Chương 372: Lãng gia làm cha! Kim Mộc Thông gây sốt! (2)
Sắc phong Kim Trác là Nộ Triều Hầu, tạm thời do người gia tộc họ Kim quản lý thành Nộ Triều, khâm thử!
Quả nhiên cùng Thẩm Lãng dự liệu nửa điểm không kém.
Thậm chí mỗi một chữ đều gần như y hệt.
Nộ Triều Hầu, Nộ Triều Hầu!
Kim Trác, ta chính là phong ngươi làm Hầu tước đấy, liền xem ngươi có tiếp hay không.
Ngươi nếu không nhận, vậy cũng chớ có trách ta.
- Phần ý chỉ này, ngày mai phát ra ngoài đi.
- Vâng! - Đại thái giám đáp.
...
Tên mập Kim Mộc Thông đã nổi tiếng.
Cuối cùng quyển truyện《 Đấu Phá Thương Khung 》 trở nên gây sốt hơn bao giờ hết.
Bán không biết bao nhiêu bản, quả thực để cho nhà buôn in ấn quyển sách này kiếm chác khác nhiều.
Nhưng mà danh tiếng quyển sách này không tốt lắm.
Thẩm Lãng lúc viết quyển này 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 thời điểm, gần như bị toàn bộ cao tầng nhân sĩ tán thưởng, hoàn toàn coi là kinh điển.
Mỗi một văn nhân nhã sĩ đều khen không dứt miệng.
Mà quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, vẫn là dùng bút danh Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết ra.
Lúc mới vừa mở bán, trực tiếp đưa tới phong trào tranh nhau mua, có thể nói là quyển sách hot nhất kinh đô nước Việt.
Bán được so với 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 còn tốt hơn.
Tại sao?
Bởi vì quyển sách trước của Thẩm Lãng tích cóp nhiều danh tiếng từng tí một.
Vô số người đều ngẩn đầu mà đợi với bộ sách thứ hai.
Hơn nữa tên bán sách này cũng chả cần thể diện, bìa ngoài lại cũng dùng những cô gái gợi cảm, nhìn qua giống như chính là quyển hai của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Rất nhiều đạt quan quý nhân mua về vừa đọc.
Đệch!
Đây là cái gì hả?
Cái gì đại lục Đấu Khí?
Cái gì ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây? Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo?
Viết cái gì vậy trời?
Thơ từ ưu mỹ của ta ở đâu?
Học vấn hiểu rõ thế sự của ta thì sao? Văn chương thấu tình đạt lý thế nhân của ta đâu?
Thế nhưng, lại có một nhóm người khác thấy như mê như say.
Người dân bình thường, người luyện võ, thậm chí kể cả học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học.
Đám thư sinh này, vừa mắng vừa đọc.
Hoàn toàn không dừng được.
Quá dễ xem, quá kích thích, quá đặc sắc.
Thế nhưng, đám học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học, lại không dám đọc công khai, chỉ có thể một người trốn ở phòng hay nhà xí mà xem.
Có chút thiên tài thậm chí nghĩ ra một chủ ý, tháo bìa Tứ Thư Ngũ Kinh ra, bọc bên ngoài quyển 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Nhưng rất nhiều đạt quan quý nhân lại vô cùng đau đớn.
Ta không tin.
Ta tuyệt đối không tin quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》này là Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết.
Làm sao có thể?
Đơn giản là một trời một vực.
Thế nhưng có một đám đông lại cảm thấy 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 càng hay hơn, hơn nữa còn hay hơn nhiều lắm.
Lúc trước 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 bọn họ cũng mua, nhưng chỉ chọn đọc ngay đoạn phòng the, sau đó tách ra mấy đoạn giường chiếu để riêng, còn nội dung khác vứt sang một bên.
Nơi nào giống 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, mỗi một chữ đều đọc ổn cả.
Quả thực để cho người ta mất ăn mất ngủ, xem hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng, đám người kia không có quyền phát biểu.
Bọn họ cảm thấy hay cũng vô dụng.
Cho nên, quyển sách này của Kim Mộc Thông gây sốt, bán cực kỳ chạy, nhưng lại là bị người mắng đến máu chó đổ đầu.
Sau đó có người nói.
Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh thật ra là hai người.
Một là Thẩm Lãng, một là Kim Mộc Thông.
《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 là Thẩm Lãng viết.
Quyển sách độc hại《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》là Kim Mộc Thông viết.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tiếp đó đều phê phán Kim Mộc Thông, mạnh mẽ yêu cầu tách bút danh ra.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Kim Mộc Thông vẫn gây sốt như thường.
Trở thành nhân vật cực kỳ nổi tiếng của Quốc Tử Giám.
Gần như tất cả học trò đều là độc giả của gã, nhưng chín mươi phần trăm học trò thấy gã liền mắng.
Ngươi viết cái thứ rác rưởi gì hả?
Thế nhưng sau khi bản thân về nhà, lại lật quyển sách này ra, xem hết lần này đến lần khác.
Nhà bán sách cũng ra sức giục đại thần Kim Mộc Thông.
Mau viết quyển thứ hai đi, vô số người chờ đến phát điên rồi.
Tên mập cũng muốn viết, thế nhưng... anh rể còn chưa cho cho dàn ý mà.
Bản thân ta cũng rục rịch muốn viết tiếp, thế nhưng ta không dám viết.
Ta sợ phá hủy kinh điển.
Cho nên, tên mập mỗi một ngày đều ngẩng đầu mà đợi.
Tỷ phu lúc nào tới kinh đô thế.
Tỷ phu cũng không biết, đệ nhớ tỷ phu đến cỡ nào đâu.
Lúc Tết, mấy người ngay cả một phong thơ cũng không viết cho ta nữa.
Sẽ không phải là quên ta luôn ấy chứ.
Giống như Thẩm Lãng sở liệu.
Mặc kệ học trò Quốc Tử Giám hay trường Thái Học, tất cả học bá (học sinh đứng top) đều xem thường Kim Mộc Thông.
Tất cả học tra (học dốt) đều cùng gã trở thành bạn bè thân thiết.
Thậm chí xem gã là thần tượng.
Cho nên, cuộc sống của đại thần Kim Mộc Thông ở kinh đô trôi qua thật nhanh.
Mỗi một ngày đều có một đám học dốt tiền hô hậu ủng.
Thế nhưng đám người kia thúc chương quá ác.
Khiến cho Kim Mộc Thông cũng không dám gặp bọn họ.
Nhất là tay buôn sách, mỗi ngày đều đang thúc giục cảo, quả thực gần như quỳ xuống cầu xin gã.
Tên mập không nói gì.
Ta cũng muốn ra sách.
Nhưng tỷ phu của ta còn chưa tới.
...
Phủ công chúa Ninh Diễm.
- .........
Truyền đến từng đợt tiếng hét thảm.
Một người đàn ông bị lột sạch quần áo, bị treo lên trên cây ăn roi, toàn thân máu tươi nhễ nhại.
Vị công tử trẻ tuổi này cũng là một quý tộc.
Cha gã là một Bá tước, tổ tiên đã từng lập được đại công, cho nên được phong là Bá tước, mặc dù không có đất phong cùng tư quân, là tân quý tộc.
Chức quan cao nhất của cha gã đến Hộ bộ Thượng thư.
Cũng bởi vì một câu nói, vị công tử quý tộc Quốc Tử Giám đã bị kéo lên trên cây ăn roi sống dở chết dở.
Lúc gã nhìn thấy công chúa Ninh Diễm đã phán một câu:
- Cái mông công chúa điện hạ quá to quá vểnh.
Từ đó có thể thấy được vị công chúa này tàn ác đến đâu.
Bên trong gian phòng, vị công chúa điện hạ này đang xem một quyển sách.
《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Nàng đã xem năm lần.
Quả thực quá dễ đọc.
Trên cái thế giới này, quả thực không có quyển nào hay hơn tiểu thuyết này.
Vị công chúa bị khùng này vừa đọc xong 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, lập tức đi tìm tới 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, dù sao cũng là tác phẩm cùng một bút danh.
Kết quả kiên trì xem mấy chục trang xong, liền trực tiếp ném tới nhà xí.
Cái quái gì đây hả?
Thứ phân chó gì đây.
Viết quá tệ.
Rõ ràng không thể tin được, quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 dĩ nhiên là Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết, trình độ cũng quá tệ.
Vẫn là 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 viết hay hơn.
Cùng tác giả, làm sao trình độ chênh lệch như vậy chứ?
Sau đó công chúa Ninh Diễm nghe nói.
Hoá ra một bút danh là hai tác giả, một người tên Thẩm Lãng, một người là Kim Mộc Thông.
Tên Kim Mộc Thông này là đại thần, chân chính đại thần.
Thẩm Lãng chính là tện cặn bã, viết thứ sản phẩm hạ lưu.
Thế là, công chúa Ninh Diễm lại một lần nữa say sưa xem 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Đây đã là lần thứ sau, vẫn đọc hay như vậy.
- Đi hỏi tên buôn sách một chút, tập 2 của《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》lúc nào mới có thể phát hành? Lão nương chờ không kịp, nếu không ra sách, ta liền đốt hiệu sách của ông ta.
- Vâng, thần sẽ đi liền, đi ngay! - Nữ võ sĩ chạy ra ngoài.
Đương nhiên, công chúa Ninh Diễm nghe được quyển sách này là Kim Mộc Thông viết, trước tiên phải đi Quốc Tử Giám gặp Kim Mộc Thông.
Tiếp đó, nàng thúc ép bản thân quên Kim Mộc Thông là tác giả quyển sách này.
Quá ức chế.
Câu nói kia thật là đúng.
Ngươi chỉ cần ăn trứng gà là được, tuyệt đối đừng đi xem gà mái đẻ trứng như thế nào.
Có thể nói thế này.
Nếu như không phải là vì trông chờ tập 2 của 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, Ninh Diễm đã sớm đi giết chết Kim Mộc Thông.
Chỉ dựa vào ngoại hình ức chế của nhà ngươi, cũng xứng trở thành tác giả quyển sách sao?
- Đi Quốc Tử Giám cảnh cáo Kim Mộc Thông, nếu như còn không viết tập 2, ta liền giết chết hắn. - Công chúa Ninh Diễm nói.
- Vâng! – Nữ võ sĩ thứ hai đi Quốc Tử Giám cảnh cáo Kim Mộc Thông.
Nhưng mà vào lúc này, Lục vương tử Ninh Cảnh đi đến.
Công chúa Ninh Diễm liếc một cái, không để ý đến.
Nàng là công chúa tàn ác nhất kinh đồ, trừ quốc quân cùng mẫu hậu ra, ai cũng không để vào mắt.
Lão nương muốn đánh ai là đánh.
Nếu như không phải là vì muốn đọc tập 2《 Đấu Phá Thương Khung 》, Kim Mộc Thông đã bị đánh chết.
- Cút! - Công chúa Ninh Diễm nói.
Lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Tam tỷ, ngày hôm nay có một người trêu chọc mỉa mai tỷ. Hắn nói mông tỷ to, eo cũng đủ hoang dã, chỉ là bắp đùi quá lớn. Hơn nữa hắn còn nói bản thân nín quá lâu, đối mặt với loại đàn bà như thế này mà cũng có thể cứng được.
Nghe những lời này, công chúa Ninh Diễm tức khắc bùng nổ.
Khiêu khích à!
Người này không muốn sống à?
Muốn chết phải không?
Trước đó con trai Hộ bộ Thượng thư, cũng bởi vì nói một câu rằng mông nàng quá lớn, kết quả là bị kéo lên cây đánh gần chết.
Mà người này cũng dám làm nhục nàng sao?
Lại ghét bỏ bắp đùi ta to à? Lại nói ta là loại đàn bà cấp độ này? Lão nương cũng là siêu cấp mỹ nhân.
Muốn chết!
Muốn chết!
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Người này là ai vậy? Ta đi giết chết hắn!
Lục vương tử yên lặng nói:
- Hắn ở biệt viện gia tộc họ Kim, là tên ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng.
Công chúa Ninh Diễm nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bay đâu, đi với ta đến biệt viện họ Kim, giết chết cái tên ở rể nhỏ nhoi này.
Thế là, vị này công chúa Ninh Diễm suất lĩnh mấy chục nữ kỵ sĩ, trùng trùng điệp điệp xông về biệt viện họ Kim.
...
Thẩm Lãng luôn luôn ở thư phòng chờ.
Chờ công chúa Ninh Diễm giết tới cửa, chờ đến độ muốn ngủ gục.
Kết quả không có kịp chờ công chúa Ninh Diễm, lại chờ được nha đầu tiểu Băng.
Thẩm Lãng nói:
- Băng nhi, ta đã nói rồi, tối hôm nay ta nên vì nương tử phòng không gối chiếc, ngươi tự đi ngủ đi.
Tiểu Băng do dự một lúc lâu, nâng dũng khí lên hết mức:
- Cô gia, ta... ta có thể mang thai.
Thẩm Lãng hết hồn.
Ngươi, ngươi mang thai.
Mộc Lan cũng không có mang thai, kết quả ngươi mang thai?
Tiểu Băng nói:
- Tháng trước ta vẫn chưa có kinh, vừa rồi còn muốn ói.
Thẩm Lãng hết hồn nói:
- Vậy ngươi là sao không nói sớm, vì sao không cho An Tái Thế bắt mạch hả?
Tiểu Băng nói:
- Người ta muốn bồi cô gia vào kinh đô, nếu như ta mang thai, ngài chắc chắn sẽ vứt ta ở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Cái này làm sao cho phải?
Tiểu Băng ngươi mang thai, hơn nữa mới chừng hai tháng?
Vậy, vậy ta chẳng phải là muốn phòng không gối chiếc thật lâu?
Mà ngay tại lúc này.
Thẩm Thập Tam chạy vội mà vào nói:
- Cô gia, việc lớn không tốt, công chúa Ninh Diễm dẫn đầu mấy chục kỵ sĩ, giết tới cửa.
Thẩm Lãng mừng rỡ.
Tam quả phụ, công chúa Ninh Diễm, ngươi rốt cuộc đã tới!
...
Chú thích của Bánh: chương này suy nghĩ cực kỳ lâu, lại viết đến năm giờ rạng sáng đồng hồ! Tại sao lại trễ như vậy a! Liều mạng như vậy bản thân ta đều sợ, ta đi ngủ, xin tất cả mọi người vé tháng, thực sự lạy cầu xin!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Không hiểu sao dịch chương này lại chậm thế T_T