Hầu tước Tô Nan lúc này đã ngủ rồi, ông ta là chú trọng dưỡng sinh vô cùng, mỗi ngày thời gian cho giấc ngủ đều phải bảo đảm ba canh giờ trở lên.
Không chỉ có như thế, chăn của ông ta lúc nào cũng đều ấm áp.
Suốt cả ngày trong mười hai canh giờ, trong chăn của ông ta đều nằm sẵn một da mỹ nhân trơn truột như ngọc, hơn nữa phải còn trinh.
Cho nên chuyện nhỏ xíu này liền giao cho Tô Kiếm Đình.
Tô Dong, tâm phúc Trấn Viễn Hầu.
- Thế tử, hết thảy đều đã thỏa đáng, Kim Mộc Thông đã bị huyện lệnh Vạn Niên bắt vào ngục.
- Ngũ vương tử Ninh Chính đã đi qua huyện nha Vạn Niên, để Vương Khải Khoa thả người, kết quả bị cự tuyệt, còn bị làm nhục một phen.
Tô Kiếm Đình không khỏi nhướng mày.
Ninh Chính này, quả thực chính là một thứ không may.
Ngươi lúc đầu mới vừa sinh ra vốn bị chìm chết, là Tô Bội Bội làm việc không nên làm cứu ngươi một mạng.
Không chỉ có quốc quân không thích ngươi, Tô phi cũng không thích, họ Tô chúng ta cũng không thích ngươi.
Nếu tất cả mọi người không thích ngươi, ngươi liền thanh thản ổn định trốn ở cái chỗ nhỏ xíu của ngươi không ra ngoài gặp người là được, vì sao phải nhiều chuyện? Tại sao muốn kiếm chuyện vậy?
Hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ, tất cả mọi người sợ tránh không kịp, thứ không may Ninh Chính nhà ngươi hết lần này tới lần khác còn muốn ra tiếp cận.
Tô Kiếm Đình nói:
- Vậy tấu chương của đám Ngự Sử đã chuẩn bị xong chưa?
Tô Dong nói:
- Đã chào hỏi, toàn bộ chuẩn bị xong cả rồi, sáng sớm ngày mai tấu chương tố cáo gia tộc họ Kim sẽ bay vào hoàng cung như tuyết rơi, cam đoan ý chỉ phong hầu cho Kim Trác không giải quyết được gì.
Tô Kiếm Đình nói:
- Thẩm Lãng ở chỗ nào đây?
Tô Dong nói:
- Hắn đã đi đến chỗ Ninh Chính.
Tô Kiếm Đình nói:
- Cũng vẫn làm sao, hắn động gì chưa.
Tô Dong nói:
- Đúng, động.
Tô Kiếm Đình nói:
- Hắn ở thành Huyền Vũ bên kia có thể làm mưa làm gió, nhưng nơi này là kinh đô, hắn lẻ loi một mình, không chỗ nương tựa, mà chúng ta cây lớn rễ sâu, đây không phải là dựa vào cái gì trí lực có thể bù đắp chênh lệch. Hắn bất động cũng được, một khi động, chính là tự muốn chết.
Tô Dong nói:
- Thứ nhằm vào âm mưu của hắn cũng đã khởi động, chỉ cần hắn nhúc nhích một chút, cam đoan lập tức gánh trên lưng một tội giết người. Chuyện thứ nhất này, con trai cùng con rể gia tộc họ Kim đều phạm tội, một cường bạo vô tội nữ tử, một tên giết người. Liền nhìn gia tộc họ Kim còn làm sao phong hầu.
Tô Kiếm Đình hỏi:
- Người ngựa bao vây tấn công biệt viện họ Kim đã chuẩn bị xong chưa?
Tô Dong đáp:
- Toàn bộ thỏa đáng.
Tô Kiếm Đình cười nhạt, chính là muốn giết Thẩm Lãng một phen trở tay không kịp.
Song quyền khó địch bốn tay.
Ngươi chỉ là một Thẩm Lãng, hơn nữa thêm một Ninh Chính phế vật như vậy, như thế nào địch nổi con quái vật khổng lồ như họ Tô, để cho ngươi chết cũng không biết chết như thế nào!
Theo Tô Kiếm Đình, cái này căn bản là vô giải.
Thẩm Lãng coi như là thần tiên cũng nghịch chuyển không được cục diện này, càng thêm cứu không được Kim Mộc Thông.
Cuối cùng Kim Mộc Thông là tại chỗ bị người từ trên giường bắt được, lúc đó khoảng cách của gã và mụ đàn bà kia là con số âm.
Muốn chứng minh Kim Mộc Thông trong sạch?
Đừng nói nhảy vào Nộ Giang, dù cho dụng nước thần cũng tắm không sạch.
Tô Kiếm Đình hỏi:
- Vậy mấy tấu chương của bọn Ngự Sử tố cáo phụ thân đã viết xong rồi à?
Tô Dong nói:
- Viết xong, đây là hàng mẫu.
Tô Kiếm Đình vừa mở nhìn.
Phần tấu chương tố cáo phụ thân này quả nhiên hung ác độc địa, gần như lời lẽ sắc sảo.
Cái gì Tô Kiếm Đình không cam lòng bị Thẩm Lãng cướp đi Kim Mộc Lan, cho nên điều động năm trăm tên võ sĩ tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, tàn sát tư quân và người hầu vô tội của gia tộc họ Kim đạt hơn một ngàn người.
Không chỉ có như thế, Tô Nan còn phái người đi ám sát em gái ruột Tô Bội Bội, đơn giản là đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung.
Tóm lại, tấu chương này vô cùng khoa trương, chả khác gì thiên thư vậy.
Chính là cái loại để cho người ta liếc mắt nhìn đã cảm thấy đặc biệt đặc biệt giả dối.
- Được rồi, vài phần tố chương tấu cáo thế này cũng cùng tiến lên, cần phải để tất cả mọi người cảm thấy, những thứ tấu chương tố cáo này là thụ ý của gia tộc họ Kim. - Tô Kiếm Đình nói.
Kể từ đó, thì càng thú vị.
Bên này vô số Ngự Sử điên cuồng tố cáo gia tộc họ Kim, nhưng có chứng cứ rõ ràng, Kim Mộc Thông nhà ngươi chính là cường bạo cô gái vô tội.
Mà bên kia xuất hiện mấy phần tấu chương tố cáo Tô Nan, hơn nữa còn hết sức khoa trương, vừa nhìn liền biết không phải là thực sự, gia tộc họ Kim nhà ngươi vì muốn chuyển hướng, vì trả thù cũng quá bỉ ổi, lại bịa đặt như thế.
Như thế, chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Vừa đả kích gia tộc họ Kim, lại để cho họ Tô vượt qua lần này nho nhỏ nguy cơ.
Chính trị bản lĩnh đến nước này, cũng tuyệt đối là cao minh.
Thậm chí, nhìn qua cũng là vô giải.
...
Thẩm Lãng đi tới huyện nha Vạn Niên.
- Bái kiến Vương đại nhân, chúc Vương đại nhân thăng chức.
Thẩm Lãng lại một lần nữa gặp được kẻ thù cũ Vương Khải Khoa.
Vương Khải Khoa mặc quan phục, ngồi ở công đường án thư phía sau, uống trà thản nhiên nói:
- Nhà dưới là người phương nào hả?
Ra vẻ mẹ ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Tại hạ Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Thẩm Lãng? - Vương Khải Khoa nheo mắt lại, qua một lúc lâu giống như nhớ ra rồi, nói:
- Là ngươi hả? Làm sao bệnh đậu mùa lành hết rồi?
Thẩm Lãng nói:
- Lúc tốt lúc không tốt, thỉnh thoảng còn có thể phát tác.
Phát tác đại gia ngươi.
Bệnh đậu mùa chỉ phát tác một lần, hoặc là khỏi bệnh thành mặt rỗ, hoặc là chết.
Ngươi còn kinh thường tính phát tác, ngươi tại sao không nói ngươi thường xuyên chết hay sao?
- Lớn mật! - Vương Khải Khoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi chính là một người ở rể, ở trước mặt bản quan lại vẫn dám đứng, quỳ xuống!
Từ trình độ nào đó, một người ở rể gặp quan nhất định là phải lạy, cho dù là ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thân phận người ở rể cũng chỉ cao hơn một chút so với người hầu mà thôi, cũng chẳng có bất kỳ tước vị gì.
Chỉ bất quá ở thành Huyền Vũ thời điểm người nào lại dám để cho hắn quỳ hả?
Nói đến thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng nhớ tới thành chủ Liễu Vô Nham, không biết hắn như thế nào hả?
Vương Khải Khoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi không có nghe được lời bản quan nói à? Ngươi là người ở rể, bản quan là ngũ phẩm quan lớn, gặp quan không quỳ? Bay đâu, dạy hắn quỳ như thế nào.
Thẩm Lãng thản nhiên đáp lời:
- Đại nhân, ta là giám sinh Thái Học, công danh miễn cưỡng xem như là một người cử nhân dự bị, có thể gặp quan không quỳ.
Đây là lúc đó quốc quân hạ chỉ nhục nhã phủ Bá Tước Huyền Vũ ấy nhỉ.
Bởi vì lúc đó Thẩm Lãng cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ vạch trần âm mưu vua Căng muốn giết bằng thuốc độc công chúa Ninh La, cho nên quốc quân sắc phong hắn là giám sinh Thái Học.
Mà bên trong trường thái học, trên cơ bản đều là đệ tử con buôn, giao tiền liền có thể thành học tra (*)
(*) Từ này bên TQ sử dụng khá nhiều, cụ thể họ phân biệt thành học thần (không học mà điểm vẫn cao); học bá (chăm chỉ học cho nên điểm cao); học tiên (học tàn tàn, học đại lại điểm cao); học cao (lên lớp ngủ, tan học quậy phá, điểm cao); học điểu (học tàn tàn, trung bình); học nhược (chăm chỉ nỗ lực học vẫn điểm thấp); học tra (học cho có, điểm thấp); học phế (không học luôn, đồ bỏ)
Kim Mộc Thông người ta dù gì cũng vào Quốc Tử Giám mà.
Không có nghĩ đến, cái công danh giám sinh Thái Học lúc này lại có chút tác dụng như vậy.
- Giám sinh Thái Học? - Vương Khải Khoa trong lòng một phen khinh thường.
Gã là đường đường tiến sĩ nhị giáp tiến sĩ, ở vào xem thường liên lần tầng cao nhất.
Nhất giáp xem thường Nhị giáp, Nhị giáp xem thường Đồng Tiến sĩ, Đồng Tiến sĩ xem thường Cử nhân, Cử nhân xem thường Quốc Tử Giám, Quốc Tử Giám xem thường Tú tài, Tú tài xem thường trường Thái học.
Có thể thấy được giám sinh Thái Học cặn bã đến cỡ nào.
So với đại học danh tiếng bên trong thành dạy còn không bằng.
Trường thái học vốn từng trâu bò đến cỡ nào, học phủ cao nhất. Sau khi chế độ khoa cử ra ngoài, trường thái học liền trở thành chỗ quyền quý lấy tiếng. Đại thương nhân dùng tiền đưa con em của mình vào trường Thái học xong xuôi, những con em quyền quý kia cũng không thể nhịn, liền thành lập một Quốc Tử Giám khác.
- Thẩm giám sinh, ngươi tìm bản quan có chuyện gì hả? - Vương Khải Khoa nói.
Thẩm Lãng:
- Vương đại nhân, oan gia nên giải không nên kết! Chúng ta cũng xem như đã gặp mặt, xem như là nửa người quen. Ở chuyện Kim Mộc Thông, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ, gia tộc họ Kim của ta nhất định sẽ không quên bằng hữu tình ý.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cười to nói:
- Thẩm giám sinh, ngươi đây là đang hối lộ ta sao?
Thẩm Lãng nói:
- Vương đại nhân, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
Vương Khải Khoa nói:
- Bản quan được bệ hạ tín trọng, chấp chưởng thủ thiện đại lệnh huyện nha chỗ này, muốn chính là giúp đỡ chính nghĩa. Ngươi yên tâm bản quan nhất định theo lẽ công bằng xử án, tuyệt đối sẽ không oan uổng một người tốt, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha một người xấu.
Thẩm Lãng nói:
- Xin Vương đại nhân không ngại nói trực tiếp một chút đi.
Vương Khải Khoa đáp:
- Nói trực tiếp một chút chính là, Thẩm giám sinh không cần mất công, ngươi tìm ai mà nói tình đều không hữu dụng. Đừng nói là Ngũ vương tử, coi như là Bá tước Huyền Vũ đích thân tới xin tha thứ, bản quan vẫn là câu nói kia, tuyệt đối không buông tha bất kỳ ác nhân nào. Kim Mộc Thông tội ác tày trời, theo Việt quốc luật pháp phải ở vào hủ hình. Vương Khải Khoa ta đây nếu là sợ hãi quyền quý, cũng sẽ không đến Đại Lý tự, lại không thể ngồi ở vị trí này.
Thẩm Lãng ngó Vương Khải Khoa một cái, tiếp đó khom người nói:
- Học trò xin được cáo lui trước!
Tiếp đó, Thẩm Lãng lui ra ngoài.
Huyện lệnh Vạn Niên khinh thường.
Thẩm Lãng nhà ngươi ở thành Huyền Vũ lợi hại, nhưng chỉ cần vào kinh đô muốn làm cái gì cũng chẳng được.
Coi như là rồng ở đó, ngươi cũng chỉ biến thành một con giun mà thơi.
Trừ phế vật Ninh Chính ra, ngươi hoàn toàn tứ cố vô thân, có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không phát huy được.
Đừng tưởng rằng ở thành Huyền Vũ đảo điên (*), đi tới kinh đô còn có thể làm mưa làm gió, muốn chết hả!
(*) Nguyên văn là Phúc Vũ Phiên Vân, là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (xuất xứ từ bài thơ Bần Giao Hành của Đỗ Phủ) mang nghĩa nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần, tương tự với “sớm nắng chiều mưa”. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
Hôm nay thế nào?
Ở trước mặt bản quan ngươi thậm chí còn không dám thở mạnh, còn muốn yêu cầu tình, còn muốn muốn hối lộ bản quan, cũng không nhìn một chút ngươi bao nhiêu cân lượng.
Hôm nay còn chưa phải là ngoan ngoãn lui ra ngoài? Đương nhiên cho Kim Mộc Thông phía trên hủ hình nhất định là không thể nào, nhưng dằn vặt lại là có thể.
Lúc này, bên cạnh một sư gia đã đi tới nói:
- Đại nhân, việc này... Có phải chăng huyên náo quá lớn, quốc quân biết có thể mất hứng hay không.
Vương Khải Khoa nói:
- Quốc quân biết rồi, cũng chỉ là sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, ta có thể phía trên vị trí này, Tô thiếu giữ lại là lớn nhất ân chủ, làm người phải hiểu được tri ân báo đáp.
Nói cho đúng, hắn thì không cách nào từ chối họ Tô yêu cầu.
Bởi vì hắn là Tô hệ quan viên.
Hôm nay trong triều đình chia làm hai đại phe phái, phe Thái tử, Tam vương tử phe.
Nhưng đây là đoạt đích, rất nhiều người thật không dám trộn đều.