Chương 361: Quốc quân kinh hãi! Lôi đình thiên hạ! (1)
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác trấn thủ thành Nộ Triều, dạng tính cách bảo thủ kiên nghị thích hợp giữ thành nhất.
Thẩm Lãng cùng Kim Trình dẫn đầu một nghìn người tiến đánh đảo Kim Sơn.
Phía trên đảo Kim Sơn vốn là có gần hai nghìn tù binh phủ Bá Tước Huyền Vũ, dưới nội ứng ngoại hợp, khoảng chừng nửa ngày, đánh bại một nghìn hải tặc trên đảo hoàn toàn chiếm được đảo Kim Sơn.
Kim Trình dẫn đầu một nghìn quân đóng giữ đảo Kim Sơn, trong đó một nửa từ đám tù binh phủ Bá Tước Huyền Vũ trong đó chỉnh biên đi ra.
Thẩm Lãng dẫn binh năm trăm, trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
...
Lần này rời nhà ước chừng hơn một tháng, chân chính lòng chỉ muốn về
Cục cưng Mộc Lan, ta nhớ nàng nhiều lắm.
Suốt hơn một tháng nay ta cũng không có trêu hoa ghẹo nguyệt, với Cừu Yêu Nhi ta ngay cả con mắt cũng không có liếc qua.
Ở cái chỗ say tiền như điếu đổ như thành Nộ Triều, ta cũng không tìm một cô gái nào.
Đầu năm nay, dạng đàn ông biết giữ mình trong sạch như ta, rõ ràng không nhiều lắm.
Đây chính là tình yêu!
Từ Thiên Thiên ra vẻ mê hoặc đi tới sau Thẩm Lãng, xoa bóp hai vai cho hắn.
Hơn nữa còn giả vờ không cẩn thận dùng ngực quấy rầy đầu của Thẩm Lãng.
Đừng, đừng như vậy?
Ta là người đứng đắn.
Chúng ta đã ly hôn.
Ta không thể có lỗi với Mộc Lan.
Ta không phải là người như thế.
Ôi!
Thật mềm mại!
Đầu Thẩm Lãng lại tiến gần, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ, ánh mắt say mê.
Hoàng Phượng nuốt xuống một cái.
Nàng không phải chảy nước miếng, mà lại áp chế sát khí trong nội tâm.
Tiếp đó, xoay người sang chỗ khác.
Từ Thiên Thiên cất giọng nũng nịu:
- Thẩm Lãng, ngươi xem quan hệ chúng ta đã trải qua những chuyện như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi ngày đó đã cho loại độc nào vào công thức thuốc nhuộm? Ngươi là thế nào hại nhà chúng ta, làm sao để cho một số thương nhân Tây Vực bỗng nhiên trúng độc phát bệnh?
Đệch!
Liền biết thứ người như ngươi không có ý tốt mà.
Thẩm Lãng ngồi thẳng thân thể, nhấc đầu khỏi ngực Từ Thiên Thiên.
Thẩm Lãng ta đây là người đứng đắn, dù cho nương tử không ở đây, ta cũng tuyệt không lén lút.
Tiếp đó, hắn cất giọng chính nghĩa:
- Từ tiểu thư chớ oan uổng người ta, ta căn bản cũng không có ở công thức thuốc nhuộm táy máy tay chân, ta cũng chưa từng có hại nhà các ngươi, chuyện đám thương nhân Tây Vực mặc quần áo bằng loại lụa mới bỗng nhiên trúng độc phát thì ta hoàn toàn không biết.
Từ Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, tiếp đó nói dịu dàng:
- Vậy đổi một câu trả lời hợp lý, thông thường công thức mới không thể tránh khỏi xảy ra vấn đề, về công thức thuốc nhuộm màu tím cùng màu cầu vồng, Thẩm công tử có thể không làm một chút cải tiến sao?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Ừ, cái này có khả năng, nhưng mà phải trả giá thật lớn.
Từ Thiên Thiên lại một lần nữa dán bộ ngực lên.
Thẩm Lãng lại thong thả ung dung mà gối đầu vào:
- Chọn dùng công thức thuốc nhuộm mới của chúng ta, sau đó mỗi một cây lụa bán ra, chúng ta rút năm phần trăm.
Từ Thiên Thiên run lên nói:
- Thẩm công tử, quan hệ chúng ta đều thân mật như vậy, nói chuyện tiền bạc nhiều gây tổn thương cảm tình.
Thẩm Lãng thoáng cố cọ vào nói:
- Ôi, thân huynh đệ rõ ràng tính sổ, huống chi chúng ta chẳng qua là chồng trước vợ trước mà thôi!
- Cút đi! - Từ Thiên Thiên một tay đẩy hắn ra!
...
Sau khi trở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thậm chí còn không kịp cùng Mộc Lan thân thiết, liền thấy xác chết đầy đất.
Tầm hai mươi mấy cái xác, nữ có nam có, trẻ có già có.
Những người này đều là bề tôi trung thành Bá Tước Huyền Vũ, Thẩm Lãng tuy rằng chưa chắc có thể kêu lên tên của mỗi người, nhưng lại biết mỗi khuôn mặt.
Ngoài ra còn có trên trăm xác chết, toàn bộ cũng là võ sĩ chết trận, có tân binh có lão binh.
Thậm chí phía sau nhạc mẫu Tô Bội Bội cũng có một vết thương, ước chừng dài hơn nửa thước (tầm 16 cm), sâu nửa tấc, gần như có thể nhìn thấy xương.
An Tái Thế nói:
- Cô gia, nữ y sĩ thủ hạ của ta đã cầm máu cho phu nhân, đồng thời rịt thuốc. Chuyện khâu lại vết thương ngài đã đã dạy ta, nhưng ta vẫn không dám động thủ, sợ lưu lại vết sẹo quá lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Để ta làm cho, chỉ Catgut (*) chuẩn bị xong chưa?
(*) Nguyên tác là dương tràng tuyến còn gọi là chỉ Catgut, đây là chỉ phẫu thuật tự tiêu làm từ ruột động vật, chủ yếu là dê, cừu. Tuy nhiên, dù có chữ “cat” nhưng nó không bao giờ được làm từ ruột mèo cả.
Thẩm Lãng sau khi đi tới thế giới này không lâu sau, đã dạy kỹ năng khâu vết thương cho đại phu An Tái Thế, hơn nữa làm ra số lượng lớn chỉ Catgut,nhưng mà chỗ dùng cũng rất ít.
Dùng chỉ Catgut khâu lại ưu điểm là dễ được thân thể hấp thu, nhưng khuyết điểm là dễ tạo thành phản ứng viêm.
Nhưng mà Thẩm Lãng dùng công nghệ hiện đại xử lý qua mỗi một chỗ trên thứ chỉ Catgut này suốt thời gian mấy tháng, đi qua mười mấy giai đoạn xử lý công nghệ, bảo đảm hạ phản ứng viêm xuống đến mức thấp nhất.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội tuy rằng khá lười nhác, nhưng võ công cuối cùng cao, tố chất thân thể tốt, cộng thêm dùng số lượng lớn thuốc hạ sốt Đông y, vấn đề cũng không lớn.
Tô Bội Bội nằm ở trên giường, mặc quần áo trên người, quần áo ở sau lưng cắt ra một lổ hổng lớn, lộ ra vết thương.
Coi như là phía sau lưng, bà cũng không muốn bị đại phu nam giới khác đụng vào.
Thế nhưng Thẩm Lãng chính là con trai, còn cái gì quan trọng hơn.
Thẩm Lãng cẩn thận khâu lại vết thương cho Tô Bội Bội, khâu cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.
Cẩn thận tới cực điểm.
Hơn nữa áp dụng chính là kỹ thuật khâu thẩm mỹ.
Đáng tiếc, thế giới này không có chỉ khâu thẩm mỹ, bằng không vết sẹo tương lai còn có thể nhỏ hơn nữa.
- Đã đến ngần tuổi này, lưu lại một vết sẹo có nghĩa lý gì đâu? - Tô Bội Bội nói:
- Lẽ nào cha (*) con còn có thể ghét bỏ ta sao?
(*) Nếu mọi người tinh ý sẽ phát hiện ngoài cha mẹ của Thẩm Lãng ra chỉ có Tô Bội Bội thích dùng những từ ngữ thân mật bình dân, thay vì phụ thân, mẫu thân sẽ dùng trực tiếp cha (đa) và mẹ (nương). Cái này không phải dịch giả ẩu đâu nha.
Thẩm Lãng nói:
- Dưới tay nghề của con, cam đoan vết sẹo cực kỳ bé nhỏ. Đương nhiên còn có một biện pháp có thể che giấu vết sẹo.
- Cái gì? - Tô Bội Bội hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Xăm một hình xăm thật đẹp trên lưng, để nhạc phụ đại nhân bây giờ bắt đầu học kỹ thuật xăm là vừa.
Tô Bội Bội nói:
- Mẹ đã đến ngần tuổi này rồi, phải xăm mình, có phải không quá thỏa đáng chẳng.
Miệng bà bề ngoài nói không tốt, nhưng thực đã động lòng.
Thẩm Lãng nói:
- Vừa không có người khác thấy, chuyên cho nhạc phụ đại nhân nhìn, lại có cái gì không tốt.
Tô Bội Bội nói:
- Tính sau, tính sau vậy.
...
Thẩm Lãng trở lại viện tử của mình, khuôn mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có thù hận một người thế này, còn chưa từng có thù hận một gia tộc thế này.
Trấn Viễn Hầu họ Tô.
Tô Nan, Tô Kiếm Đình!
Mộc Lan nằm lỳ ở trên giường, nửa người trên không có mặc quần áo.
Trên tấm lưng trắng nõn nà, có một vết bầm trông giật cả mình.
Đây là đêm hôm đó vì bảo hộ con dân đất phong cùng tác chiến với đám đạo tặc giả mạobị cao thủ gia tộc họ Tô dùng cây búa đập trúng.
Mặc dù không có lưu lại vết sẹo, nhưng lại là bị một chút nội thương.
Thẩm Lãng đau lòng đến giật giật.
Dùng dầu thuốc được điều chế tốt, xoa từng chút một vào vết bầm sau lưng Mộc Lan.
- Phu quân, chàng không trách thiếp sao? - Mộc Lan nói dịu dàng.
Mộc Lan nằm ở trong lòng Thẩm Lãng, cầm lấy bàn tay Thẩm Lãng đặt ở bản thân trên ngực tốt đẹp vô hạn.
Thẩm Lãng nói:
- Trách nàng cái gì? Trách nàng biết rất rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, vẫn suất binh xông ra cứu con dân đất phong à? Nàng chính là Mộc Lan như vậy.
Mộc Lan nghiêng người, nằm ở trên người Thẩm Lãng, hôn nhẹ lên môi Thẩm Lãng.
Không nói gì thêm.
Thành Nộ Triều đã cướp lại.
Cừu Yêu Nhi đi.
Cuộc chiến đảo Vọng Nhai đại thắng, Cừu Thiên Nguy toàn quân huỷ diệt.
Mấy tin tức này Thẩm Lãng hết thảy cũng không có nói, đương nhiên cũng không cần hắn nói, đã sớm phái người báo về nhà.
Bây giờ chỉ còn lại đau lòng.
- Phong mật thư Hầu tước Tô Tiễn cho nhà chúng ta không phải đã đốt à? Tô Nan cũng tin, vì sao Tô Kiếm Đình còn biết được đi đoạt kia chứ? - Thẩm Lãng nói:
- Vậy hơn nữa nỗ lực trả nhiều giá như thế cướp đoạt?
Mộc Lan lắc đầu, tỏ ý không giải thích được.
Giữa chuyện này chắc chắn có âm mưu gì,
Cũng tốt, cũng tốt.
Nguyên bản Thẩm Lãng còn chưa có quyết định, rốt cuộc là trả thù họ Tiết trước hay là trả thù họ Tô trước.
Bây giờ có đáp án.
Diệt họ Tô!
Não Thẩm Lãng vận chuyển thật nhanh.
Gia tộc họ Tô.
Dứt bỏ Công tước Uy Vũ, Hầu tước Trấn Tây ra, phủ Hầu tước Trấn Viễn chính là quý tộc lâu đời lớn nhất.
Đất phong lớn nhất, tư quân tối đa.
Hơn nữa Tô Nan còn là Thái tử Thiếu bảo, Trấn quân đại tướng quân.
Chân chính siêu cấp đầu sỏ.
Muốn lật đổ ông ta, rất khó!
Trương Xung trí gần như yêu, nhưng là căn cơ quá cạn.
Mà căn cơ nội tình gia tộc họ Tô so với phủ Bá Tước Huyền Vũ còn dầy hơn.
Nhìn qua muốn lật đổ họ Tô, khó như lên trời.
Thế nhưng...
Hãy cho ta một điểm tựa, ta có thể nâng lên toàn bộ trái đất (*).
(*) Câu nói này của nhà bác học Hy Lạp Archimedes thành Syracuse.
Đồng dạng cho ta một điểm tựa, ta có thể tiêu diệt toàn tộc họ Tô.
Thẩm Lãng bắt đầu nắm chặt lấy ngón tay tính toán.
Mộc Lan lúc đầu luôn luôn nghịch ngợm hôn hắn, như là chơi trò chơi vậy.
Trước hôn mắt, tiếp đó dừng lại, để Thẩm Lãng đoán kế tiếp muốn hôn chỗ nào.
Tiếp tục tiếp theo miệng, liền hôn lên tai.
Đương nhiên đây hoàn toàn là không mở miệng nói chuyện, hoàn toàn là trò chơi tâm hồn vô cùng thân thiết.
Lúc này thấy đến thần côn của hắn vậy mà đếm trên đầu ngón tay mà tính, không khỏi cười phụt ra.
- Chàng đang làm gì thế? - Mộc Lan hỏi nũng nịu.
Thẩm Lãng nói:
- Ta đang tính xem, có thể phải mấy ngày mới có thể tiêu diệt họ Tô.
Mộc Lan nói:
- Vậy chàng tính ra được chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể cần khoảng chừng một trăm năm mươi ngày.
Mộc Lan không giải thích được, chuyện này còn có thể chính xác đến ngày kia à?
Nhưng mà, ta không muốn động não, chỉ vỗ tay thôi, tiếp đó hô to phu quân thật là lợi hại.
Đương nhiên bây giờ Mộc Lan không cần hoan hô ra miệng.
Dùng ánh mắt có thể.
Đúng, cơ bản cần gần thời gian nửa năm.
Mấu chốt là cần điểm tựa.
Như vậy cái điểm tựa này là cái gì chứ?
Ngũ điện hạ Ninh Chính!
Thẩm Lãng nhìn ánh mắt Mộc Lan, rất xinh đẹp, thế nhưng tràn đầy tơ máu.
Cô gái này không biết bao lâu không có ngủ ngon giấc.
- Cục cưng, ngủ đi. - Thẩm Lãng nói.
- Ừ, phu quân chàng ngủ cùng với thiếp nhé. - Mộc Lan làm nũng cất giọng lười biếng mỏi mệt.
- Tốt. - Thẩm Lãng.
Mộc Lan thuận tiện lột luôn váy nửa người dưới.
Tiếp đó nàng cũng kéo quần áo trên người Thẩm Lãng đi, tiếp đó thong thả ung dung mà ôm Thẩm Lãng ngủ.
Trong chăn, hương thơm thoải mái, trơn mềm như ngọc.
Ngắn ngủi mấy giây sau đó, Mộc Lan liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Trong vòng một tháng này, thời gian ngủ mỗi ngày của nàng cũng không có vượt qua ba giờ.
Thẩm Lãng ôm Mộc Lan như ngọc, vừa trong lòng như sói, vừa lại yêu thương vô cùng.
Hai phút sau, cũng ngủ mất.
Trải qua một tháng, chớ nhìn hắn lợi hại hò hét, giống như đã nắm giữ trong tay tất cả, kỳ thực hắn cũng ngủ không được ngon giấc.
...
Bên trong phủ Bá tước Tấn Hải!
Thế tử Đường Duẫn quỳ trên mặt đất gào khóc.
- Không, không...
- Phụ thân, nhất định phải như vầy sao? Cục diện chưa chắc sẽ như thế.
- Gia tộc họ Kim đoạt thành Nộ Triều, đây chẳng khác nào là tát vô mặt quốc quân, quốc quân sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Chúng ta chưa chắc phải đến đường cùng.
- Hãy chờ một chút xem sao, nhìn một chút...
Bá tước Đường Luân đau khổ cười nói:
- Đợi muộn hơn cả nhà liền đều chết hết.
Ông ta vỗ vỗ trán của mình, nói:
- Vị quốc quân này của chúng ta, nhạy bén tuyệt đỉnh lại cay nghiệt thiếu tình cảm, lửa giận của hắn nhất định phải trút xuống, nhưng trút xuống đến trên đầu người nào liền khó mà nói.
Thế tử Đường Duẫn nói:
- Nhưng phá hoại tân chính chính là phủ Bá Tước Huyền Vũ hả? Dựa thế mở rộng cũng là phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Đường chúng ta vẫn đứng ở bên quốc quân, dựa vào cái gì trút lửa giận trên đầu chúng ta hả? Như thế chẳng phải là để cho người ta thất vọng đau khổ à?
Bá tước Đường Luân nói:
- Năm đó vua Nam Ẩu còn chưa đủ trung thành à? Kết quả thì như thế nào? Rõ ràng bị vị quốc quân này của chúng ta bẫy chết, tiếp đó lại nuôi vua Căng ở kinh đô, điều động vô số quan lại tiến vào nước Nam Ẩu đoạt quyền.