Chương 390: Thẩm Lãng tát vô họ Tô điên cuồng! Trí mạng đến từng chiêu! (2) Làm sao liền truyền thành cháu chỉ muốn giết mỗi cữu cữu Tô Nan vậy? Ai truyền lời đồn chẳng có lương tâm tí nào, tốt xấu gì cũng truyền hoàn chỉnh cho cháu chứ.
Nghe những lời này, toàn bộ mặt mày Tô Kiếm Đình đều xanh như tàu lá, cả người đều muốn bùng nổ cơn giận.
Hận không thể rút kiếm bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn.
Thẩm Lãng nhà ngươi lại dám càn rỡ, hống hách như vậy?
Ăn gan hùm mật báo à?
Nhưng đây là trước cổng hoàng cung, nếu như gã dám rút kiếm giết người, chẳng phải là làm phản à?
Hầu tước Tô Nan cuối cùng xoay đầu lại ngó Thẩm Lãng một cái, hơi có chút ngạc nhiên.
Thẩm Lãng trong truyền thuyết trí gần như yêu, dĩ nhiên bộ dạng như thế này?
Đáng khinh thế này à?
Hèn hạ lộ ra mặt thế này sao?
Thẳng tuốt tuồn tuột luôn thế kia?
Tô Kiếm Đình run giọng nói:
- Thẩm Lãng, việc Thánh miếu bị đốt, có phải là ngươi giở trò quỷ hay không? Nếu như ngươi còn có mấy phần cốt khí, hãy nói thật đi.
Dứt lời, Tô Kiếm Đình mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, giống như hắn có bất kỳ lời nói láo đều có thể bị đoán được.
- Là ta, chính là ta giở trò quỷ. - Thẩm Lãng nói:
- Ta không có cốt khí, thế nhưng ta cũng có thể nói thật.
Mắt của Tô Kiếm Đình chợt mở.
Tay đã di chuyển sang bên hông muốn rút kiếm.
Thật không ngờ, Thẩm Lãng thật sự dám nhận.
Chuyện này rất lớn, ngươi thật đúng là dám nhận à.
- Đây chính là âm mưu của ta, ta vì cứu Kim Mộc Thông, vì hãm hại các họ Tô nhà ngươi, mới nghĩ biện pháp đốt Thánh miếu, chọc một cái lỗ thủng trên trời. - Thẩm Lãng nói:
- Tô Kiếm Đình, con người của ta ở trước mặt kẻ địch vô cùng thẳng thắn, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có thể làm gì ta hả?
Vương tử Ninh Chính ở bên cạnh miệng giật giật.
Với tính tình Thẩm Lãng, gã cũng rất có nghe thấy, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng hắn đê tiện như vậy, thật là có chút không thích ứng.
- Tốt, ngươi cuối cùng nhận rồi. - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bây giờ chân tướng rõ ràng, ngươi có lá gan ngay trước quốc quân đối mắt? Ngươi có lá gan ngay trước đủ loại quan lại thiên hạ thừa nhận chuyện này là ngươi giở trò quỷ à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên không có, ta nào có lá gan đó, ta đã sớm theo như ngươi nói, bản thân ta đây không có cốt khí gì. Bằng không ngươi đi đến trước mặt quốc quân tố cáo ta đi?
Mẹ kiếp!
Tên súc sinh nhà người, ta hận không thể bằm thây ngươi vạn đoạn, thành vạn đoạn.
Nhưng mà, để Thẩm Lãng nhìn mà than thở, Hầu tước Tô Nan chẳng những không có tức giận, ngược lại toát ra cặp mắt tán thưởng cùng kính nể.
Mẹ trứng!
Người này rõ ràng cáo già!
Chẳng những có thể kiên nhẫn, hơn nữa cái gì đều thấy rõ ràng, còn bình tĩnh được như rắn độc, chẳng có chút tức giận nào cả.
Trương Xung sắc bén như kiếm.
Mà Tô Nan giống như một vũng nước đọng, vô ảnh vô hình.
Lại là một đối thủ hàng đầu.
Nhưng Thẩm Lãng ngược lại hưng phấn.
Gặp phải đối thủ ghê gớm mới có vẻ Thẩm Lãng ta đây lợi hại.
Đè bẹp thú vị, thế nhưng chiến thắng cường địch càng thêm thú vị.
Lúc này, quan viên lục tục vào triều.
Tới sớm nhất là một người quen cũ, Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung.
Người đáng tin cậy nhất của phe Thái tử.
Thẩm Lãng vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Tổng đốc Chúc Nhung đã lâu không gặp, lâu ngày gặp lại.
Chúc Nhung kinh ngạc, chúng ta quen thế này?
Chúng ta hình như đâu có quen thuộc như vậy, hơn nữa lúc trước coi như kẻ địch đi.
Chúc Nhung gật đầu, sau đó tiến vào bên trong vương cung.
Thẩm Lãng nói:
- Tổng đốc Chúc Nhung, chuyện Thánh miếu bị đốt, đầu sỏ gây nên là gia tộc họ Tô, lát nữa ở trên triều đình, nhất định phải nhớ kỹ tố cáo Hầu tước Tô Nan, tốt nhất còn muốn lôi kéo toàn bộ quan viên phe Thái tử, cùng nhau tố cáo.
Nghe những lời này, bước chân Tổng đốc Chúc Nhung dừng một chút.
Nhìn Thẩm Lãng mà không thể tin nổi.
Ta nghe lầm à?
Thẩm Lãng nhà ngươi đây là xem hoàng cung khi chợ bán thức ăn sao?
Chỉ bằng trình độ học đường trấn Hàn Thủy, công nhiên gọi một đại thần đi cùng bầy công kích một đại thần khác.
Giỡn chơi à?
Lúc này, lại có một quan viên qua đây.
Em trai của Hầu tước Trấn Tây, quán quân đại tướng quân, Phó sứ Xu Mật Viện, Xung Ngạc!
Lực lượng đáng tin cậy của Tam vương tử.
Cơ quan quyền lực tối cao của triều đình Việt quốc là Thượng Thư Đài.
Mà Xu Mật Viện lại là cơ quan quân sư tối cao Việt quốc, quản lý toàn bộ quân chính quyền hành.
Xu Mật Sứ chỉ có một, Uy Vũ Công Biện Tiêu.
Thế nhưng lão cũng không đến nhận chức, cho nên vị trí này nhưng thật ra là trống không.
Mà Phó sứ Xu Mật Viện ngược lại có bốn người nhiều.
Chức quan chân chính của Hầu tước Tô Nan, chính là Phó sứ Xu Mật Viện.
Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao, cũng là Phó sứ Xu Mật Viện, xếp sauTô Nan, trước Xung Ngạc.
Thẩm Lãng tiến lên phía trước nói:
- Bá tước Xung Ngạc, xin chào xin chào, ta là phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng.
Ngươi chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, đến đây cùng ta dính líu quan hệ? Có thể có nửa phần tự hiểu lấy bản thân không vậy? Cũng biết trời cao đất rộng không thế?
Chưa kể nhà ta cùng họ Kim nhà ngươi cũng coi là địch.
Bởi vì họ Xung phủ Hầu tước Trấn Tây, họ Tiết phủ Bá tước Vũ An cũng là dòng chính của Tam vương tử, là đồng minh tuyệt đối.
Mà họ Tiết cùng gia tộc họ Kim là tử địch.
Vậy gia tộc họ Xung, đương nhiên cùng họ Kim đương nhiên cũng là kẻ thù.
Thẩm Lãng không chút phật lòng, chắp tay nói:
- Bá tước Xung Ngạc, lần này Thánh miếu bị đốt, đầu sỏ gây nên chính là Hầu tước Tô Nan, một hồi ở trên triều đình nhớ kỹ tố cáo ông ta, nhất định phải tố cáo ông ta, mang theo toàn bộ quan viên phe phái của mình tố cáo ông ta nhé!
Tiếp đó, Bá tước Xung Ngạc cũng ngây người.
Đây... Là người điên à?
Lại đang trước hoàng cung, công nhiên móc nối?
Ngươi thân phận gì hả? Địa vị gì hả?
Chính là một người ở rể, nhân vật tầm thường như con kiến hôi, dám làm như vậy? Không sợ chết à?
Ông ta vốn định nổi đóa, đổi ở địa phương khác, ông ta sẽ hạ lệnh vả miệng đánh Thẩm Lãng gần chết.
Nhưng nơi này là hoàng cung, không tới phiên ông ta động thủ.
Nếu như quốc quân biết, sẽ lập tức phái người tới chỗ này bắt Thẩm Lãng, không nói đánh chết, nhưng tối thiểu cũng có thể đánh gần chết.
Đây là tự tìm đường chết.
Kế tiếp, một màn càng để cho người ta lật đổ thế giới quan xuất hiện.
Mỗi một người quan viên tới vào triều, Thẩm Lãng đều phải tiến lên lôi kéo làm quen.
Tiếp đó la lớn:
- Thánh miếu bị đốt, gia tộc họ Tô, Hầu tước Tô Nan là đầu sỏ gây nên, một hồi ở trên triều đình các ngài nhất định phải tố cáo lão ta, mang theo tất cả mọi người cùng nhau tố cáo.
Cái tư thế này, hoàn toàn không phải đang thảo luận quốc gia đại sự, như là… bán hàng đa cấp.
Gặp người nào kéo người nấy.
Còn muốn kéo luôn cả nhà người ta.
Ngươi làm Amway (*) hả.
(*)Amway là một tập đoàn của Mỹ ở bang Michigan áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng. Ai đến nhà Bánh dụ vợ ổng bán Amway mà ổng ghim thế?
Tô Kiếm Đình thực sự không nhịn được nữa, thực sự muốn động thủ.
Gã không thể động thủ, cho nên trực tiếp sẽ phải kêu người, gọi thị vệ trong hoàng cung qua đây bắt Thẩm Lãng đi, phạt trượng tầng tầng lớp lớp.
Nhưng mà gã lẽ nào không có phát hiện, hoàng cung bên trong với hành động Thẩm Lãng không phản ứng chút nào à?
Mà lúc này, trong lòng Hầu tước Tô Nan cố nén sợ hãi.
Thẩm Lãng người này, rõ ràng cực kỳ ác độc.
Hơn nữa hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng.
Người khác nhìn không ra lòng dạ hắn hiểm ác đáng sợ đến cỡ nào, nhưng Hầu tước Tô Nan lại thấy rất rõ ràng.
Thẩm Lãng đây là muốn đốt lửa cháy bùng lên!
Đây là đang nhắc nhở quan viên phe Thái tử cùng Tam vương tử, không nên bỏ đi cơ hội tốt.
Quốc quân mài đồ đao soàn soạt đang muốn lấy máu gia tộc họ Tô mà, các ngươi còn không nắm lấy cơ hội, làm văn hộ cho quốc quân sao?
Dĩ nhiên, Thái tử cùng Tam vương tử đôi bên ai cũng muốn mượn hơi Tô Nan.
Nếu để cho một mình một phương đi tố cáo Tô Nan, bọn họ chắc chắn mặc kệ.
Thế nhưng đôi bên cùng tố cáo, vậy không thành vấn đề.
Tốt tội Tô Nan, đôi bên cùng nhau đắc tội.
Không có tội, tất cả mọi người không đắc tội.
Hơn nữa so với lấy lòng Tô Nan, chỉ sợ lấy lòng quốc quân quan trọng hơn đi.
Thẩm Lãng đây là nhắc nhở quan viên hai cái phe phái, phải đón hùa ý vua.
Các ngươi không hiểu lòng dạ quốc quân còn muốn ta nhắc cho tỉnh à.
Lúc đầu sự kiện lần này với gia tộc họ Tô là một nguy cơ không lớn không nhỏ.
Mà bây giờ Thẩm Lãng cùng quốc quân liên thủ, muốn làm cho nguy cơ càng lớn, muốn ở trên người họ Tô mở một lổ hổng lớn, ra sức lấy máu.
Thật là ác độc.
Thật là thủ đoạn.
Thật là lợi hại!
Hầu tước Tô Nan xem thế là đủ rồi.
Cái tên Thẩm Lãng này trí gần như yêu, ông ta chân chính cảm nhận được.
Hắn lẻ loi một mình đến kinh đô, hôm qua mới vừa tới, liền quậy lên sóng to gió lớn cỡ này.
Thảo nào Trương Xung thất bại.
Thảo nào gia tộc họ Kim có thể giành được thành Nộ Triều.
Lần này rõ ràng phiền toái!
Một nguy cơ nhỏ, rõ ràng cũng bị biến thành một nguy lớn.
...
Lúc đầu quốc quân ở hai khắc đồng hồ lúc trước, liền phái thái giám tới gọi Thẩm Lãng.
Đại thái giám mới vừa bị phạt trượng xong, máu me be bét.
Cho nên, liền do thái giám nhỏ nhoi tới hoàng cung, gọi đến Thẩm Lãng.
Thế nhưng khi cái tên thái giám nhỏ nhoi đi tới cổng hoàng cung, nghe được Thẩm Lãng ở bên ngoài lôi kéo, kêu gào quần thần tố cáo Tô Nan.
Gã tức khắc mừng rỡ.
Thẩm Lãng ngươi đây là tự tìm đường chết.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để ta ra sức nịnh nọt, ai cũng biết quốc quân không thích họ Kim, không thích Thẩm Lãng.
Thế là, cái thái giám nhỏ nhoi này liền quay trở lại cáo trạng.
Cầm Thẩm Lãng tại vương cung trước mặt xấu xa từng cái bẩm báo quốc quân.
Một là lấy lòng quốc quân, hai là lấy lòng Thái tử, ba là lấy lòng Tô phi.
Hoàn toàn nhất cử tam đắc.
- Nô tài rõ ràng mở con mắt, cái tên ở rể nhỏ nhoi Thẩm Lãng này, hoàn toàn xem trước hoàng cung như chợ bán thức ăn, nhìn thấy một quan viên liền lôi kéo không tha, hơn nữa kêu gào để mỗi một đại thần tố cáo Hầu tước Tô Nan, còn để cho người ta mang theo cả nhà cùng nhau tố cáo.
- Hành vi như thằng hề vậy, quả thực với bệ hạ không hề có lòng kính sợ, nô tài thật sự là nhịn không được, cho nên đến đây bẩm báo bệ hạ.
Sau khi tố cáo chán chê, thái giám nhỏ nhoi mừng rỡ trong lòng, Thẩm Lãng lần này là kết thúc.
Kế tiếp Thái tử cùng Tô phi, hẳn có thể thưởng cho mình nhiều lắm ấy nhỉ.
Quốc quân tức khắc ánh mắt phát lạnh, trong lòng dâng lên một chủ tâm giết người.
Đương nhiên cũng không phải là với Thẩm Lãng, mà là với thái giám nhỏ nhoi mới vừa được sủng ái này.
Tiếp đó, quốc quân tức giận quát lên:
- Cái tên ở rể nhỏ nhoi thế này lại cả gan làm loạn như thế à? Làm càn, làm càn!
Thái giám nhỏ nhoi nói:
- Bệ hạ bớt giận, tiểu nhân lập tức dẫn người đi lôi cái tên súc sinh này lbắt vào đây.
Những người hiểu rõ Ninh Nguyên Hiến đều biết.
Lúc ông ta tức điên, ngược lại không có lộ ra mặt.
Lúc ông ta cười híp mắt, ngược lại là tức giận đến muốn giết người.
Quốc quân nổi giận nói:
- Ta cũng muốn nhìn, Thẩm Lãng này đến tột cùng muốn làm gì?
Tiếp đó, hắn sẽ không có lại đi gọi Thẩm Lãng, tùy ý hắn tại vương cung ra biểu diễn.
Vẫn chờ đến Thẩm Lãng như bán hàng đa cấp thỏ thẻ với mấy chục quan viên, để cho bọn họ nhớ kỹ tố cáo Tô Nan.
Quốc quân cuối cùng nổi giận, không thể nhịn được nữa.
- Bay đâu, áp giải cái tên ở rể nhỏ nhoi vào đây vào đây, trói hắn vào đây!
- Làm càn, làm càn!
- Hắn là thật cho rằng quả nhân không dám giết người sao?
Thái giám nhỏ nhoi mừng rỡ, tức khắc muốn dẫn võ sĩ đi vào lùng bắt Thẩm Lãng, đồng thời thật tốt dằn vặt một phen.
Nhưng mà!
Bên cạnh cái đại thái giám lại sớm vài bước, mặc dù ông ta bị đánh được máu thịt bét nhè, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.
Ông ta mang theo bốn gã võ sĩ đi cổng hoàng cung, đưa Thẩm Lãng tiến cung!
Ở trong mắt ông ta, tên thái giám nhỏ nhoi hãnh tiến bên cạnh đã là một người chết.
Rõ ràng đồ ngu, ngay cả tâm ý chân thực quân vương cũng không thể phỏng đoán, còn muốn đặt chân bên người quốc quân sao?
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay canh một vạn tám! Lại viết đến hừng đông sáu giờ, điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi lại một lần nữa thất bại, hu hu!
Lệ rơi đầy mặt, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, thực sự cần lắm!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Ừm, đến bây giờ Mèo đã đoán được Bánh lấy cảm hứng sáng tác nhân vật Tô Nan là từ ai rồi!