Nửa năm này trôi qua, Đại Ngốc còn cái gì đều không học được?
Như vậy nó khi nào mới có thể biến thành cao thủ đây trời.
Ta chờ không kịp rồi đó.
Đại tông sư như ông hoàn toàn dạy hư học trò.
Xem Lý Thiên Thu người ta lặng lẽ dạy nhiều như thế kia kìa.
Ông ở hạng chót trong sáu đại tông sư xem ra không phải là không có đạo lý.
Võ công của cục cưng Mộc Lan nhà ta không lợi hại, xem ra cũng là do ông dạy không được.
Ngày nào đó ta phải tranh thủ quan hệ, nhờ người để kiếm vương Lý Thiên Thu dạy cục cưng Mộc Lan của ta thôi.
Thẩm Lãng tức khắc có chút chê bai.
- Đại Ngốc, ngươi nửa năm này kiếm pháp cũng không học, nội công cũng không học, vậy ngươi học được chút gì chớ hả?
Đại Ngốc uể oải đáp:
- Ta chẳng biết gì đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Sao ngươi không học gì mà thầy ngươi cũng yên tâm ném ngươi ở cổng kinh thành, không sợ ngươi bị người ta bán đi hay ăn hiếp sao?
Đại Ngốc giống như nhớ ra rồi đáp:
- Đúng rồi, sư phụ còn nói với ta, để ta đi tìm Ninh Khiết, cùng đánh với đồ đệ của bà ta, như thế ta đây quốc đô sẽ không có ai ăn hiếp được ta, Ninh Khiết là ai hả?
Nghe những lời này.
Công chúa cọp cái lúc đầu vốn đang ôm một đứa bé gái chơi đùa vô cùng thân thiết.
Lúc này nghe được lời Đại Ngốc nói, tức khắc chợt nhảy dựng lên.
Gì chứ?!
Đại Ngốc, ngươi lại vẫn muốn cùng ta đánh nhau luận võ?
Ngươi mới luyện nửa năm võ công, kiếm pháp cũng cũng không, nội công cũng không, còn muốn cùng ta luận võ.
Ngươi tuy rằng có thần lực bẩm sinh, thế nhưng võ công gì cũng chả biết.
Lại vẫn muốn cùng ta luận võ?
Ngươi biết ta lợi hại thật sự chỗ nào không?
Tức khắc công chúa cọp cái nhịn không được, nói thẳng:
- Đi, đi, đi đến chỗ thầy ta đây này!
- Ninh Diễm ta đây sẽ đánh một tay với ngươi, cam đoan hạ gục ngươi nhanh chưa từng có!
Tiếp đó, giận con cọp công chúa liền dắt bàn tay Thẩm Lãng đi ra ngoài, hướng trưởng công chúa Ninh Khiết tĩnh lư đi tới.
Tiểu Băng nhíu mày.
Ninh Diễm ngươi muốn cùng Đại Ngốc luận võ, làm gì dắt tay người đàn ông của ta?
Cái con đàn bà không biết xấu hổ,
Cướp đàn ông sao?
Mông ngươi lớn đặt mông có thể ngồi che nửa gian phòng, tưởng giỏi lắm à?
Công chúa Ninh Diễm do không tự chủ, vừa kéo bàn tay Thẩm Lãng đi ra ngoài vừa gào lên:
- Đi, Đại Ngốc, đi Tĩnh Lư, ta sẽ đánh với ngươi một tay!
...
Khương quốc!
Có thể một tháng trước, quốc gia này giống như bị vận rủi bao phủ.
Tình hình dịch bệnh đậu mùa bạo phát nơi này.
Mỗi ngày đều có một số đông người bị lây nhiễm.
Vua Khương là một người tuyệt đối tàn bạo, một khi phát hiện có người nhiễm bệnh đậu mùa, lập tức đốt chết rồi chôn.
Tuyệt đối không thèm chữa.
Nhất định phải dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, hoàn toàn bóp chết tình hình bệnh dịch này.
Nhưng dù cho như thế, vẫn là không khống chế được.
Bởi vì Khương quốc không có thành thị, không cách nào phong toả dân chúng lưu động.
Đối với tình hình dịch bệnh đậu mùa, toàn bộ Khương quốc đều coi nó như quỷ.
Thật là đáng sợ.
Hơn nữa cách mỗi mấy năm, sẽ phải bạo phát một lần.
Mỗi lần bạo phát, đều phải giết chết vô số người.
Đối với người nước Khương mà nói, bệnh đậu mùa căn bản không phải tật bệnh, mà là trời phạt.
Căn bản là thần từ địa ngục tới thu hoạch sinh mạng.
Cách mỗi bốn năm năm, nhất định sẽ bạo phát một lần.
Năm nay khí trời có hơi nóng một chút, cho nên tình hình dịch bệnh đậu mùa năm nay rất chi là nghiêm trọng.
Vua Khương đã lục tục giết mấy vạn người.
Nhưng vẫn là không khống chế được, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, người bị lâu nhiễm càng ngày càng nhiều.
Có chút thời điểm, vua Khương giết được chính lòng dạ ông ta cũng run rẩy.
- Thiên thần, người nước Khương chúng ta đến tột cùng đã làm sai điều gì hả? Lại muốn nghiêm phạt ta như thế?
- Đến tột cùng còn muốn chết bao nhiêu người mới có thể kết thúc vận rủi từ địa ngục này chứ?
- Nếu cứ chết tiếp nữa, Khương quốc chúng ta sẽ phải kết thúc đó!
...
Công chúa Arunana của nước Khương, cưỡi một con bò trắng xuống núi tuyết.
Nàng hết sức cường tráng mạnh mẽ, thân cao vượt qua hai mét.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi.
Trước kia, nàng là nữ võ sĩ mạnh nhất của cả Khương quốc.
Lúc tám tuổi, nàng cũng đã một thước bảy.
Từ đó trở đi, nàng liền theo phụ vương giết người.
Lúc mười ba tuổi, nàng liền nổi danh toàn bộ Khương quốc, được gọi là Công Chúa Địa Ngục.
Bởi vì lúc nàng mười ba tuổi, cũng đã cao một mét chín, gần như so với bất kỳ người đàn ông nào nào đều cao hơn một cái đầu.
Hơn nữa giết người như ngóe.
Mỗi người đều nói, nàng là bị nguyền rủa.
Tất cả mọi người cảm thấy cô gái bị bị nguyền rủa đột biến này, sẽ không sống quá ba mươi tuổi.
Mười năm trước, có một mỹ nhân tuyệt thế xuất hiện ở cung vua Khương, nói muốn thu công chúa Aru làm đồ đệ.
Bởi vì nàng sát khí quá nặng, nếu không dạy dỗ thật tốt, có thể sống không quá ba mươi tuổi.
Công chúa Aruana không tin, trực tiếp nhặt lên loan đao chém về phía cô gái đó.
Mười mấy võ sĩ nước Khương tre già măng mọc tiến lên, xung phong liều chết chém tới.
Nhưng mà, trang tuyệt sắc cũng chỉ dùng một ngón tay ngọc ngà, dễ dàng đánh bại công chúa Aru cùng mười mấy người võ sĩ.
Thế là, công chúa Arunana trở thành đệ tử của cô gái này.
Hôm nay đã ở trên núi Tuyết tầm mười năm.
Công chúa Aru đã theo cô gái này luyện võ mười năm.
Nàng thực sự nhịn đến phát điên, nàng đã cực kỳ lâu mà chưa giết người.
Lúc đầu nàng còn có thể ở lại núi Tuyết, còn có thể ở bên cạnh sư phụ.
Chính là đêm qua sư phụ nói cho nàng biết một tin tức, nói đã tìm một vị hôn phu cho nàng, chẳng mấy chốc sẽ đến ra mắt.
Tức khắc, Arunana đều phải bùng nổ.
Đàn ông?
Arunana ta đây không cần đàn ông.
Arunana ta đây là anh hùng tuyệt đỉnh, thiên hạ có người nam nhân nào có thể chinh phục ta?
Nhìn sang những người đàn ông này mà xem?
Từng tên một đều thấp bé không thể tả, đứng trước mặt ta chẳng khác gì con nít cả.
Arunana ta đây đứng lên, đã cao như ngọn núi rồi.
Thế nhưng sư phụ để cho nàng ra mắt, nàng không dám chống lại.
Sư phụ thật lợi hại.
Arunana ta đây tuy rằng đã hết sức lợi hại, nhưng vẫn là đánh không lại sư phụ.
Thế là nàng liền lặng lẽ hạ thuố mê cho sư phụ, sau khi sư phụ say thuốc, một mình nàng cưỡi bò xuống núi, chạy về cung vua Khương.
...
Đỉnh núi Tuyết!
Một tuyệt thế mỹ nhân, nhẹ nhàng đứng sừng sững ở trên mặt tuyết.
Trên nền tuyết mỏng manh đó, lại không có để lại bất luận vết chân nào cả.
Ánh mắt nàng nhìn bóng lưng đệ tử cưỡi bò xuống núi, lộ ra một chút nuông chiều.
Nàng chính là thiên hạ đỉnh cấp võ đạo tông sư, Tuyết Ẩn!
Nàng mới thật sự là tuyệt thế mỹ nhân.
Xứng với bài thơ kia.
Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*)
(*) Các câu thơ trên được trích trong bài Giai Nhân Ca của Lý Diên Niên, một thi sĩ nhà Tây Hán, anh của Hiếu Vũ Lý hoàng hậu. Bạn dịch thơ (không biết của ai):
Bắc phương có một giai nhân; dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng; liếc thêm lần nữa nước liền lung lay.
Tuổi tác nàng giống như sương mù.
Nhưng gương mặt cùng vóc người của nàng, nhìn qua giống người mới hai mươi mà thôi.
Nhưng mà vào lúc này.
Một bóng dáng tới thật nhanh.
Phảng phất từ trên mặt tuyết thổi qua tới vậy, đồng dạng không có để lại bất luận vết chân nào.
- Tuyết Ẩn sư tỷ, hai mươi năm không gặp, tỷ không hề thay đổi chút nào, thậm chí còn trẻ thêm nữa.
- Chung sư đệ, hai mươi năm không gặp, đệ già đi rồi.
- Đế quốc huỷ diệt, chủ nhân chết bất đắc kỳ tử, tâm lực tiều tụy, đệ làm sao mà không già đi được kia chứ?
Tiếp tục, Chung Sở Khách nói:
- Đệ tử kia của sư tỷ không phải sắp ra mắt với Đại Ngốc sao? Làm sao để nó đi vậy?
Tông sư Tuyết Ẩn nói:
- Duyên phận đến, dĩ nhiên là đến, không cần phải tận lực tác hợp.
Tiếp tục, khuôn mặt tuyệt thế vô song của Tuyết Ẩn không vui không buồn nói:
- Lại nói ta lập tức phải chết, ta không muốn để cho đứa nhỏ này thấy ta chết đi.
Đại tông sư Chung Sở Khách ánh mắt rưng rưng nói:
- Sư tỷ, thực... thực sự cứu không được à?
Tuyệt thế mỹ nhân tông sư Tuyết Ẩn nói:
- Chứng bệnh tuyệt thế, cứu không được, có thể sẽ kết thúc trong mười mấy ngày nay thôi!
Chung Sở Khách nói:
- Ta biết một người trẻ tuổi đặc biệt lợi hại, thiên mã hành không, hắn có thể có thể cứu sư tỷ.
Tuyết Ẩn lắc đầu nói:
- Không cần, cứ như vậy rời đi cũng tốt.
Liền chết như vậy đi, liền chết như vậy đi.
Đã chết tới dưới đất xong xuôi, có thể có thể tìm được sự thật bệ hạ chết bất đắc kỳ tử.
...
Tĩnh Lư!
Chỗ trú ẩn trưởng công chúa Ninh Khiết.
Thẩm Lãng rõ ràng không muốn vào đây.
Ninh Khiết mới không giống đàn bà, mỗi lần Thẩm Lãng nhìn thấy nàng cũng cảm thấy khó chịu, thật giống như có dục niệm là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ.
Không chỉ thế, mới vừa vừa đi vào Tĩnh Lư, hắn cảm thấy bản thân liền không cứng nổi.
- Sư phụ, sư phụ...
Công chúa Ninh Diễm hoa tay múa chân bướ vcào, la lớn:
- Có một tên ngốc to con, mới luyện võ công nửa năm, kiếm pháp cũng không biết, nội công cũng không học qua, lại muốn cùng con luận võ, ngài nói buồn cười đế mức nào không?
Đại Ngốc đi đến, nhìn trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Bà là Ninh Khiết.
Trưởng công chúa Ninh Khiết đối với bất kỳ người nào đều mặt không thay đổi, nhìn thấy Đại Ngốc lại cười dịu dàng đáp:
- Đúng vậy, ta là Ninh Khiết, ngươi là ai vậy?
Đại Ngốc nói:
- Ta là Đại Ngốc.
Trưởng công chúa Ninh Khiết cười nói:
- Hoá ra ngươi chính là Đại Ngốc.
Chung Sở Khách sau khi thu một đồ đệ tuyệt đỉnh, viết thơ cùng mỗi một cao thủ hàng đầu đều khoe khoang qua, trưởng công chúa Ninh Khiết cũng không ngoại lệ.
Không chỉ có như thế, Chung Sở Khách đặt Đại Ngốc ở lại Việt quốc đều cũng là không yên lòng, cho nên ủy thác trưởng công chúa Ninh Khiết bảo hộ cho gã.
Công chúa Ninh Diễm ganh tỵ lắm.
Bởi vì cô cô còn chưa từng có dùng giọng điệu thân mật thế này cùng nàng nói chuyện.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói dịu dàng:
- Đại Ngốc, thầy ngươi còn để cho ngươi nhắn nhủ gì không?
Đại Ngốc nói:
- Sư phụ bảo ta tìm được Ninh Khiết, sau đó cùng đồ đệ của bà đánh một trận.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Sư phụ, người nghe chưa? Hắn muốn cùng ta đánh nhau.
Giọng của trưởng công chúa Ninh Khiết trở nên bình thản:
- Không nên kêu ta là sư phụ.
- Cô cô. - Ninh Diễm bất đắc dĩ phải chuyển giọng.
Giọng của Ninh Khiết lại trở nên dịu dàng:
- Đại Ngốc, ngươi cùng sư phụ học võ đã bao lâu?
- Nửa năm. - Đại Ngốc đáp.
Ninh Khiết lại hỏi:
- Vậy ngươi học được cái gì?
Đại Ngốc nói:
- Gì cũng không.
Ninh Khiết nói:
- Kiếm pháp cùng nội lực, cũng không à?
Đại Ngốc lắc đầu đáp:
- Cũng không ạ.
Ninh Khiết nói:
- Vậy ngươi hãy thử một chút với Ninh Diễm xem sao.
Tiếp tục, nàng quay đầu nhìn về công chúa Ninh Diễm nói:
- Con không nên làm nó bị thương biết chưa?
- Biết. - Công chúa Ninh Diễm hăng hái bừng bừng.
Ha ha ha ha!
Ninh Diễm ta đây thiên phú lại cao, nội lực lại cao, luyện võ mười tám năm.
Đại Ngốc nhà người bộ óc lại ngu xuẩn, mới luyện võ nửa năm, gì võ công cũng không biết, còn muốn cùng ta đánh nhau?
Rõ ràng vẫn nói đùa!
- Tới tới tới đây, ta chấp ngươi một tay!
Công chúa Ninh Diễm chợt rút kiếm, chỉ Đại Ngốc đằng xa.
Đại Ngốc tóm lấy cây côn sắt nặng nề đằng sau, không khỏi trông về phía Thẩm Lãng, tràn trề bất an nói:
- Nhị Ngốc, ta phải đánh thế nào hả? Sư phụ không dạy qua mà!
Thẩm Lãng nói:
- Muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, dù sao cũng cũng là bị hạ gục trong nháy mắt.
- Đừng nói nhảm, tiếp chiêu! - Công chúa Ninh Diễm lớn tiếng quát lên.
Tiếp đó, nàng chợt hóa thành một vệt sáng màu đỏ như lửa, hướng Đại Ngốc phóng đi.
Cả người giống như mãnh hổ lấy ra khỏi lồng hấp.
Nha đầu này nói muốn thủ hạ lưu tình, nhưng vẫn là muốn khoe khoang, cơ hồ đem tất cả lực lượng của bản thân đều bộc phát ra.
- Xoẹt!
Nàng dùng hết tất cả lực lượng, chợt hướng Đại Ngốc chém tới.
- ...
Đại Ngốc ngẩn ngơ, vụng về giơ lên đại kiếm, chợt vừa đỡ.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Tia lửa văng gắp nơi.
Thân thể mềm mại của công chúa Ninh Diễm trực tiếp bay ra ngoài.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, bên ngoài tuyết rơi, được muốn đi xem, ta ăn chút cơm, tiếp đó viết phần 2!
Các huynh đệ, cho ta vé tháng, cho ta hỗ trợ a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chúc mọi người năm mới vui vẻ