Chương 289: Cuộc gặp gỡ của số phận! Một triệu lượng vàng đó! (1)
- Bái, bái... Bái kiến di mẫu (dì)!
Một thanh niên hướng nhạc mẫu Tô Bội Bội lạy xuống, gã có hơi hặc biệt.
Tướng mạo người này kỳ thực rất anh tuấn, thế nhưng màu da đặc biệt đen, là cái loại đen không bình thường, hơn nữa cằm còn có một cái bớt rõ ràng, giống như ngôi sao vậy.
Cho nên nhìn qua khuôn mặt này, hơi có chút quái dị.
Hình thể gã không cao, khoảng chừng hơn một thước sáu.
Hơn nữa, còn cà lăm.
Thân phận của gã chính là con thứ năm của quốc quân, Ninh Chính.
Đơn thuần về mặt thân phận, có thể coi như là một đại nhân vật.
Gã và phủ Bá Tước Huyền Vũ không có quan hệ gì, nhưng lại có thông gia cùng nhạc mẫu Tô Bội Bội.
Mẹ của gã Tô phi, xuất thân từ phủ Hầu tước Trấn Viễn, con gái Hầu tước Tô Nan.
Dạng thông gia này với quốc quân vô cùng bình thường.
Vương hậu là con gái gia tộc họ Chúc, họ Chúc được xem là danh môn vọng tộc cả vương triều Đại Viêm, thế lực không chỉ có ở Việt quốc.
Trừ vương hậu ra, quốc quân còn có bốn người phi tử.
Trong đó ba người đều đến từ chính đại quý tộc danh tiếng, Biện phi là em gái của Uy Vũ Công Biện Tiêu, Xung phi xuất thân từ phủ Hầu tước Trấn Tây họ Xung, Tô phi xuất thân từ họ Tô phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Biện phi không có con trai, cho nên không cách nào tham gia tranh ngôi.
Thái tử Ninh Dực, là con trai trưởng vương hậu, được phần lớn văn thần hỗ trợ, trong đó gia tộc họ Chúc càng là núi dựa lớn nhất của Thái tử.
Nhị vương tử Ninh Thiệu, mẹ đã qua đời.
Tam vương tử Ninh Kỳ là cháu ngoại họ Xung, có bối cảnh quân đội cường đại, kẻ duy nhất có địa vị ngang cùng Thái tử.
Tứ vương tử Ninh Chân, được sinh bởi cung nữ. Tuy rằng được quốc quân thích, hơn nữa văn võ toàn tài, nhưng họ nhà ngoại cuối cùng vẫn thấp kém, không có lực tranh ngôi, cho nên đầu nhập vào dưới trướng Thái tử, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Thái tử, được xem là phụ tá đắc lực.
Ngũ vương tử Ninh Chính, do chính Tô phi sinh ra.
Nhưng mới vừa lúc mới sinh ra, gã đã bị coi là quái thai, bởi vì toàn thân gã đen thui, lông tóc thì vàng, cằm có một cái bớt hình sao.
Mà trùng hợp lúc đó có một ngôi sao rơi xuống, đánh vào phía tây kinh đô, đập nát nhà dân, dẫn tới tai nạn hỏa hoạn, tử thương trăm người.
Ngự y nói người này tướng mạo kỳ quái, ở trong vương tộc trước đây chưa từng gặp.
Quốc sư nói người này rõ ràng không may.
Thế là quốc quân hạ lệnh vứt bỏ, mẹ đẻ Tô phi mặc dù khóc rống nhưng không có ngăn cản.
Mà khi lúc ấy Tô Bội Bội ở kinh đô hỗ trợ tỷ tỷ Tô phi đỡ đẻ.
Bà được xem là người đầu tiên ôm lấy Ninh Chínhi, thấy hình dáng gã quái dĩ, trong lòng trìu mến không đành lòng.
Nghe được đứa bé này bị vứt đi, bà ôm lấy Ninh Chính không tha, quỳ xin quốc quân lưu tình, thậm chí còn dùng ngôn ngữ động chạm rất nặng.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Chính là bởi vì những lời này, Ninh Chính mới vừa ra đời còn sống.
Mà Tô Bội Bội bị quốc quân chán ghét, không lâu sau sau liền rời khỏi kinh đô, từ đó về sau vương tộc mặc kệ có bất kỳ đại sự gì, cũng không thèm mời Tô Bội Bội.
Mà Tô phi mặc dù là chị ruột Tô Bội Bội, nhưng quốc quân không thích Tô Bội Bội, bà cũng đoạn tuyệt qua lại với em gái.
Ninh Chính còn sống, hơn nữa mạng còn đặc biệt cứng rắn.
Thế nhưng, ở toàn bộ những đứa con trai của quốc quân, gã là người có cuộc sống chẳng vui vẻ gì cả.
Quốc quân ghét, thậm chí mẹ đẻ Tô phi cũng ghét nốt.
Sau này Tô phi lại đẻ thêm một đứa con trai, càng ghét bỏ Ninh Chính này hơn, ngay cả em trai ruột cùng mẹ đều coi thường gã.
Hôm nay Ninh Chính đã mười chín tuổi, đã sớm trưởng thành, mấy vị huynh trưởng đều đã được phong tước vị, tứ vương tử Ninh Chân do cung nữ sinh ra cũng được phong Công tước, duy chỉ có gã chẳng có một tước vị gì.
Sau khi ra khỏi vương cung, quốc quân cũng chỉ là cho gã một tòa nhà cũng chỉ có mười mấy mẫu.
Những vương tử khác cưới vợ, cũng là con gái gia tộc danh môn quyền thế, duy chỉ có Ninh Chính cưới một người con gái nhà buôn.
Mà gã nói cà lăm, có người nói là thời niên thiếu bị một tên thái giám bụng dạ khó lường dẫn dắt, cũng có người nói là khi còn bé bị kích thích mạnh mẽ dẫn đến.
Nhưng gã vốn cũng không được quốc quân thích, cộng thêm bị cà lăm, thì càng thêm bị ghét bỏ.
Quanh năm suốt tháng, quốc quân cũng chả thèm nhìn thấy đứa con trai này một lần.
Không chỉ có như thế, ngay cả phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng chẳng bao giờ định gặp đứa cháu ngoại ruột này.
Nhưng mặc kệ thế nào?
Gã dù sao cũng là con trai quốc quân, thân phận quý trọng.
Lúc này tường đổ mọi người đẩy, tất cả mọi người đều muốn nhào lên đạp phủ Bá Tước Huyền Vũ một chân.
Vị ngũ vương tử này, lại tới phủ Bá Tước Huyền Vũ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Không chỉ có tự thân đến, còn tặng một vạn bảy nghìn lượng vàng.
Chuyện hội Ẩn Nguyên hướng gia tộc họ Kim đòi lấy nợ nần cả thiên hạ đều biết, ai cũng biết phủ Bá Tước Huyền Vũ tao ngộ khủng hoảng tài chính khổng lồ.
Mà một vạn bảy nghìn lượng vàng này, là ngũ vương tử Ninh Chính dốc hết toàn bộ.
Một người ở thời khắc mấu chốt, sẵn lòng móc ra tất cả tiền tới cứu ngươi, chuyện này tình nghĩa đến cỡ nào?
Kỳ thực, vị ngũ vương tử này trừ sinh ra được Tô Bội Bội cứu, từ đó về sau cũng không có liên lạc cái gì.
Ở kinh đô trong đó gã càng là như là người ẩn hình vậy.
Không đề cập đến ai khác, ngay cả phủ Bá Tước Huyền Vũ đều quên mình còn có một cửa thông gia này.
Lại thật không ngờ tại cái thời khắc “tuyệt vọng” này, những kẻ đã nhận ân tình của phủ Bá Tước Huyền Vũ đều khẩn cấp phân rõ giới hạn, thậm chí bỏ đá xuống giếng.
Duy chỉ có vị Ngũ điện hạ này đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dốc hết toàn bộ.
Việc này thật là làm cho Thẩm Lãng cùng nhạc mẫu có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không tưởng tượng được.
- Ngũ điện hạ, mời ngồi! - Tô Bội Bội nói.
Ngũ vương tử Ninh Chính hướng Thẩm Lãng thi lễ một cái.
Thẩm Lãng vô cùng thất lễ, đối phương dù sao cũng là con trai quốc quân, lại còn khiến đối phương chủ động hành lễ với hắn.
Thẩm Lãng vội vàng hoàn lễ.
Ninh Chính biểu cảm có chút mất tự nhiên, gã bẩm sinh hơi tự ti, nhất là nhìn thấy loại mỹ nam tử cao ngất như Thẩm Lãng.
Sau khi ngồi xuống, ngũ vương tử Ninh Chính cũng không biết nói cái gì.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội nói:
- Ngũ điện hạ, phu quân của ta thân thể không tốt, sợ lây bệnh cho ngài, cho nên không thể ra gặp ngài được, xin lỗi.
Ninh Chính nói:
- Một hồi... ta, ta... Ta đi bái kiến dượng.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội nói:
- Ngũ điện hạ, nhà của chúng ta là thiếu tiền, thế nhưng cũng không thể lấy tiền của ngài, những lượng vàng ngài mang về đi.
Mặt Ninh Chính sưng đến đỏ bừng, cà lăm càng nghiêm trọng hơn:
- Di mẫu... di.. di mẫu đối với ta có... có ơn cứu mạng, chính không thể không... báo.
Khi căng thẳng thế này, chứng cà lăm của Ninh Chính trở nên càng nghiêm trọng.
Tô Bội Bội ngược lại không đành lòng kích thích gã nói chuyện.
Thẩm Lãng không nói gì, cũng chỉ là lộ ra nụ cười ấm áp, như thế có thể làm cho đối phương bình tĩnh trở lại.
Sau khi Ninh Chính thoáng bình tĩnh lại, nói hơi chút lưu loát một chút, tốc độ nói rất chậm:
- Ta hướng phụ vương cầu xin ý chỉ, để thế tử Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám học.
Ninh Chính này là có hảo ý.
Ai cũng biết phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp tai vạ đến nơi, nếu là ở lại thành Huyền Vũ chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng.
Biểu hiện ra là vào Quốc Tử Giám đọc sách, nhưng trên thực tế là vào phủ ngũ vương tử tránh họa, chí ít có thể giữ được một cái mạng.
Chuyện này Ninh Chính nói có vẻ giản đơn, kỳ thực gã đã quỳ suốt một ngày một đêm ngoài cung điện của quốc quân mới xin được.
Năm đó Tô Bội Bội cứu gã một mạng, hôm nay gã cảm thấy có nghĩa vụ cứu Kim Mộc Thông, chí ít để gia tộc họ Kim không nên tuyệt tự.
- Không lâu sau sau, phụ vương sẽ ban ý chỉ tới.
Thẩm Lãng cùng Tô Bội Bội rõ ràng cảm động.
Tuy rằng phủ Bá Tước Huyền Vũ thê lương tuyệt vọng là đang diễn trò, thế nhưng trong khoảng thời gian này gia tộc họ Kim đụng phải Thập Diện Mai Phục là thật, cả nhà từ trên xuống dưới tất cả mọi người rõ ràng nhận hết lòng người dễ thay đổi, trần gian ấm lạnh.
Lại thật không ngờ vị ngũ vương tử này lại vào thời khắc quan trọng đứng ra tương trợ gia tộc họ Kim.
Tình sâu nghĩa nặng đến nước này, sao có thể để cho người ta không cảm động?
Kế tiếp, ngũ vương tử Ninh Chính đi thăm Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nằm trên giường bệnh.
Gã không có bất kỳ hoa ngôn xảo ngữ, cũng chỉ là lạy xuống thi lễ một cái, là lễ của vãn bối.
Người này không giỏi nói năng, lại không biết cách nói cho dễ nghe.
Ở phủ Bá Tước Huyền Vũ ăn một bữa cơm, gã lại rời đi, trở về kinh đô.
Một vạn bảy nghìn lượng vàng này, được gã nhất quyết phải để lại, muốn tặng cho phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua nguy cơ.
Trước khi đi, Ninh Chính có nói cùng Thẩm Lãng một câu.
- Nếu chuyện không thể giải quyết, Thẩm công tử hãy mang biểu tỷ Mộc Lan rời khỏi Việt quốc, Thái tử huynh trưởng theo dõi biểu tỷ, nhất định phải được!
Liền một câu nói này, để trong lòng Thẩm Lãng tràn đầy chủ tâm giết người.
Thái tử Ninh Dực, cũng dám với vợ của ta nhất định phải được? Từ nay về sau, chúng ta là sinh tử đại thù, không chết không thôi.
Đồng thời, hắn cũng có cảm xúc tốt đẹp đến cực hạn với vị Ngũ điện hạ này.
Người này có chút lầm lì, đồng thời có chút tự ti, lòng tự trọng lại mạnh phi thường, không giỏi nói năng.
Thế nhưng tri ân báo đáp, phẩm hạnh cao thượng, chính trực quả cảm, thậm chí còn mang theo một chút nghĩa hiệp ngây thơ.
Ở trong mắt tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ đều nhất định phải tiêu.
Lúc này xuất thủ tương trợ, ngoài chuyện làm quốc quân tức giận, để Ninh Chính rơi vào cảnh họa vô đơn chí ra, là không chiếm được bất luận cái gì hồi báo.
Thẩm Lãng tức khắc với khom người lạy xuống ngũ vương tử Ninh Chính.
Ninh Chính có chút e ngại, chắp tay hoàn lễ, tiếp đó lên xe rời đi.
...
Theo thời gian trôi qua.
Bão táp nợ nầng của phủ Bá Tước Huyền Vũ càng ngày càng nghiêm trọng.
Không chỉ là thiên hạ quan viên cùng quý tộc đều biết, ngay cả toàn bộ dân chúng đều rõ mồn một.
Gia tộc họ Kim thiếu bảy mươi vạn lượng vàng, hơn nữa còn có ý quỵt nợ không trả.
Toàn bộ gia tộc, toàn bộ quan viên, gần như đều phát ra tiếng.
Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ lại khoản nợ không trả, đánh mất phong phạm quý tộc trăm năm.
Tiếp tục, lại có dư luận truyền bá thiên hạ.
Cô gia Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ, sinh hoạt hết sức xa hoa lãng phí, cẩm y hoa phục, có thể so với vương hầu.
Nội trong ba ngày tranh chấp đảo Kim Sơn, liền thay đổi bốn bộ quần áo.
Mỗi một bộ quần áo chi phí không thấp hơn hai trăm lượng vàng.
Tiếp tục lại nghe đồn, người ở rể Thẩm Lãng ăn một bữa cơm, cần rơi một trăm con cá, bởi vì hắn chỉ ăn môi cá nhám.
Còn nói hắn thích ăn thịt lừa, nhưng mỗi bữa ăn thịt lừa, phải giết chết mười con.
Bởi vì, hắn chỉ ăn cái chỗ giòn nhất của con lừa thôi.
Lần này dân chúng thiên hạ liền không vui.
Mẹ trứng, ngươi chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, lại đi xa xỉ như vậy?
Thiên hạ còn có nhiều người còn ăn cơm không đủ no, ngươi lại lãng phí xa hoa như vậy?
Nên đánh, đáng chết!
Tiếp tục, lại có tiếng đồn nói Thẩm Lãng ỷ vào thế lực phủ Bá Tước Huyền Vũ, đe doạ chung quanh.
Trước tiên bức tử nhân dân quân Thiên hộ Điền Hoành, cướp đi toàn bộ tài sản.
Tiếp tục lại đe doạ ông chủ Lâm Mặc Cẩm Tú Các năm nghìn lượng vàng, quỵt nợ không trả.
Thậm chí, hắn còn đe dọa từ nhà Từ Quang Doãn mấy vạn lượng vàng, bức tử cả nhà Từ Quang Doãn.
Mà số tiền này, toàn bộ được Thẩm Lãng tiêu xài không còn đồng nào.
Hôm nay thiếu hội Ẩn Nguyên một món nợ khổng lồ, phủ Bá Tước Huyền Vũ chẳng những không có ý trả tiền, ngược lại phái binh dùng loạn côn trục xuất Thư Đình Ngọc.
Trong đám dư luận hỗn tạp này.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ đơn giản là mặt mày trơ tráo, chẳng khác gì những lão già ăn chơi đàng điếm thiếu tiền không trả của hậu thế.
Mà mặt Thẩm Lãng đáng ghét.
Trong lúc nhất thời, mỗi người khắp Việt quốc đều kêu đánh kêu giết.
Vô số Ngự Sử đều tấu lên, khẩn cầu quốc quân giáng tội nghiêm phạt.
Quốc quân hạ chỉ, đốc thúc Bá tước Kim Trác trả nợ, không thể làm bẩn quý tộc danh tiếng Việt quốc.
Lại có Ngự Sử tấu lên, năm đó Bá tước Kim Vũ hướng hội Ẩn Nguyên mượn một triệu lượng vàng, dùng đảo Vọng Nhai thế chấp.