Chương 391: Quốc quân Thẩm Lãng liên thủ! Khai đao lấy máu họ Tô (1)
- Thánh miếu bị đốt, người nước Khương làm bậy, gia tộc họ Tô là đầu sỏ gây nên, mọi người vào triều nhất định phải nhớ kỹ tố cáo Tô Nan a!
- Thẩm Lãng ta đây cũng là người đọc sách, ngũ tạng như bị đốt...
Ngươi hãy nhanh chóng đừng nói nữa, ngươi cũng xem như người đọc sách? Ngay học đường trấn Hàn Thủy học mấy năm nhập môn, ngay cả trường Thái Học cũng chẳng học được một ngày.
Thẩm Lãng đây còn tại vương cung ra bán hàng đa cấp mà.
Một đại thái giám tiến lên phía trước nói:
- Bắt!
Tiếp đó, Thẩm Lãng liền bị bắt rồi, bị bốn tên võ sĩ dùng sợi dây trói lại bắt vào.
Ngũ vương tử Ninh Chính cũng vội vàng đi vào theo.
Đại thái giám đi tới trước mặt Hầu tước Tô Nan nói:
- Tô Thiếu Bảo, hôm nay đất lạnh lắm, ngài vẫn là đứng lên đi, tiến vào đại điện sưởi ấm một chút, lập tức sẽ phải triều hội.
Tô Nan trong lòng thở dài một tiếng.
- Đa tạ công công.
Tiếp đó, ở dưới sự nâng đỡ của Tô Kiếm Đình, Tô Nan run rẩy đứng dậy.
Cả người giống như rỉ sét vậy, đứng lên được đặc biệt gian nan, còn có chút đứng không được, lung lay sắp đổ.
Ước chừng một lúc lâu đứng vững vàng, Hầu tước Tô Nan nói:
- Khuyết điểm của Tô mỗ, dẫn đến Lê công công cũng bị liên lụy, không đành lòng.
Lê công công nói:
- Nào có chuyện đó, là nô tài tuổi già không tỉnh táo, chăm một cây hoa lan bệ hạ yêu thích nhất cũng không xong, bệ hạ không có đánh chết ta đã là thiên ân mênh mông cuồn cuộn. Tô Thiếu bảo à, chúng ta hãy tiến cung đi.
Tiếp đó, đại thái giám Lê công công qua nâng Tô Nan.
Tô Nan kiên quyết không đồng ý, nhưng ông ta cuối cùng “tuổi cao sức yếu” chỉ có thể giãy dụa cho có.
Thế là, ông ta cũng chỉ có thể để đại thái giám nâng đỡ tiến vào bên trong vương cung.
Tiến vào hoàng cung xong xuôi, ông ta rõ ràng cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút khó bề phân biệt.
Nhất là thái tử Ninh Dực, Tam vương tử Ninh Kỳ, ánh mắt nhìn phía Tô Nan thân thiết cực kỳ.
Thân thiết đến mức không bình thường.
Kế tiếp toàn bộ hoả lực triều đình có thể hướng về phía Tô Nan hay không?
Sẽ phải nhìn ý kiến hai tên điện hạ này.
- Hai vị điện hạ, lão hủ tuổi già, tinh thần không tốt, cái này cần phải nhắm mắt dưỡng thần một hồi.
Tức khắc, thái tử cùng Tam vương tử chắp tay lui ra.
Tiếp đó Hầu tước Tô Nan nhắm mắt lại, bắt đầu ý nghĩ kế tiếp triều hội phải làm như thế nào, ngăn trở hoả lực.
Thái tử cùng Tam vương tử liếc nhau.
Đôi bên đều hiểu ý của đối phương.
Phải làm thôi!
Cuối cùng đây là ý chí quốc quân.
Mặc dù mọi người đều muốn mượn hơi Tô Nan, thế nhưng làm cho quốc quân vui mới là then chốt.
Bệ hạ muốn với họ Tô khai đao lấy máu, vậy phóng đi!
Gần như tất cả quan viên đều tới đông đủ.
Tất cả mọi người sẽ chờ bệ hạ đại giá đến dự.
Mà lúc này, đại thái giám Lê Chuẩn đi đến, cất cao giọng nói:
- Con rể phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng, tại trước vương cung tùy ý làm bậy, mắt cả có vương pháp, bệ hạ giao trách nhiệm quất roi ba mươi! Bá tước Huyền Vũ dạy dỗ vô phương, phạt bổng ba năm, hạ chỉ trách cứ.
- Đánh!
Ở trên quảng trường trước hoàng cùng, Thẩm Lãng đứng ở trung tâm, roi đánh mạnh trên người.
Tầm đánh ba mươi roi.
Tiếp đó, mấy tên võ sĩ tiến lên kéo hắn đi.
...
Bên trong thư phòng quốc quân.
Mới vừa nhìn thấy Ninh Chính, quốc quân trở nên cau mày, phất tay nói:
- Con đi ra ngoài.
Ninh Chính mặt mày buồn hiu, lui ra ngoài.
Đối với đứa con trai này không thích, quốc quân không che giấu chút nào.
Thẩm Lãng bị mang vào đây.
Một thân áo choàng đắt giá, toàn bộ bị đánh nát, trên người máu tươm ra lằn dọc lằn ngang.
- Thẩm Lãng, ngươi có biết tội của ngươi không. - Quốc quân lạnh nhạt hỏi.
Thẩm Lãng đáp:
- Học trò biết tội.
Quốc quân nói:
- Học trò? Học trò nào? Ngươi có công danh à?
Có, giám sinh Thái Học.
Thẩm Lãng nhanh chóng sửa ngay:
- Thảo dân biết tội.
Quốc quân nói:
- Thánh miếu bị đốt, là ngươi bày ra âm mưu?
- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.
Trực tiếp sảng khoái như vậy, người thức thời thế này? Quốc quân cũng không khỏi được kinh ngạc.
Sau đó, quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Là cứu Kim Mộc Thông, là diệt họ Tô.
Mẹ trứng, ngươi thật thức thời.
Hỏi ngươi cái gì đáp cái nấy.
Quốc quân nheo mắt lại nói:
- Vậy ngươi cũng biết tội ngươi ở nơi nào?
Thẩm Lãng nói:
- Không nên lợi dụng công chúa Ninh Diễm.
Quốc quân nói:
- Ngươi còn biết điểm này hả? Ngươi thật cho là có phủ Bá Tước Huyền Vũ làm chỗ dựa vững chắc, có thành Nộ Triều làm chỗ dựa vững chắc, quả nhân không thể giết cho ngươi? Cổ của ngươi thật sự là có chút không kiên nhẫn rồi hả?
Thẩm Lãng nói:
- Thảo dân biết tội, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của thảo dân.
Lúc này, bên ngoài đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, đến giờ rồi!
Quốc quân gật đầu, ở dưới sự hầu hạ của đại thái giám đeo chuỗi ngọc, đi về phía điện Ninh Đức, chuẩn bị vào triều.
- Quỳ tại đây, triều hội xong xuôi, đợi xử lý!
Sau khi quốc quân đi rồi.
Cái tên thái giám nhỏ đi đến, giám thị nhất cử nhất động Thẩm Lãng.
Thái giám nhỏ nhoi trong lòng đắc ý.
Thẩm Lãng tiểu nghiệt súc, ngươi sống không được bao lâu.
Sau khi triều hội kết thúc, sẽ là ngày chết của ngươi.
Để cho ngươi ngày đó ở điện Nhân Từ không hối lộ ta, hơn nữa còn dám chẳng coi ta ra gì? Còn dám cự lại ta?
Thật không nghĩ tới, trên thế giới này vẫn còn có kẻ nhỏ mọn hơn so với Thẩm Lãng.
Quốc quân vừa đi, Thẩm Lãng liền đứng lên.
Thái giám nhỏ nhoi nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Làm càn, ai cho ngươi đứng lên? Quỳ xuống cho ta!
Thẩm Lãng nhìn hắn một cái, nói:
- Ngu xuẩn!
Tức khắc cái tên thái giám nhỏ nhoi này kinh ngạc sững sờ, đây... Đây chính là hoàng cung của bệ hạ, đây chính là thư phòng của bệ hạ, bệ hạ mới vừa đi, ngươi lại mở miệng chửi bậy?
Công chúa Ninh Diễm một quyền, trực tiếp đánh bay một tiểu thái giám ra ngoài hơn mười thước.
Tức khắc, ba tên thái giám còn lại vội vàng quỳ rạp trên đất, sau đó lui ra ngoài.
- Có đau hay không?
Công chúa Ninh Diễm bèn hỏi.
Thẩm Lãng cởi quần áo trên người lấy ra nhuyễn giáp bên trong.
Đương nhiên không đau.
Vừa rồi ba mươi roi, toàn bộ quất vào trên nhuyễn giáp này.
- Bảo bối tốt, hơn nữa còn có thể đánh chảy máu. - Thẩm Lãng kinh ngạc.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Dĩ nhiên, phía ngoài cùng một tầng nhuyễn giáp là bông, cũng được ngâm qua máu, một roi quất xuống, máu liền xuất hiện, ngươi vừa rồi hét thảm à?
- Hét thảm ba tiếng, cảm thấy quá giả liền ngừng. - Thẩm Lãng nói.
Ninh Diễm nói:
- Thế nhưng cuối cùng một tiếng kêu thảm thiết như lợn cắt tiết ta cũng nghe, thảm thiết cực kỳ.
Thẩm Lãng cả giận:
- Tên khốn kia, một roi cuối cùng quất qua cổ của ta, ngươi xem ngươi xem, làm trầy da của ta chỗ này nè.
Ninh Diễm tiến lên xốc lên, quả nhiên có một đạo vết máu, tầm ba tấc.
- Con mẹ nó đau chết mất, tên khốn kia là cố ý, hắn nhất định là cố ý.
Dựa vào, Thẩm Lãng nhà ngươi ngay cả gào thảm đều lười giả bộ, người khác đương nhiên khó chịu.
Ta đánh cho ra sức như vậy, diễn đặc sắc như vậy, kết quả ngươi một chút cũng không phối hơọ, có ý gì hả?
Chẳng lẽ chỉ có mình ta diễn xiếc khỉ.
Cho nên, cuối cùng một roi trừng phạt Thẩm Lãng một cái nho nhỏ.
Nó tương đương với một phần mười roi, Lãng gia liền quỷ khóc sói gào như là giết lợn vậy.
Nếu như ba mươi roi này thực sự đánh tiếp, có thể đã sớm vọt ra rắm.
Bên cạnh thái giám nhỏ nhoi hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Hả, Thẩm Lãng này là tìm đường chết à?
Quốc quân hạ chỉ quất roi, hắn cũng dám giở trò?
Hơn nữa, công chúa Ninh Diễm phối hợp giở trò.
Hừ!
Thẩm Lãng tội danh của ngươi lại thêm một cái, để cho xem ngươi chết như thế nào, chết như thế nào!
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Thẩm Lãng, có một việc trọng yếu ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói đi.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Đêm qua ở huyện nha Vạn Niên ngươi vỗ ngực ta một cái, lúc đó ta cảm giác không thích hợp, ngươi chiếm tiện nghi của ta à?
Thẩm Lãng kinh hô:
- Làm sao thế được? Công chúa điện hạ, đêm qua lúc ta chữa bệnh cho ngươi, váy của ngươi đã kéo đến dưới bụng, ta chiếm tiện nghi khi đó có phải không tốt hơn sao? Tay của ta có thể vượt qua nửa phần hả?
Công chúa Ninh Diễm ngẫm lại một cái, quả thật không có.
Lúc đó bất kể là phía sau vẫn là chính diện, bàn tay Thẩm Lãng đi xuống một hai tấc, đó chính là chiếm đại tiện nghi.
Thẩm Lãng nói:
- Ta vỗ ngay ngực ngươi một cái, vậy hoàn toàn là lễ nghi giữa huynh đệ thôi. Ngươi đó, bộ óc sao mà không thuần khiết vậy chứ? Tại sao có thể không tôn trọng tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta thế kia?
Tiếp tục, Thẩm Lãng lại duỗi tay vỗ ngực Ninh Diễm một cái.
Tức khắc, lại một lần nữa núi non núi non trùng điệp, sóng cuộn phập phông.
- Ngươi có thể nói ta là chiếm ngươi tiện nghi à? - Thẩm Lãng cất giọng chính nghĩa.
Công chúa Ninh Diễm nhìn chằm chằm vẻ mặt Thẩm Lãng cẩn thận, tiếp đó gật đầu nói:
- Không có.
Thẩm Lãng nói:
- Có thế chứ? Chúng ta đã sớm siêu thoát khỏi giới tính nam nữ, ngươi đó, tầm mắt vẫn là quá nhỏ mọn. Không sợ nói với ngươi, đối mặt với dạng con gái như ngươi, ta cứng không nổi.
Thẩm Lãng vừa nói lời này, một bên dùng sức kẹp lấy
Công chúa Ninh Diễm cất giọng áy náy:
- Thật xin lỗi, là ta đa tâm.
Thẩm Lãng nói:
- Công chúa điện hạ, sẽ không phải là ngươi có tà tâm đi? Vậy thì tuyệt đối không được, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn ngủ ta? Tuyệt đối không được đó!
Công chúa cọp cái nói:
- Vậy làm sao có thể được? Nếu như ta muốn ngủ với ngươi, trời đánh ngũ lôi.