Chương 322: Đỉnh phong! Nương tử, ta đã vượt quá giới hạn rồi! (2)
Tất cả tư liệu cũng là con số khổng lồ.
Lúc này đừng bảo là người khác, ngay cả Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác cũng cảm thấy mình là chân chính đang kiến thiết đảo Vọng Nhai.
Thà mất đi đất phong, cũng không mất đi đảo Vọng Nhai.
Tuồng vui này đã y như nguyên bản đến mức độ nghịch thiên.
Nếu vào không được đảo Vọng Nhai, nhưng là có thể điều tra trên bến tàu, trên mặt biển.
Có người đếm qua.
Mấy ngày nay quân đội gia tộc họ Kim đi đảo Vọng Nhai đã vượt qua hơn ba ngàn người, dân phu vượt qua hơn năm ngàn.
Các loại vật tư càng vượt qua trên trăm thuyền.
Cảnh tượng hoành tráng này cần tốn hao bao nhiêu vàng hả?
Con số khổng lồ.
Đảo Vọng Nhai nhất định là phát sinh mỏ vàng, hơn nữa còn là cái loại mỏ có phẩm chất cao, số lượng dự trữ kinh người nhất.
Bằng không, gia tộc họ Kim sao vận dụng lực lượng lớn như vậy đi bảo vệ đảo Vọng Nhai.
Bằng không, họ Kim tại sao lại nhiều tiền như vậy, vận dụng nhiều nhân lực vật lực đến thế?
Hôm nay một nhánh quân đội cuối cùng muốn xuất phát, do Bá tước Kim Trác tự mình dẫn đầu một nghìn võ sĩ tinh nhuệ, đi đảo Vọng Nhai.
Thời gian kế tiếp, bản thân Bá tước Kim Trác sẽ phải luôn luôn trấn thủ đảo Vọng Nhai, đẩy vở kịch lớn Đảo Vàng lên đến cao trào.
- Phu quân, chàng không chờ Lãng nhi cùng Mộc Lan trở về mới đi sao? - Tô Bội Bội nói.
Thẩm Lãng không ở đây, Mộc Lan đi tuyển quân, Bá tước Kim Trác lại đi.
Toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ còn lại Tô Bội Bội cùng Kim Mộc Thông.
Tô Bội Bội tuy rằng mạnh mẽ lợi hại, nhưng chồng bà vẫn là trụ cột, đi lần này, bà thực sự có chút bận tâm.
Nhìn thấy ánh mắt đam mê của vợ mình, Bá tước Kim Trác nhịn không được ôm bà vào trong ngực.
Thành hôn hai mươi mấy năm, thế nhưng ở trong mắt Kim Trác, vợ mình vẫn như lúc mới cưới, vừa xinh đẹp lại hồn nhiên.
- Nàng yên tâm, không phải chiến tranh, ta cũng sẽ không nguy hiểm. - Kim Trác nói:
- Lãng nhi đã bố trí xong tất cả, chỉ cần kẻ địch thứ nhất, lập tức rơi vào thiên la địa võng, chết không có chỗ chôn.
Tô Bội Bội dán khuôn mặt dính vào trên ngực chồng, vẫn còn rắn chắc hữu lực như vậy.
- Lãng nhi đã đi mấy ngày, thật là làm cho người ta nóng lòng, không phải nó đã xảy ra chuyện gì chứ, nó trẻ người non dạ, còn chưa có một mình rời nhà xa như vậy, nếu nhỡ ra bị thương thì xót lòng lắm. - Tô Bội Bội nói.
Kim Trác nói:
- Yên tâm đi, nó rất thông minh, cho tới bây giờ chỉ có nó hại người khác, có thể người có hại nó có khi chưa sinh ra.
Tô Bội Bội đập chồng mình một chút nói:
- Đáng ghét, không được nói Lãng nhi như vậy, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn tốt nhất. Nó căn bản không muốn hại người, đều là người khác trước trêu chọc nó, nó chỉ bị ép buộc.
Kim Trác tức khắc câm miệng.
Được được được, nàng nói đều đúng, nàng đẹp nàng có quyền.
Ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của vợ mình, Bá tước Kim Trác một thân nhung trang, cỡi một con ngựa cao lớn.
Suất lĩnh một nghìn tinh nhuệ cuối cùng, ba nghìn dân phu, trùng trùng điệp điệp hướng bến tàu sát biển hành quân, đi thuyền đến đảo Vọng Nhai.
Tức khắc, vở kịch lớn Đảo Vàng đã lên đến khúc cao trào.
Thẩm Lãng đã giăng thiên la địa võng, chính thức mở ra hoàn tất.
Kế tiếp, sẽ chờ vô số kẻ tham lam rơi vào bên trong tấm lưới lớn này, chết không có chỗ chôn.
......
Phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ còn sót Tô Bội Bội cùng Kim Mộc Thông.
Tô Bội Bội đi thay đổi một thân quần áo, thay bộ trang phục hồi còn trẻ.
Lúc còn trẻ võ công của bà rất cao cường.
Mộc Lan kế thừa chính là năng khiếu võ đạo của bà.
Thế nhưng... đàn bà một khi hạnh phúc, võ công liền hoang phế.
Sau khi được gả sang đây, đầu tiên là sanh con dưỡng cái.
Thật vất vả con gái con trai đều trưởng thành, Thẩm Lãng lại tới.
Tô Bội Bội lại giống như mở ra cổng thế giới mới, toàn bộ suy nghĩ đều ở chuyện làm đẹp, chăm sóc, mặt nạ, nước hoa.
Nào có thời gian luyện võ.
Hơn nữa nhớ tới chí hướng lúc còn trẻ, Tô Bội Bội đã cảm thấy buồn cười.
Lúc còn trẻ bà đã từng phát ra một lời thề đặc biệt ấu trĩ, ta tuyệt đối sẽ không bị tình yêu nam nữ quấy nhiễu, lý tưởng của ta là trở thành một võ đạo tông sư.
Sau khi được gả cho Kim Trác, bà còn ngang nhiên nói lên cái này lời thề.
Đồng thời nói cho Kim Trác, ta tuy rằng gả cho chàng, nhưng ta là người độc lập, ta có lý tưởng của ta.
Từ nay về sau, ta vẫn chuyên chú võ đạo, chàng đừng vội dây dưa quá nhiều vào ta, chàng đừng hòng ta đầu nhập quá nhiều vào cái gia đình này.
Tô Bội Bội ta đây muốn trở thành một đại tông sư, tuyệt đối không thể bị tình cảm con cái ràng buộc, sẽ không bị việc vặt gia đình ràng buộc.
Bá tước Kim Trác chăm chú gật đầu đồng ý, hơn nữa xin thề nhất định không phải ngăn cản Tô Bội Bội lý tưởng. Một khi bà thành một đại tông sư, thậm chí có thể hàng năm rời nhà trong ba tháng, theo đuổi võ đạo của bà.
Sau khi tân hôn ba tháng.
Bá tước Kim Trác thận trọng nói:
- Nương tử, đã đến giờ, nàng nên dậy luyện kiếm.
Tô Bội Bội:
- Đêm qua quá mệt mỏi, ngày hôm nay ngủ thêm một khắc đồng hồ đi.
Đầu tiên là ở trên giường một khắc đồng hồ, tiếp đó hai khắc đồng hồ, tiếp đó nửa canh giờ.
Kế tiếp hai ngày luyện kiếm một lần, năm ngày luyện kiếm một lần, nửa tháng luyện một lần.
Cuối cùng có một ngày, Tô Bội Bội kêu lên, phu quân à, không thấy kiếm của thiếp đâu nữa, không tìm được.
Bá tước Kim Trác vội vàng tìm khắp nơi, cuối cùng ở dưới một thân cây tìm được kiếm của nương tử, vui mừng phấn khởi giao cho nương tử.
Vốn tưởng rằng nương tử sẽ thật cao hứng.
Ai biết nương tử liếc xéo ông một cái, tiếp đó ba ngày không cho ông vào chăn.
Từ nay về sau, Bá tước Kim Trác cũng không đề cập tới mộng tưởng làm một đại tông sư nữa.
Tô Bội Bội cũng biết thời biết thế không luyện kiếm.
Luyện kiếm có ý gì? Luyện võ có ý gì?
Võ công cao hơn nữa cũng không dừng, cả đời đều khó khăn đánh được một.
Trên thế giới tất cả nữ tông sư, đều là bởi vì hôn nhân bất hạnh mới có thể ra sức tập võ.
Họ luyện không phải võ công, là cô đơn.
Giống như nhiều nữ nhân cô đơn không chịu nổi, liền đem một đống tiền rắc trên mặt đất, tiếp đó nhặt từng cái trở về xâu thành một chuỗi, tiếp đó tự chơi.
Ta đây hạnh phúc thế nào, cũng không cần luyện võ.
Tô Bội Bội cảm thấy mình nghĩ vô cùng có lý.
Mà bây giờ!
Tô Bội Bội cuối cùng lại một lần nữa mặc lại trang phục cũ, tiếp đó đào ra kiếm của mình trong một góc và chùi sạch nhiều lần.
Từng có lúc, thanh kiếm này là sinh mạng thứ hai của bà.
Mà bây giờ, sinh mạng thứ hai của bà là con, chồng, còn có Lãng nhi.
Tô Bội Bội nhìn lợi kiếm trong tay, lẩm bẩm:
- Kế tiếp, sẽ phải để ta bảo hộ gia tộc!
Mà lúc này Kim Mộc Thông vẫn ở chỗ cũ múa bút thành văn.
Gã bây giờ lợi hại lắm rồi.
Anh rể đi chừng mấy ngày, câu chuyện Tây Du Ký cũng không tiếp diễn.
Tên béo ở lì trong nhà thực sự không chờ được, mà bắt đầu bản thân viết xuống.
Bắt đầu tự đi xuống lằn ranh.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Gã chép mười mấy năm, đây là lần đầu tiên gã bắt đầu viết.
Giống như mở ra cổng thế giới mới, hơn nữa một khi viết cái này liền nghiện, hoàn toàn không dừng được.
Nhưng mà vào lúc này!
Một đám kỵ binh đen thui hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ chạy như bay đến.
Tiếp đó một đại thái giám xuống xe ngựa.
Đây là một thái giám phẩm cấp rất cao, gần như xem như là tâm phúc của quốc quân.
- Quốc quân có chỉ, phủ Bá Tước Huyền Vũ, quỳ nghênh!
…
Đại hải thuyền cuối cùng đã cập bến ở bến tàu quận Dương Vũ.
Thẩm Lãng ngủ say mấy canh giờ.
Sắc mặt cuối cùng đã khá nhiều, cũng thoáng thư thái rất nhiều.
Chí ít!
Cảm giác hai quả thận trở lại với thân thể mình.
Thế nhưng thắt lưng vẫn còn tê rần và đau đớn.
Tầm bốn canh giờ.
Lãng gia nào có bản sự này, hoàn toàn là dựa vào dược lực điên cuồng mà tiêu hao.
Lập tức phải trở về nhà.
Lập tức liền muốn gặp được Mộc Lan.
Ta nhất định phải biểu hiện bình thường, ta nhất định không thể để cho Mộc Lan nhìn ra kẽ hở.
Cũng may Cừu Yêu Nhi không có cắn mặt của ta, bằng không liền không che nổi.
Thẩm Lãng giữ quần áo.
Tiếp đó hít sâu vài cái.
Lúc này, hắn giống như một gã đàn ông vừa ngoại tình, phải về nhà đối diện với vợ,
Nhất định không thể bị nhìn ra kẽ hở.
Bằng không, ta sẽ bị đánh chết, Mộc Lan nhất định sẽ đánh chết ta.
Nàng lúc này đang đứng ở trên đỉnh tình yêu say đắm với Thẩm Lãng, hơn nữa đang ra sức chờ mong lần đầu tiên của hai người.
Tràn trề nghi thức cảm xúc lần đầu tiên, cho tình cảm của hai người vẽ phía trên một dấu móc hoàn mỹ.
Lúc này nếu để cho Mộc Lan biết, lần đầu tiên của Lãng gia đã mất.
Hắn đã cùng ngủ với cô gái khác.
Mộc Lan sẽ phản ứng thế nào?
Thẩm Lãng ngẫm lại liền không rét mà run.
Hít sâu, hít sâu.
Chớ khẩn trương, nhất định phải tự nhiên.
Thân thể không nên cứng ngắc.
Biểu cảm phải thâm tinh, mang theo một chút uể oải cùng nhớ nhung.
Nhất định phải toát ra cái loại ta mệt mỏi quá, thế nhưng ta rất nhớ nàng.
Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng về phía tấm gương bạc ra sức tập luyện.
Có người nói đây không phải là lừa dối vợ à?
Cái này... này làm sao có thể nói lừa gạt được?
Ta chỉ là không đành lòng để nương tử đau lòng mà thôi.
- Hoàng Phượng, cô nương xem biểu cảm trên mặt ta bình thường chưa?
- Cô nương nhìn trong mắt ta thấy có tật giật mình hay không?
- Qua nét mặt của ta, cô nương có thấy ta vượt quá giới hạn không?
Thẩm Lãng hỏi Hoàng Phượng.
Hoàng Phượng cẩn thận nhìn Thẩm Lãng, tiếp đó trong lòng bội phục vạn phần.
Đây là bản lĩnh tra nam bẩm sinh à?
Hành động đã vậy còn quá cao minh?
Thực sự một chút kẽ hở cũng không nhìn ra được.
Lúc này biểu lộ bên ngoài của Thẩm Lãng hoàn hảo.
Uể oải, thụ thương, còn có nỗi nhớ vô tận.
Nhưng chính là không có hổ thẹn, cũng không có chột dạ.
Ở trên mặt hắn, ngươi căn bản là nhìn không thấy một chút kẽ hở, căn bản nhìn không ra hắn mới vừa cùng nữ nhân khác ngủ qua.
Da đầu của Hoàng Phượng từng đợt tê dại.
Ta đời này không bao giờ cũng lập gia đình, ta đời này không bao giờ cũng tin tưởng tình yêu.
- Hoàn hảo! - Thẩm Lãng tự đắc nói.
Tiếp đó, bảo trì biểu cảm này đừng tuột xuống.
Nhất định không thể lộ ra bất luận kẽ hở nào, tuyệt đối sẽ không để Mộc Lan nhìn ra được.
Tiếp đó mượn cơ hội dưỡng thương vài ngày, đến khi vết cắn trên người biến mất, cứ tiếp tục có thể cùng nương tử sống cuộc sống hạnh phúc.
Còn chuyện đã xảy ra ở thành Nộ Triều thì hãy vứt nó lên chín từng mây đi thôi.
Thẩm Lãng được Vua Màn Ảnh nhập thần, rời khỏi khoang phòng, đi lên trên bến tàu.
Ta là Vua Màn Ảnh, ta là Vua Màn Ảnh!
Ta tuyệt đối sẽ không để Mộc Lan nhìn ra bất luận kẽ hở nào hết.
Ta đây không phải là lừa dối.
Dù là lừa gạt có thiện ý vẫn là lừa gạt.
Thẩm Lãng ngẩng đầu một cái.
Tức khắc ở phía trên bến tàu thấy được một đôi mắt tràn trề sự lo lắng và sợ hãi vô cùng.
Là nương tử!
Là Mộc Lan.
Là cục cưng của hắn.
Đôi mắt kia của nàng, tràn đầy lo lắng cùng sợ, tràn đầy bất an.
Thẩm Lãng chưa từng có gặp qua ánh mắt Mộc Lan như thế.
Một giây sau.
Ánh mắt của Mộc Lan liền rơi trên người Thẩm Lãng.
Đầu tiên là một mình.
Phu quân thế nào biến thành nữ nhân?
Thế nhưng không sao.
Hắn bình an là tốt rồi, hắn không có thụ thương là tốt rồi.
Mộc Lan bay chạy tới, chăm chú ôm Thẩm Lãng vào trong ngực.
Ngay tức khắc!
Tất cả những diễn xuất của Thẩm Lãng sụp đổ, toàn bộ cõi lòng hoàn toàn hòa tan.
Tất cả hành động toàn bộ sụp đổ.
Nước mắt nhịn không được tuôn ra.
- Cục cưng à, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
- Ta... ta đã ngủ cùng cô gái khác rồi.
......
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta ăn tô mì, tiếp đó viết canh thứ ba. Tiếp tục lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, bánh điểm tâm chiến đấu hăng hái đến cùng.