốn định chết, kết quả được Kim Hối cứu.
Nhưng ở lúc đường cùng, gặp được người đàn ông si tình như Kim Hối, kính trọng nàng như nữ thần..
Đổi thành thiên kim quý tộc khác, căn bản ghét Kim Hối.
Thế nhưng Trịnh Hồng Tuyến từ nhỏ có bệnh, tâm tính nhạy cảm, vô cùng hiểu được lòng người dễ thay đổi, cho nên ngược lại biết mình muốn cái gì hơn ai hết.
Đối với một người đàn ông có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (*), hướng nội, nhạy cảm, thiện lương, si tình như Kim Hối, trái lại đặc biệt thích.
(*) Mấy chương trước có miêu tả Kim Hối thích mọi thứ ngăn nắp đối xứng tuyệt đối. Đó là một trong những triệu chứng của rối loạn ám ảnh cưỡng chế Obsessive-Compulsive Disorder – OCD.
Huống chi lúc nàng ở địa ngục là Kim Hối cứu nàng.
Thế là hai người liền chu toàn chuyện tốt.
Nguyên bản nàng suy nghĩ cả đời đều không liên lạc với gia tộc, nhưng hôm nay thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ đến bước đường cùng, nàng cảm thấy có nghĩa vụ xuất thủ tương trợ.
Mặc dù, nàng cảm thấy bản thân căn bản giúp đỡ không được.
Thế nhưng có thể hay không là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác.
Cho nên nàng chủ động hướng Thẩm Lãng đưa ra, sẵn lòng trở về phủ Bá tước Tây Sơn, hướng phụ thân xin giúp đỡ.
Thẩm Lãng trong lòng thở dài.
Lại là một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mặc dù là có tâm vô lực.
Thế nhưng, có tâm thì so với cái gì cũng mạnh hơn!
Thẩm Lãng tức khắc đứng dậy, chắp tay nói:
- Trịnh tiểu thư, ngươi là một cô nương không tầm thường, mặc dù có chút liều lĩnh cực đoan. Nhưng vẫn là vô cùng tài ba, Kim Hối có thể cưới được ngươi là phúc khí của hắn. Nhưng mà chuyện tình phủ Bá Tước Huyền Vũ ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần thanh thản ổn định ở trong phủ cùng Kim Hối sống đi.
Kim Hối theo tò tò ở phía sau, đưa người vợ trở về nhà.
- Hồng Tuyến à, nàng có khát không? - Nói xong Kim Hối liền rót một chén trà, còn thử nhiệt độ một chút.
Ấm áp, là nhiệt độ Hồng Tuyến thích nhất.
- Kim Hối, chàng có chuyện gì gạt thiếp hả. - Cô gái kiêu ngạo Trịnh Hồng Tuyến nói.
Mặt Kim Hối run lên, nghiêm khom lưng nhận sai.
- Thật xin lỗi Hồng Tuyến, có một số việc ta thực sự không thể nói, đối với bất kỳ người nào cũng không thể nói.
Trịnh Hồng Tuyến nhìn chồng mình một lúc lâu, nói:
- Quên đi, trung thành vốn là một phẩm chất tốt nhất.
Kim Hối mừng rỡ nói:
- Cảm ơn Hồng Tuyến khoan hồng độ lượng.
Trịnh Hồng Tuyến nói:
- Thiếp bây giờ ngược lại tò mò, Thẩm Lãng đến tột cùng như thế nào ngăn cơn sóng dữ, với góc nhìn của thiếp cũng là thần tiên khó cứu nổ.
Kim Hối vẫn câm miệng, không nói được một lời.
Trịnh Hồng Tuyến phất tay nói:
- Đi thôi, chủ tử của chàng còn cần chàng mà.
- Ôi chao! - Kim Hối nói, tiếp đó nhịn không được đấm bóp cổ và bả vai cho vợ, tiếp đó đặt con mèo đen ngoan ngoãn nhất bên cạnh vợ, để nàng đỡ buồn chán.
Tiếp đó, gã mới đi ra ngoài chờ đợi Thẩm Lãng sai phái.
Trịnh Hồng Tuyến thấy bóng lưng chồng mình đi nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi cảm thấy dịu dàng hạnh phúc.
Theo nàng, con cái nhà dòng dõi loại gì cũng hư hỏng hết.
Một người đàn ông biết ấm lạnh, còn có bản lĩnh, vẫn là tốt nhất lương xứng.
Giống như mang giày.
Có người cảm thấy đẹp quan trọng nhất, có người cảm thấy thoải mái quan trọng nhất.
Dĩ nhiên, đôi giày Lãng gia này nhìn vừa cuốn hút, lại thoải mái, lại hoa lệ, cho nên mới có nhiều nữ nhân như vậy xếp phía sau muốn mang vào.
Nhưng nghìn vạn lần chớ mang mỹ nam Thẩm thành một đôi giày rách nhé!
...
Rõ ràng ở đường cùng mới thấy rõ lòng người!
Thẩm Lãng không khỏi cảm khái vạn phần.
Ở trong bước đường cùng này, để Thẩm Lãng gặp được hai phần tấm lòng hết sức chân thành.
Như vậy Từ Thiên Thiên thì sao?
Sẽ để cho ta thất vọng à?
Mà ngay tại lúc này, Kim Hối cùng Kim Trung đồng thời chạy vội mà vào.
- Cô gia, tiểu thư Từ Thiên Thiên đưa tới mật thư.
- Cô gia, người của hội Thiên Đạo đến rồi!
Thẩm Lãng mừng rỡ.
Hai chuyện tốt đến cùng lúc?
Hai tin tức quan trọng này, lại đồng thời đến!
Hội Thiên Đạo!
Một siêu cấp tổ chức có thể cùng hội Ẩn Nguyên địa vị ngang nhau.
Có thể ở trong nháy mắt kiếm được tám chín mười vạn hay không, thậm chí nhiều hơn, liền nhìn Thẩm Lãng biểu diễn kế tiếp!
...
Chú thích của Bánh: chương thứ nhất sáu ngàn chữ đưa lên,nghĩ thật lâu, bởi vì ra một nhân vật quan trọng, suốt đêm luôn luôn viết đến sáng sớm chín giờ.
Ta đi ngủ, trong mộng lạy xin sự ủng hộ của mọi người cùng vé tháng a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lúc nãy sơ sẩy, up chương còn sót một đoạn dài chưa edit xong T_T