Chương 325: Tên mập nghịch thiên! Cừu Kiêu run rẩy! Vỗ béo giết! (1)
Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Nghe xong lời của Kim Mộc Thông nói, nhạc mẫu, Mộc Lan cùng Thẩm Lãng đều có chút ngây người.
Tên mập vĩnh viễn đều giống như là một đứa bé vậy.
Mặc kệ tham gia bất luận cơ mật đại sự gì đều buồn ngủ, xuất hồn bay ra ngoài.
Lại thật không ngờ gã sẽ nói ra một lời như thế này.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đệ nghĩ xong rồi chứ?
Kim Mộc Thông gắng sức gật đầu nói:
- Đệ đã suy nghĩ hai ngày, mặc dù ngay từ đầu đều tràn trề sợ hãi, nhưng sau cùng vẫn có quyết định này.
Mắt của Tô Bội Bội có chút đỏ hoe.
Tuy rằng bà hay đánh chửi Kim Mộc Thông, hơn nữa còn chán ghét đủ kiểu.
Nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của bà, bà làm sao có thể không đau không thương.
Huống hồ sau khi Thẩm Lãng tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, gần như điền vào tất cả khuyết điểm Kim Mộc Thông, gã liền biến thành một thế tử rất tốt.
Đây là một đứa trẻ thật biết điều, cho tới bây giờ đều không gặp rắc rối, lại nghe lời như vậy, hoàn toàn khác với những đứa nhóc hư hỏng đáng ghét bên ngoài.
Hôm nay đứa con trai này sẽ phải rời xa, tiến vào cái vòng thị phi kinh đô, để cho bà thế nào cũng không thể không lo lắng.
Đứa con trai này còn chưa từng rời khỏi bên cạnh mình.
Thế nhưng nội tâm của bà cũng biết, con trai phải đi ra ngoài rèn luyện mới có thể lớn lên, chim ưng non phải xa cha mẹ bên người mới có thể bay lượn.
...
Bên trong thư phòng chỉ còn sót Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông.
- Tỷ phu à, lúc mấy ngày nay tỷ phu không ở đây, đệ thự sự muốn biết tình tiết phía sau《 Tây Du Ký 》 cho nên đệ đã tự viết mấy vạn chữ, tỷ phu xem giúp đệ với,
Thẩm Lãng nhận lấy bản thảo.
Dùng khoảng chừng hơn nửa canh giờ để xem.
Thật bất ngờ, vô cùng ngạc nhiên.
Cảm xúc viết sách của tên mập đặc biệt lợi hại, rõ ràng là đánh một yêu quái, lại để cho gã viết lửa giận ngút trời, tên yêu quái nếu không chết nổi quả thực thật xin lỗi trời đất.
Cũng chính là đặc biệt am hiểu kéo thù hận.
Mà lại, gã viết sách còn hiểu đến vòng vòng đan xen.
Ví như mới vừa đánh một tiểu yêu quái, tiếp tục tới một người đại yêu quái, đánh xong một đại yêu quái, tức khắc một thần tiên đến, mới vừa đánh xong thần tiên này, Ngọc Đế đều bị kinh động.
Một màn này quen đến không thể nào quen được hơn nữa.
Rất giống là tiểu thuyết huyền ảo hậu thế, kẻ địch càng lúc càng lớn, càng ngày càng lợi hại, âm mưu luận tiếp cái này đến cái kia.
Nhưng mà cái nàykhông thích hợp với Tây Du Ký.
Tây Du Ký là thấy tốt thì lấy, cho nên dù cho đám yêu quái có chỗ dựa vững chắc, với thần tiên trên trời cũng đến đấy là dừng, không phải luôn luôn đánh lên, với âm mưu luận đến điểm cần là dừng.
Mà tên mập lúc này mới mấy vạn chữ, liền đẩy nội tình đen tối ngập trời viết đến chỗ Ngọc Đế.
Đọc thì hấp dẫn vô cùng.
Thế nhưng cũng đẩy chủ tuyến sai lệch.
Kiểu viết như thế này, kế tiếp lại muốn đánh Ngọc Đế, nói không chừng còn muốn một lần nữa đại náo Thiên Cung, còn lấy cái rắm trải qua thỉnh kinh thế nào.
Như thế sau mười vạn chữ, Tôn Ngộ Không đã diệt Ngọc Đế hủy thiên cung mất rồi.
Huống hồ câu chuyện Tây Du Ký, đến khi bắt đầu thỉnh kinh có chút như là phim truyện hệ liệt (*)
(*)Hệ liệt: là 1 bộ truyện cùng tác giả có liên quan đến nhau, có nhiều quyển, nhân vật chính truyện này có thể xuất hiện ở truyện khác với tư cách là nhân vật phụ.
Không ngừng gặp phải yêu quái mới, không ngừng gặp phải khó khăn mới, thế nhưng đã chấm dứt thật nhanh.
Kết quả Kim Mộc Thông đặc biệt viết mấy vạn chữ, vẫn đang viết ở mỗi một sự kiện, hơn nữa càng quậy càng lớn, đã sớm đẩy chủ tuyến thỉnh kinh sang méo sẹo.
- Thế nào? Tỷ phu? - Kim Mộc Thông vô cùng khẩn trương, giống như một tác giả mới viết xong sách giao cho biên tập đọc vậy.
- Sau khi tiến vào Quốc Tử Giám, đệ định dùng viết sách mở ra cục diện, liền dùng bản 《 Tây Du Ký 》này. - Kim Mộc Thông hỏi:
- Đệ nhất định phải nổi danh toàn bộ Quốc Tử Giám, tỷ phu không ngại đệ dùng bút danh Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh chứ?
Thẩm Lãng đáp:
- Nhóc mập, đệ viết rất khá.
Tên mập mừng rỡ.
- Thế nhưng... - Thẩm Lãng nói:
- Đệ không thích hợp viết 《 Tây Du Ký 》, đệ hành văn quá kịch liệt, thù hận kéo được quá ác, tình cảm quá kịch liệt.
Kim Mộc Thông kinh ngạc nói:
- Đây... vậy không tốt sao?
- Tốt. - Thẩm Lãng nói:
- Ta giới thiệu cuốn tiểu thuyết khác cho đệ viết, ta sẽ đọc sáu vạn chữ cho đệ ngươi nghe, đệ đừng sao chép, nghe thấy là được rồi.
- Tốt, tốt... - Kim Mộc Thông nói.
Thẩm Lãng bắt đầu thì thầm: chương 1, Thiên tài rơi xuống.
- Đấu lực, ba đoạn!
Nhìn trên tấm bia ma thạch trắc nghiệm có năm chữ lóe sáng thậm chí có hơi chói mắt, mặt thiếu niên không chút thay đổi, khóe môi có than tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến một trận đau đớn
Không sai!
《 Đấu Phá Thương Khung 》 xuất thế ngang trời.
Đương nhiên thế giới này chỉ có nội lực cùng chân khí, là không có đấu khí.
Hơn nữa võ đạo thế giới này không có cao như bên trong Đấu Phá Thương Khung vậy đâu.
Nhưng chung quy coi như là thế giới võ đạo, rất nhiều thứ đều quen thuộc, nên cảm giác nhập tâm cũng lớn hơn nhiều.
Thẩm Lãng mồm miệng rõ ràng, đọc thật nhanh.
Kim Mộc Thông nghe được đâu chỉ như mê như say, quả thực như si như cuồng.
Nhất là nghe được đoạn Nạp Lan Yên Nhiên tới từ hôn, gã nhập tâm quá mãnh liệt.
Toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt tay, ảo tưởng mình là Tiêu Viêm.
Hóa ra cái câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng bắt nạt thiếu niên nghèo là từ nơi này xuất hiện hả?
Tỷ phu còn thường xuyên nói những lời này.
Tầm mấy canh giờ, Thẩm Lãng cuối cùng đã đọc xong tập một《 Đấu Phá Thương Khung 》.
Mắt của Kim Mộc Thông gần như xanh mét.
Trời ạ?
Câu chuyện này quá đặc sắc, quá dễ xem, quá kích thích.
Ta còn muốn khóc rồi.
Trời cao tại sao phải để cho Kim Mộc Thông ta đây nghe câu chuyện hay như thế.
Luận trình độ văn học, đương nhiên《 Tây Du Ký 》 vượt qua rất ra.
Thế nhưng luận về độ nhập tâm và lực tác động của tình tiết,《 Đấu Phá Thương Khung 》 siêu cấp mạnh mẽ.
Giống như so sánh《 Thiên Long Bát Bộ 》 với 《 Tầm Tần Ký 》 càng thêm kinh điển, thậm chí không thể so sánh nổi.
Thế nhưng khi người viết đọc 《 Tầm Tần Ký 》, hoàn toàn như là mở ra cổng thế giới mới, ngày đêm không ngủ, khâm phục trên thế giới vẫn còn có sách hay như vậy? Lúc đó mức độ si mê, thậm chí còn muốn vượt qua 《 Thiên Long Bát Bộ 》 cùng 《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》.
Bởi vì lực tác động của ham muốn, Tầm Tần Ký vượt qua Thiên Long Bát Bộ, cũng càng thoải mái.
- Nhóc mập, đệ phải nghĩ kỹ, đệ xác định vào Quốc Tử Giám để viết 《 Đấu Phá Thương Khung 》?
Kim Mộc Thông nói:
- Nhất định phải viết, đời này đệ mặc kệ chuyện gì khác, cũng phải viết ra quyển sách này.
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi đệ viết quyển truyện này, những bạn học Quốc Tử Giám có thể vừa điên cuồng đọc, vừa chửi sách của đệ viết nát vụn, không có giá trị văn học, thậm chí xem đệ thành sự sỉ nhục của Quốc Tử Giám sỉ.
- Có thể nổi tiếng không? - Kim Mộc Thông bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Có thể, hơn nữa nhất định sẽ thành đại danh. Thậm chí không chỉ Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học, thiếu niên dưới hai mươi mấy tuổi đều có thể bị một lưới bắt hết. Thế nhưng danh tiếng có thể sẽ không được tốt, người ta sẽ rủa đệ đã viết một quyển đại độc thảo (sách độc hại).
- Ha ha ha ha... - Kim Mộc Thông cười:
- Có thể nổi tiếng là tốt rồi, có thể tìm được một người vợ rất tốt, vậy có thể đủ giao lưu bằng hữu không?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể, nhưng mà những kẻ giao lưu cũng là phường cặn bã dốt nát, những học bá hay Tiến sĩ sẽ không làm bạn với đệ đâu.
- Vậy thì thật là tốt, đệ cũng là học sinh cặn bã. - Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu mau đưa cho đệ dàn ý cốt truyện với giới thiệu nhân vật sơ lược nữa, đệ sẽ vừa nghĩ suốt trên đường lên knh, vừa đến Quốc Tử Giám đệ liền lập tức viết.
Thế là, kế tiếp Thẩm Lãng múa bút thành văn.
Căn cứ trí não tinh luyện, lập dàn ý nội dung tình tiết của một triệu chữ và sơ lược nhân vật của《 Đấu Phá Thương Khung 》 viết ra toàn bộ.
Tầm hơn hai vạn chữ.
Kim Mộc Thông tiếp nhận những thứ này dàn ý, giống như được tuyệt thế bí kíp võ công《 Cửu Âm Chân Kinh 》 vậy.
- Cám ơn tỷ phu, tỷ phu đối với đệ tốt quá.
- Tỷ phu chờ xem, đệ sẽ không làm mất mặt tỷ phu, đệ rất định sẽ nổi như cồn.
Tiếp tục Kim Mộc Thông ngượng ngùng nói:
- Tỷ phu, khi sách mới ra thị trường, đệ có thể đổi tên sách thành《 Kim Bình Mai Đấu Phá Thương Khung 》 hả?
Ta... Đ*!
Da đầu của Thẩm Lãng đều phải bùng nổ, Kim Mộc Thông nhà ngươi cũng ưu tú thế này?
Ăn ké cũng không phải ké đến nước này.
- Ý của đệ là sao? - Thẩm Lãng cả giận nói.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy có thể gọi là Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Đệ à, không lẽ đệ định cho vào đó mấy cảnh giường chiếu hả?
Kim Mộc Thông gắng sức gật đầu nói:
- Bên trong gái đẹp rất nhiều, không thêm thì tiếc.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ có thể thêm vào, nhưng là tuyệt đối không thể nhiều, không thể phá phá hư thuộc tính nội dung câu chuyện.
Suốt đêm, Kim Mộc Thông đều cùng Thẩm Lãng thảo luận về quyển sách mới gã sắp viết.
Càng ngày càng phấn khởi, càng ngày càng mong đợi, trong lòng gã cũng dần dần không sợ.
Ngược lại với chuyến đi Quốc Tử Giám đọc sách tràn đầy mong đợi.
Kim Mộc Thông ta đây sắp nổi, ta nhất định sẽ nổi tiếng toàn bộ kinh đô.
Cho đến lúc này, còn sợ không có em gái thích ta sao?
Phía trên một quyển Phong Nguyệt Vô Biên ai cũng biết là tỷ ta phu viết.
Nhưng cuốn sách này, chính là tác phẩm Kim Mộc Thông đại thần ta đây.
Tên mập ảo tưởng sách của mình gây sốt, thắng được bạch phú mỹ, hướng đến đỉnh nhân sinh.
Rơi vào mộng đẹp không thể tự kềm chế.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội lúc đầu muốn khuyến tên mập đi ngủ, đỡ phải ngày mai mất tinh thần khi lên đường, thế nhưng ở bên ngoài nghe được Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông thảo luận khí thế ngất trời, lại rút về phòng sửa soạn hành lý cho Kim Mộc Thông.
Nhóc mập này vốn thân với anh rể gã mà.
Ngày tiếp theo khi trời chưa sáng.
Có một vị khách thần bí đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Một thái giám già, mười mấy người võ sĩ.
- Bái kiến Bá tước Huyền Vũ phu nhân. - Cái thái giám già hướng Tô Bội Bội hành lễ.
Cái thái giám già đưa lên ngũ vương tử Ninh Chính bái thiếp, còn có thơ của gã đích thân viết.
Đây là thái giám tâm phúc của hoàng tử Ninh Chính.
- Điện hạ bảo ta dẫn người tới đón thế tử, sau khi tiến vào kinh đô, thế tử cũng ở trong phủ Ngũ điện hạ, mỗi ngày điện hạ đều sẽ phái người bảo hộ thế tử đi học, xin phu nhân yên tâm. - Thái giám già nói.
- Vậy đa tạ điện hạ, xin trưởng lão chờ một chút, ta đây đi chuẩn bị ngay một chút quà quê để ngươi mang về kinh đô đi.
Thái giám già nói:
- Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được, điện hạ biết được mất hứng.
Tô Bội Bội nói:
- Cũng là một chút thứ không đáng tiền, nhất định phải nhận lấy.
Kế tiếp, Tô Bội Bội chuẩn bị mấy rương lớn lễ vật.
Có tơ lụa, có bảo kiếm, đương nhiên chủ yếu chính là xà phòng thơm, nước gội đầu, nước hoa, mặt nạ, toàn bộ là quà cho vợ của Ninh Chính.
Thẩm Lãng tiến lên phía trước nói:
- A ông, cuộc sống của Ngũ điện hạ gần đây có phải không tốt lắm hay không?
Đây là rất hiển nhiên.
Đoạn thời gian trước, phủ Bá Tước Huyền Vũ đối mặt tuyệt cảnh, Tô Bội Bội đi chạy vạy khắp nơi chỉ mượn một nghìn lượng vàng, biến thành trò cười quý tộc.
Ngũ vương tử Ninh Chính đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dốc hết toàn bộ đưa tới một vạn bảy nghìn lượng vàng.
Lúc đó quốc quân cũng đã đặc biệt không thích, nhưng ngẫm lại một vạn bảy nghìn lượng vàng cũng không sửa đổi được đại cục, còn có thể bù đắp lại một chút vương tộc thể diện, cũng không có truy cứu.
Thế nhưng sau, Thẩm Lãng nhất cử lấy ra tám mươi vạn lượng vàng, nện thật mạnh ở trên đầu hội Ẩn Nguyên, làm mất mặt khắp thiên hạ.
Quốc quân đương nhiên tức giận.
Loại phẫn nộ này không cách gì phát tiết với phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhưng lại có thể với Ninh Chính.
Xem ra Ninh Chính nhà ngươi vô cùng xảo quyệt, đã sớm cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ có cấu kết đi.
Toàn bộ người kinh đô cũng đều nghị luận, thậm chí trào phúng.
Đều nói Ngũ vương tử Ninh Chính tính cách lầm lì, thuần phác ngay thẳng, hiện tại xem ra cũng rất giảo hoạt, tâm cơ sâu vô cùng.
Biết phủ Bá Tước Huyền Vũ muốn phát đạt, cho nên giả mù sa mưa mà đưa ra một vạn bảy nghìn lượng vàng thu mua nhân tâm.