WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 298: Chiến lược hợp tác! Vở kịch động trời mở màn (2)

Chương 298: Chiến lược hợp tác! Vở kịch động trời mở màn (2)


cách trả nợ còn có hai ngày!

Phủ Bá Tước Huyền Vũ nghênh đón một người khách, thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn.

So với Tiết Lê phách lối tàn ác, hoàn toàn là hai dạng người khác nhau.

Vị Tiết Bàn này có vẻ đặc biệt trầm ổn, gần như mặt không chút thay đổi, giống như trời sinh không biết cười, khuôn mặt giống như đá đúc thành vậy.

Rõ ràng không phải giả vờ lạnh lùng, chỉ là không có biểu cảm.

- Xá muội bỗng nhiên thân nhiễm bệnh bí hiểm, không biết khi nào mới có thể khỏi bệnh, vì không để lỡ thế tử Kim Mộc Thông suốt đời, cho nên hôn ước lúc trước, vì vậy đành thôi!

Cuối cùng chính thức từ hôn.

Bệnh bí hiểm gì? Không phải là chỉ là phồng rộp thôi sao, hơn nữa tối đa mười ngày sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó tróc một lớp da, mọc ra một lớp da non mềm mại mới tinh, dùng còn chưa phải là ngon lành sao.

Không biết tại sao, Thẩm Lãng cảm thấy vị Tiết Bàn này lúc nói đến căn bệnh bí ẩn, hướng Thẩm Lãng trông lại một cái.

Nhìn cái gì vậy? Liên quan quái gì đến ta chứ.

Phu nhân Tô Bội Bội xuất ra hôn thư, ngay trước mặt Tiết Bàn, đốt lửa tiêu hủy.

Tiết Bàn cũng nhẹ nhàng cắt hôn thư trong tay.

Tô Bội Bội không nhịn được nói ra:

- Hy vọng một ngày kia, nhà họ Tiết các ngươi không nên hối hận.

- Ha ha. - Tiết Bàn nói:

- Phu nhân chê cười, nghe nói Bá tước Huyền Vũ thân thể bất an, con muốn đại thay phụ thân thăm viếng.

- Còn chưa chết. - Tô Bội Bội nói:

- Thăm thì không cần, đỡ phải buồn nôn.

Nghe nói như thế, Tiết Bàn vẫn mặt không chút thay đổi.

Thẩm Lãng ở bên cạnh nói:

- Nhạc mẫu, lúc đó tổ tiên Kim Trụ rõ ràng xen vào việc của người khác, nên để cả nhà họ Tiết chết hết, đỡ phải nuôi ra một đám bạch nhãn lang, hôm nay ngược lại qua đây cắn chúng ta.

Tiết Bàn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, khom người rời khỏi.

...

Khi thế tử của phủ Bá tước Vũ An mới vừa vừa ly khai, chẳng bao lâu lại có người tới thăm!

Dĩ nhiên là vị hôn thê mới toanh của Trương Tấn, cô con gái rượu của Vua Hương Liệu phương Bắc, phú khả địch quốc Trì Sơn Nhận, Trì Dư.

Nàng cẩn thận hướng Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan hành lễ, trên mặt nhìn không ra bất luận vẻ hả hê gì.

- Lâm Mặc đã chết...

Thẩm Lãng nói:

- Chuyện đó không liên quan đến ta đâu.

Thế nào ngày hôm nay nói hết những câu này vậy.

Trì Dư nói:

- Ông ta vốn là vương thương thay thế Từ Quang Doãn, hôm nay nhà họ Từ và nhà họ Lâm đều huỷ diệt. Kể từ đó phân nửa người nuôi tằm hành tỉnh Thiên Nam đều gặp nạn, nông dân có một nửa thành Huyền Vũ dựa vào nuôi tằm mà sống. Nếu không có ai nhận kén tằm, vậy rõ ràng tai họa ngập đầu.

Thẩm Lãng nói:

- Không đến một tháng sẽ sang lễ mừng năm mới, khoảng cách tằm mùa xuân còn mấy tháng nữa mà, không vội.

Trì Dư nói:

- Nhà họ Trì của ta không đành lòng mắt thấy thảm trạng hơn mười vạn người nuôi tằm, cho nên sẵn lòng tiếp thu phân xưởng, toàn bộ cửa hàng, cùng với toàn bộ sản nghiệp tơ lụa của của Từ Tú cùng Cẩm Tú Các.

Oa!

Số lượng thật hoành tráng.

Còn thật sự khi nhà họ Từ cùng nhà họ Lâm té ngã, nhà họ Trì ăn no.

Ngươi vốn là Vua Hương Liệu phương bắc, hôm nay lại trực tiếp chiếm đoạt thị trường tơ lụa phía nam, đây là ăn sạch cả nam lẫn bắc.

Thẩm Lãng mỉa mai:

- Chuyện làm ăn buôn bán tơ thì nhà ngươi cứ tiếp nhận, không cần tới nói cho chúng ta biết cái gì, phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta bây giờ trăm sự quấn thân, còn không để ý tới bên kia của ngươi đâu, ngươi lần này tới cho ta biết, không phải để ta tặng cho mấy lẵng hoa kia chứ?

Trì Dư đáp:

- Phủ Bá Tước Huyền Vũ có mấy vạn mẫu ruộng dâu tốt nhất, nếu như quý gia sẵn lòng xuất thủ, họ Trì của ta sẵn lòng ra giá tiền cao nhất, bởi vì đến lúc đó nhà ngài có thể sẽ đặc biệt cần tiền.

Đây cũng là tới ăn thịt.

Nguyên lai là coi trọng mấy vạn mẫu ruộng dâu nhà ta.

Nhà ta còn chưa có ngã xuống, mà đã vội vàng như vậy rồi?

Bất quá đúng là vừa biến thành vị hôn thê của Trương Tấn thì đúng trâu bò thật, cục thịt mỡ to như vậy cũng có quyền đến chia chác.

Lúc đầu cuộc thịnh yến này căn bản không dính dáng gì đến gia tộc họ Trì.

Hôm nay sau màn thông gia này, nhà họ Trì nắm được thị trường tơ lụa phía Nam, hôm nay còn muốn cướp đi mấy vạn mẫu ruộng dâu.

Trận thông gia này, nhà họ Trì thật sự cá kiếm hơi bộn.

...

Mới vừa tiễn Trì Dư đi.

Chẳng mấy chốc lại nghênh đón một người khách, lần này vị khách đến càng lúc càng lớn.

Lục vương tử của quốc quân, Ninh Cảnh.

Gã cũng là con trai Tô phi, em trai ruột cùng cha cùng mẹ với Ninh Chính.

Gã hôm nay mới mười bảy tuổi, ngoại hình anh tuấn kinh người, nhưng lại là kẻ ngả ngớn nhất.

Cặp mắt kia đúng là cặp mắt đào hoa, thần thái bay lên.

Quần áo trên người gã, quả thực so với Thẩm Lãng còn xa hoa hơn.

- Bái kiến Lục điện hạ! - Tô Bội Bội mang theo Kim Mộc Thông, Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng, cung kính hướng Lục vương tử Ninh Cảnh hành lễ.

- Bái kiến di mẫu.

Lục vương tử Ninh Cảnh tùy ý chắp tay, nhưng ánh mắt lại hướng nghiêng sang phía Kim Mộc Lan.

Quả nhiên đẹp thật, then chốt vóc người quá bốc lửa.

Đáng tiếc thay, nàng bị thái tử Vương huynh theo dõi, bằng không ta làm sao cũng muốn cướp đến tay.

Ăn gì ngon bằng sủi cảo, chơi gì ngon bằng chị dâu, chị họ cũng không sai.

- Biết được di phu (dượng) bệnh nặng, cho nên Ninh Cảnh đặc biệt tới thăm. - Vị Lục vương tử này vừa nói chuyện, mắt vừa nhìn khắp nơi.

Ánh mắt của gã rơi vào trên người Thẩm Lãng, không khỏi chuyển sang lạnh tanh.

Ngươi chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi, loại nhân vật thấp hèn như thế, cũng dám ăn mặc xa hoa thế này?

Xem ra tiếng đồn quả nhiên không gia.

Ngươi xuất thân hèn mọn, chỉ cần an phận ăn không ngồi rồi, lại yên tâm thoải mái hưởng nhận phú quý tới nơi.

Tô Bội Bội nói:

- Lục điện hạ, có chuyện gì sao?

Ninh Cảnh nói:

- Nghe nói phủ Bá Tước Huyền Vũ gần đây tài chính hồi hộp, thiếu hội Ẩn Nguyên một món nợ khổng lồ, sau này sẽ phải trả, lòng con thực sự nóng như lửa đốt, cho nên chuyên vội tới đưa tiền cho di mẫu.

Nghe những lời này, Tô Bội Bội không khỏi kinh ngạc.

Đối với Lục vương tử này bà có nghe nói qua, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên được quốc quân nuông chiều, Trấn Viễn Hầu tước Tô Nan càng là xem đứa cháu ngoại này như là châu báu, hận không thể đem toàn bộ thứ tốt đều dâng cho gã.

Cho nên, vị Lục vương tử này từ nhỏ liền tàn ác ích kỷ, phóng túng công khai, cho tới bây giờ cũng là chỉ có vào chứ không có ra..

Hôm nay nó có tâm trạng tốt hay sao mà lại sang đây đưa tiền? Quá kỳ quái.

- Bay đâu, mang tiền vào đây.

Tiếp tục, mấy chục võ sĩ mang mấy chục cái rương vào đây.

Tô Bội Bội càng kinh ngạc sững sờ.

Mấy chục cái rương tiền, cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Thế nhưng mở ra sau đó.

Thẩm Lãng cùng Tô Bội Bội gần như đều muốn bùng nổ cơn giận.

Mấy chục cái rương này, trừ có hai cái rương là lượng bạc, còn lại cũng là đồng.

Nói cách khác mấy chục cái rương nay chỉ có mấy nghìn lượng bạc, mấy chục vạn đồng mà thôi.

Cộng lại không tới mấy trăm lượng vàng, đây là đuổi ăn mày à?

Lục vương tử Ninh Cảnh nói:

- Số tiền này con đã dốc hết toàn bộ, xin hãy di mẫu xin vui lòng nhận cho.

Rõ ràng biết nói đùa, người nào không biết Lục vương tử nhà người tham lam vô cùng, hơn nữa không hề có ý tranh ngôi, cho nên tất cả mọi người chiều chuộng ngươi. Mấy năm nay ngươi ở bên ngoài mò tiền vô số, của cải không biết dày đến cỡ nào.

Hôm nay, ngươi mang tới đây mấy chục cái rương bạc, đồng không phải làm cho người ta buồn nôn là gì?

Tô Bội Bội phán cho một câu:

- Vô công bất thụ lộc (*).

(*) Không có công thì không dám nhận thưởng.

Lục vương tử Ninh Cảnh nói:

- Con và phủ Bá Tước Huyền Vũ là thông gia, ngài là di mẫu của con, thành Huyền Vũ cách bờ biển không xa, phong cảnh hữu tình cái chỗ này con vô cùng thích a. Hơn nữa lâu đài gia tộc họ Kim này xây thật tốt, đứng trên đỉnh núi, quan sát chúng sinh, con càng thêm thích. Sau này con trưởng thành sẽ được sắc phong, lâu đài này con vô cùng thích, con muốn phụ vương phong cho con. Di mẫu yên tâm, chúng ta là thông gia, con nhất định sẽ thay người chăm sóc thật tốt cái tòa lâu đài trăm năm này.

Nghe những lời này, Tô Bội Bội gần như muốn bùng nổ cơn giận.

Lục vương tử nhà ngươi mặc dù là con trai quốc quân, giờ cũng không nên lớn lối ương ngạnh như thế.

Phủ Bá tước Huyền Vũ của ta còn chưa có ngã xuống, ngươi đã nhìn chằm chằm lâu đài nhà ta hả?

Hội Ẩn Nguyên tối thiểu còn định dùng mấy chục vạn lượng vàng mua lâu đài này, mà ngươi chỉ dùng hơn mười rương lượng bạc cùng đồng đã nghĩ cướp đi lâu đài trăm năm của nhà ta đây.

Ngang ngược càn rỡ đến nước này quả chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.

Thẩm Lãng nhìn tên thiếu niên ương ngạnh cực kỳ, trong lòng bắt đầu tính toán.

Tương lai tên này quả nhiên rất tốt, nếu như biết cách lợi dụng thỏa đáng sẽ bẫy chết rất nhiều người.

Cha mẹ có một thằng con hùng hổ đương nhiên đau đầu.

Nhưng một khi là địch nhân, chỉ sợ con nhà ngươi không gấu, càng gấu càng dễ bẫy cha gài mẹ.

- Di mẫu, con liền cáo từ, sau này con sẽ đến.

Sau này chính là ngày cuối cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ trả nợ, vậy khẳng định có một trận trò hay để quan sát, Ninh Cảnh làm sao bỏ qua được?

...

Khoảng cách ngày trả nợ, còn có một ngày!

Hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ, cực kỳ yên lặng!

Không còn có người đến quấy rầy.

Thành Huyền Vũ đã kín người hết chỗ.

Toàn bộ những con kên kên tham lam, đều đang lẳng lặng đợi.

Những ánh mắt tham lam đẫm máu, nhìn chăm chú vào phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Rất nhiều kẻ không có quyền lực mà chia thịnh yến, cũng đua nhau mà tới.

Bọn họ đến xem trò vui.

Trò hay hiếm thấy trăm năm mới gặp một lần, nếu như bỏ qua thì thật là đáng tiếc.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm lâu đài gia tộc họ Kim, cùng đợi ngày mai đến.

Ngày mai, có vở kịch lớn rồi đó!

...

Khoảng cách kỳ hạn chótphủ Bá Tước Huyền Vũ trả nợ, rốt cuộc đã tới!

Hôm nay thời tiết âm trầm, không có mặt trời, cũng không có mưa.

Mây đen nặng nề.

Đoàn người, trùng trùng điệp điệp tiến vào lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Một trưởng lão hội Ẩn Nguyên là Thư Bá Đảo dẫn đầu, kéo theo là mấy chục tên thành viên của hội Ẩn Nguyên.

Tổng đốc Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam.

Hộ Bộ Thượng thư Việt quốc, Ngự Sử Đài Ngự Sử đại phu Việt quốc.

Những ông trùm này, phân lượng ngày càng nặng hơn.

Cuối cùng, chủ trì đại cục này vẫn là Vương thúc Ninh Khải.

Cánh cổng lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ từ từ mở ra!

Vở kịch lớn, chính thức trình diễn!

...

Chú thích của Bánh: Up chương 2, ta tiến tới không ngừng viết chương thứ ba, nhất định đem cao trào làm mất mặt lần này viết xong cả viết thoải mái.

Lạy xin mọi người hỗ trợ, ta vùi đầu cuồng viết. Cảm ơn







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.