Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, dẫn thành viên gia tộc ra trước đón tiếp.
Đây là lần đầu tiên ông lộ diện suốt mấy tháng qua, quả thực so sánh với hồi trước như đổi một người khác.
Ước chừng gầy hơn từ hai đến ba mươi cân đó.
Sắc mặt tái nhợt được không có chút máu nào, lúc bước đi còn run lẩy bẩy.
Cái trán vốn trơn nhẵn, lập tức xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Nguyên bản tóc đen thui, lại trắng một phần ba.
Không dễ dàng gì, chỉ có cái bộ dạng này của nhạc phụ đại nhân, tốn hao khá nhiều thời gian của Thẩm Lãng đó.
Thế nhưng hiệu quả siêu ngon lành, nếu cùng so sánh với hồi trước, chỉ sợ Bá tước Huyền Vũ già thêm mười tuổi hoặc hơn.
Tình trạng bi thảm thế này thật là làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
- Khụ, khụ, khụ...
Gió lạnh thoáng thổi một cái, Bá tước Huyền Vũ lại ho khan kịch liệt.
Phu nhân Tô Bội Bội vô cùng yêu thương, lại khoác thêm cho ông thêm áo khoác. Bất quá lúc này thân thể ông khô héo, giống như ngay cả một món quần áo cũng áp đảo ông vậy.
Lúc trước còn có người hoài nghi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác là giả vờ bệnh, hôm nay xem ra hoàn toàn không phải ra vẻ.
Bộ dạng thê lương như thế này, chỗ nào là giả bộ đâu chứ.
Ngẫm lại trên đời cũng bình thường, mới vừa thắng tranh chấp đảo Kim Sơn, gia tộc họ Kim bản còn khí phách hăng hái, còn cảm thấy nguy cơ gia tộc trong nháy mắt được giải quyết.
Lại thật không ngờ Bá tước Tấn Hải Đường Luân đê tiện trơ tráo, lại đem đảo Kim Sơn giao cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Bá tước Kim Trác chẳng những không có được đảo Kim Sơn, ngược lại hao binh tổn tướng, đánh tơi bời.
Tranh chấp đảo Kim Sơn thắng chẳng những không có được bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại còn gia tốc diệt vong.
Then chốt cả nước từ trên xuống dưới, không ai xuất thủ tương trợ. Lúc trước Bá tước Huyền Vũ vài lần tấu lên xin quốc quân xuất binh tiêu diệt hải tặc, kết quả không thu hoạch được gì.
Ngược lại là tất cả mọi người đều nhào lên cắn.
Chúc Văn Hoa chèn ép tới cửa, Lục vương tử chèn ép tới cửa, gia tộc họ Trì chèn ép tới cửa.
Trăm năm minh hữu gia tộc họ Tiết thời khắc mấu chốt lại tới từ hôn, thọt một đao thật mạnh.
Thậm chí ngay cả một tên thương nhân nho nhỏ như Lâm Mặc cũng có thể nhào lên cắn một cái.
Bị đả kích khổng lồ như thế, bất luận kẻ nào đều không chịu nổi.
Trong tuyệt vọng như vậy, Bá tước Huyền Vũ Kim Trác có thể không có chết đi, đã đặc biệt tài ba.
- Trác, bái kiến Vương thúc, bái kiến Lục điện hạ, bái kiến chư vị đại nhân!
Bá tước Huyền Vũ dẫn người cả nhà, khom lưng hành lễ, hình dạng run rẩy thật là làm cho chua xót lòng người.
Tiếp tục, lại là một trận ho kịch liệt.
Ánh mắt của Vương thúc Ninh Khải nhìn phía Bá tước Kim Trác có chút phức tạp, thở dài nói:
- Huyền Vũ a, mấy tháng không gặp, tại sao phải đến nước này?
Bá tước Huyền Vũ cười buồn bã.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ta ngày đó rõ ràng đã nói cùng ngươi, tranh chấp đảo Kim Sơn nhà ngươi thắng không phải là chuyện tốt, ngươi hãy tiếp thu chuyển biến, kết quả ngươi không chịu, bằng không thì làm sao luân lạc tới tình cảnh thế này.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
Tiếp đó, ông ta hướng sang phía bên cạnh cất lời:
- Các vị, xin mời! Hôm nay mặc kệ có sao gì muốn thọt về gia tộc họ Kim chúng ta, cứ tới đi.
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây biến sắc.
Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi lại nói huỵch toẹt ra như thế, vậy lập tức chớ trách chúng ta vô tình.
...
Trong đại sảnh của phủ Bá Tước Huyền Vũ có đặt một cái bàn thật to.
Ngồi phía bên trái Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, phu nhân Tô Bội Bội, Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, Kim Mộc Thông.
Người một nhà rõ ràng thật chỉnh tề.
Phẹt!
Người một nhà rõ ràng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Lần này Thẩm Lãng hiếm thấy không có mặc cẩm bào cực kỳ hoa, mà chẳng qua là mặc một bộ áo vải màu đen, giống như cảm nhận được ngày tận thế gia tộc họ Kim quá bộ đến.
Bên phải chiếc bàn dài, chính là trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo, sứ giả Thư Đình Ngọc, còn có thành viên của hội Ẩn Nguyên.
Vương thúc Ninh Khải, Lục vương tử Ninh Cảnh, Hộ Bộ Thượng thư, Ngự Sử Đại Phu, Đại đô đốc Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam, năm đại nhân vật này lấy tư cách nhân chứng và trọng tài.
Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói:
- Bá tước Huyền Vũ, lệnh tôn Kim Vũ năm đó vì tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, mượn hội Ẩn Nguyên của ta một triệu lượng vàng, thuê ba nghìn võ sĩ cùng một nhánh hạm đội, có việc này hay không?
Phía trên viết rõ ràng, hơn nữa còn có Bá tước Kim Vũ kí tên cùng con dấu.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Không sai!
Thư Đình Ngọc nói:
- Sau đó bởi vì chiến thuật sai lầm, lệnh tôn Bá tước Kim Vũ suất lĩnh quân đội toàn quân huỷ diệt, đương nhiên chuyện này lướt qua không đề cập tới, phần thời gian khế ước mượn tiền này là hai mươi năm, cả vốn lẫn lãi một trăm bảy mươi vạn lượng vàng, có dị nghị gì không?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Không có dị nghị.
Thư Đình Ngọc tiếp tục lại lấy ra một đống sổ sách, nói:
- Những thứ này đều là ghi chép trả khoản của Bá tước Kim Trác gần hai mươi năm qua, tổng cộng trả một triệu lượng vàng, hôm nay còn thiếu bảy mươi vạn lượng vàng, có dị nghị gì không?
Bá tước Huyền Vũ lắc đầu nói:
- Không có dị nghị.
Thư Đình Ngọc nói:
- Hôm nay khế ước hai mươi năm đã đến kỳ hạn, gia tộc họ Kim cần duy nhất bảy mươi vạn lượng vàng. Một tháng trước ta đã từng tới quý phủ, Thẩm Lãng cô gia nói trong nhà đã không có tiền, không cách nào trả, đúng không?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đúng!
Thư Đình Ngọc nói:
- Lời này, cần Bá tước Huyền Vũ đáp lại.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đúng.
Tiếp đó, ông ta lại một lần nữa phát sinh ho khan kịch liệt.
Phu nhân Tô Bội Bội vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng chồng, nước mắt liền trào ra.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác dùng khăn lụa che miệng lại ho, ước chừng sau một lúc lâu, mới chấm dứt cơn ho thở bình thường lại, thế nhưng cúi đầu vừa nhìn, trên cái khăn lụa kia một mảng đỏ tươi.
Hộc máu!
Phu nhân Tô Bội Bội nước mắt như là hạt châu đứt dây vậy.
Tất cả mọi người thấy đều trong lòng thở dài, mạng của Bá tước Huyền Vũ sợ rằng không còn lâu nữa, có thể ngày hôm nay sẽ chết ngay tại chỗ.
Ông ta chính là cột chống trời gia tộc họ Kim, nếu ông chết, vậy tốc độ gia tộc họ Kim hủy diệt sụp đổ liền nhanh hơn.
Thư Đình Ngọc nói:
- Hai mươi năm trước, Bá tước Kim Vũ ký kết phần khế ước này, là dùng đảo Vọng Nhai làm thế chấp. Hôm nay kỳ hạn hai mươi năm đã đến, quý phủ còn không ra số tiền này, cho nên chúng ta có quyền thu hồi đảo Vọng Nhai. Tuy rằng chúng ta cũng không đành lòng, thế nhưng nói thương thì thương, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.
Tiếp tục, Thư Đình Ngọc hướng Vương thúc Ninh Khải nhìn lại nói:
- Quốc quân cũng có ý chỉ, đúng không?
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Khẩu dụ của quốc quân, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, chớ để bôi nhọ danh dự quý tộc của Việt quốc chúng ta.
Thư Đình Ngọc đẩy khế ước mượn nợ ra giữa bàn nói:
- Đây là khế ước ký kết hai mươi năm trước, giấy trắng mực đen, rõ ràng! Nếu như không có dị nghị, Bá tước Huyền Vũ xin mời ký tên đi, tiếp đó hội Ẩn Nguyên của ta lập tức phái người đi tiếp thu đảo Vọng Nhai. Làm ơn nhất định ở trong vòng ba ngày, đưa hết binh sĩ, thợ mỏ, người làm muối v.v… rút toàn bộ ra hết, không được hủy hoại trên đảo bất luận hầm mỏ, xưởng luyện kim, ruộng muối.!
- Vì giúp đỡ hội Ẩn Nguyên tiếp quản đảo Vọng Nhai toàn diệ, Tổng đốc đại nhân sẽ điều động quân đội cùng nhau lên đảo, duy trì trật tự, đỡ phải đến lúc đó xuất hiện xung đột không cần thiết!
Rõ ràng buồn cười!
Lúc trước Bá tước Tấn Hải tước Đường Luân giao đảo Kim Sơn, ngươi thế nào không điều động quân đội duy trì trật tự, mà là tùy ý hải tặc Cừu Thiên Nguy cướp đảo Kim Sơn đi, thậm chí sau Bá tước Huyền Vũ dập đầu xin quốc quân xuất binh đoạt lại cũng bỏ mặc.
Hôm nay, ngươi thế nào có quân đội hỗ trợ hội Ẩn Nguyên đoạt lại đảo Vọng Nhai?
Ngươi đây coi như là thà tặng nước bạn, không cho gia nô à?
- Bá tước Huyền Vũ, ký tên đi. - Thư Đình Ngọc nói:
- Chúng ta nắm chặt thời gian, tranh thủ ở trong vòng ba ngày liền giao hoàn tất.
Một khi ký tên, chính là chắp tay giao tra mạch máu kinh tế đảo Vọng Nhai của gia tộc họ Kim.
Bá tước Huyền Vũ toàn thân run rẩy, lại một trận ho khan kịch liệt, tiếp đó trước mắt tối sầm, trực tiếp bất tỉnh đi.
Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Dù cho Bá tước Huyền Vũ vô lực ký tên, thế nhưng khế ước ở đây, Vương thúc Ninh Khải ở đây, Thượng Thư đại nhân ở đây, cũng là có thể cưỡng chế thực hiện.
Điều này tương đương với trái đất hiện đại ngươi thiếu tiền kiên quyết không trả, pháp viện có quyền lực niêm phong gia sản của ngươi tiến hành gán nợ.
Phu nhân Tô Bội Bội ôm Bá tước Huyền Vũ gắng sức lay động nói:
- Phu quân, phu quân...
Tiếp đó, mặt bà đầy nước mắt, mặt mũi đây thù hận, nhìn tất cả mọi người ở đây, bi phẫn nói:
- Các ngươi đây là muốn bức tử người ta sao?
Thư Đình Ngọc thản nhiên nói:
- Phu nhân, chúng ta cũng không muốn như thế. Nhưng phép tắc chính là như thế.
Tô Bội Bội nói:
- Thư Đình Ngọc, ngươi đừng cho là chúng ta không biết. Lúc đó công công ta mượn tiền một triệu lượng vàng, thuê ba nghìn võ sĩ, còn có một cả nhánh hạm đội đi tiến đánh Cừu Thiên Nguy, nhưng vì sao chúng ta bố trí quân sự toàn bộ bị Cừu Thiên Nguy biết? Còn chưa phải là hội Ẩn Nguyên các người tiết lộ cho Cừu Thiên Nguy, điều này mới đưa đến chúng ta toàn quân huỷ diệt.
Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo thản nhiên nói:
- Tô phu nhân, không có chứng cớ không cần nói tầm bậy, nói ra khỏi miệng là phải chịu trách nhiệm.
Tô Bội Bội kịch liệt nói:
- Vậy các ngươi giết ta, giết ta đi...
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc mẫu, ngài mau đỡ nhạc phụ đi về nghỉ, tất cả nơi này giao cho con.
Tô Bội Bội đỡ Bá tước Huyền Vũ Kim Trác rời khỏi đại sảnh, trở vào trong phòng, đồng thời đẩy một cái hộp lớn tới trước mặt Thẩm Lãng.
Nơi này chính là đại diện cho phủ Bá Tước Huyền Vũ, đại ấn gia tộc họ Kim.
Thư Đình Ngọc hỏi:
- Thế tử Kim Mộc Thông, tiểu thư Kim Mộc Lan, các ngươi nhất định phải giao tất cả quyền lực cho Thẩm Lãng à?
Kim Mộc Lan gật đầu nói:
- Đúng.
Kim Mộc Thông xuất hồn bay ra ngoài, nghe được lời của Thư Đình Ngọc nói, cũng gật đầu nói:
- Đúng, hết thảy đều do tỷ phu làm chủ.
Nghe những lời này, tất cả mọi người cười nhạt khinh thường.
Gia tộc họ Kim của ngươi thảo nào sắp hủy diệt, lại ỷ lại một tên ở rể nhỏ nhoi hèn mọn thế này.
...
Thẩm Lãng ngả về phía sau một cái, nói:
- Hội Ẩn Nguyên, kế tiếp liền do ta toàn quyền cùng các ngươi nói chuyện.
Thư Đình Ngọc nói:
- Cũng không có cái gì để nói chuyện, ngươi ký tên đi.
Thẩm Lãng vờ vịt khỏi:
- Ký chữ gì vậy?
Thư Đình Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Giả ngu không có ích lợi gì, ngươi ký tên cũng được, không ký tên cũng được, hôm nay chúng ta là nhất định phải thu hồi đảo Vọng Nhai, nếu như ngươi ký tên, như vậy còn bảo lưu một phần thể diện. Nếu như ngươi không ký tên, vậy ép buộc thực hiện, Quân đội của Tổng đốc Chúc Nhung quân đội sẽ lên đảo, cưỡng chế trục xuất tất cả mọi người gia tộc họ Kim ở đảo Vọng Nhai.