Chương 394: Lãng gia tài hoa thuyết phục quốc quân! Đại Ngốc đến (2)
Sở dĩ là Thần miếu Tuyết Sơn, bởi vì ở trên đỉnh núi cao nhất, khoảng cách gần với thiên thần.
Ngươi muốn để vua Khương ở trong Khương quốc xây Thánh miếu?
Khó như lên trời!
Thẩm Lãng suy nghĩ một lúc lâu gật đầu đáp:
- Được!
Quốc quân vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này... Ngươi cũng đồng ý sao?
Rõ ràng là chuyện không có khả năng hoàn thành.
Bất luận kẻ nào mang theo mười mấy cái đầu người nước Khương đi sứ sang bên đó cũng chỉ có một kết quả, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà Thẩm Lãng đi.
Cũng chỉ sẽ chết thảm hại hơn nữa, tuyệt đối lột da rút gân, bị nấu thịt ăn rõ ràng.
Bởi vì ai cũng biết, vua Khương cùng gia tộc họ Tô quan hệ mật thiết thế nào.
Nhưng mà, hắn vẫn đáp ứng.
Quốc quân nói:
- Thẩm Lãng, quốc sự không phải trò đùa.
Thẩm Lãng nói:
- Thần vô cùng chăm chú, nguyện lập quân lệnh trạng.
Lập cái gì quân lệnh trạng?
Nếu như ngươi không thành công, ở trong nước Khươngđã bị bằm thây vạn đoạn, còn chưa tới phiên Ninh Nguyên Hiến ta đây giết ngươi.
Quốc quân nói:
- Nói cho quả nhân, vì sao ngươi khẩn cấp đi sứ Khương quốc như thế?
Thẩm Lãng nói:
- Vì giết chết họ Tô!
Lại tới câu này.
Muốn giết chết họ Tô, Khương quốc là tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Cộng thêm chạy qua chạy lại, trong một tháng, thần là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng những có thể dẹp loạn thịnh nộ vua Khương, khiến cho ông ta không vượt biên tác loạn, để vua Khương viết xuống thư nhận tội, hơn nữa ở Khương quốc xây dựng Thánh miếu!
Quốc quân càng thêm không thể tin, đây hoàn toàn khó như lên trời.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng thần có một yêu cầu nho nhỏ.
Quốc quân nói:
- Sắc phong nhạc phụ ngươi là Huyền Vũ Hầu, không phải Nộ Triều Hầu, danh chính ngôn thuận sắc phong thành Nộ Triều cho gia tộc họ Kim các ngươi đúng không?
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ!
Quốc quân nói:
- Ngươi quả thực muốn đi sao?
Đây là cửu tử nhất sinh.
Thẩm Lãng nói:
- Là bệ hạ, là Việt quốc, thần nguyện tan nát, đến chết mới thôi.
Cái rắm! Quỷ mới tin nổi nhà ngươi.
Đừng nói cửu tử nhất sinh, chính là tam tử thất sinh, Thẩm Lãng cũng không muốn đi mạo hiểm.
Chuyện này cũng không phải sống chết tồn vong.
Không có an toàn tuyệt đối, không có chắc chắn tuyệt đối, Thẩm Lãng căn bản cũng sẽ không đi.
Quốc quân nhắm mắt lại.
Thẩm Lãng nói:
- Thần sẽ viết thơ cho nhạc phụ đại nhân, là thần chủ động yêu cầu đi sứ Khương quốc, bệ hạ không có bất kỳ thúc ép nào cả. Dù cho thần chết ở Khương quốc, gia tộc họ Kim cũng chỉ sẽ thù hận họ Tô, tuyệt đối không...
Lời kế tiếp không thể nói.
Lời kiểu như ghi hận quốc quân, ngươi có thể nói ra tới sao?
Không thể!
Quốc quân thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng, chuyện này ngươi nếu thật có thể đại công cáo thành! Chuyện tình sắc phong Huyền Vũ Hầu không cần phải nói, sau khi trở về ta cũng chắc chắn trọng dụng ngươi!
Ta hứa!
Vậy chờ ta trở lại muốn quan thời điểm, ngươi nhưng nghìn vạn lần phải nhớ kỹ hôm nay hứa hẹn hả?
Thẩm Lãng với chức vị không có bất kỳ hứng thú gì.
Mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chính là, giết chết họ Tô toàn tộc.
Cho nên, đến lúc đó hắn liền cần một chức quan.
Quốc quân gật đầu, phất tay một cái nói:
- Ngươi đi đi!
Thẩm Lãng khom mình hành lễ rời đi.
Vốn nên là quỳ xuống, hắn ngay cả chuyện nàyđều mượn cơ hội tiết kiệm.
Quốc quân cũng chỉ làm như không phát hiện.
Lúc này, bước đầu tiên diệt gia tộc họ Tô đã chính thức hoàn thành!
Bước thứ hai, lập tức mở ra!
Bước thứ ba cũng phải bắt đầu vạch kế hoạch.
Tô Nan người này, hết sức lợi hại.
Vài lần cùng quốc quân đánh cờ, đều chiếm thượng phong.
Ở mặt âm mưu, độc ác, tỉ mỉ, diễn xuất, ông ta so với Trương Xung còn lợi hại hơn.
Lúc quyết đấu chính diện, người này có thể nói là không hề có kẽ hở.
Thế nhưng có một chuyện ông ta không bằng Trương Xung, đó là nhìn xa trông rộng!
Trương Xung một lòng chỉ vì lý tưởng chính trị của mình, chẳng tham lam ích kỷ, cho nên quan điểm có thể thấy cực xa.
Mà Hầu tước Tô Nan tham quyền ích kỷ, cho nên chiến lược kém xa Trương Xung.
Đây không phải là trí tuệ thông minh quyết định, mà là tính cách con người quyết định.
Sau khi đi ra cửa, Thẩm Lãng trở về la liếm:
- Bệ hạ, có thể xin ngài một việc hay không?
Quốc quân nói:
- Thả ra Kim Mộc Thông có đúng không? Đã phái người đi.
Thẩm Lãng nói:
- Dù không đúng tiêu chuẩn nhưng xin ngài có thể giao cho thần được không? Tốt nhất cho thần một ý chỉ?
Quốc quân nói:
- Chuyện mất mặt như vậy, còn muốn để ta hạ chỉ sao? Lê Chuẩn, ngươi cùng Thẩm Lãng đi một chuyến.
...
- Lê công công chờ một chút, ta về nhà rửa mặt chải đầu một cái, cuối cùng toàn thân này lộn xộn cả rồi.
Bên ngoài cổng nhà, Thẩm Lãng cười nói.
Lê Chuẩn ngồi ở bên trong cỗ kiệu, cười tủm tỉm nói:
- Không sao, chúng ta ở trong kiệu chờ ngươi.
Thẩm Lãng về đến nhà!
Băng lẳng lơ còn chưa có đi ngủ, vẫn ở trên ghế trong phòng khách, đầu gục xuống.
May là than không khói đốt ấm trong phòng khách, hơn nữa nha đầu kia trên người cũng khoác một tầng chăn lông ngỗng, bằng không sẽ tê cóng.
Thẩm Lãng có chút yêu thương.
Cái này cũng đã gần đến trưa rồi, tiểu nha đầu này quả thực là từ đêm qua nhịn đến bây giờ.
Thẩm Lãng đang muốn ôm nàng đi về phòng ngủ.
Kết quả nha đầu kia vừa nghe đến tiếng bước chân Thẩm Lãng, chợt giật mình tỉnh giấc.
- Cô gia, ngài đã về rồi!
Tiếp đó, vui mừng phấn khởi tiến lên đón.
Lúc này, Thẩm Lãng trong lòng mềm nhũn.
Hắn bỗng nhiên có chút hiểu rõ tâm tình nha đầu này.
Đối với người khác mà nói, còn có gia tộc, còn có sự nghiệp.
Mà đối với tiểu Băng mà nói, Thẩm Lãng lúc này có thể chính là toàn bộ của nàng, dù cho nàng chỉ là một thị thiếp.
Tất cả những suy nghĩ của nàng có thể chính là được Thẩm Lãng nuông chiều, tiếp đó sinh hạ mấy đứa bé, hạnh phúc vui vẻ vượt qua cả đời này.
- Làm sao còn chưa đi ngủ, ngươi còn mang thai mà? Không thể thức đêm. - Thẩm Lãng nói.
Tiểu Băng nói:
- Hôm qua người ta đang muốn hầu hạ ngài, nửa đường xảy ra chuyện ngài liền đi, nô nô vẫn chờ ngài trở về, để ngài nhìn một chút bản lĩnh của nô nô đó, cô gia chúng ta vào phòng đi, nô nô hầu hạ ngài, sẽ cho ngài tận mắt chứng kiến bản lãnh của nô nô!
Thẩm Lãng kinh ngạc sững sờ!
Tiếp tục, tiểu Băng hăng hái bừng bừng đi rửa ráy, đánh răng, uống Mân Côi Hoa Lộ (sương hoa hồng) để cho miệng thật thơm tho.
Tiếp đó, càng thêm hăng hái bừng bừng lôi kéo Thẩm Lãng vào phòng.
Thẩm Lãng không nói gì.
Ông trời của ta!
Thế giới này thật không có lấy sai biệt hiệu.
Băng nhi ngươi cũng quá chuyên nghiệp, ngươi đây là làm một hàng yêu một hàng.
Nha đầu, cô gia tin tưởng ngươi thân mang tuyệt kỹ.
Thế nhưng ngày hôm nay thực sự không được.
Hôm qua cô gia ở bên ngoài cùng với người khác đấu một đêm, đã tâm lực tiều tụy, thật không có tinh lực.
Cho nên ngày hôm nay coi như xong đi, then chốt cô gia còn có việc đó? Còn muốn đi huyện nha Vạn Niên đón tên mập về nhà, thuận tiện hại người thì sao?
Mười năm phút đồng hồ ta mà!
Thẩm Lãng kêu lên.
Băng nhi, ngươi rõ ràng thiên phú dị bẩm.
Bằng không làm lại.
Để cho cái ông Lê Chuẩn già nua bị thiến kia chờ thêm lát nữa.
Nhóc mập, đừng vội, tỷ phu đây sẽ đến cứu đệ.
...
Bên trong nhà tù huyện nha Vạn Niên!
Vương Khải Khoa đặc biệt tức giận!
Gã phẩm cấp quá thấp, còn chưa có tư cách vào triều, thế nhưng chuyện đã xảy ra gã đã sớm biết, hơn nữa cũng lên một phần tấu chương.
Trời đánh người nước Khương, ngươi sớm không đốt Thánh miếu, chậm không ít Thánh miếu.
Hết lần này tới lần khác vào lúc này đốt?
Vậy án tử của Kim Mộc Thông bên này phải làm sao hả?
Nhưng mà rất nhanh gã liền được chỉ thị.
Mau chóng định tội cho Kim Mộc Thông.
Chuyện Thánh miếu bị đốt, tối đa cũng xôn xao mười ngày.
Thế nhân cũng là dễ quên, chuyện lớn hơn nữa vượt qua mười ngày đã không tầm thường.
Mười ngày sau, việc Thánh miếu bị đốt sẽ nguội đi.
Liền thổi bùng lên câu chuyện Kim Mộc Thông cường bạo gái nhà lành.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người tiếp tục tố cáo gia tộc họ Kim, văn võ bá quan tiếp tục bao vây tấn công Bá tước Huyền Vũ.
Cái gì?
Ngươi nói đủ loại quan lại cùng Kim Trác không thù không oán, tại sao muốn bao vây tấn công gã?
Ta van ngươi, ông ta sắp phong hầu.
Thấy người khác phong hầu, ngươi chẳng lẽ không ghen ghét à?
Toàn bộ Việt quốc bao nhiêu Hầu tước hả?
Hai thôi!
Kim Trác nhà ngươi có tài đức gì có thể trở thành người thứ ba?
Sự việc hại người không lợi mình có đôi khi cũng đặc biệt muốn làm cho to.
Thấy người khác không may, trong lòng ta liền thư thản.
Sau khi được mệnh lệnh mới, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa hân hoan.
Tiếp đó, nhanh đi thẩm vấn Kim Mộc Thông.
Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành thiết án.
Thẩm Lãng đêm qua đổi trắng thay đen, chiếm cứ chủ động.
Vậy nghĩ biện pháp để Kim Mộc Thông nhận tội, ký tên đồng ý.
Khi tất yếu có thể tra tấn!
Đương nhiên, không thể lưu lại bất luận cái hình phạt vết thương gì, nhưng lại rất đau khổ.
Loại hình phạt này có rất nhiều.
Cam đoan để cho ngươi đau đớn được hoài nghi nhân sinh, ý chí người thường căn bản không cách nào chống đỡ được.
Thế nhưng, lại có sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng mà huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cũng thoáng có chút bất an.
Đây dù sao cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, thực sự phải tra tấn à?
Lẽ nào đấu tranh đã tăng lên đến nước này à?
Dĩ nhiên!
Hôm nay Thẩm Lãng rõ ràng gài bẫy gia tộc họ Tô, vô căn cứ chế tạo một nguy cơ khổng lồ cho họ Tô.
Họ Tô đương nhiên muốn trả thù.
Thẩm Lãng quá gian xảo, vậy trả thù ở trên người Kim Mộc Thông.
Kim Mộc Thông múp míp ngu xuẩn, vừa nhìn liền không có bản lãnh gì, lực ý chí chắc chắn không mạnh, chỉ cần thoáng tra tấn một chút thôi, gã liền không chịu nổi, sẽ nhận tội.
Vào buổi trưa.
Vương Khải Khoa nhớ lại mùi vị của vợ Dư Phóng Chu, không khỏi tâm tình ngứa ngáy.
Thế là, lại một lần nữa thử tài nấu nướng của ả.
Quả thực được mùi vị.
Tầm sáu phút sau.
Vương Khải Khoa đại nhân cảm giác được mình cũng muốn co quắp.
Đây là lần đầu tiên trả bài.
Trần thị mở đôi mắt xinh đẹp như tơ nói:
- Trời ạ? Đại nhân thật lợi hại, người ta thực sự muốn chết rồi vậy.
Tiếp tục, Trần thị nói:
- Đại nhân, ngài lúc nào thả nô nô về nhà hả? Còn có Kim Mộc Thông lúc nào xử vậy!
Ả đương nhiên không biết kinh đô cục diện xảy ra kịch biến.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa hỏi:
- Trần nương tử, ngươi và Kim Mộc Thông từng có tiếp xúc, ngươi cảm thấy cái cực hình gì có thể làm cho hắn mở miệng nhận tội, nhưng là vừa không để lại bất kỳ vết thương nào?
Trần thị trợn tròn mắt, hưng phấn nói:
- Bây giờ đã đầu xuân, trong ruộng có đỉa, đi bắt một chén đĩa sang đây, đút mấy trăm con đỉa vào Kim Mộc Thông trong miệng, một khi đã vào bụng hắn rồi, không tin hắn không nhận tội cung.
Huyện lệnh Vạn Niên run lên, con ả này lại ác độc như vậy?
- Đây là sẽ chết người.
Trần thị nói:
- Sẽ không, khi Kim Mộc Thông đau muốn chết, vội vàng cho hắn uống nước muối, là có thể để làm hòa tan toàn bộ đỉa. Loại khốc hình này tàn nhẫn nhất, cái tên phế vật Kim Mộc Thông này nhất định sẽ cung khai. Nô nô từ trong sách xem ra, nhất định dùng được!
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Được, cứ làm như vậy!
Nhưng mà vào lúc này, tâm phúc ở phía ngoài nói:
- Vương đại nhân không xong, Thẩm Lãng mang theo võ sĩ xung phong ào ạt vào huyện nha, muốn cướp đi Kim Mộc Thông.
...
Bên ngoài kinh đô!
Một người đàn ông đô con cao hơn hai mét, cõng một cây côn sắt nặng nề, đứng ở bên ngoài cổng Huyền Vũ.
Đại Ngốc đến!
Đây... Đây là kinh đô?
Nhà của Nhị Ngốc ở chỗ nào?
Lúc này, một bóng dáng diễm tuyệt nhân gian cưỡi tuấn mã vọt ra.
Đám người xung quanh không khỏi đều nhượng bộ.
Chỉ có Đại Ngốc vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.
Công chúa cọp cái Ninh Diễm gặp việc này, cũng không giảm lại tốc độ ngựa, phi thẳng đến Đại Ngốc xung phong đụng tới.
- Tên ngốc to con, chó ngoan đừng có sủa, ngươi cút ngay cho ta, bằng không tông chết ngươi!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, cuối cùng ở mười một giờ lúc trước hoàn thành! Ta tiếp tục thức đêm viết chương ba, vẫn sẽ rất chậm, mọi người sáng sớm ngày mai lại nhìn. Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, ta xin mọi người đó!