Chương 333: Đại chiến bắt đầu! Nữ ma đầu mang thai? (1)
Mộc Lan thu được một phần bái thiếp.
Dĩ nhiên là sư tỷ Chiêu Nhan trước kia, khiến cho nàng không khỏi nhớ lại những năm tháng đó.
Chiêu Nhan xuất thân cao quý, cũng là thiên kim tiểu thư quý tộc trăm năm.
Phủ Bá tước An Đình họ Trác.
Họ Trác có thể xem như nửa quý tộc lâu đời, là tích lũy quân công mới phong bá tước, cho nên đất phong không tính lớn, tư quân cũng không nhiều.
Hai phương diện này, đều thua kém phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nhưng luận lực ảnh hưởng chính trị lại vượt xa mức đó.
Hai huynh đệ họ Trác đều sinh động trên triều đình, làm quan tới Bình Nam đại tướng quân, chính là vị trí hôm nay của Chúc Lâm.
Cho nên năm đó biểu hiện của Chiêu Nhan ở trước mặt Mộc Lan là rất có cảm giác về sự ưu việt.
Thế nhưng mấy năm trước, gia tộc này trong một đêm rơi đài.
Bá tước An Đình Trác Quang Bặc tự sát, gia tộc họ Trác bị tước đoạt tất cả tước vị, mất đi tất cả đất phong.
Tuy rằng không phải quý tộc lâu đời, nhưng là truyền thừa trăm năm, là chân chánh danh môn quý tộc, lại bỗng nhiên giữa đường huỷ diệt.
Vì sao như thế?
Đến nay cũng là một bí ẩn.
Có rất nhiều người bàn tán, việc này liên lụy tới không phải Việt quốc, mà là vương triều Đại Viêm.
Toàn bộ tầng lớp trên của Việt quốc đối với lần này kiêng kỵ khá nhiều, không dám đàm luận nửa chữ.
Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, Chiêu Nhan từ danh môn quý nữ lập tức ngã vào bụi bặm.
Kỳ thực, trừ bị tước đoạt dòng họ ra, ả cũng không có bị dính dáng đến, vẫn có thể ở sư môn đại tông sư Chung Sở Khách tập võ.
Thế nhưng cô gái này tâm cao khí ngạo, gia tộc gặp chuyện không may sau không lâu sau, liền ly khai Chung Sở Khách đại tông sư học trò, bất cáo nhi biệt, tầm biến mất đã nhiều năm.
Họ Trác cũng trở thành toàn bộ Việt quốc cấm kỵ, người gia tộc này tuy rằng chỉ chết mấy người người tâm phúc, nhưng con em gia tộc sẽ cũng không ai có thể ra làm quan.
Còn Trác Chiêu Nhan này, càng giống như biến mất trên cái thế giới này vậy.
Nhưng ngay ba năm trước đây.
Ả lại xuất hiện, hơn nữa trực tiếp xuất hiện ở bên người Thái tử, trở thành ngoại thất của gã.
Không chỉ có như thế, lệnh cấm của gia tộc họ Trác dường như cũng giải trừ, mặc dù không có khôi phục tước vị, thế nhưng đã có hai đệ tử họ Trác thành công trúng cử.
Mộc Lan so với người bình thường hiểu nhiều hơn chút.
Năm đó họ Trác huỷ diệt, đúng là liên lụy đến đế quốc Đại Viêm.
Nhưng rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng không phải cấp bậc Bá tước Huyền Vũ này có thể hiểu rõ.
Đối với người sư tỷ này, Mộc Lan cũng không thích.
Bởi vì ả xinh đẹp, thiên phú lại cao, cho nên vẫn luôn là ra vẻ cao cao tại thượng.
Đối với người có xuất thân quý tộc lâu đời như Mộc Lan, có chút đố kỵ, lại có chút coi thường.
Nhưng biểu hiện ra ngoài, ả lại là một sư tỷ tốt.
Tóm lại, dùng lời của phu quân mà nói, đây là một ả điếm(*).
(*) Nguyên tác là biểu tử, là nghĩa thô thiển hơn của kỹ nữ, tương đương với đĩ, điếm, phò, ngành…
Vị sư tỷ này biến thành ngoại thất của Thái tử thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng kỳ quái là ả lại có thể đại biểu lợi ích Thái tử, đồng thời tiếp xúc với thần tử bên dưới.
Cô gái này rất sinh động, thậm chí có chút vô cùng sống động.
Điều này làm cho Bá tước Huyền Vũ cũng có chút không giải thích được.
- Chủ tử của nhà chúng ta xin tiểu thư Kim Mộc Lan đi Nộ Giang thành bàn chuyện tình cảm hồi xứ. – Tên thái giám cất giọng the thé.
Dù cho gã chỉ là một thái giám, thế nhưng ở trước mặt phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng giống như mang theo một loại cảm giác về sự ưu việt không rõ.
Người trong phủ Thái tử chính là như vậy, dù cho một thái giám nhỏ nhoi đi ra, cũng quen nếp mắt treo lên đầu.
- Xin lỗi, ta không có thời gian. - Kim Mộc Lan nói.
Tên thái giám sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Tiểu thư Kim Mộc Lan, ngươi cũng biết phần bái thiếp này của chủ nhân nhà ta trân quý đến cỡ nào à? Bình thường Thái Thú một quận, nằm mộng cũng muốn được bái thiếp này, lại cầu còn không được.
- Xin lỗi, ta không rảnh. - Kim Mộc Lan nói:
- Tiễn khách.
Lúc này ở toàn bộ tầng lớp trên của Việt quốc, rất nhiều người đều biết Kim Mộc Lan trở thành bữa ăn trên bàn tiệc Thái tử.
Mộc Lan đối với lần này căm thù đến tận xương tuỷ, sự căm ghét Thái tử, không lời nào có thể diễn tả được.
Mà Chiêu Nhan lấy tư cách ngoại thất Thái tử, ả hiển nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt lành gì.
Tên thái giám kia cười mỉa mai:
- Hiếm lạ hiếm lạ thật hiếm lạ, chỉ là một tiểu thư phủ Bá tước cũng dám cự tuyệt chủ tử nhà ta, cũng dám đuổi người phủ Thái tử, ha ha ha...Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ.
Tiếp đó, tên thái giám này cười to vài tiếng, trực tiếp đi.
- Gia tộc họ Kim, ngày bị hại không xa nữa đâu.
Đây chỉ là một thái giám nhỏ nhoi của phủ Thái tử.
...
Ăn Tết!
Thẩm Lãng vẫn ở đảo Vọng Nhai.
Lúc này toàn bộ đảo Vọng Nhai khắp nơi đều đốt đèn lồng, tất cả mọi người đều vào bên trong doanh phòng mới vừa xây xong, ăn khí thế ngất trời.
Bá tước Huyền Vũ cần cùng dân cùng vui, cho nên ở dưới vòng vây của đám người Kim Sĩ Anh, lần lượt từng đi mỗi một doanh trại an ủi tân binh, an ủi dân phu.
Cơm có đủ ăn hay không.
Mỗi ngày có hay không thịt ăn, ăn mặc có đủ hay không ấm áp.
Tiền công nhận đó đúng hay trễ, có người ăn hiếp hay không v.v....
Nhưng mà Thẩm Lãng là một chút đều không thích cùng dân cùng vui, cho nên hắn một mình ở trong căn phòng tốt nhất, uống rượu ngon, ăn món ngon, bên cạnh còn có Thẩm Thập Tam cùng đi.
- Nghe nói mẫu thân ngươi giới thiệu cho ngươi đối tượng?
Thẩm Thập Tam đáp:
- Vâng.
Thẩm Lãng hỏi:
- Thế nào hả?
Thẩm Thập Tam nói:
- Dáng dấp không tệ, nhưng ta không thích.
Thẩm Lãng nói:
- Tại sao?
Thẩm Thập Tam nói:
- Đôi môi quá mỏng.
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Đôi môi mỏng không tốt sao, chỗ ấy cũng mỏng, tinh xảo hơn?
Chân mày Thẩm Thập Tam giật một cái:
- Ta nhờ thầy đồ xem qua tướng mạo, nói cô gái này cay nghiệt.
Thẩm Lãng nói:
- Nữ nhân cay nghiệt cũng không có gì không tốt, đối ngoại lợi hại, đối với trong nhà cũng tốt.
Thẩm Thập Tam nói:
- Ta cũng đã là kẻ cay nghiệt, nếu thêm một người như vậy nữa, cuộc sống không có cách nào qua nổi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, lần sau để mẫu thân ta giới thiệu cho ngươi một đôi môi dầy.
Trong nháy mắt, Thẩm Thập Tam không biết nên tiếp thế nào.
Bởi vì, chủ nhân này không đến ba câu, sẽ hướng ba đường dưới đi.
- Vâng. - Thẩm Thập Tam còn không dám không tiếp.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, dù cho tìm nữ nhân đẹp đến đâu, cũng tuyệt đối không thể la liếm, chó liếm không có tiền đồ. Ngươi nhìn Kim Hối mà xem, ta thực sự nhìn không được, không có một chút phẩm chất đàn ông nào, ở trước mặt vợ thì cái eo đều mềm oặt.
Lúc này Kim Hối ở bên ngoài, vốn muốn đi qua mời rượu cho Thẩm Lãng.
Cuối cùng Tết, gã có thể quên cho Bá Tước đại nhân mời rượu, lại không thể quên cho cô gia mời rượu.
Nhưng nghe nói như thế, gã vội vàng lặng yên không một tiếng động rút lui.
Không phải là bởi vì sợ Thẩm Lãng giận.
Mà là sợ Thẩm Lãng biết mình nghe được hắn nói xấu về mình.
Lời này có chút vòng vo.
Nhưng tóm lại, dù cho nghe được cô gia ở sau lưng đâm thọt bản thân, gã không chỉ muốn giả vờ không có nghe, hơn nữa còn muốn cho cô gia cảm thấy bản thân không nghe được.
Bằng không.
Kim Hối ngươi nghe được ta nói nói xấu ngươi, trong lòng ngươi sẽ khẳng định ghi hận ta.
Vậy Kim Hối ta đây coi như xong đời rồi?
Thẩm Lãng lại nói:
- Nhưng mà, nếu như ngươi muốn có thể tìm tới cô gái giống vợ ta như vậy, quỳ liếm cũng là không có quan hệ. Dĩ nhiên, cô gái như vậy ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.
Thẩm Thập Tam nói:
- Vâng.
Gã thực sự không biết, trên thế giới lại có người phức tạp như vậy.
Một mặt nhạy bén tuyệt đỉnh như thần tiên, một mặt lại tục không chịu được như bà tám vậy.
Ở phía sau lưng đừng nên nói xấu gì, bằng không vi phạm phong độ quân tử.
Chủ nhân này của gã, thích nhất chính là nói xấu người ta sau lưng.
Ước chừng qua một lúc lâu, Kim Hối giả vờ vội vã vào đây nói:
- Cô gia, ta mời ngài một chén rượu.
Thẩm Lãng nói:
- Kim Hối, ta mới vừa nói nói xấu ngươi, ngươi có nghe thấy không.
Kim Hối nói:
- Cô gia làm sao có thể nói xấu ta, mỗi một câu nói ngài đối với ta, cũng là ngọn roi của nhân sinh. Ngài có thể dạy bảo ta, đó là quan tâm ta, bảo vệ ta.
Thẩm Lãng hướng Thẩm Thập Tam nói:
- Mới vừa nói xấu hắn nghe được rồi, nếu không sẽ không nịnh nọt ta vậy đâu.
Kim Hối muốn khóc.
Chủ nhân, ngài quá khó hầu có biết không vậy.
Cho đầy tớ chúng ta một con đường sống đi.
Thẩm Lãng xuất ra một chai nước hoa, một bánh xà phòng thơm, một chai dầu gội bỏ thêm tinh dầu hoa hồng.
- Này, cầm đi lấy lòng vợ của ngươi đi.
Kim Hối kinh ngạc, tiếp đó trong lòng nóng lên, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Đây cũng đều là đồ tốt.
Trong phủ chỉ có tiểu thư cùng phu nhân mới có thể dùng đến, nhiều tiền đến cỡ nào cũng mua không được.
Đưa cho Hồng Tuyến, nàng tuyệt đối cao hứng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhìn thần sắc nhà ngươi không có tiền đồ kia, đàn ông sợ vợ không tiền đồ biết không? Vợ của ta ở trước mặt ta, để cho nàng hướng đông nàng cũng không dám đi về phía tây, đừng nhìn võ công của nàng cao, ta đánh thì nàng hoàn toàn không dám hoàn thủ. Đàn bà đó hả, ba ngày không đánh lên nóc nhà bóc ngói.
Nói đến đây, Thẩm Lãng bỗng nhiên ngừng.
Bởi vì, sắc mặt Thẩm Thập Tam cùng Kim Hối có chút quỷ dị.
Thẩm Lãng nói:
- Đừng ra vẻ như vậy, đừng tưởng rằng như thế có thể hù được ta, đừng giả vờ như nương tử phía sau lưng ta.
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam đứng lên nói:
- Cáo từ.
Thẩm Lãng quay người lại, tức khắc gặp được Mộc Lan.
Hết hồn, kinh ngạc.
- Nương tử, ta rất nhớ nàng, chúng ta xa nhau đã ước chừng bảy mươi bốn canh giờ.
- Đàn ông à, ba ngày không đánh lột ngói trên nóc nhà, bây giờ chàng cuối cùng rõ ràng rồi chứ.
- Nương tử, đánh ta đi.
Mộc Lan liếc xéo hắn một cái.
Tiếp đó trực tiếp nhảy qua ngồi ở trên đùi Thẩm Lãng, ôm cổ của hắn, ngắm nhìn mặt hắn một hồi.
Dán lên khuôn mặt Thẩm Lãng, hít thật sâu mùi vị trên người của hắn.
- Phu quân, thiếp rất nhớ chàng.
Thẩm Lãng ôm thắt lưng Mộc Lan, run rẩy nói:
- Nương tử, ta cũng muốn ngủ nàng lắm.
Mộc Lan lại nâng mặt Thẩm Lãng, tiếp đó hôn lên.
Tay của tên lưu manh Thẩm Lãng này lại sờ mó lung tung.
- Vết thương của chàng lành chưa? - Mộc Lan nũng nịu hỏi.
Thẩm Lãng đáp:
- Đóng mài.
Mộc Lan nói:
- Vậy còn không được, phải chờ tới mài hoàn toàn tróc ra mới được, bằng không chàng lại kêu như quỷ.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy cũng phải trách nàng, luyện cơ bắp đến nước đó.
- Đáng ghét...- Mộc Lan lúc này với lời lưu manh của Thẩm Lãng đã hoàn toàn miễn dịch.
- Gần đây đất phong không phải rất thái bình, không hiểu sao hay có trộm cướp chui vào, nhiệm vụ của thiếp căng lắm. Thế nhưng ở quá nhớ chàng, đêm nay lại là Tết, cho nên thực sự nhịn không được liền chạy tới, thiếp chỉ ở đây nửa canh giờ phải đi rồi. - Mộc Lan dịu dàng nói.
Nàng và Thẩm Lãng mặt đối mặt dán, mũi với mũi, miệng với miệng.
Cứ như vậy nói chuyện, thời thời khắc khắc cũng có thể quấn thân.
Kế tiếp, hai người đều không nói lời nào.
Sau nửa canh giờ, Mộc Lan lại phong trần mệt mỏi mà rời khỏi, trở về nhà.