Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 360: Trương Xung Thẩm Lãng giải quyết! Công lao sự nghiệp bất hủ (2)

Chương 360: Trương Xung Thẩm Lãng giải quyết! Công lao sự nghiệp bất hủ (2)


Nghiền ép suốt đường mới thoải mái.

Cùng đánh cờ với đối thủ như Trương Xung, thông minh tuyệt đỉnh còn chưa đủ, mà còn phải có vận may đủ tốt.

- Chiến lực Cách Biển Làm Vua đã hoàn thành 90%, còn kém run rẩy cuối cùng một cái. - Thẩm Lãng nói:

- Sau khi run cầm cập xong xuôi, gia tộc họ Kim chúng ta liền ổn định và hoà bình lâu dài, thậm chí tước vị nhạc phụ đại nhân cũng muốn lên một bậc.

Bá tước Kim Trác bất đắc dĩ, thằng con rể này mặc kệ trường hợp nào, đại sự gì đều phải liên tưởng đến mở buồng vàng.

- Kế tiếp, sẽ phải nhìn quốc quân. - Bá tước Huyền Vũ nói.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, chúng ta phải đánh một ván cờ nhỏ với quốc quân. Có thể hết sức kịch liệt, thái sơn áp đỉnh, cũng có thể gió nhẹ mây nhạt liền đi qua, con hy vọng là kết cục sau.

Bá tước Kim Trác nói:

- Ta cũng vậy!

Tuy rằng một trận chiến này gia tộc họ Kim gần như không có hao tổn bất luận nhân mã, thế nhưng nỗ lực tài nguyên chiến lược là con số khổng lồ.

Kế tiếp phải cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, chí ít để tân binh lớn lên.

Có thể gió nhẹ mây nhạt mà hoàn thành toàn bộ chiến lược, hoàn toàn chiếm thành Nộ Triều dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Cái này cần Trương Thái Thú phối hợp, nhưng mà con đặc biệt xem trọng người này, giữa chúng ta phối hợp, nhất định sẽ hoàn mỹ không sứt mẻ.

- Ngày mai vị Thái Thú đại nhân này sẽ phải tới đàm phán, rõ ràng nôn nao ghê! Nhưng mà, hẳn là hết thảy đều không có chuyện ngoài ý muốn.

...

Sáng sớm hôm sau.

Trương Xuân Hoa liền xuất hiện ở trong pháo đài thành Nộ Triều, trên trán của nàng có sẹo.

Lúc này ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng đã không còn vẻ quyến rũ, mà là tràn đầy lạnh nhạt.

Đàn bà chính là như vậy, mặc kệ thông minh đến đâu, cũng là không thua nổi.

Đương nhiên Cừu Yêu Nhi ngoại lệ.

Nàng không là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, chỉ là một người đang mang thai.

- Huynh trưởng ta ở đâu? - Trương Xuân Hoa hỏi.

Thẩm Lãng phất tay, Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam mang vào một quan tài, bên trong chứa xác của Trương Tấn.

Vừa mở nhìn.

Trương Xuân Hoa nước mắt trào ra.

Nàng có ba người anh, nhưng duy chỉ có Trương Tấn thân nhất.

Đại ca phụ trách công việc sổ sách ở dưới ở Bình Nam đại tướng quâ, nhị ca ở quốc đô làm quan văn, duy chỉ có Trương Tấn cùng nàng từ đầu đến cuối đi theo phụ thân.

Mặc dù đã sớm tưởng tượng đến kết cục này, nhưng chân chính nhìn thấy thi thể Trương Tấn, lòng nàng lòng đau như cắt.

Thẩm Lãng, ta muốn bằm thây người vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn.

Những lời này gần như muốn ra khỏi miệng.

Nhưng Trương Xuân Hoa vẫn thu về.

Phụ thân lần nữa cảnh cáo nàng, người có thể tỏ ra yếu kém, nhưng không có thể chân chánh có tâm lý kẻ yếu.

Có mấy lời vĩnh viễn đừng bao giờ thốt ra.

Ví như một người nghèo vĩnh viễn đừng nói tên đó có tiền thế nào, lợi hại đến làm sao? Ta cũng không đi cầu xin hắn.

Đây là tâm lý kẻ yếu điển hình.

Lúc này nếu như nàng nói muốn bằm thây Thẩm Lãng vạn đoạn, đây cũng là tâm lý kẻ yếu.

Lời nói lúc phát tiết tuyệt đối đừng thốt ra.

- Hôm qua ngươi và hạm đội Cừu Hào tới gần thành Nộ Triều, Trương Tấn nghĩ đến phụ thân ngươi ở trên thuyền, cho nên ra sức ở lâu đài màu trắng phía trên lớn tiếng cảnh báo, nhưng các ngươi không nghe được, thế là hắn từ lâu đài nhảy xuống tự sát, hy vọng các ngươi có thể thấy, kết quả... Ngươi không nhìn thấy.

Nghe những lời này, Trương Xuân Hoa càng khóc nằm liệt trên đất.

Trương Tấn ca ca tuy rằng không phải đứa con trai xuất sắc nhất của phụ thân, nhưng rất nghe lời, cũng là hiếu thuận nhất.

Bây giờ người anh này mất.

Khóc đã đời một lúc lâu, Trương Xuân Hoa thu hồi nước mắt.

Tiếp đó nàng hướng Thẩm Lãng nói:

- Phụ thân ta mời ngươi đi trên biển đàm phán, chỉ có hai người thôi, đương nhiên ngươi có thể mang một vệ sĩ.

Thẩm Lãng nói:

- Không cần!

Quả thực không cần vệ sĩ.

Bởi vì Bá Tước Huyền Vũ đã trấn thủ thành Nộ Triều, dù cho giết Thẩm Lãng cũng không sửa đổi được kết cục trước mắt.

Huống hồ, từ trình độ nào đó Thẩm Lãng cùng Trương Xung đã ở cùng trên một tàu chiến.

...

Thẩm Lãng đi thuyền rời bến.

Mặc dù hắn cảm thấy không có cần thiết vệ sĩ, thế nhưng hội Thiên Đạo, Kim Sĩ Anh vẫn phái một nghìn tên võ sĩ, năm chiếc thuyền theo Thẩm Lãng rời bến.

Nhưng mà, Trương Xung bên kia thực sự chỉ có một chiếc thuyền.

Cái điệu bộ này, liền có vẻ gia tộc họ Kim tiểu nhân.

Nhưng mà cái này cũng không có gì, nhạc phụ đại nhân chính là bảo thủ như vậy.

Sau khi tiễn Thẩm Lãng lên thuyền, Trương Xuân Hoa cũng ra đi.

Trên chiếc thuyền này, cũng chỉ có hai người Trương Xung cùng Thẩm Lãng.

Chiếc thuyền này không có mở buồm, sẽ tùy theo dòng hải lưu mà trơi đi.

Phía sau mấy chiếc thuyền gia tộc họ Kim, chăm chú theo ở phía sau, thậm chí bảo trì trạng thái bao vây, khoảng cách không vượt qua năm trăm mét.

...

Thẩm Lãng tiến vào khoang phòng.

Gặp được Trương Xung.

Không khỏi kinh ngạc.

Mấy ngày không gặp, Thái thú Trương Xung già còn nhanh so với Bá tước Đường Luân.

Nguyên bản tóc đen nhánh, lại trắng mấy phần.

Thế nhưng, ông vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh có thần, nhưng lại không hiện lên vẻ hùng hổ dọa người nào cả.

Thẩm Lãng tiến lên, khom mình hành lễ nói:

- Bái kiến Trương công.

Trương Xung nói:

- Bá tước Huyền Vũ không tới, lão phu cũng không đứng dậy.

Thẩm Lãng vội vàng nói:

- Không dám.

Hắn dù sao cũng là tiểu bối, Trương Xung ngồi đón khách là đúng.

Tiếp tục, Trương Xung rót một chén trà cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng hai tay nâng lên, uống một hơi cạn sạch, không lo lắng bên trong có độc chút nào.

- Việc của lệnh lang Trương Tấn, đặc biệt tiếc nuối.

Thẩm Lãng nói là tiếc nuối, không phải xin lỗi.

Trương Xung khoát tay áo nói:

- Chiến trường không ân oán.

Tiếp đó, hai người rơi vào trầm mặc.

Trương Xung là một chính khách hàng đâu, nhưng không am hiểu khôn khéo, cũng tính là không biết nói chuyện.

Thẩm Lãng càng không thích ứng phó cho có lệ.

Trương Xung nói:

- Là Thẩm công tử bắt đầu, hay là lão phu bắt đầu?

Thẩm Lãng nói:

- Ta là vãn bối, theo ta bắt đầu đi.

Trương Xung nói:

- Được!

Thẩm Lãng nói:

- Cừu Thiên Nguy đoạt đảo Kim Sơn, quốc quân tức giận, Thái Thú đại nhân lòng nóng như lửa đốt.

Trương Xung nói:

- Quốc quân biểu hiện ra vô lực xuất binh là Bá tước Huyền Vũ đoạt lại đảo Kim Sơn, nhưng kì thực không một ngày không muốn vi thần đoạt lại đất phong.

Thẩm Lãng nói:

- Thái Thú thấu hiểu nỗi lo của quốc quân, thế là tận dụng binh mã quận Nộ Giang, đồng thời thành công thuyết phục Cừu Hào giác ngộ, mà gia tộc họ Kim của ta ở đảo Vọng Nhai bày thiên la địa võng, dẫn đại quân Cừu Thiên Nguy tới đánh.

Trương Xung nói:

- Ngươi và ta dang hai tay, tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, lấy về thái bình vùng biển phía đông Việt quốc.

Thẩm Lãng nói:

- Bá tước Tấn Hải Đường Luân cấu kết hải tặc Cừu Thiên Nguy, tội không thể tha thứ. Ông ta thân là quý tộc lâu đời, không suy nghĩ trung quân ái quốc, ngược lại cấu kết trộm cướp, gây tai họa cho lãnh thổ quốc gia Việt quốc, bất trung bất hiếu như thế, có mặt mũi nào đứng hàng với triều đình Việt quốc, khẩn cầu Thái Thú đại nhân tấu thỉnh quốc quân, cướp đoạt tước vị gia tộc họ Đường, đoạt lại bất luận đất phong nào, trị tội phản quốc. Kể từ đó, tân chính của Thái Thú đại nhân quận Nộ Giang, đại công cáo thành.

Trương Xung nói:

- Bá tước Huyền Vũ xuất binh cướp đoạt thành Nộ Triều, tiêu diệt tên cự khấu Cừu Thiên Nguy, càng vất vả công lao càng lớn.

Thẩm Lãng nói:

- Từ nay về sau, thành Nộ Triều không còn là cô thành giữa biển khơi, mà là trở thành một bộ phận không thể phân cách Việt quốc chúng ta. Chúc mừng quốc quân, chúc mừng quốc quân, thêm nữa lãnh thổ. Thái Thú đại nhân dẫn binh anh dũng đoạt quần đảo Lôi Châu, xây dựng công lao bất hủ, công lao đến nướ ncày, gia tộc họ Kim của ta nhất định sẽ tấu lên quốc quân, tuyệt không bôi nhọ.

Trương Xung không nói nữa.

Thẩm Lãng nói:

- Tân chính của quốc quân ích nước lợi dân, gia tộc họ Kim của ta tuyệt đối ủng hộ! Vì cho thiên hạ quý tộc lâu đời làm gương mẫu, phủ Bá Tước Huyền Vũ sẵn lòng giải trừ quân bị hai nghìn.

Lúc trước ngươi mới vừa tăng cường quân bị hai nghìn, bây giờ lại giải trừ, tiếp đó cắt đến làm đội hộ vệ trên biển, cái bàn tính này chắc phải đập lốp bốp mất.

Trương Xung vẫn không nói gì.

Thẩm Lãng nói:

- Một trận đánh ở thành Nộ Triều đánh, quan quân quận Nộ Giang bị Cừu Yêu Nhi đánh bại, bắt làm tù binh hơn ba ngàn người. Gia tộc họ Kim của ta đánh bại Cừu Yêu Nhi, cứu ra những tù binh này, sẵn lòng hoàn chỉnh giao cho Thái Thú đại nhân.

Trương Xung nói:

- Cảm ơn.

Tiếp đó, hai người liền nói xong rồi.

Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Thậm chí căn bản không giống như đàm phán, không có một chút điểm giằng co, không có cò kè mặc cả.

Thật giống như hai người hoàn toàn thương lượng xong tự đắc vậy.

Thẩm Lãng cùng Trương Xung kẻ xướng người hoạ, đương nhiên là cho người trong thiên hạ nhìn thấy bề ngoài.

Cụ thể những chuyện gì xảy ra, Trương Xung nhất định là sẽ từ đầu chí cuối mật tấu quốc quân.

- Mật chiết cho quốc quân, ta đã đưa lên. - Trương Xung nói:

- Kế tiếp là chiến là hòa, là tia chớp sấm sét, hay là gió nhẹ mây nhạt, liền hoàn toàn nhìn ý chí của quốc quân.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày ý chỉ của quốc quân xuống tới, chính là lúc ta thả ra hơn ba ngàn tù binh.

Trương Xung nói:

- Ta vừa rồi đã thấy thuyền hội Thiên Đạo liên tục không ngừng tiến vào thành Nộ Triều.

- Ừ! - Thẩm Lãng.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ tăng cường quân bị xong xuôi, có chừng năm nghìn tư quân, tiếp nối tiếp thu Cừu Yêu Nhi lưu lại hơn một ngàn hải tặc, hơn nữa hội Thiên Đạo trợ giúp hơn một ngàn người.

Cho nên, binh mã dùng để phòng thủ thành Nộ Triều có chừng bảy ngàn người.

Quan trọng nhất là, gia tộc họ Kim tiếp thu tất cả thuyền Cừu Thiên Nguy, có phần lớn quyền làm chủ trên biển.

Mà trong tay Trương Xung cũng chỉ có bốn ngàn hải tặc Cừu Hào, lại muốn phòng thủ mười mấy quần đảo.

Hôm nay gia tộc họ Kim đã chiếm lĩnh ba cái lâu đài thành Nộ Triều, hơn nữa lâu đài Cừu Thiên Nguy tạo được quá vững chắc, muốn bằng vào bốn ngàn hải tặc đánh hạ tới, hoàn toàn là người si nói mộng.

Muốn khai chiến?

Cho nên trừ phi quốc quân tập kết hai ba vạn đại quân, tiếp đó đóng tàu chiến hạng nặng.

Cứ như vậy còn muốn một năm rưỡi chở xong xuôi, tài năng vượt biển tiến công thành Nộ Triều.

Cứ như vậy còn mất từ một năm rưỡi hơn, mới có thể vượt biển tiến công thành Nộ Triều.

Thế nhưng quốc quân sẵn lòng nỗ lực trả giá lớn như vậy à?

Cuộc chiến bình định ở nước Nam Ẩu bên kia, chính là bừng bừng khí thế.

Nếu ép nữa, gia tộc họ Kim trực tiếp mang theo thành Nộ Triều lên bắc đầu nhập vào nước Ngô, đó mới là cả nước rung chuyển.

Cho nên vừa rồi Thẩm Lãng cùng Trương Xung nói kẻ xướng người hoạ, mới là biện pháp tốt nhất, có thể cho dưới trời một cái công đạo.

Mặt mũi của quốc quân cũng không có trở ngại.

Thậm chí biểu hiện ra bên ngoài, đây là một trận thắng lợi to lớn.

Mở mang bờ cõi, còn không lợi hại à?

Đương nhiên, cũng có nghĩa gia tộc họ Kim ở trên mặt họ Ninh đánh một bạt tai.

Quốc quân có thể chịu dưới khẩu khí này à?

...

Trương Xung lại rót cho Thẩm Lãng một chén trà.

- Mặc kệ ý chỉ cuối cùng của quốc quân như thế nào, một trận chiến này lão phu xem như là thua. - Trương Xung nói:

- Rõ ràng thiếu niên đáng sợ.

Thẩm Lãng nói:

- Công lao của Thái Thú đại nhân, sự khổ tâm của ngài, tin tưởng quốc quân sẽ nhìn thấy mà.

Trương Xung nói:

- Ta và Bá tước Huyền Vũ tuổi tác gần giống nhau, lúc trước lại phí thời gian mười mấy năm, hôm nay lại té ngã quá đau thế này, không biết khi nào mới bò dậy nổi.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy không đến mức, ta tin tưởng Trương công nhất định có tạo hóa.

Dù hắn đã nói ra lời này, thế nhưng với kết cục Trương Xung, hắn thực sự không dám xác định.

Ở vụ đánh một trận thành Nộ Triều, Trương Xung quả thực là vãn hồi một nửa cục diện cho quốc quân, chí ít không để cho gia tộc họ Kim cướp đi toàn bộ quần đảo Lôi Châu.

Chuyện thứ nhất này, không đến mức để gia tộc họ Kim hoàn toàn ở hải ngoại làm lớn, tối thiểu có thể ở quần đảo chung quanh tiến hành kiềm chế cùng giám thị.

Thế nhưng, trận đấu tranh của Trương Xung cùng họ Kim, kết cục đúng là thất bại.

Quốc quân lại là người hỉ nộ vô thường, cay nghiệt thiếu tình cảm.

Cho nên kết cục Trương Xung đến tột cùng thì như thế nào? Ai cũng không biết, hoàn toàn ở một ý niệm của quốc quân.

Trương Xung tự giễu:

- Tối thiểu tân chính không có quan hệ gì với ta.

Tân chính nào chỉ không có quan hệ gì với Trương Xung.

Sau khi đánh một trận ở thành Nộ Triều, tân chính ở Việt quốc trên căn bản là phải tạm dừng.

Bởi vì ngươi sẽ chọn người nào ra tay?

Ngươi để ai tới làm tiên phong của tân chính này đây?

Bất luận thất bại đấu tranh chính trị nào xong, việc đầu tiên phải làm là ngủ đông, đợi thời cơ, mà không phải lập tức nhằm về phía chiến trường kế tiếp.

Mật tấu của Trương Xung đã dùng tốc độ nhanh nhất đưa về phía kinh đồ.

Thẩm Lãng gần như không cách nào tưởng tượng quốc quân sẽ khiếp sợ đến cỡ nào, toàn bộ triều đình lại chấn động ra làm sao.

Trương Xung đứng lên nói:

- Như thế, chúng ta coi như là bàn xong rồi, lão phu kia sẽ về nhà cũ, đợi quốc quân phát lạc.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Trương công, núi cao nước xa, sau này còn gặp lại!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn ba chương một vạn chín! Chúng ta khoảng cách tổng bảng vé tháng top 10 còn kém hơn hai trăm phiếu, còn kém run rẩy một cái, bánh điểm tâm lạy mọi người, đưa phiếu cho ta đi!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch