Chương 396: Cách giết người tàn nhẫn nhất của Thẩm Lãng! Đại Ngốc quá ngầu (2) Kim Mộc Thông rất nhanh sẽ muốn cung khai, đến lúc đó chính là bằng chứng như núi, dù ngươi có xảo quyệt đến đâu cũng lật không được án. Ở dưới quyết sách anh minh của quốc quân, vụ lộn xộn nơi Thánh miếu sẽ dẹp loạn thật nhanh, đến lúc đó thiên hạ thần dân vẫn sẽ đối với gia tộc họ Kim các ngươi ngàn người lên án, ngươi cho là chuyện chỉ đơn giản như vậy kết thúc à? Nằm mơ!
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi đến tột cùng không thả người sao?
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Không thả!
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Vương Khải Khoa lớn mật, ta đây là phụng ý chỉ của quốc quân tới thả ra Kim Mộc Thông, ngươi dám ngăn cản?
Vương Khải Khoa nói:
- Ý chỉ của quốc quân? Lấy ra đi?
Thẩm Lãng khí thế như yếu hẳn đi, giống như cứng họng không trả lời được vậy:
- Không có ý chỉ, thế nhưng ý kiến của quốc quân ta rõ, ngài muốn thả Kim Mộc Thông ngay lập tức.
- Ha ha ha ha... - Vương Khải Khoa cất tiếng cười to:
- Thẩm Lãng, ngươi thật to gan, dám vọng tự phỏng đoán tâm ý của bệ hạ. Ngươi thật đúng là sống không nhịn được, ngươi muốn cứu người à? Ngươi có gan thì cướp ngục đi!
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Vương Khải Khoa, Kim Mộc Thông vô tội, hơn nữa vợ chồng Dư Phóng Chu phạm vào tội lớn ngập trời, ngươi không nên cố đánh lận con đen nữa.
Vương Khải Khoa rõ ràng cảm thấy buồn cười.
Vợ chồng Dư Phóng Chu phạm tội lớn ngập trời?
Chỉ bằng một tiểu thương nhân cũng xứng cái từ tội lớn ngập trời này?
Rõ ràng buồn cười!
Vương Khải Khoa khuôn mặt băng hàn nói:
- Thẩm Lãng, thả người là không thể nào, ta nói thêm câu nữa, có lá gan ngươi cướp ngục đi!
Thẩm Lãng giống như đang vùng vẫy phân vân, tiếp đó chợt cắn răng nói:
- Bay đâu, theo ta vọt vào, cứu thế tử Kim Mộc Thông ra!
Theo hắn ra lệnh một tiếng.
Sau lưng mấy chục tên võ sĩ chợt rút đao ra kiếm, hướng bên trong vọt vào.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa mừng rỡ.
Động thủ, Thẩm Lãng cuối cùng động thủ.
Dưới chân quốc quân, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng dám dẫn võ sĩ gia tộc đánh vào quan phủ, tương đương mưu phản a!
Lần này trên trời dưới đất, người nào cũng không thể nào cứu được ngươi!
Bọn ngươi chết đi!
Tiếp đó, Vương Khải Khoa lớn tiếng hạ lệnh quát:
- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!
Nha dịch đương nhiên là đỡ không được võ sĩ tinh nhuệ, dù cho nhân số nhiều gấp đôi.
Mà Vương Khải Khoa cũng chỉ là giả vờ chống đối.
Nhất định phải để cho Thẩm Lãng đập vào quan phủ, cướp ngục hoàn toàn biến thành sự thực.
Chỉ một lát sau sau đó, trên trăm tên nha dịch liền bị đánh ngã lăn quay.
Thẩm Lãng mấy chục tên võ sĩ dễ dàng đất vọt vào huyện nha Vạn Niên.
Việc này thành!
Vương Khải Khoa hân hoan.
Thẩm Lãng chết chắc rồi, chết chắc rồi!
Tiếp đó gã ra sức hô toáng lên:
- Bay đâu, bay đâu, đi sở Thiên Hộ, đi Binh Mã Ti, đi Xu Mật Viện, Thẩm Lãng tạo phản! Phủ Bá Tước Huyền Vũ tạo phản!
Gã hưng phấn toàn thân run lên.
Tức khắc, mười mấy người võ sĩ cưỡi khoái mã, đi báo tin nơi nơi.
Mà đại thái giám Lê Chuẩn ngồi ở trong kiệu, được đưa vào huyện nha Vạn Niên.
Ông cơ hồ là bụm mặt nhìn tất cả chuyện này.
Thật không có giới hạn, thật không có ranh giới.
Thẩm Lãng nhà ngươi dầu gì cũng là người cùng quốc quân chuyện trò vui vẻ, vậy mà xuống dưới làm việc lại chẳng có ranh giới cuối cùng.
Còn có huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa.
Tin tức của ngươi đến muộn mất rồi, ngươi biết Thẩm Lãng đêm qua làm cái gì không?
Ngươi biết sáng sớm hôm nay Thẩm Lãng làm cái gì không?
Nếu như ngươi biết, nhất định sẽ hù dọa đái trong quần.
Đáng tiếc Vương Khải Khoa thực sự không biết, gã chỉ nghe nói sáng sớm hôm nay Thẩm Lãng tại trước vương cung biễu diễn như một thằng hề, kết quả bị đánh ba mươi roi, xém chết.
......
Thẩm Lãng trực tiếp mang theo mấy chục tên võ sĩ, nhảy vào bên trong đại lao huyện nha cứu Kim Mộc Thông ra.
Lúc hắn vọt vào, Kim Mộc Thông vẫn còn ngáy khò khò.
Giật mình tỉnh giấc xong xuôi, gã phát hiện anh rể lại tới cướp ngục, tức khắc gần như sợ vãi đái.
- Tỷ phu, tỷ phu đây là cướp ngục? Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên!
- Đệ sống ở trong tù không có gì, bọn họ không dám giết đệ,nhiều nhất là bịmột chút tội. Nếu như tỷ phu dám cướp ngục đó chính là làm phản.
- Đệ có thể gặp chuyện không may, tỷ phu nhất định không xảy ra chuyện gì. Gia tộc họ Kim có thể không có đệ, nhưng không thể không có tỷ phu!
- Tỷ phu quan tâm đối với đệ thì đệ sẽ nhớ kỹ, có người nhà như tỷ phu vậy đệ đời này đều đáng giá, đệ không đi ra, đệ liền sống ở trong tù, tỷ phu đi nhanh lên, tuyệt đối không nên cướp ngục.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Ai nói thằng nhóc mập ngốc?
Nó rõ ràng rất hiểu chuyện mà!
Thẩm Lãng vung tay lên nói:
- Cứu thế tử đi.
Tiếp đó, Thẩm Thập Tam cùng võ sĩ gia tộc tiến lên, trực tiếp sẽ phải kéo Kim Mộc Thông ra.
- Đệ không đi, đệ không đi!
- Tỷ phu không nên cướp ngục, tỷ phukhông nên cướp ngục!
Tên mập ra sức ôm song sắt, quyết không đi.
Kết quả, rõ ràng bị Thẩm Thập Tam đám người mang đi.
.........
Đến khi đám người Thẩm Lãng lao ra khói nhà ty, tới đi ra bên ngoài sân đã có quân đội đứng đầy chi chít.
Xung quanh một sở Thiên Hộ dốc toàn bộ lực lượng.
Tầm hơn một nghìn người, bao vây cả viện chật như nêm cối, bao vây mấy chục tên võ sĩ của Thẩm Lãng không có một khe hở.
Thẩm Lãng hưng phấn hết sức!
Vương Khải Khoa cuối cùng đã lôi kéo toàn bộ quan viên chung quanh đến một lượt, cuối cùng có một cảnh tượng hoành tráng.
Lúc này, Dư Phóng Chu cùng vợ Trần thị vọt ra, chỉ vào Thẩm Lãng cao giọng nói:
- Huyện lệnh đại nhân, Thẩm Lãng cướp ngục, Thẩm Lãng cướp ngục!
Trần thị đưa ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy vô hạn thù hằn.
Đêm qua chính là tên tiểu bạch kiểm này mang cho ả nhục nhã vô tận.
Mà ánh mắt Dư Phóng Chu hưng phấn đến mức như sắp được ăn thịt người vậy.
Gã là một kẻ mê làm quan, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của cướp ngục.
Huống chi đây là kinh đô, Thẩm Lãng mang theo tư quân phủ Bá Tước Huyền Vũ tới cướp ngục, đây hoàn toàn là làm phản!
Thẩm Lãng chết chắc rồi!
Ha ha ha ha!
Đến bây giờ Dư Phóng Chu cũng không biết vì sao đêm qua nhỏ máu nhận thân sẽ sai lầm, nhưng nhất định là cái tên Thẩm Lãng nghiệt súc này gây nên.
Hôm nay tên súc sinh này cuối cùng phải xui xẻo, trời cao có mắt.
Trên thực tế Dư Phóng Chu cũng đặc biệt kỳ quái, Thẩm Lãng hẳn là vô cùng thông minh, làm sao sẽ làm ra sự việc cướp ngục hả?
Thẩm Lãng đưa mắt sang thứ trong tay bà vợ của Dư Phóng Chu Trần thị nhìn một cái.
Trong tay con ả này đang cầm một cái chén, trong chén chi chít đỉa, có chừng mấy trăm con đang ngọ nguậy, nhìn qua thật ghê tởm.
Thẩm Lãng là kẻ sợ đủ thứ, sợ nhất là những con động vật thân mềm như đám đỉa này.
Tiếp đó, dâng lên chính là vô cùng phẫn nộ.
Thật là một con độc phụ tàn nhẫn, những con đỉa hiển nhiên là cấp cho Kim Mộc Thông.
Đây là muốn vu oan giá hoạ, đây là muốn tra tấn với Kim Mộc Thông, hơn nữa phía ngoài nhìn không ra vết thương.
Đáng sợ hơn là sau khi nuốt những con đỉa này, dù cho rót nước muối giết chết những thứ đỉa này, thế nhưng cũng giết không chết sán lá máu ký sinh bên trong đỉa.
Ở thế giới này, Thẩm Lãng cũng không tìm được thuốc tiêu diệt sán lá máu.
Đến lúc đó ngay cả cái tên thánh thủ phụ khoa như Thẩm Lãng cũng không cứu sống Kim Mộc Thông.
Tên mập ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngươi lại muốn hại chết nó sao?
- Vương đại nhân, ta phụng mệnh lệnh quốc quân đến mang Kim Mộc Thông đi, ngài đây là muốn kháng chỉ à?
- Ha ha ha... - Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Thẩm Lãng đều đến lúc này, ngươi còn dám nói đây là ý chỉ của quốc quân? Thánh chỉ thì sao? Ngươi lấy ra, lấy ra...
Đương nhiên không có thánh chỉ!
Vương Khải Khoa lạnh lùng nói:
- Cái tên ở rể Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ, giả truyền thánh chỉ, phạm vào tội khi quân. Dẫn tư quân gia tộc họ Kim, tiến đánh huyện nha Vạn Niên, cướp ngục cướp người, tương đương mưu phản, bắt lại cho ta! Nếu như cãi lời, giết chết bất luận tội!
- Dạ!
Hơn một nghìn tên lính sở Thiên Hộ Vạn Niên cùng hét lớn.
Tiếp đó, chợt rút đao ra kiếm, giương cung cài tên ngắm bắn Thẩm Lãng chờ mấy chục tên võ sĩ.
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Vương Khải Khoa, ngươi thật sự muốn kháng chỉ à?
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cười gằn nói:
- Động thủ!
Tức khắc, hơn mấy trăm ngàn tên lính vọt tới.
Lúc này, bên trong kiệu đại thái giám Lê Chuẩn tằng hắng một cái.
Bây giờ ta có thể đi ra rồi chứ?
Thẩm Lãng à, cái không khí này của ngươi chắc cũng thích hợp làm nền rồi đó, khi ngươi muốn bẫy người ta thì hỏa hầu cũng gần như vậy.
Ngày hôm nay ta bị đánh, cái mông đều nở hoa rồi, rõ ràng ngồi không yên.
Ông ta chậm rãi từ bên trong kiệu mặt đi ra.
Cất cao giọng nói:
- Quốc quân khẩu dụ, vụ án của Kim Mộc Thông hư hư ảo, lệnh cho huyện lệnh Vạn Niên lập tức thả người vô tội!
- Quốc quân giải thích, thương nhân Dư Phóng Chu mất trí, một mình buôn bán 《 Đông Ly Diễm Sử 》, tru diệt toàn tộc!
Tức khắc, cả người Vương Khải Khoa giống như sét đánh vậy.
Không thể tin nổi mà nhìnLê Chuẩn.
Gã đương nhiên là biết vị đại thái giám này, đại thái giám tâm phúc của quốc quân.
Hoá ra, thật sự có quốc quân khẩu dụ, thật sự có!
Điều này, điều này sao có thể đượ vcậy?
Mà Dư Phóng Chu càng hoàn toàn mất đi toàn bộ phản ứng.
《 Đông Ly Diễm Sử 》, ta lúc nào đã bán quyển sách này hả?
Năm rồi đã bán quyển sách《 Đông Ly Ký 》này, hơn nữa thiếu chút nữa để ta phá sản đến bước đường cùng, nếu như không phải quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》của Kim Mộc Thông này, nhà họ Dư của ta đã hoàn toàn xong đời.
Chính là ta nào có lá gan bán 《 Đông Ly Diễm Sử 》 hả? Ta không muốn sống nữa à?
Ở trong đó cũng đều là cảnh phòng the, hơn nữa viết cũng là hoàng hậu, hoàng thái hậu đế quốc Đại Viêm.
- Đây nhất định là vu oan hãm hại, đây là hãm hại, Vương đại nhân ơi, người hãy đi tra rõ.
Mà bà vợ Trần thị của gã chỉ vào Thẩm Lãng, nói:
- Là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại nhà chúng ta.
Gã hướng Vương Khải Khoa nói:
- Vương đại nhân, nhất định là Thẩm Lãng cầm 《 Đông Ly Diễm Sử 》 bỏ vào hiệu sách nhà chúng ta, nhất định là hắn vu oan hãm hại chúng ta, ngài nên vì ta lấy lại công đạo!
Thẩm Lãng tiến lên, hướng Thẩm Thập Tam nói:
- Đè lại đôi vợ chồng Dư Phóng Chu này.
Thẩm Thập Tam cùng mấy tên võ sĩ tiến lên, chợt đè hai vợ chồng Dư Phóng Chu quỳ trên mặt đất.
Thẩm Lãng cầm lấy chén đỉa nọ:
- Đây là cái gì hả? Nhóc mập rất đáng yêu, nó chắc đầy đủ dinh dưỡng mà.
Trong phút chốc.
Bà vợ của Dư Phóng Chu Trần thị sợ đến hồn phi phách tán.
- Lòng tham không đáy! - Thẩm Lãng nói:
- Kim Mộc Thông à, đệ phải nhớ kỹ, nhìn thấy người đáng thương, có thể thoáng cảm thương, loại chuyện cải biến vận mệnh này không nên làm bừa, hiểu chưa?
Trần thị quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu nói:
- Thẩm công tử, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta sẵn lòng tố giác vạch trần, Dư Phóng Chu bảo ta hãm hại Kim Mộc Thông, là hắn rót tình dược cho Kim Mộc Thông, tiếp đó để ta ép buộc làm bẩn Kim Mộc Thông, cũng là hắn ép ta làm.
- Ta còn muốn vạch trần, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa biết chuyện, hắn cũng là đồng lõa, hắn là hãm hại thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông đồng lõa. Ta muốn cáo trạng, ta muốn cáo trạng, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cường bạo ta, hai lần, tầm hai lần.
Trần thị điên cuồng trả đũa.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Ta đã không chú ý chân tướng, cũng không có ai quan tâm chân tướng, Thập Tam, bóp miệng của ả nào!
Thẩm Thập Tam tiến lên, bóp miệng Trần thị.
Ả cắn răng thật chặt, hoàn toàn gỡ không ra.
Thẩm Thập Tam trực tiếp gỡ rớt khớp hàm của ả
Thẩm Lãng liền cho nửa chén đã còn lại vào trong miệng ả.
- .........
Tự làm tự chịu, cần người ắc có người!
Bên cạnh Dư Phóng Chu toàn thân run rẩy, nhìn Thẩm Lãng run rẩy nói:
- Vô độc bất trượng phu, vô độc bất trượng phu, ta không hối hận, ta không hối hận......
Thẩm Lãng rưới nửa chén đĩa còn lại vào bụng Dư Phóng Chu.
Bên cạnh huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa, tức khắc nằm liệt trên đất, toàn thân run rẩy.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, hừng đông bốn giờ liền viết xong, thật là cao hứng, hu hu hu! Ngày hôm nay ba chương hơn một vạn chín ngàn chữ!
Ca ca tỷ tỷ, các đệ đệ muội muội? Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, tiểu Cao nước mắt đều phải tuôn ra!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đang chạy bài thu hoạch, đã thế sáng khách đến nhà, tối hàng xóm lại bắt loa hát karaoke, không cách nào tập trung mần ăn gì được, huhu