- Bọn họ vốn là có thể giết ty chức, nhưng... Giống như cố ý để ty chức thoát khỏi bao vây trở về tới báo tin. - Kim Kiếm Nương nói:
- Ty chức hoài nghi bên trong có bẫy.
Mộc Lan nói:
- Ba vị tỷ tỷ, mang theo Kiếm Nương đi trị thương.
Bởi vì nam nữ hữu biệt, không để cho đại phu An Tái Thế đi.
Nhưng nếu như thương thế rất nặng, vậy không thể chú ý nhiều như vậy, cứu mạng quan trọng hơn.
- Tiểu thư, phương diện này có bẫy, đây là có người giả mạo đạo tặc Khổ Đầu Hoan, bọn họ là muốn dẫn xà xuất động, dương đông kích tây. - Thầy đồ Lâm nói:
- Khổ Đầu Hoan mặc dù là đạo tặc, thế nhưng hắn chưa từng có xuất hiện ở quận Nộ Giang, nơi này có không có vật hắn muốn.
Đại phu An Tái Thế nói:
- Đúng, nhất định là như thế, tiểu thư tuyệt đối không thể mắc lừa!
Ông ta là thầy thuốc, ở nhà bình thường phải không phát biểu ý kiến, nhưng lúc này quá mấu chốt.
Mộc Lan nhíu mày.
Phương diện này khẳng định có gian trá, chỉ muốn dẫn nàng khỏi lâu đài phủ Bá Tước.
Kẻ địch kia muốn làm gì vậy?
Trực tiếp tiến đánh lâu đài?
Tuyệt đối không có khả năng!
Bất kể là Cừu Thiên Nguy hay là Đường Luân cũng không có điên cuồng như vậy, đây cơ hồ là mưu phản.
Hơn nữa lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ ở trên núi, tường thành vừa dày vừa cao, dù cho năm sáu ngàn người cũng không thể hạ nổi.
Như vậy mục đích của kẻ địch là gì?
Trực tiếp dứt bỏ mục đích thật sự của kẻ địch.
Có nên chăng đi cứu dân chúng trên đất phong?
Hay là tùy ý những thứ đạo tặc này đốt giết cướp đoạt?
Nên cứu thật hay cứu giả?
Cái gọi là cứu giả, chính là phái ra một đội kỵ binh, tuần tra nơi nơi, tập kích bất ngờ nơi nơi, nhưng lại không chánh diện giao chiến.
Mà cứu thật, liền cần Kim Mộc Lan tự mình dẫn đầu kỵ binh đuổi theo giết đám giặc cướp này.
Mộc Lan nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Phu quân, thiếp phải làm gì? Nếu thiếp rời khỏi lâu đài, sẽ trúng ý của kẻ địch. Nếu thiếp không đi cứu, con dân gia tộc họ Kim của thiếp không biết sẽ chết bao nhiêu người, không biết sẽ có bao nhiêu người không còn nhà để về. Người bị giết có thể còn có con, thậm chí còn có trẻ mới sinh.
- Đúng, mình nhất định phải đi cứu.
- Kim Mộc Lan ngươi làm sao? Nếu như ngươi chết mà không cứu được, còn có tư cách gì biến thành chủ nhân mảnh đất này?
- Ta và phu quân sau đó cũng sẽ có con, chẳng lẽ không tích đức cho con à?
Mộc Lan mở đôi mắt đẹp, nói:
- Mẫu thân còn nhớ rõ kiếm pháp hay không?
Phu nhân Tô Bội Bội đáp:
- Dù cho quên mất, một khi ra sức, cũng sẽ tự nhớ ra thôi.
Mộc Lan nói:
- Con dẫn đầu ba trăm kỵ binh đi cứu con dân đất phong, đi chém giết cái gọi là đạo tặc. Lưu hơn bảy trăm người cho mẫu thân để bảo vệ lâu đài của gia tộc.
Phu nhân Tô Bội Bội nói:
- Được, mẹ sẽ bảo vệ cho.
Mộc Lan nói:
- Ta lường trước kẻ địch không phải quang minh chính đại tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, vẫn chưa có người nào có gan này, bọn họ sẽ phải điều động số ít cao thủ đánh bất ngờ nhà của chúng ta, cho nên ư duy chiến đấu kế tiếp t cũng phải căn cứ võ đạo cá nhân mà chỉ định, phải dùng dày đặc cung nỏ giết người.
- Tốt. - Tô Bội Bội nói.
Tiếp đó, tỳ nữ của bà mang đến một bộ giáp.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội, lần đầu tiên mặc áo giáp.
Các nam nhân đều ra ngoài làm đại sự, trong nhà liền giao cho nữ nhân chúng ta.
Tô Bội Bội ta đây tuy rằng lại lười biếng, lại thích chưng diện, mỗi ngày không phải làm đẹp, chính là đắp mặt nạ.
Thế nhưng thời khắc mấu chốt, ta cũng có thể giữ lại nhà an dân.
Đại phu An Tái Thế vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Mộc Lan nói:
- An thúc thúc, thúc thúc muốn làm gì?
Đại phu An Tái Thế nói:
- Mặc giáp trụ ra trận, theo tiểu thư xuất chiến.
- Không, võ công của An thúc thúc tương đối cao, để ở nhà rất hữu dụng. - Mộc Lan nói.
Mà lúc này, một người vọt vào.
Là đệ đệ Thẩm Lãng Thẩm Kiến, gã cũng khoác một thân áo giáp, tay cầm một nhánh chiến đao.
- Tẩu tử (chị dâu), có phải cần ra ngoài chiến đấu không, đệ cũng đi nữa.
Thẩm Kiến mỗi ngày đều luyện võ, thầy của gã có rất nhiều.
Kim Hối, Kim Trung, Mộc Lan, Bá tước Huyền Vũ, Kim Sĩ Anh đều chỉ điểm võ công cho gã.
Bởi vì tính tình của gã quá ham vui, lập tức chẳng tìm ra được phương hướng để chuyên chú học một loại võ đạo nào cả.
- Càn quấy, đệ phải ở nhà, bảo hộ phụ mẫu đi chứ. - Mộc Lan nói.
Thẩm Kiến nói:
- Tẩu tử, đệ đã luyện võ nửa năm, đệ cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Mộc Lan nói:
- Phục tùng mệnh lệnh.
Thẩm Kiến hậm hực lui ra, xin thề nhất định phải mạnh mẽ hơn, biến thành hữu dụng người.
...
Mộc Lan lại một lần nữa phủ thêm áo giáp, đi tới phía bên ngoài viện.
Ba trăm kỵ binh, đã toàn bộ tập kết.
Nhưng vào lúc này, Kim Kiếm Nương vọt ra.
- Tiểu thư, để ty chức theo ngài xuất chiến. - Kim Kiếm Nương nói.
Mộc Lan nói:
- Trên người ngươi có thương tích!
Kiếm Nương nói:
- Thương thế của ty chức không có gì đáng ngại, khi chính mắt thấy các huynh đệ bị mấy tên cầm thú giết chết, nếu như ty chức, cả đời này đều không cách gì yên ổn.
- Được! - Mộc Lan nói:
- Vậy tỷ muội chúng ta cùng nhau giết địch.
Mộc Lan phóng người lên ngựa, Kim Kiếm Nương phóng người lên ngựa.
Hai người dẫn đầu ba trăm kỵ sĩ tinh nhuệ, chạy ra khỏi lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.
Giống như một nhánh mũi tên rời cung.
...
Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống.
Trên núi, tại một vị trí cách phủ Bá Tước Huyền Vũ không xa.
Trên trăm tên võ sĩ vận đồ đen lẳng lặng mai phục tại ở đây, một người cầm đầu đứng ở trên cây, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Mộc Lan trên lưng ngựa đang phi xuống núi.
Gã, chính là Tô Kiếm Đình của phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Kim Mộc Lan!
Vốn nên là biến thành vợ gã.
Xinh đẹp như vậy!
Bốc lửa đến thế.
Thuần chân vô hạ đến thế.
Thẩm Lãng lập tức sẽ phải chết, nàng cũng sắp trở thành quả phụ.
Đáng tiếc, thái tử đã muốn độc chiếm lấy nàng.
Màn đêm đã triệt để giáng lâm.
Tô Kiếm Đình từ trên cây nhảy xuống, kéo lên mặt nạ bảo hộ, thấp giọng hạ lệnh:
- Điệu hổ ly sơn đã thành công, dây thừng móc câu các vật dụng khác ất cả mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Toàn bộ thỏa đáng!
Tô Kiếm Đình vừa nói vừa nhìn lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ đang đèn đuốc sáng trưng.
Món đồ kia ngay bên trong lâu đài, mệnh lệnh của phụ thân, mặc kệ nỗ lực bất kỳ giá nào, đều phải cướp đồ vật kia tận tay.
Mặc kệ chết bao nhiêu người, mặc kệ giết bao nhiêu người.
Tóm lại, nhất định bắt vật đó tận nay.
- Xuất phát, lẻn vào phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Nếu gặp phải bất kỳ kháng cự nào, mặc kệ bất luận kẻ nào, cho dù là Tô Bội Bội, toàn bộ giết ngay và luôn.
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Một trăm tên cao thủ áo đen của phủ Hầu tước Trấn Viễn nhờ bóng đêm mà lướt như bay về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Tô Kiếm Đình một thân áo đen, mang theo mặt nạ bảo hộ, cũng ẩn giấu trong đám cao thủ này.
Một trăm người, giống như một trăm con rắn độc, lẻn vào lâu đài họ Kim.
...
Cách đó mười mấy dặm!
Đường Viêm mê võ cưỡi một con ngựa, đứng ở một giao lộ ngây người.
Đây là một ngã ba đường.
Ta nên đi bên trái, hay là ở giữa, hay là bên phải hả?
Con đường nào thông hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Khi không còn luyện kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh nữa, sư phụ Lý Thiên Thu vì gã chuẩn bị một bộ kiếm pháp mới!
Nghe nói đây là một bộ kiếm pháp đặc biệt trâu bò, đặc biệt lợi hại.
Thế nhưng, bộ kiếm pháp này vẫn chỉ là một khối ngọc.
Đây là thượng cổ bí tịch, đượ khắc trong vô số họa tiết trong khối ngọc, còn chưa đượ giải ra.
Sư phụ bảo với gã, nếu như để gã tự phân tích, có thể cần mười năm hơn.
Thế nhưng có một siêu cấp thiên tài, có thể ở trong khoảng thời gian vô cùng ngắn giải ra, người kia chính là Thẩm Lãng.
Thế là, Đường Viêm chỉ đến một mình.
Thực sự thật gian nan, thế giới bên ngoài thật là đáng sợ.
Dọc theo đường đi lại gặp ba đợt giặc cướp chặn đường cướp bóc.
Đương nhiên gã không biết là, nguyên bản gã có thể gặp phải càng nhiều giặc cướp, chỉ bất quá phía trước ba đợt gã giết trong nháy mắt xong xuôi, phía sau mười mấy đám giặc cướp đều quyết định khỏi tới.
Gặp phải giặc cướp còn không hề gì, mấu chốt là không biết nên đi như thế nào, lạc đường mười mấy lần.
Mỗi ngày đều đi hỏi đường.
Bản đồ ngược lại có chuẩn bị, thế nhưng cái thứ quỷ quái này ai mà đọc được.
Lời văn đặt ở phía trên bí tịch võ công Đường Viêm hiểu nhanh vô cùng, đặt ở chỗ khác, gã thật không biết là ý gì.
Đường Viêm nhờ sư phụ dẫn gã tới, kết quả sư phụ không hợp ý nhau, còn ra vẻ sợ hãi, thật không biết phủ Bá Tước Huyền Vũ có cái gì đáng sợ.
Thế nhưng bây giờ trời đã tối thui, không ai có thể hỏi đường.
Nhưng mà sư phụ nói, gặp phải ngã đường, nếu như hai cái liền chọn bên phải. Nếu như ba cái, liền chọn ở giữa.
Lúc này trước mắt có ngã ba đường, vậy ta liền đi ở giữa.
Tuy rằng trước đây lựa đường giữa hay sai, thế nhưng lời sư phụ vẫn là phải nghe.
Đường Viêm mê võ, cưỡi chiến mã, dọc theo con đường ở giữa này phi đi.
Ôi!
Tên ngu ngốc này lần này cuối cùng chọn đúng rồi.
Bên trái phải đi thành Huyền Vũ, bên phải phải đi thành Lan Sơn, con đường ở giữa này chính là dẫn lối đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
...
Thành Nộ Triều, bên trong pháo đài!
Nữ đầu bếp Thư Thục này có vẻ đặc biệt yên lặng, giống như không có sợ hãi chút nào.
Chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên.
- Tiểu thư đã cứu ta, ta đặc biệt cảm kích, ta xuất thủ hại tiểu thư, không bằng cầm thú. - Thư Thục nói:
- Thế nhưng nếu như ta không hạ độc tiểu thư, con trai của ta sẽ chết, con gái cũng sẽ chết.
Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói:
- Ta không trách ngươi, vậy trước đây không lâu ngươi vì sao đột nhiên biến mất? Vì sao bỏ dở hạ độc ta?
Thư Thục nói:
- Một, bởi vì ta mang thai. Hai, bởi vì thế cục biến hóa, Cừu Thiên Nguy bỗng nhiên lại cần tiểu thư.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng tức khắc nhìn nữ đầu bếp nàyvới cặp mắt khác xưa, không hổ đã từng là thiên kim tiểu thư thư hương môn đệ.
Nói vô cùng rõ ràng, kiến thức cũng rất sâu.
Lúc đầu Cừu Thiên Nguy cảm thấy Cừu Yêu Nhi đã vô dụng, lưu nàng sống thì hại quá nhiều chỗ tốt.
Thế nhưng, khi có tin tức truyền đến nói là đảo Vọng Nhai có mạch vàng thời thượng cổ, cho nên vai trò trách nhiệm của Cừu Yêu Nhi lập tức trở nên nặng hơn.
Thành Nộ Triều cần nàng trấn thủ, cho nên liền tạm dừng hạ độc cho Cừu Yêu Nhi.
Hơn nữa Thư Thục đã mang thai, cho nên đơn giản để cho bà biến mất, ra vẻ làm giết người diệt khẩu biểu hiện giả dối.
Cừu Yêu Nhi nhắm mắt lại.
Nghĩa phụ sao lại muốn giết nàng?
Lại muốn giết nàng?
Mấy năm nay, ta đối với ngài trung thành và tận tâm, ngài lại muốn giết ta?
Ngài biết rất rõ ràng ta không có bất kỳ dã tâm, không phải uy hiếp địa vị Cừu Kiêu, ngài vẫn muốn giết ta?
Cũng là bởi vì danh tiếng của ta lấn át ngài?
Cũng là bởi vì võ công của ta để cho ngài sợ hãi?
Đàn ông sẽ bởi vì sợ hãi mà giết người à?
Cừu Yêu Nhi không chấn động, thậm chí không phẫn nộ.
Chỉ là có chút thất vọng, còn có một cảm xúc được giải thoát.
Thẩm Lãng nói đúng, ta đã không nợ Cừu Thiên Nguy một cái mạng.
Món nợ này, trả sạch!
Bỗng nhiên, Cừu Yêu Nhi nói:
- Thư Thục, ngươi và Cừu Thiên Nguy là cam tâm tình nguyện à?
Thư Thục nói:
- Không phải, ta bị hắn cường bạo, đây là một cầm thú, lúc giày vò ta, trong miệng kêu nhiều nhất là tên của tiểu thư.
Tức khắc, Cừu Yêu Nhi cảm thấy từng đợt buồn nôn.
Thở phào nhẹ nhõm, Cừu Yêu Nhi nói:
- Thư Thục, ngươi có muốn cùng ta đi không? Vẫn nấu cơm cho ta chứ? Ngươi làm cơm ăn ngon, ta quen miệng rồi.
Trái tim của cô gái này quá vĩ đại.
Thư Thục đã từng hạ độc cho ngươi, ngươi còn muốn để bà nấu cơm cho ngươi ăn tiếp nữa sao?
Thư Thục quỳ xuống dập đầu nói:
- Đa tạ đại tiểu thư, thế nhưng... Ta có nam nhân, chúng ta có con rồi, ta muốn cùng hắn về nhà sống.
Tiếp đó, đôi mắt xinh đẹp của bà hướng đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nhìn lại.
Tức khắc, nước mắt An Tái Thiên trong nháy mắt trào ra ào ào.
Nằm vùng ở bên người Cừu Thiên Nguy mười mấy năm, không có cái thành tích gì, nhưng tìm được một nữ nhân, đây... Đây như vậy đủ rồi đi.
Cừu Yêu Nhi nhìn về phía Thẩm Lãng.
Ước chừng một lúc lâu, nàng mở miệng nói:
- Thẩm Lãng, cái pháo đài này giao cho ngươi, thành Nộ Triều cũng giao cho ngươi. Ta mang theo người của ta xa chạy cao bay, không hẹn gặp lại!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay ba chương hơn hai vạn chữ! Mười ngón tay đều run, lệ xin các huynh đệ hỗ trợ, bánh điểm tâm dập đầu lạy đó!