Chương 305: Dưới đồ Đao! Bậc thầy giả gái lại hiện thế (1)
Trên đảo Vọng Nhai xuất hiện mỏ vàng, kẻ nóng lòng như lửa đốt là người nào?
Đương nhiên là Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Những đố kỵ trong lòng ông ta gần như muốn bùng nổ hoàn toàn.
Gia tộc họ Kim nhà ngươi rõ ràng đã gần phải chết, tại sao lại bỗng nhiên không chết vậy?
Ta mất đi đảo Kim Sơn, đảo Vọng Nhai của ngươi lại xuất hiện mỏ vàng?
Chuyện này sao có thể được chứ?
Trời cao không có mắt.
Cho nên Đường Luân trước tiên liền điều động rất nhiều thám tử bí mật đi đảo Vọng Nhai.
Thế nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ ở toàn bộ xung quanh đảo Vọng Nhai canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, thế nhưng đội thuyền tới gần đảo Vọng Nhai đều bị đánh chìm.
Bất kể là thuyền đánh cá hay là tàu buôn toàn bộ đánh chìm.
Đám thám tử được phái đi có bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Cái này để Đường Luân càng thêm tin tưởng, trên đảo Vọng Nhai có thể thật sự phát hiện mỏ vàng.
Ông ta tìm tới rất nhiều thợ, rất nhiều thuật sĩ, sau đó đưa vàng cục của phủ Bá Tước Huyền Vũ cho bọn họ quan sát.
Những cục vàng này đương nhiên là ông ta từ chỗ hội Ẩn Nguyên lấy được.
Những người thợ và thuật sĩ sau khi xem xong đều có nhận định, đây là loại vàng mới được không lâu rồi điều chế ra.
Thậm chí có chút vàng chính là thiên nhiên hình thành, không có bất kỳ dấu vết gia công vào, đây là hoàn toàn không giả được.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ dù cho muốn làm giả, cũng không có năng lực thế này, không lấy được nhóm vàng tự nhiên lớn như vậy, trừ phi là phát hiện một mỏ vàng lớn.
Đường Luân kinh ngạc hỏi:
- Đảo Vọng Nhai lúc trước vì sao không có phát hiện mỏ vàng? Hầm mỏ của gia tộc họ Kim đã khai thác ở chỗ đó trên trăm năm rồi mà.
Thuật sĩ nói:
- Có chút mỏ vàng quả thực giấu tương đối sâu, trên thực tế trên cái thế giới này đại đa số mỏ vàng đều ẩn rất sâu, tận lực đi tìm mỏ vàng là tìm không ra, cũng là tình cờ chợt phát hiện.
Thật đúng là dạng này, những mỏ vàng ở nước Mỹ, Australia cũng là trong lúc vô tình phát hiện, do đó dẫn đến cơn sốt tìm vàng.
Thế là Đường Luân càng thêm thèm nhỏ dãi ba thước.
Thế nhưng ông ta lại sợ đây là âm mưu của Thẩm Lãng.
Ông ta thực sự sợ thằng tiểu súc sinh đó bày gian kế.
- Phải phái người đi dò xét, mỏ vàng không giả được, khẳng định có số lượng lớn bãi đãi vàng, sẽ có nhiều cát vàng. - Đường Luân nói:
- Đáng tiếc đây là biển rộng, bằng không có thể ở hạ lưu dòng sông đào đất kiểm tra, sẽ phái thám tử, cần phải xác định đảo Vọng Nhai có phải thật có mỏ vàng hay không.
Thế tử Đường Duẫn nói:
- Phụ thân, gia tộc họ Kim phòng thủ thực sự quá mức nghiêm mật, phái bao nhiêu thám tử cũng chết sạch. Gia tộc họ Kim đang không ngừng tăng cường quân bị, hơn nữa vận chuyển cả quân chủ lực đến đảo Vọng Nhai.
Đường Luân lúc này mới chợt nhớ ra, bèn hỏi:
- Thằng súc sinh Đường Viêm kia đâu? Có hồi âm của nó chưa?
Vài ngày trước, Bá tước Tấn Hải Đường Luân liền phái con trai trưởng Đường Tung đi Kiếm đảo tìm Đường Viêm, để gã tự mình đi đến đảo Vọng Nhai điều tra đến chân tướng.
Đường Viêm dù sao cũng là cao thủ hàng đầu, lẻn vào đảo Vọng Nhai cơ hội lớn.
- Đại ca vẫn chưa về, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi. - Đường Duẫn đáp.
Hơn nửa canh giờ sau đó, Đường Tung đã trở về.
- Đường Viêm đâu? - Bá tước Tấn Hải chất vấn.
Đường Tung đáp:
- Nó không về, nó nói nó không rảnh.
- Không rảnh? - Đường Luân kinh hô:
- Thằng nghịch tử, chuyện gia tộc lớn như vậy bảo nó xuất thủ giúp một tay, nó lại nói không rảnh?
Đường Tung nói:
- Nó còn nói, sau này tốt nhất ít đi tìm nó, không nên làm cho nó lỡ dịp luyện tập kiếm pháp mới.
- Nghiệt súc, nghiệt súc... - Bá tước Tấn Hải Đường Luân mắng to:
- Đứa con trai này rõ ràng là ta sinh ra, theo Lý Thiên Thu luyện riết hỏng bét hết rồi.
Tiếp tục, Bá tước Tấn Hải lớn tiếng la lên:
- Chuẩn bị xe, ta muốn đi thành Huyền Vũ!
...
Tối hôm đó, Bá tước Tấn Hải Đường Luân liền đi tới nhà cũ của họ Trương, gặp được trên giường bệnh Thái thú Trương Xung.
Vị Thái Thú đại nhân này vốn gầy, lúc này càng gầy hơn.
Trong lòng ông ta không khỏi có chút coi thường, một trận tranh chấp đảo Kim Sơn đã đánh ngươi thành là bộ dáng này, lại bệnh một hơi mấy tháng, mắt thấy cũng khó mà khỏe nổi.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác là giả bộ bệnh, Trương Xung nhà ngươi chẳng lẽ cũng là giả bộ bệnh ả? Vậy không có ý nghĩa.
- Thái Thú đại nhân, đã đến thời khắc này, ngài còn có hào hứng nằm bệnh liệt giường gì đây.
Trương Xung nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Việc đã đến nước này, Xung đã dùng hết bài, có thể làm gì được nữa?
Trong chất giọng của ông giống như có chút oán giận trào ra.
Đường Luân nói:
- Thẩm Lãng làm mưa làm gió như thế, gia tộc họ Kim chẳng những không có chết, ngược lại càng thêm thịnh vượng phát đạt, Thái Thú đại nhân lẽ nào không có chút nôn nóng gì sao?
Trương Xung nói:
- Ta sốt ruột có hữu dụng không? Lần trước Thập Diện Mai Phục với phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã tiêu hao hết tất cả tâm trí cùng năng lực của ta, thế nhưng thất bại, quốc quân cũng hạ chỉ rầy ta, hôm nay ta sẽ chờ đến lúc chuyển công tác ra khỏi quận Nộ Giang.
Đường Luân cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng có thù phải báo, chỉ sợ Thái Thú đại nhân chưa chắc đi được. Đến khi hắn xuất thủ tới, chắc chắn trả thù Thái Thú đại nhân.
- Sai. - Trương Xung nói:
- Ta và Thẩm Lãng không có bất kỳ tư oán, thậm chí ta cũng không có trực tiếp nhằm vào Thẩm Lãng, một khi ta dời đi, ân ân oán oán giữa chúng ta lập tức tiêu tan, tương vong với giang hồ chính là ý này.
Đường Luân nói:
- Lẽ nào Thái Thú đại nhân liền cam tâm tình nguyện thua bởi Thẩm Lãng à?
Trương Xung nói:
- Bản thân ta cũng không ham chiến, một ván cờ thua, lập tức bứt ra đi, tuyệt đối sẽ vùi thân vào trong đó.
Lời này thật đúng là danh ngôn của Trương Xung, lặp đi lặp lại nói qua rất nhiều lần.
Tiếp tục Trương Xung cười khổ:
- Không bột đố gột nên hồ, lần trước bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, đông đảo quyền quý còn nghe theo sự chỉ huy của ta, hôm nay ta có thể sai khiến được người nào? Ta cố nhúng tay vào, chẳng phải là tự chuốc nhục nhã?
Sau khi tranh chấp đảo Kim Sơn thất bại, liên minh Trương Xung cầm đầu quả thực chim muông tứ tán.
Bởi vì Đường Luân tìm đến một minh hữu càng mạnh và hung hãn hơn, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Lần trước Trương Xung để Đường Luân tặng đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim, để Kim Trác điều động đại lượng nhân lực tiến vào chiếm giữ đảo Kim Sơn, lại để cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh.
Kết quả Đường Luân không bỏ được một năm rưỡi nữa sản xuất lợi nhuận, trực tiếp đưa đảo Kim Sơn trước cho Cừu Thiên Nguy.
Bắt đầu từ lúc đó, liên minh giữa Đường Luân và Trương Xung coi như tan tành.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười lạnh:
- Nếu Thái Thú đại nhân có tâm tư khác, ta cũng không tiện nói gì thêm. Thế nhưng có một việc ta muốn thỉnh giáo Thái Thú.
Trương Xung nói:
- Mời nói.
Đường Luân nói:
- Ngài cảm thấy trên đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, việc này thật hay giả?
Trương Xung cau mày ngẫm lại một hồi nói:
- Khó mà nói.
Đường Luân nói:
- Khó mà nói là gì vậy?
Trương Xung nói:
- Thực sự thật trùng hợp, Thẩm Lãng cho tới nay đều quỷ kế đa đoan, để cho người ta hoàn toàn dò không ra.
Đường Luân nói:
- Nếu không phải phát hiện mỏ vàng quy mô lớn, phủ Bá Tước Huyền Vũ làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy xuất ra bảy tám chục vạn lượng vàng lượng vàng? Chuyện này vốn không hợp với lẽ thường.
Trương Xung nói:
- Điểm ấy quả thực không cách nào giải thích, hoặc là Thẩm Lãng cùng người khác có một mối làm ăn khổng lồ, nói thí dụ như cùng hội Thiên Đạo?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười lạnh nói:
- Buôn bán cái gì có thể lập tức kiếm tám mươi vạn lượng vàng? Thái Thú đại nhân dạy ta với?
Trương Xung buông tay, tỏ ý không biết làm ăn cái gì có thể lập tức kiếm nhiều tiền như vậy.
Đường Luân nói:
- Nhà họ Trì là Vua Hương Liệu, vô cùng giàu có, thế nhưng tiền kiếm được một năm cũng chỉ tầm mười mấy vạn lượng vàng. Từ Quang Doãn gần như lũng đoạn buôn bán tơ lụa cả hành tỉnh Thiên Nam, một năm kiếm được cũng chỉ có mấy vạn lượng vàng. Ở thế giới này, trừ phi điên cuồng cướp bóc như Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, bằng không căn bản không có chuyện làm ăn nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Trương Xung nói:
- Đảo Vọng Nhai có phải có mỏ vàng hay không, phái người đi tìm tòi hư thực cũng được.
Đường Luân nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, bất luận ai tới gần đảo Vọng Nhai đều bị giết toàn bộ, căn bản không cách nào tới gần. Hơn nữa gia tộc họ Kim đang điên cuồng chiêu binh, tư quân chủ lực đang liên tục không ngừng điều đi đảo Vọng Nhai, hơn nữa ra giá cao trưng dụng rất nhiều dân phu đi đảo Vọng Nhai, đây là muốn xây công sự a.
Trương Xung nói:
- Nếu trên đảo Vọng Nhai thật sự có mỏ vàng, vậy lúc này chính là thời điểm yếu ớt nhất của gia tộc họ Kim, đến khi hắn tăng cường quân bị hoàn thành, ở trên đảo xây công sự hoàn tất, sau đó muốn đánh hạ đảo Vọng Nhai liền khó khăn.
Đường Luân nói:
- Chính là để ý cái này, cho nên chúng ta hoàn toàn là đang cùng thời gian thi chạy, cho nên lòng ta mới nóng như lửa đốt.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải cẩn thận đừng thấy lợi tối mắt, rất có thể đây là âm mưu của Thẩm Lãng, nhất định phải trước xác định trên đảo có mỏ vàng hay không, Thẩm Lãng người này xảo quyệt vô cùng, khó lòng phòng bị.
Đường Luân nói:
- Ta có thể không biết sao? Thế nhưng ta đã nói rồi, bất luận kẻ nào đều không đến gần được đảo Vọng Nhai, một khi tới gần giết chết bất luận tội, dò không ra hư thật.
Trương Xung nói không chút để ý:
- Vậy hãy để cho một người phủ Bá Tước Huyền Vũ không dám giết đi xông đến đảo Vọng Nhai đi.
Đường Luân nói:
- Người nào phủ Bá Tước Huyền Vũ không dám giết? Cũng không thể để Lục hoàng tử đến, cũng không thể để Tổng đốc Chúc Nhung đến? Đại nhân vật như vậy chúng ta thì ép buộc như thế nào, đừng nói bọn họ, dù cho Thái Thú đại nhân chúng ta cũng khó mà ép buộc.
Trương Xung nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Tên này không thể do hắn nói ra, bằng không liền có vẻ lộ ra bụng dạ khó lường, nhất định phải để cho Đường Luân tự mình nghĩ ra.
Bỗng nhiên, mắt của Bá tước Tấn Hải Đường Luân chợt sáng ngời, ông ta lập tức nghĩ tới một người.
Người này có thể mạnh mẽ xông vào đảo Vọng Nhai, hơn nữa Kim Trác lại không dám giết.
Người này chính là Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu! Bởi vì sau lưng của gã là Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, dưới trướng có hai ba vạn hải tặc.
- Cáo từ, Thái Thú đại nhân dưỡng bệnh thật tốt đi. - Đường Luân nói bằng giọng có chút trào phúng.
Tiếp đó, ông ta đi một nước, nửa khắc cũng không ngừng chạy.
Trương Xung một lần nữa nằm xuống, trong lòng mỉm cười nói:
- Thẩm Lãng,chính là ta đưa Cừu Kiêu đến dưới đao của ngươi.
...
Theo diễn biến hồi hộp trong truyện《 Tây Du Ký 》, Cừu Yêu Nhi nghe được càng thêm như mê như say.
Nhất là đoạn Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, tự phong là Tề Thiên Dại Thánh, nàng nghe đến nhiệt huyết sôi trào.