Chương 324: Mộc Lan muốn ăn luôn Lãng gia! Cừu Kiêu đi tìm cái chết (2)
Ta xin thề, ta nhất định phải giết ngươi.
Ta biết bản thân Kim Mộc Lan ta đây võ công không bằng ngươi, thế nhưng từ hôm nay trở đi ta muốn điên cuồng luyện võ.
Sẽ có một ngày, võ công của ta vượt qua ngươi, tiếp đó giết chết ngươi.
Ta nên vì phu quân báo thù rửa hận, ngươi lại đè phu quân của ta bị thương thành như thế, ngươi còn cưỡng ép bôi bẩn hắn.
- Phu quân, chàng hãy quên chuyện này đi, chúng ta hãy quên chuyện này đi.
- Hơn nữa chàng là nam nhân, ả là nữ nhân, xét đến cùng vẫn là chàng chiếm tiện nghi.
- Sau này không cho phép có khúc mắc, không cho phép có khúc mắc.
- Ngày lành chúng ta còn dài mà.
- Hơn nữa chàng yên tâm, thiếp sau này sẽ rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không thô bạo như thế, chàng tuyệt đối không nên có bóng ma trong lòng với loại chuyện này. Loại chuyện này kỳ thực rất mỹ diệu, Cừu Yêu Nhi là một cầm thú, cho nên những gì ả làm không phải thật đâu.
- Phu quân, chàng tại sao khóc hả?
Mộc Lan nhịn không được đưa tay đi lau nước mắt Thẩm Lãng.
Thế nhưng nàng càng lau, Thẩm Lãng khóc càng nhiều hơn.
Thế là, Mộc Lan lại cùng khóc.
Nương tử, nàng đừng như vậy, nàng càng làm vậy ta càng có vẻ cặn bã hơn.
Thẩm Lãng rõ ràng có chết cũng không tưởng tượng nổi, chuyện sẽ phát triển đến nước này.
Mộc Lan lại cảm thấy hắn bị tổn thương thật lớn, hơn nữa còn sợ hắn có bóng ma trong lòng, ngược lại để an ủi hắn.
Tiếp đó, vợ chồng son khóc thành một đám.
Thẩm Lãng là bởi vì Mộc Lan quá tốt mà khóc, bởi vì hổ thẹn mà khóc.
Mộc Lan thì là bởi vì phu quân gặp chuyện đáng sợ mà khóc.
...
Mộc Lan cùng Thẩm Lãng không có trực tiếp về nhà.
Hơn nữa ở bên ngoài ở một đêm, Thẩm Lãng liền có vẻ không chật vật như vậy, cũng sẽ không để mẫu thân lo lắng.
Đương nhiên nàng phái người sớm về nhà, nói cho mẫu thân và Kim Mộc Thông, Thẩm Lãng đã không sao.
Qua một ngày sau, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan mới trở lại phủ Bá Tước.
Lúc này Thẩm Lãng, đã khôi phục trạng thái tiêu sái hồi trước.
Giống như tất cả những chuyện đã xảy ra ở thành Nộ Triều đều không có phát sinh, vết thương trên người cũng dùng quần áo che dậy rồi.
Biểu cảm của Mộc Lan có một chút mất tự nhiên, thế nhưng thái độ với Thẩm Lãng lại thêm dịu dàng, lại thêm quấn quít.
Sau khi về nhà.
Thẩm Lãng lập tức thu được một tin tức kinh người.
Quốc quân hạ chỉ, để Kim Mộc Thông đến Quốc Tử Giám đọc sách?
Rõ ràng buồn cười!
Lúc trước phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp gặp tai họa ngập đầu, Ngũ vương tử Ninh Chính quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm, quốc quân mới miễn cưỡng đồng ý để Kim Mộc Thông đến Quốc Tử Giám đọc sách, xem như là cho gia tộc họ Kim lưu một gốc rễ.
Thế nhưng đồng ý là một chuyện, từ đầu đến cuối không có chứng thực.
Hơn nữa tháng thời gian trôi qua, ý chỉ của quốc quân cũng không có xuống.
Mà phủ Bá Tước Huyền Vũ mới vừa trả sạch nợ nần, mới vừa tuôn ra phát hiện một mỏ vàng lớn, mắt thấy bừng bừng khí thế, ý chỉ của ngươi liền xuống.
Lúc này tuyển Kim Mộc Thông tiến vào Quốc Tử Giám đọc sách, đây không phải là xem như con tin à?
Nhưng Kim Mộc Thông nếu không đi.
Đó chính là kháng chỉ!
Bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ có năng lực kháng chỉ à?
Không có!
Chiến lược Cách Biển Làm Vua trướ ckhi thành công, gia tộc họ Kim không có bất kỳ tư cách cùng quốc quân cò kè mặc cả.
Cũng không có bất luận năng lực gì để chống lại quốc quân.
Chỉ có thành công cướp đoạt thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu sau, gia tộc họ Kim mới có quyền chủ động.
Hơn nữa nếu như Kim Mộc Thông không đi, ngược lại sẽ để kế hoạch Thẩm Lãng có chút kẽ hở.
Thế thử phủ Bá Tước Huyền Vũ thế tử vào Quốc Tử Giám đọc sách là chuyện tốt, ngươi vì sao không đi? Chẳng lẽ nhà ngươi có ý đồ khác à?
Những thế tử nhà quý tộc lâu đời khác đều vào kinh đô đọc sách, đây rõ ràng là vinh dự to lớn.
Còn sự thật như thế nào, đại đa số thế tử quý tộc lâu đời đều từng ở Quốc Tử Giám đọc sách.
Vì sao chỉ Kim Mộc Thông không có?
Bởi vì quốc quân không thích Tô Bội Bội, từ khi bà nói một câu hổ dữ không ăn thịt con xong, phàm là vương tộc có đại sự gì, gia tộc họ Kim trực tiếp phái người tặng quà được, bản thân không cần tiến vào kinh đô.
Quốc quân cũng không thích lắm nhìn thấy các ngươi cho lắm.
Bây giờ để Kim Mộc Thông đi Quốc Tử Giám, các ngươi còn không cảm ơn chảy nước mắt?
Thẩm Lãng nheo mắt lại, bắt đầu nghĩ biện pháp.
Mà đúng lúc này, Kim Mộc Thông bỗng nhiên nói:
- Tỷ phu, đệ muốn đi, đệ sẽ đi kinh đô.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội hết hồn nói:
- Không được, con không thể đi. Con vốn quá thật thà, kinh đô phức tạp như thế, sau khi đi nhất định sẽ bị ăn hiếp chết.
Hơn nữa hai ngày này tên mập đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày, luôn miệng nói không đi kinh đô, vẫn chờ anh rể trở lại cứu gã.
Mà lúc này, tên đại thái giám vẫn còn phủ Thành Chủ chờ, sau này sẽ phải vào kinh đô.
Nếu Kim Mộc Thông không đi, đó chính là kháng chỉ.
Kim Mộc Thông nói:
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn con vẫn luôn ở dưới cánh chim mọi người lớn lên, mọi người bảo vệ con thật sự quá tốt. Còn có tỷ phu, trong nhà mặc kệ đại sự gì, cũng phải để cho con ở bên cạnh dự thính, chính là muốn để con học tập. Con là một thằng ngu, nhưng con dù sao cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, con cũng phải cống hiến cho gia tộc.
- Bây giờ là nhà của chúng ta thời khắc mấu chốt, chiến lược đảo Vọng Nhai đã đến tối cao trào, tỷ phu đã giăng sẵn thiên la địa võng rồi, sẽ chờ kẻ địch tre già măng mọc tới nhận lấy cái chết mà thôi.
- Chiến lược Cách Biển Làm Vua của Thành Nộ Triều, cũng lập tức sẽ phải mở ra, không thể có một chút sơ hở.
- Chỉ có bắt thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu, gia tộc chúng ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ tân chính, mới có thể chân chánh ổn định và hoà bình lâu dài. Vì mục đích này, tỷ phu đều có thể mạo hiểm đi thành Nộ Triều, tại sao con không thể đi kinh đô.
- Con là thế tử, con không thể ngồi mát ăn bát vàng. Con không có bản lãnh khác, nhưng lúc này con đi Quốc Tử Giám chính là cống hiến lớn nhất đối với gia tộc.
- Cho nên, con muốn đi!
- Tỷ phu, chờ đến khi chúng ta hoàn thành chiến lược thành Nộ Triều, tỷ phu nhất định sẽ vào kinh đô nhận đệ về nhà đúng không?
...
Vùng biển xung quanh đảo Vọng Nhai.
Đã hiện đầy chiến thuyền gia tộc họ Kim, bất luận đội thuyền nào một khi tới gần đảo Vọng Nhai trong vòng năm dặm, liền sẽ phải chịu cảnh cáo.
Nếu còn không rời đi, chiến thuyền họ Kim liền sẽ trực tiếp phát động công kích.
Lúc này!
Xuất hiện mười chiếc thuyền lớn của hải tặc, trùng trùng điệp điệp hướng đảo Vọng Nhai nhào tới.
Kim Sĩ Anh dẫn đầu mấy chiếc chiến thuyền nghênh đón, rống to:
- Nơi này là vùng biển của gia tộc họ Kim chúng ta, bất luận đội thuyềnnào không được đến gần, bằng không giết chết bất luận tội, lập tức thối lui, lập tức lui đi!
Tức khắc, trên chiến thuyền gia tộc họ Kim, mấy cây nỏ lớn giương ra.
- Ha ha ha ha ha...
Một trận cười như điên truyền đến.
Cừu Kiêu đi lên boong tàu.
Trực tiếp móc ra cái thứ kia tiểu ra ngoài biển rộng.
- Các ngươi đây là đưa thuyền gì lên hả? Đây là chiến thuyền à? Đây rõ ràng là món đồ chơi con nít mà? - Cừu Kiêu chỉ vào phía sau nói:
- Đây mới gọi là chiến thuyền, gia tộc họ Kim các ngươi xem như là xong đời, mấy thứ rác rưở đều lôi ra tới làm bảo bối.
Thực ra lời của tên này nói quả thật chẳng sai.
Chiến thuyền của phủ Bá Tước Huyền Vũ nếu so với chiến thuyền Vua Hải Tặc, thật là chả có vai vế gì.
Không chỉ thuyền không nhiều bằng, hơn nữa cũng chẳng lớn bằng Vua Hải Tặc.
Tóm lại sức chiến đấu ngoài khơi, gia tộc họ Kim cùng so với Cừu Thiên Nguy hoàn toàn là đống cặn bã, thậm chí ngay cả tư cách đánh một trận cũng không có.
Mặc dù bây giờ trên mặt biển, các chiếc thuyền phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua bốn năm mươi chiếc, mà Cừu Kiêu chỉ dẫn theo mười chiếc.
Nhưng nếu quả như thật sự đánh nhau.
Mườ chiếc chiến thuyền của Cừu Kiêu tất thắng không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là thắng đè bẹp, không có một chút điểm lo lắng.
Không có biện pháp, chiến thuyền thành Nộ Triều là chuyên vì hải chiến, vì cướp bóc mà thành, không chỉ trọng tải lớn, hơn nữa vững chắc nhiều lắm, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Mà chiến thuyền gia tộc họ Kim, căn bản chính là vì vận hàng, cần thời điểm chiến đấu mới tạm thời gắn thêm mấy mấy cây nỏ lớn ở phía trên.
Bởi vì thuyền nhỏ, cho nên nỏ cũng không lớn, tầm bắn gần, lực sát thương cũng nhỏ.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Cừu Kiêu rống to một tiếng.
Tức khắc, nỏ lớn trên mười chiếc chiến thuyền hải tặc trên mở, số lượng vượt xa phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mấy nghìn tên hải tặc chợt giương cung cài tên, hơn nữa còn là hỏa tiễn.
Chỉ cần Cừu Kiêu ra lệnh một tiếng, có thể vạn mũi tên hợp kim phát ra, cho chiến thuyền gia tộc họ Kim mang đến tai họa ngập đầu.
- Cừu Kiêu ta đây muốn lên đất liền đảo Vọng Nhai, ai dám ngăn trở, giết chết bất luận tội!
- Ta là thiếu chủ thành Nộ Triều, ta là con của Vua Hải Tặc, ai dám ngăn cản ta?
- Người nào dám cản ta thì chết!
Quả nhiên, phủ Bá Tước Huyền Vũ chiến thuyền không dám ngăn trở.
Cừu Kiêu nghênh ngang lái mười chiếc chiến thuyền hải tặc vào bến tàu đảo Vọng Nhai.
Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu nhảy xuống, trực tiếp rơi vào bến tàu phía trên, nâng lên loan đao, hét lớn:
- Bại tướng dưới tay ta ở nơi nào? Bá tước Kim Trác ở nơi nào? Tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng ở nơi nào? Tiểu nương tử Kim Mộc Lan ở nơi nào? Mau tới bái kiến Vua Hải Tặc nhỏ!
- Kim Trác? Thẩm Lãng? Nghe nói đảo Vọng Nhai phát hiện một mỏ vàng lớn, thật hay giả? Vội vàng mang ta đi xem! Bây giờ lập tức lập tức!
Bá tước Kim Trác xuất hiện.
Gặp được bóng dáng Cừu Kiêu, trong lòng ông thở dài một hơi.
Quả nhiên như là Lãng nhi sở liệu.
Cừu Kiêu tới nơi.
Tên này quả nhiên đi tìm cái chết.
Không chỉ có chính gã tới nơi, hơn nữa còn đưa tới mấy nghìn tên hải tặc, mười mấy chiếc đại chiến thuyền.
Nhưng mà, thực sự muốn giết chết toàn bộ hai nghìn hải tặc này sao? Giam cầm được toàn bộ số chiến thuyền này à?
Cuối cùng, cầm mấy nghìn cái đầu người đưa đến trước mặt Cừu Thiên Nguy?
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay ba chương gần một vạn chín, thực sự mệt mỏi tê liệt. Mệt nhất không phải số lượng từ mà là đối với người vật đầu nhập tình cảm, ta rất chuộng nhân vật trong sách, cho nên đầu nhập tình cảm sâu lắm! Lạy xin sự ủng hộ của mọi người, để ta tiếp tục đầu nhập tình cảm dư thừa gõ chữ chiến đấu.