Chương 323: Mộc Lan muốn ăn luôn Lãng gia! Cừu Kiêu đi tìm cái chết (1)
Phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Tên đại thái giám ngạo mạn đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Chờ cánh cổng lâu đài phủ Bá Tước mở rộng ra, tiếp đó Bá tước Huyền Vũ dẫn đầu người một nhà thật chỉnh tề đến đây quỳ nghênh.
Nhưng mà khi cổng chính mở ra.
Thế nhưng đi ra cũng chỉ có hai người.
Một là phu nhân phủ Bá Tước Huyền Vũ Tô Bội Bội, hơn nữa bà ta mặc thứ gì đây hả?
Trang phục quyết đấu?
Còn có một là thế tử Kim Mộc Thông, lúc này hình dạng như xuất hồn bay ra ngoài, miệng lẫn tay dính đầy mực tàu.
Đã sớm nghe đồn thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông là phế vật, nhưng không phải người ngu.
Nhưng cái thằng mập trước mắt này, rõ ràng chính là thằng ngu đầu óc có vấn đề.
Đại thần Kim Mộc Thông viết quá nhập tâm, lúc suy nghĩ, bản năng liền liếm bút, kết quả là miệng đầy mực.
Lấy tay lau sơ thì tay đen thui luôn.
Đại thái giám nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bá Tước Huyền Vũ đây là đang coi khinh ta à? Đây chính là thánh chỉ quốc quân, Bá tước Huyền Vũ đâu rồi? Vì sao không đến tiếp chỉ à?
Tô Bội Bội nói:
- Phu quân của ta không có ở đây.
Vốn là bà phải nói là “ngoại tử” (*) nhưng Tô Bội Bội không thích cái từ nho nhã này.
(*) cũng có nghĩa là chồng/phu quân nhưng mang nghĩa trang trọng hơn.
Đại thái giám nói:
- Đi đến chỗ nào? Bảo ông ta đến tiếp chỉ.
Tô Bội Bội đáp:
- Đi đến đảo Vọng Nhai.
Mắt của đại thái giám run lên, lóe lên một chút ánh sáng tham lam.
Không đơn giản, ngay cả ông ta cũng nghe qua đảo Vọng Nhai.
Có thể thấy được việc họ Kim phát hiện mỏ vàng siêu cấp, đã truyền đi bừng bừng khí thế, ngay cả vương cung cũng biết được.
Nhưng mà dù cho biết rồi cũng không có cách nào.
Đây là tài sản phong thần, lấy tư cách quốc quân cũng không thể xuất thủ cướp giật đi, vậy tướng ăn không tránh khỏi quá khó coi.
Bá tước Huyền Vũ không ở đây, đại thái giám cũng sẽ không tiến vào lâu đài.
Đổ không phải là bởi vì nguyên nhân cô nam quả nữ, Tô Bội Bội này dù cực đẹp, nhưng ông ta cũng nào có cái đó đâu.
Mà là chủ nhân không ở đây, quy cách tiếp đãi cũng không đủ, tiến vào lâu đài liền không có ý nghĩa.
- Quốc quân có chỉ, thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông quỳ nghênh.
Tên béo ở lì trong nhà vốn đang xuất hồn bay ra ngoài, gã đang cấu tứ kịch bản? Ta phải biến thành đại văn hào, những chuyện khác đều đừng quấy rầy ta.
Cái gì là thiên tài?
Kim Mộc Thông ta đây dùng hết thời gian ăn cơm đi ị đều suy nghĩ kịch bản. Từ sau khi viết tiểu thuyết, ngay cả chuyện vui sướng nhất trong ngày cũng kiêng luôn. Trên thế giới này chuyện vui sướng nhất là viết văn.
- Thế tử Kim Mộc Thông tiếp chỉ. - Đại thái giám cao giọng nói:
- Thế tử, ngươi bất mãn với chúng ta à?
Kim Mộc Thông lúc này mới hoảng hốt, ngẩng đầu lên nói:
- Hả? Cái gì? Kết thúc rồi sao?
Đại thái giám vốn tức giận, nhưng là thấy đến tên béo ở lì trong nhà biểu lộ hình dạng thiểu năng, tức khắc cũng bất đắt dĩ.
Ta và một kẻ ngu si phân cao thấp cái gì, ngược lại đánh mất thể diện.
- Thế tử Kim Mộc Thông tiếp chỉ.
Lần này Kim Mộc Thông hết hồn, gần như muốn vãi tè cá mè.
Cho ta ý chỉ?
Kim Mộc Thông ta đây không phải không khí à?
Ta ở trước mặt cha mẹ cũng là không khí, ở trước mắt quốc quân càng có vẻ giống không khí hơn nữa.
Vì sao quốc quân sẽ cho ta ý chỉ hả? Ta rất sợ hãi đó nha.
Tiếp đó, gã nhìn khắp xung quanh.
Anh rể thì sao? Ảnh ở nơi nào? Ta bây giờ phải làm gì.
- Quỳ xuống. - Bên cạnh Tô Bội Bội nhắc nhở.
Kim Mộc Thông quỳ thẳng xuống.
Đại thái giám nói:
- Lệnh thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám đọc sách, trong vòng ba ngày phải chuẩn bị hoàn tất, không được có bất kỳ chậm trễ nào!
Đồng dạng không có khâm thử.
Thánh chỉ thế giới này, kỳ thực chỉ có hoàng đế đế quốc Đại Viêm mới có tư cách dùng hai chữ "khâm thử ".
Nhưng mà quốc quân rất nhiều quốc gia cũng sẽ dùng, nhưng chỉ có ở thánh chỉ trọng đại mới có thể dùng, biểu hiện ra sự trịnh trọng của quốc quân.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cho phủ Bá Tước Huyền Vũ mấy đạo thánh chỉ trong đó cũng không có hai chữ "khâm thử ", hoàn toàn biểu hiện ra thái độ của mình.
Sau khi nghe được ý chỉ đó, Bá tước phu nhân Tô Bội Bội ngây người.
Kim Mộc Thông càng không biết làm sao.
Quốc quân bảo ta vào Quốc Tử Giám đọc sách? Hơn nữa ba ngày sau nhất định phải xuất phát.
Đây, đây là ý gì hả?
Ta nên làm cái gì bây giờ hả?
Tỷ phu ơi, tỷ phu đang ở đâu hả?
- Tiếp chỉ đi. - Đại thái giám thản nhiên nói.
Kim Mộc Thông tiến lên, tiếp nhận ý chỉ.
- Thế tử, chuẩn bị một chút, ba ngày sau theo ta vào kinh đô. - Đại thái giám nói.
Kim Mộc Thông hỏi:
- Cái gì? Cùng đi với ông ấy à?
Đại thái giám nói:
- Ta tự mình hộ tống thế tử vào kinh đô, chẳng lẽ thế tử còn có cái gì không hài lòng à?
- Không có, không có. - Kim Mộc Thông lắc đầu nói.
Tiếp đó, đại thái giám trực tiếp đi.
- Chúng ta sẽ chờ ở ngay phủ Thành chủ Huyền Vũ.
Sau khi đại thái giám đi, Kim Mộc Thông sợ hãi nói:
- Mẹ ơi, con nên làm cái gì bây giờ hả? Con không muốn đi, conkhông muốn rời khỏi nhà, con không muốn xa cha mẹ với tỷ phu đâu.
Tên mập từ nhỏ đến lớn cũng không có rời nhà.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có khuyên bảo:
- Yên tâm, tỷ phu con sẽ trở về thật nhanh, nó nhất định có biện pháp mà.
...
Bến tàu quận Dương Vũ.
- Cục cưng, ta... ta đã ngủ với cô gái khác rồi.
Sau khi Mộc Lan nghe được lời Thẩm Lãng nói, tức khắc toàn bộ thân thể trở nên cứng đờ, hoàn toàn sững sờ.
Thẩm Lãng vội vàng ôm nàng, nói dịu dàng:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
Bình thường Thẩm Lãng miệng lưỡi dẻo quẹo, mà lúc này cũng chỉ có thể nói xin lỗi, những từ khác đều nói không nên lời.
Mà Mộc Lan cũng chẳng nói được câu nào cả.
Bên cạnh Hoàng Phượng nhắc:
- Đi mau, bằng không sẽ khiến cho người hữu tâm chú ý đó.
Tiếp đó, Mộc Lan giống như cái xác không hồn, rời khỏi bến tàu.
Nàng cưỡi ngựa không được.
Vẫn là Hoàng Phượng đánh xe ngựa, Mộc Lan cùng Thẩm Lãng đều ở bên trong xe ngựa này.
Thẩm Lãng dịu dàng ôm vợ, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của nàng, hôn mắt, mũi, lỗ tai, vuốt ve cổ của nàng.
Nghe tiếng khóc đó, phía ngoài Hoàng Phượng thoáng thở dài một hơi.
Khóc lên là tốt rồi.
Nhưng mà cái tiếng khóc này, cũng làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ.
Đàn ông trong thiên hạ không có một người nào tốt, sau này ta nhất định không cưới. Tuyệt đối không.
Mộc Lan không ngừng được nước mắt, cũng không ngừng khóc được.
Mộc Lan luôn luôn khóc, luôn luôn khóc.
Khóc đến nỗi thở không được, khóc đến mức hai con mắt đều hoàn toàn sưng đỏ.
Khóc đến nước Thẩm Lãng đều phải tan nát.
Hắn thực sự hận không thể để nương tử đánh hắn một trận đã đời, cũng không muốn Mộc Lan khóc đau lòng như thế.
- ...
Cuối cùng, bàn tay trắng như phấn Mộc Lan gõ xuống sau lưng Thẩm Lãng.
Thế nhưng lực đạo càng lúc càng nhỏ, một chút cũng không đau.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, nàng cứ đánh chết ta, đánh chết ta đi, nàng hãy nói chuyện đi, nàng nói chuyện có được hay không?
Mộc Lan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, khóc ròng nói:
- Cô gái kia là ai? Không phải Từ Thiên Thiên chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Là Cừu Yêu Nhi.
Mộc Lan hỏi:
- Chàng không phải chủ động, nhất định là nàng ép buộc chàng đúng hay không?
Thẩm Lãng kinh ngạc, mặc dù sự thực là đúng là vậy, nhưng hắn không có thể diện gật đầu nói phải.
- Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. - Kim Mộc Lan vừa khóc, vừa cắn răng nghiến lợi nói:
- Thiếp muốn giết ả, Cừu Yêu Nhi, thiếp nhất định phải giết ả. Nhất định là ả ép chàng, thiếp tuyệt đối không tin chàng thực sự làm chuyện có lỗi với thiếu.
Bây giờ Thẩm Lãng rốt cuộc biết, là bất kỳ đàn ông nào vượt quá giới hạn, vợ không đánh chồng, luôn luôn đi xé tiểu tam.
Tiếp tục, Kim Mộc Lan đang nâng khuôn mặt Thẩm Lãng, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu.
Rồi lại nhìn sâu vào mắt hắn.
Nàng tin tưởng vững chắc mình và phu quân yêu nhau.
Nàng tin tưởng vững chắc phu quân thích mình nhất, nàng muốn cảm nhận điều đó từ trong mắt.
Nếu như nhìn không thấy, vậy tất cả đều dừng lại.
Thế nhưng nàng nhìn thấy.
Trong mắt của Thẩm Lãng tràn đầy thâm tình, hổ thẹn, thậm chí còn có một chút đau khổ.
Đây không phải là diễn xuất, mà là thật, lúc này bất luận ngôn ngữ nào đều khó khăn hình dung tình ý của Thẩm Lãng cùng với Mộc Lan.
Mộc Lan chợt hôn lên.
Đặc biệt hung mãnh, gần như là dạng hôn đến mức ngạt thở.
Tiếp đó đưa tay lột quần áo Thẩm Lãng và lột luôn quần áo của mình.
Nàng hối hận!
Vô cùng hối hận!
Vì sao phải theo đuổi cái nghi thức cảm xúc vô nghĩa kia chứ.
Chỉ cần làm sớm một chút, cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Bây giờ được rồi.
Lần đầu của phu quân đã bị người ta cướp đi.
Nàng một khắc đồng hồ đều không bằng.
Nàng lập tức sẽ phải có phu quân.
Phu quân bị người ta cường bạo không tính là mất trinh, lần đầu tiên của hắn vẫn còn.
Kim Mộc Lan ta đây bây giờ muốn.
Thẩm Lãng phát hiện, nương tử của hắn cũng là một con thú cái.
Trình độ điên cuồng như vầy cũng gần như Cừu Yêu Nhi.
Chỉ bất quá Cừu Yêu Nhi, hoàn toàn là bởi vì dược lực.
Mà nương tử hoàn toàn bởi vì tình cảm.
- Thiếp bây giờ sẽ phải ăn chàng, thiếp muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Mộc Lan vừa khóc, vừa hôn, vừa hô.
Mà lúc này, bên ngoài Hoàng Phượng đang đánh xe da đầu từng đợt tê dại.
Ca à, vì sao phải giao cái chuyện xui xẻo này giao cho muội hả?
Muội bây giờ thật sự muốn chết.
Có một tra nam ngoại tình, nương tử hắn chẳng những không đánh, hơn nữa còn phải ngủ với hắn.
Thế giới quan của ta đều bị lật đổ.
Ta có nên tin tưởng tình yêu, hay là không nên tin tưởng.
Nàng rõ ràng thật không ngờ.
Tiểu thư phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Lan lá gan chẳng những to, đã vậy còn quá cuồng dã.
Nơi này chính là đi trên đường lớn. Nơi này chính là xe ngựa.
Các ngươi cứ làm chuyện như vậy sao?
...
Một lát sau, bên trong xe ngựa yên tĩnh lại.
Không phải Thẩm Lãng không còn dùng được, mà là Mộc Lan ngừng lại.
Dĩ nhiên không phải nàng ngừng bởi vì hối hận.
Mà là thấy được thương thế trên người Thẩm Lãng, vô cùng thê thảm.
Tức khắc nàng đau lòng đến muốn mạng, cho nên ngừng lại, không có tiếp tục, nếu không phu quân sẽ thụ thương càng nặng.
Nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Thẩm Lãng, dịu dàng hôn lên mỗi một vết thương trên người của hắn, mỗi một tấc cũng không có buông tha.
- Đau không? - Mộc Lan hỏi thật dịu dàng.
Thẩm Lãng đáp:
- Bị bỏ thuốc, lúc đó cũng không cảm thấy đau.
Mộc Lan một lần nữa nằm ở trong lòng Thẩm Lãng, hôn vị trí trái tim của hắn.