Chương 364: Mộc Lan ăn Lãng! Diệt tộc! Kết cục của Trương Xung! (2)
Đường Luân nói:
- Trương công, hôm nay ngươi phong vân bay thẳng lên, mà Đường Luân ta đây lại gặp phải tai họa ngập đầu, tạo hóa trong nhân thế, rõ ràng thay đổi liên tục.
Trương Xung chỉ cười buồn một tiếng, không nói gì.
Đường Luân nói:
- Ta có thể tự sát không?
Trương Xung lắc đầu nói:
- Không được.
Đường Luân lệ rơi đầy mặt nói:
- Tự sát cũng không thể được sao?
Trương Xung nói:
- Không được!
Đương nhiên không được!
Sấm sét mưa móc cũng là quân ân, Đường Luân nhà ngươi nếu là tự sát thì xem như chuyện gì xảy ra?
Chẳng phải là có vẻ ngươi vô cùng oan uổng, chẳng phải là có vẻ ôm nỗi hận mà chết?
Đương nhiên là phảixử phạt mức cao nhất theo pháp luật, nhận tội mà giết.
Đường Luân nói:
- Trương công, con trai của ta Đường Duẫn hôm nay không chỗ nương tựa, xin ngươi nể tình đã từng kề vai chiến đấu phân thượng, chăm sóc nó một ít.
Trương Xung một trận cười khổ, không nói gì.
- Mời Đường công đi ra. - Trương Xung nói.
Tiếp đó võ sĩ Hắc Thủy Đài tiến vào đây, đổi lại áo tù nhân cho Đường Luân, đeo gông xiềng, giải vào xe chở tù.
Một lúc lâu sau!
Hơn một ngàn tên võ sĩ Hắc Thủy Đài, một nghìn tên lính Đại Lý tự, áp tải hơn bảy trăm hai xe chở tù, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Tấn Hải, đi kinh đô.
Mặc kệ nam nữ già trẻ, mặc kệ chính thứ gia tộc họ Đường, mặc kệ xa gần, toàn bộ một lưới bắt hết.
Tức khắc, tiếng khóc rung trời!
Trên đường vô số dân chúng vây xem.
- Tốt!
- Bắt thật hay!
- Gia tộc họ Đường tội ác ngập trời, đã sớm nên bắt lại.
- Quốc quân anh minh!
Vô số phân và nước tiểu, rau héo đập về hướng xe chở tù.
Khắp nơi trên người Bá tước Tấn Hải Đường Luân đều có uế vật, thậm chí còn có cả máu kinh của đàn bà.
Thế nhưng ông vẫn không nhúc nhích, tùy ý dân chúng phát tiết.
...
Một ngôi lầu vũ phía trên.
Trương Xuân Hoa nhìn một màn này, cất giọng run rẩy:
- Phụ thân, Đường Luân có sự phẫn nộ của dân chúng lớn thế này à?
Trương Xung lắc đầu nói:
- Hắn tuy rằng chưa nói tới yêu dân như con, thế nhưng cũng không đến mức bóc lột nặng nề dân chúng thành Tấn Hải, đảo Kim Sơn hàng năm đều có tiền lời khổng lồ, thuế má đất phong gia tộc họ Đường cũng không cao.
Trương Xuân Hoa nói:
- Vậy vì sao những người dân này lại hận ông ta như thế?
Trương Xung đáp:
- Nhân tâm như thủy, hà kỳ thâm dã. Dân tâm như yên, hà kỳ loạn dã (*). Từ rất xa xưa, lòng dân cũng là thứ không đáng dựa vào nhất.
(*) Lòng người như nước, sao mà sâu vậy. Lòng dân như khói, sao mà loạn vậy.
Trương Xuân Hoa nói:
- Nhìn thấy gia tộc họ Đường diệt vong, thật là làm cho người ta phải xuýt xoa! May là ánh mắt quốc quân là sáng như tuyết, biết ngài có công lớn, cho nên ngay cả hạ ba đạo ý chỉ đều thưởng cho phụ thân.
Trương Xung cười, không nói gì.
Trương Xuân Hoa nói:
- Mỗi người đều nói chức Hạ đô đốc Diễm Châu, phụ thân trên căn bản là quyết định. Chỉ bất quá cần ngài ở vị trí Ngự Sử Hữu Đại Phu chuyển tiếp một cái, con gái tại đây chúc phụ thân đại nhân thăng chức.
Trương Xung nhìn con gái bằng ánh mắt trìu mến, bỗng nhiên nói:
- Xuân Hoa, việc học hành của con gần đây như thế nào?
Trương Xuân Hoa nói:
- Cũng được, trừ đem Phong Nguyệt Vô Biên ném vào nhà xí thì đọc những cuốn sách khác không tệ.
Trương Xung nói:
- Vi phụ lấy quan hệ Chúc Nhung Đại đô đốc, muốn cho con đi đến Thiên Nhai Hải Các làm người hầu học sĩ, đi vào trong đó học tập một năm rưỡi, được không?
Trương Xuân Hoa sắc mặt kịch biến nói:
- Phụ thân, tại sao vậy? Sắp xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Xung nói:
- Đi thôi, đi thôi! Con từ nhỏ đến lớn, việc nhỏ chưa không nghe lời, đại sự cũng không làm trái, đây là đại sự!
Trương Xuân Hoa nước mắt tuôn ra, nói:
- Con không muốn rời xa phụ thân.
Trương Xung nói:
- Đi thôi, sẽ đi ngay bây giờ, lập tức sẽ lên đường!
...
Mấy chục tên võ sĩ Hắc Thủy Đài xông vào bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội tiếp đãi vị Thiên hộ Hắc Thủy Đài này.
- Bá tước phu nhân, nghe nói con trai thứ ba phủ Bá tước Tấn Hải Đường Viêm ở quý phủ của ngài à? - Thiên hộ Hắc Thủy Đài nói:
- Gia tộc họ Đường phạm vào đại án mưu phản, lại cấu kết cướp biển xâm phạm đảo Kim Sơn của nhà ngài, quốc quân tức giận, cho nên muốn diệt toàn tộc họ Đường
Tô Bội Bội đáp:
- Cảm ơn ơn trời cao đất rộng của quốc quân, Đường Viêm này lúc trước quả thực đã tới nhà ta. Thế nhưng đại nhân ngài biết, hắn và nhà của chúng ta là có đại thù, hắn và con gái Kim Mộc Lan của ta cũng đã đã từng đánh một trận, cho nên chúng ta trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài cau mày nói:
- Thật chứ.
Tô Bội Bội nói:
- Đương nhiên là thật, ta cần gì phải che giấu gì cho kẻ địch chứ?
Trong lúc nhất thời, vị Thiên hộ Hắc Thủy Đài này cũng không thể nói gì hơn.
Tô Bội Bội nói:
- Tết âm lịch tuy rằng đã qua hai mươi mấy ngày, nhưng đã sắp ra giêng, liền coi như là lễ mừng năm mới, những thứ tiền lì xì này mời các ngươi nhận lấy, coi như là tiền trà nước, gần sang năm mới các ngươi còn đang vì nước bôn ba, thật sự là vất vả.
Dứt lời, một người hầu tiến lên, bưng lên một khay đầy lượng vàng.
Bọn họ chung quy không có nhận lấy mớ vàng này, trực tiếp lui ra ngoài.
...
Bên trong kho tàng thư phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng đang múa bút thành văn, Đường Viêm mê võ đang ngẩn người, thỉnh thoảng dùng ngón tay làm kiếm, chợt đâm ra, tiếp đó lại tự trở về chỗ cũ xem một kiếm này đâm vào như thế nào, nên như thế nào điều chỉnh cải biến.
Cuối cùng, Thẩm Lãng hoàn toàn giải ra bí tịch thượng cổ Kiếm vương Lý Thiên Thu đưa tới.
Tầm hơn hai trăm trang.
Bộ kiếm pháp này tên gọi: Thiên Hạ Hữu Tuyết.
Thẩm Lãng chỉ giải ra, tiếp đó viết y chang trên giấy, còn không kịp đi đi sâu vào tìm hiểu.
Thế nhưng từ cái tên, giống như nhìn không ra thứ gì đặc biệt lợi hại.
Trên thực tế bất kỳ một quyển bí tịch nào, trướ kchi được diễn giải ra, thậm chí trước khi hoàn thành tu luyện, đều không biết nó có lợi hại hay không.
Cũng tỷ như kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Là đời thứ nhất Kiếm vương sau khi luyện thành, độc bộ thiên hạ.
Bộ kiếm pháp này mới biến thành nổi tiếng thiên hạ, trâu bò tận trời.
Cuối cùng những thứ này đều là thượng cổ bí tịch, hơn nữa còn là bí tịch không có ai luyện qua.
Có lợi hại hay không, rất khó nói.
Chuyện này cũng hao hao đổ thạch (), mở ra xong xuôi, có thể là băng chủng() vô giá, cũng có thể là nhu chủng không đáng bao nhiêu tiền.
(*) Đổ thạch: cái này thì có lẽ nhiều bạn đọc cũng biết, ở một số khu vực khai thác đá quý như Vân Nam sẽ mở dịch vụ đổ thạch, cụ thể người ta sẽ bán cho mình một cục đá rồi bắt đầu gọt ra cho khách hàng. Xem trong nhiều truyện khác thấy rất xôm nhưng giá của một cục đá thô như vậy bét lắm cũng là 60 tệ, mà đó chỉ là một cục bé xíu thôi. Còn cỡ mấy cục mà các nam chính phất lên trong vòng 1 đêm thì không dành cho những thanh niên đi phượt tiết kiệm tiền.
(*) Vì bản chất của phỉ thúy (cẩm thạch/ngọc bích/đá jadeite) là loại đá đa tinh thể, vốn rất hiếm tình trạng đồng đều, vì vậy thuật ngữ ngành sản xuất kim hoàn châu báu ở Trung Quốc phân chia) nó ra làm 5 loại theo cấp độ từ trong nhất cho đến đục, đương nhiên càng trong càng thuần càng mắc tiền: pha lê chủng (trong suốt), băng chủng (cũng trong nhưng kém hơn loại đầu một chút), đản thanh chủng (độ trong na ná lòng trắng trứng), nhu chủng (hơi đục nhưng vẫn bán được), đậu chủng (loại hạng bét, không thể bán).
Chỉ bất quá Kiếm vương Lý Thiên Thu rất lợi hại, ông ta thoáng cảm ngộ một chút, là có thể nhìn ra bí tịch này đến tột cùng có lợi hại hay không.
Cái bộ bí tịch này có thể được Lý Thiên Thu nhìn trúng, chắc là khá lợi hại đi.
- Này, đã giải ra hết rồi, đem đi đi!
Sau khi Đường Viêm nhận lấy, trực tiếp đi.
Không có cáo biệt, cũng không có cảm tạ.
Lúc gã cứu Bá tước phu nhân Tô Bội Bội, cũng không cần người khác cảm ơn.
Thậm chí đến bây giờ, gã còn không biết phủ Bá tước Tấn Hải xảy ra chuyện.
- Chậm đã! - Thẩm Lãng nói:
- Ta tặng cho ngươi một bộ quần áo đi.
Đường Viêm kinh ngạc, gật đầu nói:
- Được!
Một lát sau, Đường Viêm mặc vào quần áo Thẩm Lãng đưa.
Y phục này thật kỳ quái, làm sao ngay cả mặt cũng che nốt.
Đường Viêm đi!
Tô Bội Bội nói:
- Sao thủ Hắc Thủy Đài sẽ chắc chắn phát hiện tung tích của nó, sẽ phái người đi bắt nó à?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Sẽ không, ở trên người Đường Viêm thì tất cả mọi người sẽ trở nên hồ đồ. Nếu đám võ sĩ Hắc Thủy Đài dám đi bắt hắn, bị hắn xem như cướp đường chẳng phải oan uổng sao?
Tô Bội Bội nói:
- Con chưa từng bảo nó đi Thiên Nhai Hải Các à?
Thẩm Lãng nói:
- Hắn sẽ không đi, trừ phi Lý Thiên Thu mở lời, chứ hắn sẽ không nghe bất kỳ ai nói, hắn nhất định sẽ về Kiếm đảo. Thế nhưng con sẽ gửi một phong thư cho Kiếm Vương tiền bối, để ông ấy tiễn Đường Viêm đi Thiên Nhai Hải Các tránh họa.
Nhìn thấy bóng lưng Đường Viêm biến mất, Bá tước phu nhân Tô Bội Bội nói:
- Không biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng Đường Viêm, mẹ bỗng nhiên nhớ Kim Mộc Thông quá chừng.
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Con cũng vậy.
Bá tước phu nhân nói:
- Suốt một tháng nay, thiếu chút nữa mẹ đã quên nó mất rồi.
Á!
Bá tước phu nhân nói:
- Lãng nhi, quốc quân đây là có ý gì hả? Thật là làm cho người ta không cách chi hiểu được.
Thẩm Lãng cũng thở dài.
Vị này quốc quân thật là hỉ nộ vô thường, quá mức tà ác khó đoán.
Bá tước phu nhân nói:
- Hắn lúc nào mới hạ chỉ cho nhà chúng ta, lúc nào mới sắc phong thành Nộ Triều cho nhà chúng ta hả? Như thế mới xem như là đại công cáo thành, quăng bỏ vết nhơ chứ!
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh thôi!
Thế nhưng quốc quân này, thật là làm cho người có chút khó có thể phỏng đoán!
...
Nhà cũ của họ Trương!
Trương Xung từ nhiệm chức Thái Thú, lập tức sẽ phải vào kinh đô đảm nhiệm Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu.
Toàn bộ quan viên có mặt mũi quận Nộ Giang, gần như toàn bộ trình diện đưa tiễn.
Toàn bộ quan viên, không khỏi lệ rơi tỏ ý không nỡ chia tay.
Vô số lời nịnh bợ bay lượn.
Trương Xung hoàn toàn là hoa tươi dệt gấm, tư thế thêm dầu vào lửa.
Quá nổi danh.
Quá nóng hổi!
Bày ở trước mặt ông ta, dường như là một con đường vàng bạc thênh thang.
Có thật nhiều quan viên thậm chí đã sớm sửa lại xưng hô.
Nếu có chút liêm sỉ, còn xưng là Trương đại phu.
Mà những kẻ không còn sỉ diện, trực tiếp xưng là Trương đô đốc.
Bởi vì theo bọn họ, cái gọi là Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu hoàn toàn là chuyển tiếp, chức Hạ đô đốc Diễm Châu mới chắc chắc.
Trương Xung cũng cười ha hả nhận tất cả mọi người nịnh hót.
Khi đảm nhiệm chức Thái Thú, ông hiếm khi tươi cười, chưa bao giờ tiếp thu mở tiệc chiêu đãi, là một ác quan mặt lạnh.
Mà hôm nay, có vẻ thân thiết, hỏi han ân cần hiếm thấy.
Thế là, đông đảo quan viên càng kích động, thậm chí ngay cả cái từ Trương hệ (bè lũ họ Trương) cũng tuôn ra.
Ý kia là, từ nay về sau mọi người chính là một tập đoàn chính trị.
Chúng ta cũng là quan viên Trương hệ, chỉ nghe theo Trương đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trương Xung cười, cũng không có phản bác!
Sau nửa đêm, tiệc tan cuộc.
Tất cả mọi người về nhà!
Trương Xung đi tới hậu viện, đi tới trước bài vị con trai cưng Trương Tấn.
Toàn bộ tấm lưng còng xuống.
Tất cả nụ cười biến mất.
Ước chừng một lúc lâu, Trương Xung phát ra gào thét giống như dã thú.
- Vì sao phải đối với ta như vậy?
- Trương Xung ta đây trung thành và tận tâm, vì sao phải đối với ta như vậy?
...
Ngày kế, Trương Xung đi kinh đô nhậm chức!
Còn chưa đến nơi.
Ngự Sử Đài có người tấu lên.
Trương Xung tham ô một số tiền khổng lồ.
Quốc quân hạ lệnh tra rõ.
Quả nhiên, phát hiện Trương Xung lúc đảm nhiệm Thái thú Nộ Giang Thái Thú tham ô lượng vàng đạt được mấy vạn.
Quốc quân tức giận!
Trương Xung còn chưa có nhậm chức Ngự Sử Đài, liền trực tiếp bị Đại Lý tự bắt!
Áp giải vào kinh!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, một chương này viết quá khó khăn, đủ viết đầy mấy canh giờ, dốc hết tâm huyết! Ta tiếp tục viết chương ba, các huynh đệ có vé tháng đích thực sự đừng để lại, đầu cho ta đi!