Chương 393: Lãng gia tài hoa thuyết phục quốc quân! Đại Ngốc đến (1)
Cái tên thái giám nhỏ tức khắc kinh hãi.
Thế nào lại là đánh giết ta vậy?
Rõ ràng là Thẩm Lãng làm xằng làm bậy.
Hắn ngay tại trước mặt vương cung tùy ý làm bậy, lại còn vờ vịt khi bị quất roi..., hơn nữa còn động thủ xúc phạm công chúa điện hạ.
Bệ hạ thích ta nhất.
Bởi vì ta biết trồng hoa lan, tổng cộng có ba chậu hoa lan quý nhất, lão già Lê Chuẩn kia đã chăm chết một chậu, ta lại nuôi sống hai chậu, cho nên quốc quân mới cất nhắc ta tới thư phong phòng hầu hạ.
Ta rõ ràng là thái giám rất được sủng ái, làm sao lại giết chết ngay bây giờ?
Nhưng bốn tên võ sĩ đã tiến lên, kéo gã ra ngoài.
Tiểu thái giám cất cao giọng:
- Bệ hạ, bệ hạ, rõ ràng phạm sai lầm chính là Thẩm Lãng, hắn mới vừa rồi còn sờ ngực công chúa Ninh Diễm!
Nghe những lời này, tóc Thẩm Lãng gần như dựng thẳng lên.
Mẹ kiếp, cái thứ đê tiện nhà ngươi trước khi chết còn muốn cắn ta một cái.
Quốc quân ánh mắt như điện, hướng hai tay Thẩm Lãng trông lại một cái.
Lúc này Thẩm Lãng cảm giác được tay của mình dường như sắp bị chặt xuống.
- Bệ hạ, nô tài có công chăm sóc hoa lan của bệ hạ, tại sao giết nô tài? Dựa vào cái gì giết nô tài kia chứ? - Thái giám nhỏ nhoi thét to.
Quốc quân tức khắc nhướng mày.
Lê Chuẩn tiến lên, móc ra một đồ vật tống vào mồm cái tên hoạn quan nhỏ nhoi này.
Tức khắc, tất cả tiếng thét chói tai đều bị ngăn chặn.
Kéo lê ra ngoài sân, thái giám già Lê Chuẩn nói:
- Nhóc con, ngươi mới vừa đến bệ hạ thư phòng hầu hạ không lâu sau, liền dám ra bên ngoài trộm mấy thứ, hoàn toàn là tự tìm đường chết, phạt trượng ba mươi, trượng cuối cùng đánh chết
- Dạ!
Bốn gã võ sĩ đáp lời.
Tiếp đó trực tiếp lột xuống quần của tên hoạn quan nhỏ nhoi kia.
Gậy gỗ thô to, đập xuống liên tục.
- ...
Cái tên thái giám nhỏ đang bị đè dưới đất phát sinh một tiếng hét thảm thiết từ cổ họng.
Đây cũng không phải là đau nhức kịch liệt.
Đây là sự hủy diệt gây nên sợ hãi.
Chỉ một trượng tiếp nữa, liền trực tiếp đánh gãy nát xương đùi.
- Bốp, bốp, bốp, bốp...
Kế tiếp, hai tên võ sĩ thay phiên dùng gậy gỗ đập xuống.
Đây căn bản cũng không phải là cphạt trượng gì, mà là giết người tàn nhẫn nhất.
Gậy đầu tiên làm gãy xương đùi xong xuôi, kế tiếp nện ở trên bắp chân, trên đầu gối, trên đùi, trên mông.
Mỗi một trượng, đều đánh xương cốt nát bấy.
Tầm hai mươi chín trượng sau đó.
Tên hoạn quan nhỏ nhoi này toàn bộ nửa người dưới, trực tiếp bị đập dẹp dính trên mặt đất.
Lúc này nổi thống khổ của gã đã hoàn toàn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Nhưng hết lần này tới lần khác còn sống, hơn nữa còn tỉnh táo mới chết.
Lúc này gã cũng chỉ muốn lập tức chết đi, tuyệt đối chẳng muốn sống nữa.
Một trượng cuối cùng.
- Bốp!
Trực tiếp nện ở sau gáy.
Trong nháy mắt mất mạng!
...
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chọn thái giám điều kiện rất đơn giản.
Trung thành, thông minh.
Muốn thời thời khắc khắc đồng lòng với ông ta.
Biết nói cái gì được, cái gì không thể nói. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Tên hoạn quan nhỏ nhoi này quả thật có bản lĩnh, những chậu lan quý hiếm kia người khác đều chăm không được, duy chỉ có gã có thể trồng tốt.
Cho nên lúc này mới trở nên nổi bật, tới thư phòng quốc quân hầu hạ, ở điện Nhân Từ coi như là một thủ lĩnh nho nhỏ.
Hắn doạ dẫm quan viên vàng bạc, quốc quân chỉ làm như không nhìn thấy, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hắn trộm mấy thứ trong cung ra bên ngoài bán, đây đã là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Hết lần này tới lần khác tên tiểu súc sinh này còn là truyền tin tức cho Thái tử.
Mà nay ngày, tên tiểu súc sinh này hoàn toàn không biết tâm ý quốc quân, vẫn cứ gây xích mích ly gián muốn giết chết Thẩm Lãng như vậy.
Ngươi lẽ nào không có nhìn ra Thẩm Lãng đối phó gia tộc họ Tô, quốc quân rõ ràng vui mừng hay sao?
Thậm chí Thẩm Lãng dùng âm mưu đốt cháy Thánh miếu, người được lợi lớn nhất cũng là quốc quân à?
Nước Nam Ẩu đang đại chiến bừng bừng khí thế, đại quân tộc Sa Man liên tục không ngừng bổ sung vào chiến cuộc.
Khương quốc mượn cơ hội doạ dẫm Việt quốc chiếm lấy con số khổng lồ tiền tài vật tư, quốc quân dây dưa không muốn cho, nhưng ngươi nếu thật sự một chút cũng không cho, vua Khương sẽ tức giận, muốn mượn cơ hội sinh loạn.
Mà sứ đoàn người nước Khương đốt cháy Thánh miếu, vừa lúc để quốc quân có lý do không cho số tiền này.
Hầu tước Tô Nan, đây là nhà của ngươi xông họa, vua Khương đe doạ cũng do ngươi đến chịu trách nhiệm đi đi, gia tộc họ Tô các ngươi thay quả nhân ra số tiền này tài đi.
Còn Thánh miếu, đốt thì đốt đi.
Đốt là Khổng Khâu (*), còn với Ninh Nguyên Hiến ta đây có chuyện gì nào? Huống chi có phải là tổ tiên của ta đâu nào.
(*) Khổng Phu Tử hoặc Khổng Tử là danh hiệu tôn kính của hậu thế cho Khổng Khâu hay Khổng Khưu
Nơi này là kinh đô, đốt cháy Thánh miếu thế này là chuyện rất lớn, Thẩm Lãng dựa vào cái gì dám làm?
Còn không phải là bởi vì phù hợp lợi ích quốc quân hay sao.
Chỉ bất quá hắn cả gan làm loạn, không có được quốc quân đồng ý, liền kéo ông ta vào chung một chiến tuyến, liên thủ cắt thịt lấy máu họ Tô.
Bằng không lúc quất roi Thẩm Lãng từ đâu tới nhuyễn giáp hộ thân hả?
Hết lần này tới lần khác tên hoạn quan nhỏ nhoi này nhìn không thấu, nhiều lần gây xích mích cùng quốc quân đối nghịch.
Cho nên, chỉ có thể bị chết thảm như vậy.
Chỉ bất quá cái câu nói của gã trước khi chết ngược lại cho Thẩm Lãng lọt hố một cái.
Thẩm Lãng?
Ngươi thật to gan, đàn ông có vợ, cũng dám khinh bạc con gái của ta?
Quốc quân đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Thẩm Lãng nắm.
Lãng gia tóc gáy dựng lên, hắn rõ ràng cảm thấy một chút nguy hiểm.
Ninh Diễm nói:
- Phụ vương, Thẩm Lãng không có sờ con, hắn chẳng qua là vỗ vào ngực của con đó.
Thẩm Lãng không nói gì, ngươi nhanh chóng im đi, đừng giải thích bừa bãi nữa.
Tiếp tục, công chúa Ninh Diễm giống như nhớ tới chuyện gì, nàng nói:
- Đúng rồi phụ vương, tối hôm qua Thẩm Lãng chữa hết bệnh cho con, con đồng ý báo đáp hắn, hắn nói muốn muốn làm quan, thất phẩm bát phẩm không có vấn đề. Thế nhưng phải có quyền lực, cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, cũng không cần mỗi ngày đi nha môn làm việc, tóm lại ngay cả có quyền lực không nghĩa vụ.
Thẩm Lãng trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Đ* chết ngươi, cái đồ ngu ngực to không não này, không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung.
Đồng đội như cọp cái, dùng thì quả nhiên tốt thật.
Nhưng có chút thời điểm, khi dùng sẽ dẫn đến bị hố hàng.
Quốc quân đối với đứa con gái ngu xuẩn mình sinh ra như thế cũng vô cùng bất đắc dĩ, ông phất tay nói:
- Con đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi!
- Dạ! - Ninh Diễm đáp:
- Thẩm Lãng, nếu như có chuyện gì ngươi đang ở bên trong kêu một tiếng, ta lập tức liền vọt vào. Ngươi yên tâm ở trong kinh đô, sẽ không có chuyện ta không làm được.
Ngươi mau đi ra ngoài đi, Mông To, ta đều sắp bị ngươi hố chết rồi đó.
...
Thẩm Lãng đang muốn mở miệng nhận sai.
- Đừng mở miệng, đừng giải thích... - Quốc quân nói:
- Còn làm nữa, tay ngươi cũng đừng hòng.
- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.
Quốc quân nói:
- Thẩm Lãng, ngươi là một người thông minh, kẻ tinh trí, không dễ dàng!
Thẩm Lãng hận không thể đem đầu cúi đến đũng quần đi.
Lời này đặc biệt uy hiếp nghiêm trọng.
Lúc quốc quân mắng chửi người khác không đáng sợ.
Thậm chí ông ta luôn miệng nói lẽ nào ta giết không được ngươi sao? Cũng không cần sợ hãi.
Thế nhưng lúc ông ta bình tĩnh nói chuyện, ngươi sẽ phải sợ.
Ý kiến lời này chính là, Thẩm Lãng à, kẻ tinh trí như ngươi vậy, ta cũng khá yêu quý, thế nhưng ngươi không nên quá siêng tìm đường chết.
Vậy đại khái chính là Tào Tháo cảm giác nhìn Dương Tu.
Yêu kỳ tài, thế nhưng không thích tính cách bên ngoài.
Vài lần nhẫn nại, Tào Tháo vẫn là giết Dương Tu.
Đương nhiên, Thẩm Lãng so với Dương Tu thông minh hơn nhiều lắm, hắn sẽ không đi chân chính đi khiêu khích ranh giới cuối cùng của quốc quân.
Hơn nữa thời thời khắc khắc hướng quốc quân tỏ ý, ta có tác dụng lớn.
Còn Thẩm Lãng đi thả dê công chúa Ninh Diễm.
Ở cái nhìn của quốc quần, Ninh Diễm cuối cùng hai mươi bốn tuổi, hơn nữa đã người đã có chồng, hơn nữa còn tự phong quả phụ, danh tiếng đã sớm hủy hết cả.
Vò đã mẻ không sợ rơi đi.
Mặc dù ông biết, bản thân công chúa Ninh Diễm là vô cùng thuần khiết.
Thế nhưng thuần khiết ngu xuẩn... Không đề cập tới cũng được.
Đương nhiên nếu Thẩm Lãng dám thật sự ngủ với Ninh Diễm, vậy quốc quân tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Đến lúc đó liền chớ có trách dao nhỏ của ta quá sắc bén.
...
Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng quốc quân đối mặt không nói gì.
Quốc quân tức khắc nghĩ tới Tô Nan, người này quỳ được càng đẹp mắt, hoàn toàn không có xương như thể hận không thể thời thời khắc khắc đều quỳ rạp trên mặt đất liếm đế giày của ông ta.
Nhưng cái con cáo già này cùng Ninh Nguyên Hiến đánh cờ lần này đến lần khác.
Hơn nữa nhiều lần, còn đều im hơi lặng tiếng chiếm tiện nghi.
Cái ngai vàng này ngồi không tốt.
Thái tử cùng Ninh Kỳ đều khẩn cấp muốn thượng vị, bọn họ có thể khống chế những thứ thần tử cáo già này à?
Nếu như những triều thần này đều thành thật như Kim Trác thì thật sự tốt rồi.
Mà cái tên Thẩm Lãng trước mắt này, điệu bộ khỏi bàn lanh lợi đến cỡ nào, khiêm tốn ra làm sao.
Nhưng... Lại là một con cáo nhỏ.
Rất gian xảo.
- Ngươi biết trên triều đình xảy ra chuyện gì à? - Quốc quân mang theo giọng điệu khảo sát.
Ông ta xem như là lần đầu tiên có hứng thú với tài năng củaThẩm Lãng.
- Thái tử cùng Tam vương tử, đều nguyện ý vì bệ hạ làm con dao nhỏ, tố cáo Hầu tước Tô Nan. - Thẩm Lãng nói.
- Ừ. - Quốc quân trong lòng có chút thất vọng.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng Hầu tước Tô Nan cáo già, nhất định sẽ đứng ra đầu tiên, dùng chiến thuật lấy lui làm tiến đến mức tận cùng, chủ động nhận toàn bộ tội danh, sai lầm thuộc về ông ta cũng nhận, sai lầm không thuộc về ông ta cũng nhận cả luôn, hơn nữa còn sẽ xin hài cốt, chủ động từ quan.
Mắt của quốc quân hơi sáng lớn, tiếp đó ngồi xuống.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Tô Nan người này nhìn như mềm mại không xương, với quốc quân không hề có cốt khí, kì thực dứt khoát quyết đoán, ông ta chủ động đưa ra giết chết đốt cháy Thánh miếu mười mấy sứ đoàn Khương quốc. Không chỉ có như thế, ông ta thực hiện lời hứa ý gánh chịu trách nhiệm, tiêu trừ phẫn nộ vua Khương. Họ Tô sẵn lòng trả một cái giá thật là lớn trấn an Khương quốc, khiến cho vua Khương không làm loạn, không cướp bóc, không đi chiến trường nước Nam Ẩu quấy rối.
Trong lòng quốc quân đã vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng ông ta ra một cái điều kiện, để thảo dân đi sứ Khương quốc, muốn mượn tay vua Khương giết thảo dân!
Quốc quân tiếp tục uống trà giải khuây, mắt lim dim, che giấu ánh mắt ngỡ ngàng của chính mình.
Tài hoa của người này, quả nhiên để cho người ta khiếp sợ.
Toàn bộ triều hội, hắn không có liếc mắt nhìn, cũng không có nghe một câu nói.
Thế nhưng lại sai lầm không chút nào, hoàn toàn như tận mắt chứng kiến.
Đây không phải là suy đoán, mà là phân tích.
Lợi hại thật!
Quốc quân nói:
- Hầu tước Tô Nan đưa điều kiện ra, ngươi sẵn lòng đi không?
Thẩm Lãng nói:
- Học trò sẵn lòng đi sứ Khương quốc!
Quốc quân thậm chí cảm thấy, Thẩm Lãng giống như luôn luôn đang đợi một câu nói này.
Thậm chí lúc chưa có đốt cháy Thánh miếu, cũng đã vạch kế hoạch đến bước này, cũng đã nghĩ đến kết quả này.
Quốc quân nói:
- Vậy mười mấy sứ thần Khương quốc đốt cháy Thánh miếu, toàn bộ muốn xử phạt theo pháp luật mức cao nhất, chém đầu răn chúng, cho người trong thiên hạ một cái công đạo. Mà nếu ngươi đi sứ Khương quốc, là phải mang theo mười mấy cái đầu này đi đấy.
Thẩm Lãng đáp:
- Thần biết.
Ngươi không biết xấu hổ gì thế, lại tự xưng vi thần?
Ngươi đây là hướng quả nhân muốn chức quan.
Cũng không thể chỉ lấy một tấm thân không có công danh gì đi sứ Khương quốc nhất định phải có chức vụ.
Quốc quân nói:
- Không chỉ có như thế, còn phải cho vua Khương viết thư thỉnh tội, còn phải cho hắn ta ở ngay trong Khương quốc xây dựng Thánh miếu.
Hả?
Còn có điều này?
Vậy thì thật là khó như lên trời!
Người Khương quốc tín ngưỡng thiên thần, trong cả nước chỉ có Thần miếu Tuyết Sơn, không tha cho bất kỳ chùa miếu nào khác.