Chương 359: Trương Xung Thẩm Lãng giải quyết! Công lao sự nghiệp bất hủ (1)
Trải qua một ngày huyên náo ầm ĩ, thành Nộ Triều đã trở về trạng thái yên tình.
Tuy rằng đã trải qua biến cố rất lớn, nhưng là toàn bộ người của cái thành thị vẫn có thể trở về trạng thái an nhiên không ngủ.
Người có thể ở thành Nộ Triều kiếm sống đều có thần kinh vững vàng.
Bỗng nhiên, ngọn hải đăng và trên bến tàu một lần nữa phát ra tiếng chuông inh ỏi.
Tức khắc, tất cả mọi người trong pháo đài lại một lần nữa giựt mình tỉnh lại.
Cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu.
Mà đại bộ phận thương nhân bên trong thành thị không khỏi vểnh tai?
Đây là hạm đội của người nào đến hả?
Chẳng lẽ là Trương Xung?
Không nên chứ!
Gia tộc họ Kim đã bắt lại pháo đài chính, tuy rằng chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng Trương Xung dù cho tới một vạn người cũng đánh không được.
Huống hồ, Trương Xung còn không đến một vạn người?
Cũng không phải mỗi người đều biến thái giống như Cừu Yêu Nhi đâu, đánh trận nào thắng trận đó.
Nhưng mà, tiếng chuông trên bến tàu nhanh chóng đã thay đổi.
Từ bén nhọn chói tai, biến thành du dương êm tai.
Điều này đại biểu người đang tới chính là của phe mình, mà không phải kẻ địch!
...
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác dẫn đầu hạm đội chạy tới bến tàu thành Nộ Triều.
Ông rõ ràng liều mạng mà chạy đi, nhưng vẫn là chậm so với Cừu Hào.
Không có cách nào, thủy thủ của gia tộc họ Kim còn chưa quen với tàu chiến của đám hải tặc này.
Hạm đội còn chưa có tới gần cảng, đôi bên lập tức đối mặt ám hiệu gia tộc.
Trong phút chốc, cả người Bá tước Huyền Vũ thư giãn hẳn, thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Vạn hạnh!
Trời cao phù hộ.
Thẩm Lãng không có việc gì.
Không chỉ như vậy, nó thực sự chiếm được thành Nộ Triều.
Bên cạnh đó, Đường Luân hâm mộ đến mức muốn nổ mắt.
Mụ nội nó, gia tộc họ Kim thực sự chiếm được thành Nộ Triều.
Ông trời ơi!
Đây chính là khu vực mua bán nòng cốt toàn bộ vùng biền phía Đông.
Hoàn toàn là nơi dòng chảy tiền bạc.
Bây giờ lại thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đất phong gia tộc họ Kim lập tức khuếch trương gấp mấy lần.
Cái công lao sự nghiệp này đã đuổi kịp Bá tước Kim Trụ năm đó.
Dĩ nhiên, Bá tước Kim Trụ là quốc quân nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách vô số, cái công lao sự nghiệp này tính ra là kém.
Thế nhưng ở mặt mở rộng thế lực gia tộc, Kim Trác lại làm được.
Kim Trác nhà ngươi cũng chẳng qua là một người bình thường mà thôi.
Dựa vào cái gì có thể mạnh như vậy hả?
Đoạn thời gian trước nhà ngươi còn sống dở chết dở, bây giờ lập tức lại trực tiếp bay lên?
Lẽ nào cũng bởi vì có một con rể tốt à?
Thế giới này rõ ràng quá không công bằng rồi!
Thẩm Lãng lập tức từ trên giường đứng dậy, chạy tới trên bến tàu nghênh tiếp cha vợ.
Nhanh hơn hắn còn có đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên, hoàn toàn không che giấu được nội tâm kích động.
Suốt mười mấy năm qua, ông ta và phủ Bá Tước Huyền Vũ từng có tiếp xúc mấy lần, nhưng lại không còn có gặp qua Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước Kim Trác tiến lên, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng tràn đầy nồng nhiệt.
Tiếp đó, chợt tiến lên ôm cổ Thẩm Lãng.
Hành động này làm Lãng gia càng hoảng sợ.
Nhạc phụ đại nhân trước đây không như thế.
Ngài lúc trước vô cùng bảo thủ lạnh lùng, chưa bao giờ có hành động thân thiết như thế.
Ngài đột nhiên thân thiết như vậy, con thật sự không quen rồi.
- Con cực khổ... - Bá tước Kim Trác nói.
Thẩm Lãng:
- Á, không khổ cực, một chút đều không khổ cực.
Mấu chốt là thực sự không khổ cực.
Đánh một trận cũng không, toàn bộ để Cừu Yêu Nhi đánh xong, hắn và võ sĩ gia tộc họ Kim từ đầu tới đuôi chính là đứng ngoài quan sát, tiếp đó liền lấy thành Nộ Triều.
- Ôi! - Bên cạnh Bá tước Đường Luân bỗng nhiên nói:
- Thẩm Lãng, kỳ thực ta cũng có con gái, hơn nữa có mấy đứa.
Sau khi tuyệt vọng Đường Luân trở nên đáng yêu hẳn ra.
Thẩm Lãng ngó Bá tước Tấn Hải Đường Luân một lúc lâu, nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngài không còn thù hận với nhà ta nữa sao?
- Là tuyệt vọng. - Đường Luân nói:
- Nhưng cũng không thể chết đi, cho nên cũng chỉ có thể làm bộ tiêu tan...
Cũng không thể nói buông xuống thù hận.
Đế quốc Ottoman đã từng thù hận đế quốc Anh (*), thế mà bây giờ Thổ Nhĩ Kỳ chẳng phải la liếm Anh Mỹ à?
(*) Sau chiến tranh thế giới thứ I, Đế quốc Ottoman vẫn còn kiểm soát phần lớn vùng Trung Đông, và về phe Liên minh trung tâm (Đế chế Đức, Đế quốc Áo-Hung,...), phe này thua trận. Các dân tộc vùng Trung Đông nổi dậy, và theo phe Entente (Nga, Anh, Pháp, Hoa Kỳ...) để giành độc lập.
Tình thế còn mạnh hơn người đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Ngài có loại tâm tính này tốt, tốt.
Đường Luân cảm thấy trong lời nói Thẩm Lãng có chuyện, không khỏi nói ra:
- Thẩm công tử, không ngại nói cho rõ lời này hơn một chút chứ.
Thẩm Lãng nói:
- Bá tước Đường Luân bây giờ liền trở về đi, thu thập gia sản một chút, người của gia tộc nên phân phát thì phân phát, nên đầu nhập vào ai thì đầu nhập vào, lưu lại hạt giống.
Nghe những lời này, Đường Luân sắc mặt kịch biến, run rẩy nói:
- Dĩ nhiên là vậy? Quả thực phải như thế...
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Trở về đi!
Đường Luân trong nháy mắt mất đi tất cả huyết sắc.
Thế giới này thảm nhất là gì vậy?
Ở thị trường chứng khoán ngươi cảm thấy đã sao chép ngọn nguồn, thật không ngờ phía dưới còn có tầng mười tám địa ngục.
Đường Luân cảm thấy bản thân mất đi đảo Kim Sơn, mất đi tất cả tư quân, đã cũng đủ thảm lắm rồi.
Nhưng mà... Còn có thảm hại hơn ở phía sau.
Thẩm Lãng nói:
- Nể tình ngài đã buông xuống thù hận với nhà của ta, ta khuyên ngài một câu, xuống nước nhỏ một chút, chủ động một chút, tận lực giữ được tánh mạng của người nhà.
Đường Luân chảy nước mắt xuống, toét miệng nói:
- Sống không được à?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Sống không được.
Đường Luân cười một tiếng thê lương:
- Ha ha ha ha, thế giới này quả nhiên thú vị, thú vị a! Kẻ giết ta, không phải kẻ địch!
Tiếp tục, ông ta hướng Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Cảm ơn Thẩm công tử báo cho biết, nếu... Nếu gia tộc họ Đường lần này không vong tộc diệt chủng, chắc chắn cảm tạ ân đức của ngươi.
Tiếp tục Bá tước Kim Trác phái một chiếc thuyền cho Đường Luân, để ông ta về nhà.
Đường Luân lên thuyền sau đó lại quay lại, hướng Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Ta... Sống không được à?
Thẩm Lãng nói:
- Sống không được.
Đường Luân nói:
- Người nhà ta thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đường Viêm cũng được, thế nhưng bảo hắn mau chóng đi Thiên Nhai Hải Các mới đảm bảo. Trong rất nhiều đứa con trai, ngài có thể tuyển ra một đứa con trai giữ được tính mạng của hắn. Để hắn sớm cùng gia tộc quyết liệt, tự tố giác vạch trần ngươi cấu kết hải tặc Cừu Thiên Nguy, tiếp đó lập tức đầu nhập vào dưới trướng một hoàng tử, hoặc là đơn giản chạy tới những quốc gia khác.
Bá tước Đường Luân hướng Thẩm Lãng cúi lạy thật sâu.
- Cảm ơn Thẩm công tử ơn cứu mạng.
Tiếp đó, ông ta trở lại trên thuyền đi.
Thuyền rời bến, đi về bến tàu thành Tấn Hải.
Đường Luân cảm kích không có sai, lời Thẩm Lãng nói có thể nói cứu vãn hạt giống của gia tộc họ Đường.
Trận này kịch biến.
Nhất định phải có một gia tộc hoàn toàn ngã xuống.
Nhất định phải có người chịu trách nhiệm.
Thẩm Lãng sở dĩ làm như vậy, không phải thông cảm gia tộc họ Đường, mà là vùi người mai phục kế tiếp.
Sau đó nhỡ ra dùng được với thì sao?
Bá tước Kim Trác nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Bá tước Đường Luân.
Đây cũng là một lần cuối cùng nhìn thấy ông ta.
Giữa thiên đàng và địa ngục, khoảng cách gần như vậy.
Thiếu chút xíu nữa, rơi xuống địa ngục chính là gia tộc họ Kim của ông.
...
Bên trong pháo đài thành Nộ Triều!
Bá tước Kim Trác đến bây giờ cũng cảm thấy có chút không chân thật.
Cái thành thị này hôm nay là thuộc về gia tộc họ Kim?
Lâu đài này liền thuộc về ông?
Giống như trong mơ vậy!
- Ngày đó Lãng nhi hướng ta trình bày bốn nước cờ, ta mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại là cảm thấy muôn vàn khó khăn, cảm giác tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ. Thế nhưng gia tộc họ Kim của ta thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, dù cho chỉ có một phần trăm cơ hội cũng muốn toàn lực ứng phó. - Bá tước Kim Trác nói:
- Thật không ngờ, cái đại sự này lại thành công, không tầm thường, không tầm thường rồi!
Tiếp tục, Kim Trác lại nói:
- Lãng nhi, con đây ở nhà chúng ta rõ ràng lãng phí tài năng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ thổi phồng con cỡ nào nghe cũng không chán, ngài có thể nói nhiều thêm vài câu được không.
Á!
Ta vốn còn định khen thật nhiều, thế nhưng bây giờ lại không muốn nói.
Tiếp tục Thẩm Lãng thở dài một tiếng.
Hắn đi tới bản đồ trước mặt nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chiến lược Cách Biển Làm Vua của chúng ta chưa có hoàn toàn thành công.
Tiếp đó, hắn chỉ vào bản đồ này nói:
- Mấu chốt nhất, chúng ta đã cướp thành Nộ Triều cùng đảo Lôi Châu, nhưng cả quần đảo Lôi Châu bao gồm mấy chục đảo lớn nhỏ, hòn đảo lớn thứ hai là đảo Thiên Phong, bị Thái thú Trương Xung đoạt. Còn dư lại một vài quần đảo, bị Cừu Hào chiếm rồi.
Thẩm Lãng không có hạm đội, đoạt không được những quần đảo này.
Cừu Yêu Nhi có thể đi đoạt những đảo này, thế nhưng nàng căn bản không có lý do để vì Thẩm Lãng mà chiến đấu. Thậm chí Thẩm Lãng cũng không thể mở miệng, một khi mở miệng thỉnh cầu hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Thẩm Lãng nói:
- Thái thú Trương Xung lợi hại, thật lợi hại.
Từ hôm qua bắt đầu, Thẩm Lãng liền đang không ngừng lặp lại những lời này.
Ông ta không chỉ vạch kế hoạch bọ ngựa đằng trước chim sẻ ở phía sau.
Sau khi Trương Xuân Hoa thuyết phục Cừu Yêu Nhi thất bại, lập tức đi thuyết phục Cừu Hào.
Chí ít từ biểu hiện bên ngoài nhìn qua, Trương Tấn có vẻ như nắm chắc thành Nộ Triều.
Cuối cùng dựa theo tính toán của Trương Xung, Thẩm Lãng là muốn giết Cừu Yêu Nhi, tiếp đó mượn cơ hội đoạt pháo đài chính.
Mà trên thực tế, Thẩm Lãng là thật sự suy nghĩ làm như vậy.
Hắn cũng quả thật có thể giết chết Cừu Yêu Nhi.
Một khi giết chết Cừu Yêu Nhi, tiếp đó gia tộc họ Kim tiến đánh lâu đài thành chủ Nộ Triều, sáu ngàn quân của Trương Tấn bắt đầu từ phía sau giết.
Thẩm Lãng chỉ có hơn hai ngàn người, trước sau sói sau đó có hổ, nhìn qua là chắc chắn thất bại.
Cho nên, xác suất Trương Tấn đoạt thành Nộ Triều vô cùng lớn, xác suất thành công kế hoạch của Trương Xung cũng lớn vô cùng.
Bất đắc dĩ, Thẩm Lãng mới mạo hiểm cùng Cừu Yêu Nhi đàm phán.
Có lẽ là ý trời, Cừu Yêu Nhi mang thai, mặc dù yếu tố này cũng không có ảnh hưởng nhiều thế cục, thế nhưng cũng sẽ có chút nhẹ dạ với người cha của đứa con trong bụng.
Mà quan trọng nhất là Thẩm Lãng bắt được chuyện có người dùng muối độc mưu hại Cừu Yêu Nhi, bắt được thủ phạm thật phía sau màn là Cừu Thiên Nguy, để Cừu Yêu Nhi hoàn toàn dứt bỏ sự trung thành với cha nuôi.
Đây mới là then chốt để Thẩm Lãng chuyển bại thành thắng.
Cũng phải cảm kích đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên, ông ta ẩn núp đến bên người Cừu Thiên Nguy gần như chuyện gì cũng không có làm, chính là cứu Thư Thục, đồng thời làm cho bà lớn bụng, nhưng liền một sự kiệ này lại đủ rồi.
Tóm lại, cuộc chiến thành Nộ Triều thắng bại liền trong nháy mắt.
Sống chết cũng trong nháy mắt này.
Lợi hại nhất là Thái thú Trương Xung.
Khi Trương Tấn có tỷ số rất lớn cướp đoạt thành Nộ Triều, ông ta vẫn có kế hoạch dự bị,
Trưng dụng hai tuyến quân đội quận Nộ Giang, thuyết phục Cừu Hào dùng hạm đội của gã, cướp đoạt ra tất cả đảo nhỏ thành Nộ Triều.
Nhất là đảo Thiên Phong.
Đây chính là mưu kỳ thượng, đắc kỳ trung của ông ta.
Trương Tấn cướp đoạt thành Nộ Triều có thể thành công, đó là đương nhiên tốt!
Nhưng nhỡ ra không thành công, ông ta còn có đường lui, không đến mức để gia tộc họ Trương hoàn toàn huỷ diệt.
Chưa suy nghĩ thắng trước mà đã tính đến đường bại!
Thời điểm sắp đại công cáo thành, không có bất kỳ đắc ý, cũng không có bất luận lâng lâng gì cả, mà là lập tức làm ra kế hoạch bổ sung, đề phòng cục diện tệ nhất phát sinh.
Tài hoa và tính tình như vầy, thật sự làm cho Thẩm Lãng nhìn mà than thở.
Từ khi hai người giao thủ đến bây giờ, Trương Xung mỗi một bước cũng chỉ là thua nửa quân.
Thậm chí, nửa quân cũng chưa tới.
Thẩm Lãng nhìn trên bản đồ quần đảo Lôi Châu, tầm hơn một vạn cây số vuông.
Hôm nay, gia tộc họ Kim chỉ cướp đoạt đảo Lôi Châu lớn nhất.
Năm nghìn cây số vuông, chiếm một nửa, còn lại một nửa thuộc về Trương Xung cùng Cừu Hào. Nhưng mà đám quần đảo này đều không có pháo đài, rất khó phòng thủ, cũng thiếu chiến lược thọc sâu.
- Không thể công phá toàn bộ, tiếc thay... - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng chúng ta không có phạm sai lầm, mà là đối thủ quá mạnh mẽ.
Bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nghe được có chút da đầu tê dại.
- May mà có Lãng nhi, bằng không gia tộc họ Kim của ta làm sao là đối thủ Trương Xung. - Kim Trác nói.
Sự thực đúng là như thế.
Nếu không có Thẩm Lãng xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, mấy tháng trước phủ Bá Tước Huyền Vũ đã bị diệt mất rồi.
Thậm chí Trương Xung đều không dùng tự mình động thủ, một màn bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, lợi dụng lòng tham lam mấy nhà quyền quý đã diệt gia tộc họ Kim mất rồi.
Mặc dù không có dễ như lúc diệt phủ Bá tước Đông Giang nhưng không có lao lực chút nào.
Người này lợi hại cỡ nào, quả thực làm cho không người nào có thể phòng ngự.
Thẩm Lãng nói:
- May là chúng ta cùng ông ta đấu tranh kết thúc, chí ít ở thời gian rất dài, cũng sẽ không phải là đối thủ.
Cùng đánh cờ với đỉnh cấp cao thủ, đương nhiên vô cùng kích thích.
Nhưng Thẩm Lãng cũng không phải bị cuồng ngược (*), hắn vẫn thích đè bẹp.
(*) Câu này Bánh đáp trả cho fan vì mấy truyện trước đây của ổng toàn cho main ăn hành tả tơi dẫn đến ổng nổi tiếng ngược chủ trên qidian.
Ví như đám đối thủ Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Chúc Lan Đình, Đường Luân vậy.