Rõ ràng đã trùm một tấm chăn thật dày lại vẫn cảm thấy lạnh, sự lạnh lẽo này giống như từ bên trong thân thể phát ra vậy.
Thế là, ông ta vội vàng lại ôm chặt mền.
Chỉ mấy canh giờ mà thôi, ông ta giống như già thêm mười tuổi vậy.
Cái gì hùng tâm tráng chí toàn bộ biến thành bọt nước.
- Đường Luân huynh tỉnh rồi sao? - Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói.
Đường Luân mở mắt ra, nhìn thoáng qua Kim Trác.
Đây chẳng qua là một người bị động trong cuộc, cũng bởi vì chiêu một đứa con rể mạnh mẽ, khiến cho ông ta đứng ở phe thắng.
Thiên hạ sao mà bất công đến thế?
- Giết ta đi. - Đường Luân thở dài nói:
- Kim Trác huynh, nể tình cũng là quý tộc lâu đời, giết ta đi. Nơi này là đảo Vọng Nhai, giết ta thần không biết quỷ không hay, ngươi không có bất cứ trách nhiệm nào.
Kim Trác nói:
- Ta không giết ngươi.
Đường Luân nói:
- Vậy ngươi thả ta, thả ta.
Cừu Thiên Nguy đã chết, tư quân nhà họ Đường chết sạch, ông ta không còn gì có thể trông cậy vào, sau khi về nhà chỉ cần ở vậy đến cuối đời.
Dù sao cũng còn có mỹ nhân, còn có rượu ngon, cứ như vậy thong thả ung dung sống cho hết nửa đời sau đi.
Kim Trác nói:
- Ta có thể để cho ngươi chạy, thế nhưng ngươi nên vì ta làm chút chuyện. Ngươi làm xong rồi, ta liền lập tức thả luôn ngươi với con ngươi đi.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Chuyện gì?
Kim Trác nói:
- Bây giờ trên phía trên mặt biển còn có một nhóm hải tặc, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng lại khống chế thuyền, ta cần phải trừ hết bọn họ, lúc này bọn họ chắc chắn đều khát vọng lên đảo chia vàng đi.
Cũng không phải sao?
Bình thường những hải tặc này với Đường Luân đều mặc xác, kết quả hôm nay lại gửi lời chào, lại vuốt mông ngựa.
Chính là muốn để Đường luân cầu tình, mời Vua Hải Tặc hạ lệnh thay thế bọn họ lên đảo mà thôi.
Tất cả mọi người chia vàng, chúng ta lại ở trên mặt biển tuần tra, dựa vào cái gì hả?
Đường Luân nói:
- Ngươi là muốn ta đi đưa bọn họ đến trên đảo, tiếp đó toàn bộ giết sạch?
Kim Trác nói:
- Đúng!
Đường Luân gật đầu một cái nói:
- Được!
Hiện tại ông ta cái gì cũng chẳng cần nữa, Cừu Thiên Nguy đều chết hết, còn dư lại những hải tặc này thì có ích lợi gì.
Kim Trác nói:
- Ngươi đi một mình, hai đứa con trai ở chỗ này của ta.
Đường Luân nói:
- Được!
...
Hơn một canh giờ sau đó!
Hai nghìn hải tặc ở trên mặt biển tuần tra vô cùng hồ hởi lên đất liền.
Cuối cùng có thể không cần ở trên mặt biển hóng gió, tuần tra tầm mấy ngày mấy đêm, một con quỷ cũng không có.
Đại vương có phần cũng quá cẩn thận rồi.
- Cảm ơn Bá tước Tấn Hải!
- Bá tước Tấn Hải thật là khó lường, đại vương chúng ta đối với ngài thật sự là nói gì nghe nấy a.
- Từ nay về sau, Bá tước Tấn Hải chính là bằng hữu cả đời chúng ta.
Những hải tặc này cùng tán thưởng với Đường Luân, đồng thời vỗ ngực nói sau đó Bá tước Đường Luân có chuyện gì, chỉ cần một tiếng sai bảo, các huynh đệ nhất định sẽ sẵn lòng hỗ trợ.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu biết dã tâm các ngươi, cho nên đã để lại một số vàng cho các ngươi, sau chia xong vẫn phải vội vàng trở lại trên mặt biển tuần tra.
- Nhất định, nhất định, ha ha ha!
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu biết các ngươi khổ cực, cho nên chia vàng cho các ngươi nhiều hơn một chút so với người khác, số vàng này mới được luyện ra không bao lâu, cũng không phải là lượng vàng, mà là vàng khối.
- Chỉ cần là vàng, ai còn quản có phải lượng vàng hay không đi.
- Cũng không phải sao? Vàng rất tốt, đánh thành nhẫn, đánh thành vòng trang sức, đánh thành vòng tai, mang ra ngoài vừa vàng lóng lánh lại uy phong lẫm liệt?
Đường Luân mang theo đây một hai nghìn hải tặc đi tới một tinh luyện kim loại đến một khu vừng.
Khu vực sơ luyện vàng này là dùng tảng đá xây thành, bên trong vô cùng lớn, có chừng gần vạn mét vuông.
Trên đảo có 2 cái công xưởng dã luyện, sau khi nghiền quặng sắt thành nát bấy đều luyện sắt ở trong này.
Bên ngoài xưởng tinh luyện kim loại, có mấy chục tên võ sĩ hải tặc thủ hộ.
Đám hải tặc Đường Luân mang tới có chút vô cùng kinh ngạc, các huynh đệ bảo vệ xưởng tinh luyện kim loại này hơi lạ.
Nhưng mà cái này cũng không có gì, hơn ba vạn người kia mà, sao quen được hết.
Một tên hải tặc đầu sỏ trong đó hỏi:
- Bá tước Đường Luân, tại sao không đi đến doanh trại của đại vương mà đến xưởng tinh luyện kim loại này chia vàng?
Đường Luân đáp:
- Từ trong hầm đào lên cũng là cát vàng, chẳng lẽ không ở chỗ này luyện thành vàng khối à?
- Có đạo lý, có đạo lý, mấy huynh đệ chúng ta kiến thức thiển cận, để Bá tước Tấn Hải chê cười, chê cười.
Cửa chính xưởng tinh luyện kim loại mở ra!
- Bản thân đi vào tự lấy, mỗi người lấy một khối, không cho phép lấy thêm. - Đường Luân nói:
- Các ngươi ở trên mặt biển tuần tra, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên mỗi người được chia hai cân.
Nghe những lời này, đám hai nghìn hải tặc mắt muốn tái, điên cuồng mà vọt vào.
Quả nhiên, trên mặt bàn bày đầy vàng khối.
Vàng chói, mặc dù có hơi đỏ, nhưng nhất định là vàng không thể nghi ngờ.
- Mỗi người một khối, không nên cướp, không nên cướp!
Nhưng bây giờ nói nói như vậy thì có ích lợi gì?
Đám hai nghìn hải tặc xung phong sau khi đi vào, điên cuồng mà cướp giật vàng khối.
Tay trái cầm một cục, tay phải cầm một, ngực nhét một, trong đũng quần lại bỏ vào một cục
Người chậm chân, một cục cũng không có cướp được.
Tức khắc, những hải tặc này lại tự đánh nhau.
- Đại vương nói, mỗi người một khối, không được cướp thêm
- Vàng đến trong tay ta chính là ta, đừng hòng ta lấy ra.
- Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Tức khắc, tại cái xưởng tinh luyện kim loại vĩ đại này, hai nghìn hải tặc ra sức tự đánh nhau.
Cũng chính là vào lúc này.
- Rầm!
Cửa xưởng đóng kín.
Có chút hải tặc cảnh giác.
Đóng cửa làm cái gì hả?
Ngay sau đó, bọn họ phát hiện bên người chất đầy các loại củi gỗ.
Còn có mấy cái thùng gỗ, chợt tét ra, bên trong dầu cá ào ào chảy ra.
Mấy tên đầu sỏ hải tặc tức khắc cảnh giác, la lớn:
- Đừng đánh, đừng đánh, đây là cạm bẫy, chạy mau, chạy mau...
Tiếp đó, một bộ phận hải tặc ra sức chạy ra ngoài.
Mà đại bộ phận hải tặc, vẫn điên cuồng đánh nhau, ra sức tranh đoạt vàng.
Nhưng mà vào lúc này.
- Vù vù vù vù...
Từ phía bên ngoài cửa sổ, bắn vào được mấy trăm nhánh hỏa tiễn.
Trong nháy mắt, đốt dầu cá.
Đốt củi lửa trong xưởng.
- Rầm rầm ầm...
Tức khắc, lửa dấy lên hừng hực bên trong xưởng.
Cùng lúc đó, bên ngoài võ sĩ binh sĩ họ Kim trực tiếp bày khôi giáp ra, ghim vào trên cửa sổ, hoàn toàn ngăn chặn bất kỳ lỗ hổng nào.
Toàn bộ bên trong xưởng, biến thành một biển lửa.
Hai nghìn tên hải tặc may mắn còn sống điên cuồng mà kêu thảm thiết, điên cuồng mà chửi rủa, ra sức vùng vẫy.
Bọn họ dùng dao nhỏ, dùng thân thể, ra sức tông vào cửa, tông vào cửa sổ.
Thế nhưng hết thảy đều là phí công!
Chỉ mười mấy phút sau!
Bên trong không còn có bất luận tiếng kêu thảm thiết, không có bất kỳ từ chối.
Hai nghìn hải tặc còn sót lại bị chết sạch.
Bên ngoài, Bá tước Đường Luân nhìn khói đặc tận trời, hướng bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nói:
- Kim Trác huynh, chuyện ngươi muốn ta làm đã làm. Tất cả đám tàu thuyền này thuộc về gia tộc họ Kim các ngươi, ngươi đại phát tài.
Lúc này, dù cho Đường Luân tâm tình như tro nguội, cũng vô cùng đố kỵ.
Hơn một trăm chiếc thuyền, dù cho dùng để bán lấy tiền, cũng là một khoản con số khổng lồ.
Rõ ràng Cừu Thiên Nguy té ngã, họ Kim ăn no.
Tiếp tục, Đường Luân nói:
- Kim Trác huynh, bây giờ có thể thả phụ tử chúng ta đi rồi chứ?
Kim Trác nói:
- Không vội, ngươi còn cần làm một chuyện cho chúng ta, một chuyện cuối cùng.
Đường Luân nói:
- Chuyện gì?
Ngay sau đó, ông ta lập tức nghĩ tới một vấn đề:
- Ngươi, ngươi là muốn giả mạo thành đại quân hải tặc Cừu Thiên Nguy đi đảo Kim Sơn, ngươi muốn lợi dụng ta đoạt lại đảo Kim Sơn?
Bá tước Kim Trác gật đầu đáp:
- Đúng!
Đường Luân nhìn Bá tước Huyền Vũ nói:
- Kim Trác huynh, ai cũng nói ngươi ngay thẳng, ngươi ngay thẳng chỗ nào, ngươi vô cùng gian trá. Ngươi sẽ không sợ ăn quá no, sẽ bị bể bụng mà chết sao?
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Đường huynh đây không đáp ứng à?
Đường Luân bi phẫn thốt lên:
- Ta bây giờ còn có lựa chọn nào khác à?
...
Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Mấy ngày nay, Mộc Lan rõ ràng mệt mỏi tới cực điểm.
Tầm hai mươi mấy ngày.
Toàn bộ phủ Bá Tước lâu đài phòng ngự, toàn bộ đặt ở nàng trên người một người.
Mà trong tay của nàng cũng chỉ có một nghìn tư quân gia tộc, hơn nữa có gần một nửa là tân binh.
Đương nhiên, bởi vì có lâu đài kiên cố, cho nên thất thủ là không thể nào.
Lại nói bất kể là Cừu Thiên Nguy hay là Đường Luân, cũng không dám trực tiếp tới tiến đánh.
Nhưng thời gian ngủ mỗi một ngày Mộc Lan vẫn không vượt qua 3 giờ, hết lần này tới lần khác mỗi ngày đều muốn tắm rửa sạch sẽ, thơm nức hương.
Cho nên, nàng mỗi ngày đi ngủ không phải ở trên giường, mà là trong thùng nước tắm.
Tiểu Băng vừa tắm cho nàng, nàng vừa đi ngủ.
Người mệt mỏi vẫn không hề chi, mấu chốt là mệt tâm.
Mặc dù phu quân diệu kế trên cả thiên hạ, nhưng Mộc Lan tại sao có thể không lo lắng kia chứ?
Phụ thân dẫn đầu bốn ngàn quân lên đảo Vọng Nhai, đối mặt hơn ba vạn người Cừu Thiên Nguy.
Phu quân bên kia nguy hiểm hơn, chỉ dẫn đầu hai ngàn người đi đoạt thành Nộ Triều.
Đến bây giờ đều không có tin tức gì truyền đến.
Đương nhiên, không có tin tức chính là tin tức giống hệt, chí ít đại biểu cho còn chưa có gặp chuyện không may.
Thật là khiến người ta nóng lòng.
Không phải phu quân đã thụ thương rồi chứ, hắn yếu như vậy mà.
Con nữ biến thái Cừu Yêu Nhi võ công mạnh như vậy.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Mộc Lan liền lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay đến thành Nộ Triều, bay đến bên người Thẩm Lãng.
Đương nhiên, nếu có thể đủ một kiếm đâm chết con nữ bạo long Cừu Yêu Nhi thì tốt hơn.
Cái con đàn bà không biết liêm sỉ này, một ngày nào ta sẽ bằm thây nhà ngươi thành vạn đạn, thành vạn đoạn thật đó!
Ngươi dám giày vò phu quân của ta, dám cướp đi lần đầu tiên của hắn.
Vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ ngợi, Mộc Lan nhắm mắt lại ngủ mất.
...
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội quỳ gối trước từ đường.
Phía trên bày bài vị liệt tổ liệt tông, còn có một bức tranh.
Đây là bức tranh duy nhất treo bên trong từ đường, hình ảnh chính là tổ tiên Kim Trụ.
Đời Bá tước Huyền Vũ vĩ đại nhất của gia tộc họ Kim.
bà đã quỳ tại đây mấy ngày mấy đêm.
Hơn nữa vì thành tâm, bà không ăn cái gì cả, chỉ uống nước cơm.
- Liệt tổ liệt tông trên cao, phù hộ trượng phu Kim Trác của con, phù hộ Thẩm Lãng con trai con bình an vô sự, khai cờ là phải thắng.
- Liệt tổ liệt tông trên cao, phù hộ trượng phu Kim Trác của con, phù hộ con trai Thẩm Lãng của con!
Sở dĩ nói con trai của con mà không nói con rể là bởi vì bà lo khi mình dùng hai tiếng con rể này, liệt tổ liệt tông sẽ cảm thấy đó là một người ngoài, vậy đơn giản cũng không phù hộ, hoặc là lực phù hộ lực nhỏ một chút.
Đàn bà con gái đều vô cùng duy tâm.
Nhưng mà vào lúc này!
Cổng lâu đài mở ra một cái, một người một ngựa chạy như bay mà vào.
Là Kim Kiếm Nương.
Nàng toàn thân đẫm máu, chiến mã dưới háng cũng máu chảy đầm đìa.
- Phu nhân, tiểu thư, phía trên đất phong chúng ta xuất hiện nhiều giặc cướp, giương cờ của Khổ Đầu Hoan.
Khổ Đầu Hoan, siêu đại đạo nổi tiếng nhất toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, dưới trướng có mấy trăm người, giết người vô số, vô cùng độc ác.
Hơn nữa người này thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nghe nói không có người thấy đội hình của gã.
- Bọn họ ở trên đất phong chúng ta trắng trợn đốt giết cướp giật, vô cùng độc ác.
- Đã có mấy ngôi làng bị đốt, mấy trăm căn nhà hóa thành tro tàn.
- Dân chúng vô tội bị giết chết, vượt qua trăm người.
- Ti chức mang theo đội tuần tra vừa vặn gặp phải bọn họ làm ác, cho nên xông lên chiến đấu. Nhưng ta chỉ có hai mươi mấy người, gặp phải vậy bọn cướp có hơn một trăm người, hai mươi mấy người chúng ta toàn quân huỷ diệt, chỉ có một mình ta thoát ra khỏi trùng vây, trở về tới báo tin.
- Bây giờ đám đạo tặc này đang điên cuồng giết người phóng hỏa!
Kim Kiếm Nương quỳ trên mặt đất, tức khắc máu tươi chảy lan đầy đất.
Đại phu An Tái Thế, còn có ba nữ đại phu vọt vào thật nhanh, chuẩn bị bất cứ lúc nào chữa thương cho Kim Kiếm Nương.
Mộc Lan trực tiếp xông lên, từ trên xuống dưới sờ chỗ hiểm của Kim Kiếm Nương vài cái, tiếp đó thở dài một hơi.
Vết thương trên người Kiếm Nương mặc dù nhiều, nhưng không có thương tổn đến chỗ hiểm.