Thế nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ, ngươi nghĩ không đứng thành hàng cũng không đứng thành hàng?
Nào có chuyện tốt như vậy, ngươi không đứng thành hàng cũng không cần nghĩ thăng quan.
Ở quan / trận phía trên lăn lộn, quan trọng nhất là cái gì không?
Đương nhiên là dựa vào núi.
Thế là, triều đình bên trong liền xuất hiện một phe trung lập.
Đương nhiên, cái này phe phái tên không phải gọi như vậy, công khai xưng là trung quân phe phái.
Chúng ta chỉ hỗ trợ quốc quân, ai làm quốc quân hỗ trợ người nào.
Mà Tô Nan, chính là đây phe trung lập mấy lớn một trong những đầu sỏ.
Đương nhiên, nguyên bản phe trung lập lớn nhất đầu sỏ chắc hẳn là Công tước Biện Tiêu, thế nhưng người ta quá điểu, quá kiêu ngạo, căn bản khinh thường thêm vào bất luận cái gì phe phái, ngay cả trung lập phái cũng không muốn.
Phe trung lập sinh ra, nhưng cho Việt quốc một nhóm lớn quan viên sinh lộ.
Thế là, rất nhiều không dám tham gia đoạt đích quan viên đều thêm vào.
Vị này Vương Khải Khoa năm nay hơn bốn mươi tuổi, ở Đại Lý Tự Thừa vị trí này phía trên làm tám năm.
Hơn nữa hoàn toàn nhìn không thấy tấn thăng hy vọng.
Thật không ngờ mới vừa thêm vào phe trung lập, liền lập tức tấn chức, hơn nữa còn là huyện lệnh Vạn Niên.
Thế là, Vương Khải Khoa có thể không đền ơn Hầu tước Tô Nan à?
Dĩ nhiên, Hầu tước Tô Nan vĩnh viễn đều không thừa nhận mình là phe trung lập đầu sỏ, hắn mỗi lần đều nói chúng ta trung chính là quốc quân, quốc quân mới là chúng ta duy nhất ý chí.
Ý kia rất rõ ràng, phe trung lập chỉ có một trời, chỉ có một đầu sỏ, đó chính là quốc quân bệ hạ.
Cho nên, họ Tô để hắn hại Kim Mộc Thông, hắn phải đi làm.
Dù cho hắn với Thẩm Lãng là có một chút điểm sợ hãi.
Thành Nộ Triều cuộc chiến lai lịch, đại bộ phận cũng không có quyền biết, nhưng có thể cũng có thể biết Thẩm Lãng ở bên trong phát huy tác dụng không nhỏ.
Nhưng mà thật không ngờ, lúc này Thẩm Lãng này lại như vậy vô dụng.
- Đều nói Thẩm Lãng này trí gần như yêu, ta xem cũng là bất lực một. - Phụ tá cười lạnh nói:
- Không có bản lãnh gì.
Vương Khải Khoa nói:
- Hắn coi như là hàng rồng rắn, ở kinh đô cũng thay đổi thành trùng vòng được. Ở kinh đô họ Tô cái gì thế lực, che khuất bầu trời, hắn Thẩm Lãng cô chưởng nan minh, tùy tiện một chưởng liền đập chết, thiên đại bản lĩnh cũng không sử ra được. Kim Mộc Thông ở tù bên trong như thế nào?
Phụ tá nói:
- Coi như yên lặng, nhưng mà mệnh căn có chút thụ thương, đau đến hừ hừ.
Vương Khải Khoa nói:
- Thú vị, thú vị, ngươi đi nói với Dư Phóng Chu, nghe nói mẹ nó người nấu cơm không tệ, đưa đến nhà ta để làm hai bỗng nhiên để ta nếm nếm.
Phụ tá tức khắc lộ ra nụ cười bỉ ổi, nói:
- Ty chức hiểu được, hiểu được. Trần thị đây bào ngư làm được không tệ, đại nhân nhất định phải thật tốt nếm thử.
Nhưng mà vào lúc này.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận kịch liệt tiếng trống.
Đây chính là hơn nửa đêm, người nào chán sống, lại gõ trống minh oan?
Muốn cáo trạng, cũng ngày mai làm lại.
Vương Khải Khoa cả giận nói:
- Xem là ai, đem mười hèo, tiếp đó ném ra.
- Vâng!
Hai cái nha dịch đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.
Tiếp đó, hai cái này nha dịch đi đến, một cái lỗ mũi bị cắt đứt, một hàm răng bị đánh bay bốn quả.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa gặp việc này giận dữ, quát:
- Ai vậy, nghĩ muốn tạo phản à? Lại công nhiên đánh ta vạn năm nha dịch?
Cái nha dịch nói:
- Vâng, là Thẩm Lãng để cho người ta đánh!
- Muốn chết, cái này nghiệt súc đang tìm chết! - Vương Khải Khoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Công nhiên đánh quan sai, bay đâu, lập tức đi ra ngoài cầm Thẩm Lãng tên ở rể này bắt bỏ vào đại lao.
Tiếp tục, Vương Khải Khoa tự mình mang theo mấy chục tên võ sĩ, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Thẩm Lãng, ngươi rõ ràng đầu óc mê muội.
Cũng dám ở kinh đô gây rối, đây không phải là muốn chết sao?
Chúng ta còn đang lo tìm không thấy ngươi nhược điểm mà.
Bây giờ, bây giờ ngươi lại chủ động rơi vào trong tay của ta, không đem ngươi đánh cho chết đi trở về, như thế nào có thể rửa sạch ta đây phủ Bá Tước Huyền Vũ bị sỉ nhục.
...
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa mang theo mấy chục tên võ sĩ đi lúc đi ra, Thẩm Lãng vẫn ở chỗ cũ gõ đại cổ.
- Mạnh dạn Thẩm Lãng, quốc quân dưới chân, dám công nhiên đánh quan sai, cầm ở đây xem như là ngươi thành Huyền Vũ à? Thật không biết Bá tước Huyền Vũ là như thế nào dạy dỗ, đơn giản là đại nghịch bất đạo, bay đâu bắt lại cho ta!
Dứt lời, phía sau hắn mấy chục tên võ sĩ vọt tới.
Lúc này, một thân ảnh đứng dậy.
Hồng diễm diễm, dù cho ở nửa đêm dưới ngọn đèn, cũng có vẻ như thế loá mắt.
Mấu chốt là vậy hai cái bắp đùi, còn có thắt lưng dưới có chút khoa trương đường cong.
Công chúa mông to?
Làm sao cái tai họa này cũng ở đây hả?
Nàng như thế nào cùng Thẩm Lãng pha trộn ở cùng một chỗ hả?
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Huyện lệnh Vạn Niên, người của ngươi là ta đánh, ngươi có ý kiến gì không? Ngươi muốn bắt ta sao?
Vương Khải Khoa da đầu tê rần.
Ai dám bắt ngươi, sống được nổi à?
Ngươi ngay cả chồng cũng dám giết, huống chi là người khác.
Vương Khải Khoa khom người nói:
- Bái kiến công chúa điện hạ, nhưng chuyện này quan hệ đến quốc gia luật pháp, quan hệ đến quốc quân thể diện, xin hãy công chúa điện hạ nghĩ lại.
Nói thật ra lời nói, Vương Khải Khoa với vị công chúa này điện hạ cũng không có như vậy kính sợ.
Cuối cùng, nàng chẳng qua là tàn ác, trong tay không có quyền lực.
Nàng nếu chẳng qua là đánh người, tai họa bộ mặt thành phố, quốc quân sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng nếu nàng quấy rầy chính đường, vậy quốc quân cũng không tha cho nàng.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Ta cũng không có cần ngươi làm việc thiên tư trái pháp luật, chẳng qua là Thẩm Lãng muốn cáo trạng, ngươi sẽ phải thẩm án. Mặc dù là hơn nửa đêm, nhưng mạng người quan thiên, liền ngươi khổ rồi suốt đêm mở nhà.
Vương Khải Khoa lạnh lùng xem Thẩm Lãng một cái.
Nguyên bản Kim Mộc Thông cường bạo Trần thị một án, hắn suy nghĩ sáng mai thẩm tra xử lí, cuối cùng nào có nửa đêm thăng đường đạo lý.
Nhưng ngươi lại không kịp đợi, muốn sớm chết, đây cũng là thỏa mãn ngươi.
Vụ án này bằng chứng như núi, dù cho Thẩm Lãng nhà ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng lật không được.
Ngươi muốn sớm để Kim Mộc Thông xong đời?
Được lắm, tốt lắm, ta thành toàn cho ngươi!
- Bay đâu, thăng đường!
- Mang phạm nhân Kim Mộc Thông, mang nguyên cáo Dư Phóng Chu, mang khổ chủ Trần thị.
Cái gì gọi là phạm nhân Kim Mộc Thông, chắc hẳn là bị cáo, có thể là nghi phạm.
Ngươi trực tiếp gọi ngay phạm nhân, chẳng phải là đã chụp mũ người ta sao?
Tiếp đó, Vương Khải Khoa đi đổi quan phục, mang mũ quan.
Mấy chục tên áp lực cầm lấy nước lửa côn, chủ quan hình ngục Chủ Bộ trình diện, chịu trách nhiệm ghi chép sách lại trình diện.
Cảnh tượng hoành tráng a!
Tầm vài trăm người, đem toàn bộ huyện nha Vạn Niên đại sảnh lấp đầy.
Uy phong lẫm lẫm!
Sát khí bức người!
Sẽ phải chính thức mở nhà.
Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Diễm cáo biệt.
- Thẩm Lãng, trên công đường phải nhờ vào chính ngươi, ta đi làm ngươi một chuyện khác. - Ninh Diễm nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đi thôi.
Ninh Diễm nói:
- Vụ án này bằng chứng như núi, ngươi lật không được, ngươi rửa không sạch Kim Mộc Thông trên người chịu tội, thần tiên cũng rửa không sạch, hắn bị tại chỗ bắt được, hơn nữa chim vẫn còn người khác sào bên trong.
Thẩm Lãng không nói gì, đây Tam quả phụ chính là lợi hại, huân lời nói so với hắn còn lưu.
- Không sao, tất cả giao cho ta. - Thẩm Lãng nói:
- Công sức ở chỗ thi ngoại, công đường không trọng yếu, phía ngoài hai trận vở kịch lớn mới quan trọng, cái này muốn ngươi khổ rồi.
Công chúa cọp cái vỗ lồng ngực của mình nói:
- Không thành vấn đề, bản thân ta đây hiểu nghĩa khí nào, ngươi chữa hết bệnh cho ta, ta nói rồi chỉ cần ngươi mở miệng cần gì, toàn bộ kinh đô sẽ không có chuyện ta không làm được.
Tiếp tục, công chúa cọp cái nói:
- Con người của ta tuy rằng thích kích thích, tuy rằng thích làm lớn chuyện. Nhưng chuyện này cũng quá lớn, sẽ phải phá trời, ngươi... Ngươi xác định vẫn làm như vậy à?
- Muốn chứ, chính là muốn phải phá trời, ta cam đoan ngươi không có việc gì, quốc quân ngược lại còn có thể khen ngươi làm tốt lắm.
- Công chúa Ninh Diễm bình thường to gan lớn mật, chuyện này chẳng lẽ không dám làm đi.
Ninh Diễm giận dữ, lại vỗ lồng ngực của mình nói:
- Nói bậy, ở kinh đô sẽ không có chuyện gì ta không dám làm.
Mỗi một cái vỗ của nàng, Thẩm Lãng cũng cảm giác được núi non núi non trùng điệp, giống như toàn bộ tầm mắt đều rung động ở chỗ này.
Thảo nào tiểu Băng sẽ đố kỵ chết.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi phải đi làm, phá vỡ bầu trời, để tất cả mọi người xem, công chúa Ninh Diễm hiệp khí kiên quyết, lợi hại đến cỡ nào.
Công chúa Ninh Diễm nhiệt huyết sôi trào, lúc trước nàng chẳng qua là một tai họa tùy tiện, còn chưa làm qua loại này đại sự này bao giờ, chắc chắn đặc biệt thoải mái.
- Ngươi đi công đường đấu tham quan, bên ngoài giao cho ta. - Cọp cái lại vỗ vào bộ ngực mình.
Cuối cùng Thẩm Lãng không nhịn được, cũng vỗ vào ngực nàng một cái, ra chiều đại nghĩa dữ lắm, hắn nói:
- Hảo huynh đệ.
- Hảo huynh đệ! – Ngựa của công chúa Ninh Diễm bị vỗ, cũng không có ngơ ngác tí nào, cuối cùng Thẩm Lãng trên mặt quá chính nghĩa, không có sắc ý chút nào, nàng cũng một quyền đấm ở Thẩm Lãng ngực, tỏ ý luôn ghi nhớ huynh đệ trong lòng.
- Phụt... - Thẩm Lãng gần như muốn phun ra một ngụm máu.
Công chúa Ninh Diễm ra ngoài, đi làm đại sự.
Sáng mai, nàng muốn cho tất cả mọi người khiếp sợ, Ninh Diễm ta đây tuyệt đối không phải là một nữ nhân chỉ biết gây họa.
Nhưng mà khi nàng đi thật xa, mời nhớ ra lúc này Thẩm Lãng không phải dùng nắm tay đấm vào ngực nàng, mà dùng cả bàn tay vỗ vào.
Hành động này có ý gì?
Chiếm tiện nghi ta sao?
Ta coi hắn là huynh đệ, chẳng lẽ hắn lại muốn ngủ với ta à?
Khó mà làm được, nếu như thật sự xảy ra chuyện đó, ta sẽ giết chết hắn.
......
Trên công đường huyện nha Vạn Niên!
- Uy!
- Vũ!
Mấy chục tên lính hô hào gây áp lực.
Thủy hỏa côn đánh xuống mặt đất mãnh liệt.
Thậm chí bên ngoài nha môn, mấy chục tên võ sĩ võ trang đầy đủ, trong tay thời khắc đã cầm sẵn chuôi đao.
Có vẻ uy phong giết hàng loại người, để cho người ta gần như không cách nào thở dốc.
Huyện lệnh Vương Khải Khoa vỗ kinh đường mộc, lớn tiếng nói:
- Nhà dưới là người phương nào, có gì oan khuất?
Trên mặt Dư Phóng Chu bi thương vạn phần, trực tiếp liền phải lạy xuống hô to oan uổng, sẽ phải cáo trạng Kim Mộc Thông cường bạo vợ của gã Trần thị.
Thế nhưng còn có một người nhanh mồm hơn.
Thẩm Lãng nói thẳng:
- Học trò Thẩm Lãng, cáo trạng Trần thị cường bạo thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông chúng ta! Con ả này phóng đãng ác độc, nhìn thấy đệ đệ Kim Mộc Thông của ta anh tuấn đáng yêu, hơn nữa say rượu bất tỉnh nhân sự, lại lột xuống áo của nó, thừa cơ cưỡng bức làm bẩn nó, rõ ràng cướp đi cơ thể mười tám năm trong sạch của nó, khiến cho em trai Kim Mộc Thông ta đau muốn chết, vô cùng nhục nhã.
- Chuyện xấu xa như thế, nhìn thấy mà giật mình, nghe rợn cả người. Độc phụ đến nước này, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.
- Xin đại nhân làm chủ, xin đại nhân hãy trả lại một công đạo cho đệ đệ Kim Mộc Thông của học trò!
Tức khắc, tất cả mọi người kinh ngạc.
Ta... Đ*, còn có thể như thế?
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta tiếp tục viết phần 2, hôm qua viết đến sáng sớm sáu bảy giờ, càng ngày càng chậm hu hu hu! Liều mạng ác như vậy, cũng là vì vé tháng, các ân công hãy giúp ta một chút a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mới từ dưới quê lên, vì ngày mai kiểm tra, thầy lại ko cho nghỉ, nên sáng mai chôn bà ngoại mà phải lên Sài Gòn.