Có người sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao lúc trước quốc quân hạ chỉ giết cả nhà Dư Phóng Chu, lại cho tới bây giờ còn chưa có giết?
Bởi vì lúc đó là hừng đông, mà lúc này mới buổi trưa.
Tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chỉ mới đi tới mấy canh giờ mà thôi.
Loại chuyện nhỏ này lại không cần Hắc Thủy Đài đi làm, trực tiếp một đường khẩu dụ cho Đại Lý tự bắt người, tiếp đó xử phạt mức cao nhất theo pháp luật là tử hình cũng được.
Mà hôm nay Đại Lý tự vẫn còn đi đúng quy trình mà.
...
Dư Phóng Chu đã chết, vợ của gã - Trần thị cũng đã chết.
Tử trạng hết sức thê thảm vô cùng.
Đương nhiên, dù cho bị rót đỉa vào mồm cũng sẽ không bị chết nhanh như vậy.
Là Thẩm Lãng phái người sớm đi xử lý tính mạng hai người.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết thê lương này thực sự quá mức làm người ta sợ hãi.
Thật sự là quá thảm rồi.
Mà huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa trực tiếp nằm liệt phía trên đất không đứng dậy nổi.
Lúc này, gã đã hoàn toàn ấn tượng khắc cốt ghi tâm với sự độc ác của Thẩm Lãng, có thể vĩnh viễn không thể nào quên.
Thẩm Lãng ở trước mặt gã ngồi chồm hổm xuống, chậm rãi nói:
- Vương đại nhân, ngài không những tự kháng chỉ, hơn nữa còn mang theo hơn một nghìn binh sĩ tới kháng chỉ? Có ý gì?
Vương Khải Khoa ngồi ở đất, chỉ vào Thẩm Lãng run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi hại ta!
- Ngươi ngu xuẩn như vậy, ta không động tay chơi ngươi cũng cảm thấy thật ngại quá. - Thẩm Lãng vỗ khuôn mặt của gã nói:
- Suy nghĩ thật kỹ như thế nào vượt qua cửa ải này đi!
Lòng bàn tay của Thẩm Lãng vỗ vào mặt Vương Khải Khoa, cái trước còn nặng hơn cái sau.
- Bốp bốp...
Mà lúc này cái tên huyện lệnh Vạn Niên này hoàn toàn không dám chống lại.
Thậm chí đầu óc cả người đều hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ.
Đúng vậy, ta nên làm sao vượt qua cửa ải này?
Như thế nào vượt qua cửa ải này được vậy?
...
Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông, Lê Chuẩn công công đi tới trong nhà Dư Phóng Chu.
Lúc này, hai cô bé đáng yêu đang dùng cơm.
Cô chị đang húp cháo, cái miệng nhỏ nhắn nói rù rì:
- Ăn thịt, ăn thịt...
Bé em đang ở chỗ này húp cháo gạo.
Một người đàn bà trung niên luống cuống tay chân bón cháo cho hai cô bé này.
Mẹ của Dư Phóng Chu ăn cơm chậm rãi ung dung, ánh mắt nhìn phía hai cái cháu gái tràn đầy chán ghét khó ưa.
Bồi thường tiền hàng!
Cũng là bồi thường tiền hàng!
Lần này con trai Dư Phóng Chu hại Kim Mộc Thông xong xuôi, là có thể làm quan.
Đến lúc đó, để con trai cưới vợ bé.
Thậm chí đơn giản bỏ con ả Trần thị kia, tái giá một người vợ khác, sinh hạ hai đứa con trai mập mạp nối dõi tông đường.
Trần thị đã không sạch sẽ, nơi nào phân phối cho nhã lão Dư gia làm con dâu hả?
Đương nhiên, ngày đó để Trần thị đi hại Kim Mộc Thông cũng là mẹ của Dư Phóng Chu đáp ứng.
Vì tiền đồ con trai, hi sinh một đứa con dâu coi là cái gì hả?
Cái thằng mập Kim Mộc Thông cũng rõ ràng ngu xuẩn, ngay cả đồ ngu béo núc kia còn có thể làm đại quý tộc?
Vậy con trai Dư Phóng Chu của ta dựa vào cái gì không thể làm đại quan?
Lúc này, Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông đi đến.
Lê Chuẩn công công đứng ở bên ngoài.
Hai cái cô bé gặp được Kim Mộc Thông xong xuôi, tức khắc hưng phấn kêu nhao nhao lên.
Trong đó cô bé mới hai tuổi kia dang hai cánh tay, muốn cho Kim Mộc Thông ôm một cái.
Có vài người bẩm sinh đã được con nít thích, ví như tên mập, hình dạng vô hại cho cả người lẫn vật.
- Ôm một cái...
- Thục thử (*) ôm một cái...
(*) 2 đứa con gái của Dư Phóng Chu còn ngọng nghịu, thay vì kêu “thúc thúc” (shū shu/có nghĩa là chú) lại kêu là “thục thử” (shǔ shú/có nghĩa là cao lương)
Mẹ của Dư Phóng Chu nhìn thấy Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông, không khỏi biến sắc.
- Ngươi không phải ở trong đại lao à? Làm sao đi ra? Ngươi vượt ngục à?
- Nhanh đi báo quan, nhanh đi báo quan, bắt bọn này lại!
Quả nhiên có mẹ, mới có con, mụ già này cũng ác độc như vậy.
Kim Mộc Thông tiến lên, một tay ôm hai bé gái vào trong ngực.
Tiếp đó một giây sau, cái mặt béo mập của gã bị hai cái tay nhỏ vặn vẹo, ra sức lôi ra ngoài tán dóc.
Hi hi hi hi!
Hai cái cô bé cao hứng cười khanh khách.
Chúng cùng với Kim Mộc Thông đã không chỉ một ngày giao tình.
Lúc trước Dư Phóng Chu vì lấy lòng Kim Mộc Thông, thường xuyên mang hai cô bé đi Quốc Tử Giám tìm gã.
Gã mập cùng hai cô bé này đã rất thân.
Tên mập nhìn cũng chẳng thèm ngó đến mẹ Dư Phóng Chu trực tiếp ôm hai nha đầu này đi ra.
Thẩm Lãng nhìn mẹ của Dư Phóng Chu một cái, cất giọng thản nhiên:
- Con trai ngươi đã chết, con dâu cũng đã chết, ngươi cũng nên ra đi được rồi.
Mụ già sắc mặt kịch biến, cất giọng run rẩy:
- Không thể nào, không thể nào, ngươi đang nói láo! Con trai của ta lập tức sẽ phải làm quan, phía trên chúng ta có người, phía trên chúng ta có người...
Thẩm Thập Tam tiến lên, móc ra một sợi dây, siết cổ mụ già lại.
Mẹ Dư Phóng Chu vùng vẫy.
- Trên chúng ta có người...
- Trên chúng ta có người...
Một lát sau, mụ chết đi!
...
Bên trong biệt viện họ Kim!
Tiểu Băng ra sức nịnh hót lấy lòng công chúa Ninh Diễm, không ngừng thăm dò sở thích của nàng.
Ninh Diễm cảm giác được sự khát khao con cái của tiểu Băng.
Thế là, liền ra sức tám chuyện về trẻ con.
Đứa bé trong bụng của nàng rõ ràng mới hai tháng, nhưng quả thực được nàng miêu tả sống động hết sức.
Công chúa cọp cái được một phen hâm mộ.
Mà Đại Ngốc ở bên trong phòng khách ngồi suốt một hồi, cảm thấy được không được tự nhiên, thế là đơn giản chạy ra bên ngoài sân, ngồi chồm hổm ngó kiến.
Thẩm Lãng còn chưa có vào cửa, Đại Ngốc liền nghe được, hưng phấn mà đi ra ngoài đón.
- Nhị Ngốc, ta đến, ta đến nè!
- Nhị Ngốc, ta nhớ ngươi lắm.
- Sư phụ có việc nên để ta ngay cổng kinh thành, ta liền đến tìm ngươi đó.
- Sư phụ nói tìm cho ta một người vợ, để ta đi ra mắt? Cái gì là ra mắt hả?
Gã lại lặp lại những câu nói này một lần nữa.
Thẩm Lãng nghe được thanh âm này, tức khắc hân hoan, tiếp đó chợt vọt vào.
Phút tiếp theo, hắn đã bị Đại Ngốc ôm lấy.
- Buông ra, buông ra, sắp tắt thở rồi…
- Ngươi buông ra cho ta, xương muốn gãy...
Thẩm Lãng tức khắc kêu thảm thiết từng đợt.
Khí lực của Đại Ngốc không biết gia tăng gấp bao nhiêu lần, nhưng gã còn cho là mình cùng trước đây gần giống nhau, cho nên lúc ôm lấy Thẩm Lãng, gần như muốn bóp nát xương cốt toàn thân hắn vậy.
Đại Ngốc buông ra xong xuôi, nhìn Thẩm Lãng cười khúc khích.
Thẩm Lãng ngẩng đầu lên, lại nhón chân lên.
Là ảo giác của mình sao? Hay là Đại Ngốc nhà ngươi cao hơn thật?
Không sai, cái tên ngốc to con này lại cao hơn.
Ban đầu chỉ có hai mét mốt, bây giờ tuyệt đối vượt qua Diêu Minh (*)
(*) Diêu Minh (Yao Ming) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association. Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m. Khuôn mặt dở khóc dở cười của Yao Ming cũng từng là một trong những meme được ưa chuộng trên thế giới.
Cái này chắc nhanh đến hai mét ba rồi!
Hơn nữa so với trước còn muốn lại thêm lực lượng, đứng ở chỗ này giống như một tháp sắt vậy.
Thẩm Lãng lui về phía sau vài bước.
Ta không thể cùng cái tên ngốc to con này đứng chung một chỗ, bằng không thì sẽ có vẻ ta giống trẻ con, sẽ ảnh hưởng hình tượng vĩ ngạn của ta trong lòng tiểu Băng cùng Ninh Diễm mất.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói sư phụ của ngươi đi làm việc, làm chuyện gì?
Đại Ngốc nói:
- Đi đánh nhau, còn có đi kiếm cô dâu cho ta nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Đi cùng ai đánh nhau?
Đại Ngốc nói:
- Người đó gọi là Tuyết Sơn Lão Yêu gì đó.
Lúc đầu Hoàng Phượng cảm thấy chuyện này chẳng liên quan đến mình, khi nghe cái tên đó không khỏi kinh ngạc.
Sư phụ của ngươi tại sao muốn cùng sư phụ ta đánh nhau?
Thẩm Lãng nói:
- Phượng, sư phụ của ngươi là Tuyết Sơn Lão Yêu phải không?
Hoàng Phượng gật đầu rồi hỏi lại:
- Sư phụ tên ngốc to con này là ai?
Thẩm Lãng đáp:
- Đại tông sư Chung Sở Khách.
Hoàng Phượng nói:
- À, thảo nào.
Thẩm Lãng nói:
- Sư phụ của ngươi lại tìm vợ cho ngươi? Ngươi biết nàng là ai chăng?
Đại Ngốc nói:
- Không biết, giáo sư nói là đệ tử quan môn của Tuyết Ẩn. Lẽ nào nàng cũng mỗi ngày đóng cửa cho sư phụ à?
Đại tông sư Tuyết Ẩn!
Tên này ngay cả Thẩm Lãng cũng biết!
Một trong sáu đại tông sư, nổi danh cùng Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Yến Nan Phi.
Còn Tuyết Sơn Lão Yêu.
Một đỉnh cấp cường giả gần như đã chạm đến đại tông sư rồi.
Nhưng thấy quỷ chính là, ở trong bình chọn của Thiên Không Các chỉ tiêu cho Việt quốc chỉ có sáu đại tông sư.
Võ đạo của thế giới này chẳng có phân chia cấp bậc gì cả.
Cái gì võ sĩ, đại võ sĩ, võ sư nhất phẩm gì đó hoàn toàn không có!
Toàn bộ Việt quốc chỉ có danh ngạch sáu đại tông sư.
Ngươi muốn tấn chức đại tông sư?
Được rồi! Rất đơn giản, ngươi đi đánh bại một người trong đó, tiếp đó ngươi liền chiếm lấy.
Cho nên Tuyết Sơn Lão Yêu điên cuồng mà khiêu chiến sáu đại tông sư.
Đến tận bây giờ, đã khiêu chiến bảy tám năm.
Toàn bộ đều thua.
Chọn quả hồng mềm bóp, nàng cảm thấy Chung Sở Khách võ công yếu nhất, cho nên đã khiêu chiến ông ta ba lần.
Chung Sở Khách cũng siêu khó chịu,
Dựa vào bọn đại gia các ngươi.
Mỗi ngày nói ta đây là hạng chót trong sáu đại tông sư.
Làm như ta không biết xấu hổ sao?
Các ngươi chờ đó cho ta, chờ đồ đệ Đại Ngốc của ta sau khi trở nên lợi hại, sẽ tiêu diệt mỗi một người các ngươi đó.
Nhưng mà niên kỷ Đại Ngốc không nhỏ, phải tìm vợ cho nó thôi.
Đại Ngốc của ta lợi hại thế này, sau đó nhất định kà thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Cho nên vợ của nó cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm.
Phải để ý môn đăng hộ đối.
Cho nên cũng phải tìm trong đồ đệ của sáu đại tông.
Tuyết Sơn Lão Yêu?
Không nên không nên, ngươi không phải đại tông sư, chúng ta thân phận không xứng đôi, hơn nữa đồ đệ ngươi quá xấu. (Hoàng Phượng: Ta sẽ xử chết các ngươi)
Kiếm vương Lý Thiên Thu, tên ấy liền một đồ đệ, hơn nữa còn là nam.
Đao vương Yến Nan Phi? Tên này có con gái, cũng có nữ đồ đệ.
Nhưng người này quá ác, dã tâm quá lớn, còn bán mạng cho quốc quân, không thể tìm.
Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có đại tông sư Tuyết Ẩn có một nữ đệ tử, niên kỷ gần với Đại Ngốc, chỉ lớn hơn năm tuổi mà thôi.
Cho nên đại tông sư Chung Sở Khách phải đi Đại Tuyết Sơn.
Đại Tuyết Sơn rất lớn, một bộ phận ở Việt quốc, một bộ phận ở nước Sở, một bộ phận ở Khương quốc.
Ông ta đi sang đấy cùng Tuyết Sơn Lão Yêu luận võ, vừa đi hỏi vợ cho Đại Ngốc.
Mà lúc này, Kim Mộc Thông mới yếu ớt nói:
- Tiểu Băng, ta đã trở về, Đại Ngốc, nhìn thấy ngươi vui ghê nơi.
Ta mới vừa từ trong đại lao đi ra, các ngươi thì không thể quan tâm ta một cái à?
Tiểu Băng nói:
- Thế tử, ngài ra tù rồi sao! Oa, cô bé này thật xinh!
Tiếp đó tiểu Băng xông lên phía trước, ôm hai bé gái vào ngực, yêu thích không buông tay.
Công chúa Ninh Diễm cũng nhìn sang Kim Mộc Thông rồi nói:
- A, ngươi chính là tên mập đó hả? Chính là ngươi cường bạo vợ của tên buôn sách đó sao? Không tiền đồ!
Kim Mộc Thông lắc đầu đáp:
- Ta không có, ta không có! Ta là bị Trần thị làm hại, ta mới là người bị hại.
Giận con cọp công chúa liếc mắt một cái nói:
- Vậy càng thêm không có tiền đồ.
Lúc này, Đại Ngốc bèn hỏi:
- Tam Ngốc, gì là cường bạo hả?
Kim Mộc Thông ngó Đại Ngốc một cái rồi nói:
- Bản thân ta rất nhớ ngươi, nhìn thấy ngươi cũng vô cùng kích động, thế nhưng ta bây giờ không muốn nói chuyện.
Thẩm Lãng nói:
- Thập Tam, ngươi dẫn thế tử đi tắm rửa thay y phục.
- Vâng.
Thẩm Lãng lại hướng Đại Ngốc nói:
- Đại Ngốc, võ công của ngươi luyện đến đâu rồi? Lợi hại rồi chưa?
Đại Ngốc uể oải đáp:
- Luyện không được tốt mấy, một chút củng không lợi hại. Sư phụ mỗi ngày đều mắng ta ngốc, còn nói heo còn lợi hại hơn ta.
Thẩm Lãng nói:
- Đừng nản chí, ngươi mới luyện nửa năm mà.
Đúng vậy, trước nửa năm luyện võ cũng là ở nhập môn, gần như toàn trung bình tấn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy thầy ngươi có dạy ngươi kiếm pháp gì không?
Đại Ngốc đáp:
- Không có, nói một năm sau sẽ dạy.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Vậy thầy ngươi có dạy nội công cho ngươi không?
Đại Ngốc hỏi lại:
- Gì là nội công hả?
Thẩm Lãng kinh ngạc, tức khắc chửi ầm lên.
Chung Sở Khách, ông là dạng đại tông sư gì thế?
Ông cái này cũng không dạy, cái kia cũng không dạy.