Chương 331: Cừu Thiên Nguy đau đớn đến phun máu! Đại cục đã định! (1)
Sứ giả của Vua Hải Tặc này đứng bên ngoài cách đấy trăm thước.
Cho nên, gã tận mắt đến Cừu Kiêu dùng miệng đi ra, tận mắt đến Cừu Kiêu bị chém đầu xuống.
Chỉ bất quá chuyện trong phòng, gã không nhìn thấy, cũng không nghe được.
Hơn nữa trong toàn bộ quá trình, ba đại cao thủ Kim Hối, Thẩm Thập Tam, Kim Sĩ Anh đều đứng bên cạnh.
Chỉ cần thoáng khẽ động, gã sẽ chết.
Thẩm Lãng đưa cái đầu của Cừu Kiêu đặt trên tay gã, tức khắc đầy tay cũng là máu, mà còn nóng hổi nữa.
Sứ giả của Vua Hải Tặc không nhịn được nói ra:
- Vì, vì cái gì kia chứ?
Gã thật sự là không cách nào hiểu được, Thẩm Lãng này điên thật rồi à?
Không sợ Vua Hải Tặc tức giận à? Không sợ gia tộc họ Kim bị diệt môn sao?
Thẩm Lãng không trả lời, mà trực tiếp hỏi:
- Thuyền của ngươi ở đâu?
Sứ giả nhìn về phía sau bến tàu.
Một chiếc thuyền nhỏ dừng ở nơi đó, nhưng mà dù sao cũng là thuyền có thể vượt biển, dù có nhỏ cũng không thế bé hơn được nữa?
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Tất cả mọi người hỗ trợ, dời hai nghìn cái đầu người đến trên thuyền, để người huynh đệ này chở về đi.
Tiếp đó hơn một nghìn một tân binh phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất hiện, đẩy xe cút kít, chất đầy đủ đầu người, đẩy về phía chiếc thuyền hải tặc trên bến tàu.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai nghìn cái đầu người toàn bộ vận chuyển lên thuyền.
Sứ giả Vua Hải Tặc ngó Thẩm Lãng một lúc đó, tiếp đó xoay người đi.
Gã không có phát sinh bất cứ uy hiếp gì.
Bởi vì đã không còn cần thiết, chiến tranh đã không thể tránh né.
Kế tiếp gã sẽ theo Vua Hải Tặc dẫn đầu mấy vạn đại quân leo lên đảo Vọng Nhai, giết sạch những thứ trên đảo.
Tất cả mọi người đi.
Duy chỉ có Kim Kiếm Nương còn đứng tại chỗ.
Thẩm Lãng vẫn chưa đi đi tới, gương mặt của nàng cũng đã ửng hồng toàn bộ.
Ánh mắt của hắn mới vừa nhìn sang, em gái tư thế oai hùng hiên ngang hân tay luống cuống, giống như hai tay hai chân đều không có chỗ thả, hai cái đùi cũng hợp lại cùng một chỗ, khẩn trương đến tột đỉnh.
Em gái à đừng như vậy.
Nếu ngươi cứ chụm chân lại cùng một chỗ, đường cong eo mông đặc biệt rõ ràng, ta thực sự không nhịn được sẽ muốn lên bóp đó.
Thế nhưng ta tuyệt đối không thể làm như vậy.
Ta cũng không thể lại để cho nương tử thương tâm, ta chính là người mắc phải sai lầm. Ta mặc dù là cặn bã, nhưng ta cũng có ranh giới cuối cùng của mình.
Cho nên ngươi đi mau, bằng không thì ta lo lắng không khống chế được bản thân ta mất.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn Kiếm Nương.
Kim Kiếm Nương lắc đầu đáp:
- Là ta cảm ơn cô gia, để ta xả giận, thân thủ giết tên ác tặc này.
Thẩm Lãng nói:
- Ở lại ăn cơm rồi hẵn đi chứ?
- Không, không được. - Kim Kiếm Nương nói:
- Tiểu thư bên kia còn cần ta hỗ trợ, ta lưu lại cũng không có chuyện gì, ta liền đi đây.
Tiếp đó, Kim Kiếm Nương vội vã đi.
Cách đó không xa Kim Hối càng thêm chân tay luống cuống đứng ở chỗ này.
Kiếm Nương, ta... Ta là ca ca của muội mà, ta lớn như vậy mà đứng ở chỗ này muội lại không phát hiện ra sao?
Muội cũng không nhìn ta một cái, cũng không nói một câu liền đi.
Ta còn muốn hỏi nương tử của ta ở nhà thế nào mà?
Kim Hối trong lòng thở dài, nhớ tới tình cảm hồi nửa đêm qua ở nhà xí ngồi chồm hổm.
- Ôi, tiểu bạch kiểm thật sự không phải là thứ tốt lành gì.
Tiếp tục gã vội vàng che miệng, mặc dù gã chẳng qua là nói ở trong lòng, nhưng nhỡ ra cô gia biết thuật đọc tâm nên làm cái gì bây giờ?
...
Nhà trên sườn núi, cũng chỉ còn lại có hai người Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ.
Nhìn cái hầm to lớn cách đó không xa.
Có chừng hơn vạn người đang bận rộn trong hầm.
Dĩ nhiên không phải đang đào mỏ, cũng không phải đãi vàng, mà là kết thúc công việc giăng cái bẫy hoành tráng.
Chiến lược đảo Vọng Nhai này được chuẩn bị đã bao lâu?
Từ lúc đưa ra cái chiến lược này đến bây giờ đã nửa năm, từ bắt đầu thực thi cũng đã có gần bốn tháng rồi.
Lúc ít nhất mấy nghìn người, lúc nhiều nhất hơn một vạn người.
Rõ ràng ra tay hoành tráng.
Mấy vạn đợt người, dùng nửa năm, xây dựng một thiên la địa võng, cạm bẫy động trời.
Hôm nay, cuối cùng phải phát huy hiệu quả.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, sắp đến Tết.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đúng vậy, còn có ba ngày sẽ Tết.
Mùa xuân năm nay cùng trước kia cũng khác nhau.
Bá tước Kim Trác nói:
- Lúc trước mỗi một năm Tết âm lịch, coi như vô cùng náo nhiệt, nhà của chúng ta cũng giăng đèn kết hoa dùng tiền nước chảy. Ta kỳ thực một chút cũng không vui, thậm chí mỗi một lần đều sợ hãi Tết âm lịch. Bởi vì nó mang ý nghĩa phô trương lãng phí, thế nhưng không thể nào tránh khỏi nó. Quý tộc có quý tộc phép tắc, rất nhiều thứ đừng quản có cần hay không cũng phải có, bằng không cổ khí thế này sẽ phải tiêu mất, người ta sẽ nói gia tộc họ Kim, làm qua quít đơn giản như thế, nhất định là gia đạo sa sút.
Thẩm Lãng hiểu điểm này.
Ở nhiều quốc gia phô trương cũng là sĩ khí, đại quý tộc cũng thế, kể cả công ty lớn cũng vậy.
Bề ngoài quan trọng nhất.
Rất nhiều công ty lợi hại, kỳ thực hoàn toàn là mắc nợ, nhưng chỉ muốn bề ngoài gọn gàng, người ta vẫn cho là nó như mặt trời ban trưa.
Lòng tin cùng sĩ khí là không thể thiếu.
Cho nên nhạc phụ đại nhân suốt hai mươi năm không dễ dàng, từ đầu đến cuối duy trì thể diện gia tộc không ngã.
Bá tước Kim Trác nói:
- Hôm nay cuối cùng không cần cố mà chống đỡ thể diện, cũng không cần trình diễn phô trương lãng phí làm trò.
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì chúng ta chuẩn bị vở kịch lớn hơn, xa hoa hơn.
Kim Trác nói:
- Năm nay mùa xuân này, người một nhà chúng ta sẽ không cách nào đoàn tụ. Bằng không con về nhà một chuyến, cùng phụ mẫu con, Mộc Lan và nhạc mẫu ăn một bữa cơm tất niên?
Thẩm Lãng suy nghĩ, vẫn từ chối cái lời đề nghị động lòng này.
- Không được. - Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp đại công trình thiên la địa võng sẽ phải kết thúc, cũng là rất thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể phớt lờ, không thể có bất kỳ sai lầm.
- Nếu năm nay chúng ta không qua được, kẻ địch cũng không qua được.
- Chiến tranh lập tức liền phải tới!
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Đúng vậy, chiến tranh lập tức đến ngay, sỉ nhục mà gia gia để lại sẽ do đứa cháu rể này rửa nhục này. Sau trận chiến này, phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta lại một lần nữa quật khởi.
...
- Năm nay, thật là không có cách nào qua.
Trong một viện tử hoa lệ nhất thành Nộ Giang, một trang tuyệt sắc phát sinh tiếng thở dài.
Hôm nay thật là lạnh.
Mới hồi nãy chỉ có bay xuống vài bông tuyết mà thơi.
Bên ngoài gió lạnh hò hét, bên trong lại ấm áp như xuân.
Mỹ nhân tuyệt sắc mặc áo lông cáo, có vẻ càng thêm mắt ngọc mày ngài.
Ả giơ lên ngón tay ngọc ngà của mình, nhìn chăm chú vào ánh sáng xuyên qua cửa sổ, dường như muốn nhìn tay của mình còn yếu ớt hay không, có bị đông cứng hay không.
Đương nhiên không có.
Vẫn như ngọc như ngà.
Ả lười biếng ngồi xuống.
Bên cạnh có bốn tỳ nữ, mười thái giám phục dịch.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân ngay cả chỗ ngồi cũng không, thậm chí lúc đứng, cũng muốn khom lưng khom người.
Cô gái này tên là Chiêu Nhan.
Tâm phúc của Thái tử điện hạ kiêm ngoại thất.
Không có lấy vào cửa, thế nhưng ở bên ngoài lại có thể đại biểu ý chí Thái tử điện hạ.
Cho nên dù cho Thái Thú biên giới ở trước mặt của ả, cũng không có chỗ ngồi.
- Được rồi, đều lui ra ngoài đi.
Toàn bộ tỳ nữ cùng thái giám đều lui ra ngoài, duy chỉ có để lại một lão thái giám, một lão thái giám võ công cao cường.
- Thật sự có mỏ vàng à? - Chiêu Nhan hỏi.
Đường Luân nói:
- Thật có mỏ vàng, thiếu chủ thành Nộ Triều Cừu Kiêu thấy rất rõ ràng, hầm chỗ sâu có vô số cát vàng, còn có thỏi vàng mới vừa đề luyện ra, trên trăm cân một thỏi, tồn kho trong hầm mỏ tầm năm vạn cân.
Chiêu Nhan mặt không đổi sắc, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
- Mỏ vàng không phải như thế. - Chiêu Nhan vẫy tay.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân lập tức tiến lên, cầm tờ giấy trong tay bày ra.
Đây không phải là Cừu Kiêu nguyên kiện, mà là một phần sao chép, chính là phần cho Vua Hải Tặc.
Chiêu Nhan nói:
- Mỏ vàng không phải như thế, căn bản không có thể từ mỏ trong đất thấy nhiều cát vàng, cũng sẽ không có nhiều vàng tự nhiên như vậy, trừ phi là...
- Mạch vàng thời thượng cổ. - Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói.
Chiêu Nhan lười biếng nằm vào trong ghế, thản nhiên nói:
- Các ngươi có ý kiến gì?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Thần muốn cùng liên quân Cừu Thiên Nguy, hạ được đảo Vọng Nhai.
- Ừ.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Cừu Thiên Nguy lo lắng quốc quân tức giận, sinh lòng sợ hãi, cho nên...
Chiêu Nhan nói:
- Cho nên cái gì?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Thái tử điện hạ ngày nào cũng bận, vì nước mà vất vả, thần không quá mức kính ngưỡng, nguyện dâng lên mỏ vàng đảo Vọng Nhai hai mươi lăm phần trăm, hàng năm đều dâng hiến.
Chiêu Nhan nói:
- Lãnh địa phong thần bị hải tặc cướp đi, lấy tư cách quốc quân còn thể diện gì. Hôm nay có thể dùng chiến sự nước Nam Ẩu lấy tư cách mượn cớ, một khi bình định bên kia kết thúc, liền không còn lý do. Nếu lãnh thổ Việt quốc trường kỳ bị hải tặc chiếm, chẳng phải là đánh mất uy nghiêm?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Chiêu phi nói phải.
Con ngựa này chụp rắm tốt thế, Chiêu Nhan căn bản cũng không phải là Thái tử phi.
Bá tước Tấn Hải nói tiếp:
- Chờ chúng ta đánh hạ đảo Vọng Nhai, toàn bộ quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ bị chém tận giết tuyệt, giết toàn bộ Kim Trác phu thê, Thẩm Lãng phu thê, lưu lại Kim Mộc Thông một dòng độc đinh, dù cho một mình hắn cũng có thể đại biểu gia tộc họ Kim.
Chiêu Nhan trầm ngâm không nói.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Đến lúc đó, Kim Mộc Thông biến thành Bá tước Huyền Vũ mới, cho hắn lấy một mối hôn sự. Tiếp đó chúng ta quang minh chánh đại đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai trả đến trong tay của hắn, cho nên trên danh nghĩa hai đảo nhỏ này vẫn thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Chiêu Nhan nói:
- Ngươi đây là muốn đưa con gái gả cho Kim Mộc Thông, để con của ngươi lấy Cừu Yêu Nhi. Chuyện thứ nhất này, Kim Mộc Thông biến thành con rối, toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ đều trở thành tài sản riêng hai gia đình các người đúng không?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân khom người nói:
- Thần vĩnh viễn là Thái tử vây cánh, Cừu Thiên Nguy cũng đối với Thái tử kính ngưỡng vạn phần. Tam vương tử có Hầu tước Trấn Tây cùng Bá tước Vũ An, đối với chúng ta những thứ này cựu thần cũng lạnh nhạt, thần không quen nhìn bọn họ.
Đây cũng là đầu danh trạng.
Nếu là Thái tử điện hạ có thể ôm việc này, như vậy ở đại nghiệp tranh ngôi, Cừu Thiên Nguy cùng Bá tước Tấn Hải đều muốn đứng ở phe Thái tử.
Chiêu Nhan cau mày nói:
- Các ngươi suy nghĩ xuất binh bao nhiêu?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Hẳn là chừng ba vạn, gần thập bội với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Chiêu Nhan nói:
- Ngươi mới vừa nói đảo Vọng Nhai phía trên có bao nhiêu vàng dự trữ vậy?