Chương 424: Kinh đô chấn động! Thẩm Lãng nổi tiếng phừng phừng! Mộc Lan bắt gian ở trên giường (2)
Thế nhưng...
Gã không có bất kỳ động tác gì.
Cứ như vậy, sứ đoàn trăm người của Thẩm Lãng xuyên qua cái sơn cốc này.
Bỗng nhiên, Tam Nhãn Tà hướng về phía Thẩm Lãng, ngón tay xẹt qua cổ họng.
Lễ cắt yết hầu.
Hã đã làm dấu hiệu cắt cổ Thẩm Lãng.
Đến mà không trả lễ thì không hay.
Thẩm Lãng ra khỏi xe ngựa, hướng về phía mấy nghìn mã tặc, làm ra lễ tủng khố (cúi đầu quay mông về phía đối phương).
Ý kia là, đ* mẹ cả bọn chúng mày.
Tức khắc, đám người dưới trướng Thẩm Lãng liếc mắt ra chỗ khác.
Rõ ràng cay mắt.
Tam Nhãn Tà ánh mắt phát lạnh, nhìn phía Thẩm Lãng như là nhìn người chết vậy.
Vung tay lên.
Tức khắc, ba năm ngàn mã tặc như là như thủy triều rút đi.
Sau một lát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Xuyên qua quận Bạch Dạ, tiến vào quận Vạn Sơn.
Nghỉ đêm trong quan dịch quận Vạn Sơn.
Không có bất kỳ quan viên nào đến đây tiếp, thậm chí toàn bộ quan lại của quan dịch cũng giống như biến mất vậy.
Loại hiện thực này thời thời khắc khắc đều nói cho Thẩm Lãng, nơi này là địa bàn Tô Nan, sớm đã bị ông ta khống chế đến mức chẳng có kẽ hở.
Lúc trước có một đống nô lệ Việt quốc, rất nhiều người chính là từ quận Vạn Sơn bị bắt đi.
Cho nên quan viên quận Vạn Sơn từ trên xuống dưới, có thể cũng đều thối nát hết cả rồi.
Do đó, cái sứ đoàn trăm người, Thẩm Lãng bao cả viện.
Không có người khác, chỉ có Hoàng Phượng là gái, Thẩm Lãng không làm khó tiếp nhận nàng phụng dưỡng.
Hai người này rõ ràng không vừa mắt lẫn nhau.
Thẩm Lãng ghét bỏ người ta xấu, một chút chẳng có không cảnh đẹp ý vui.
Mà Hoàng Phượng ghét bỏ Thẩm Lãng cặn bã.
...
Thẩm Lãng nằm ở trên giường, cô gối khó ngủ.
Ông trời.
Nín chết rồi.
Hơn một tháng, không có chạm qua đàn bà.
Chẳng lẽ còn muốn ta làm lại nghề cũ, quá mất mặt.
Hơn nữa Thần Nữ cô cô ngụ ở phòng kế bên đó, nếu ta làm chuyện gì nàng cũng nghe được hết, chẳng phải là vô cùng xấu hổ mất mặt?
Ngay sau đó!
Trời cao đưa tới cho Thẩm Lãng một mỹ nhân, một cô gái xinh đẹp.
...
- Chiêu Nhan sư tỷ? Tại sao tỷ chứ? Lần trước tới quận Nộ Giang, cũng không vào nhà.
Thẩm Lãng cũng nhiệt tình, nhìn chằm chằm khuôn mặt cùng tư thế của Chiêu Nhan.
Ôi chao!
Thật không tồi.
Đặc biệt quyến rũ.
Hơn nữa còn là kiểu quyến rũ thanh cao lãnh ngạo.
Quả nhiên là tuyệt sắc, thảo nào Thái tử sẽ nuôi cô ta làm ngoại thất.
Thế nhưng... ả vô cùng thông minh hay sao?
Vì sao Thái tử luôn luôn để cho à ra mặt?
Chiêu Nhan nói:
- Lần trước ta đi đến quận Nộ Giang, muốn gặp sư muội Mộc Lan, kết quả không thể gặp, thực sự quá bận rộn.
Thẩm Lãng nói:
- Đáng tiếc ta không ở đó, bằng không dù cho thiên sơn vạn thủy, cũng sẽ chạy tới gặp sư tỷ một cái.
Chiêu Nhan nói:
- Lần này đi sứ Khương quốc, Thẩm công tử rõ ràng sáng lập kỳ tích, để tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Về kinh đô sẽ khẳng định được trọng dụng, không biết ý tưởng gì?
Thẩm Lãng nói:
- Chiêu Nhan sư tỷ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ coi trọng ta sao?
Chiêu Nhan tiếp tục uống trà, đôi mắt đẹp hướng vào tách để chuyển sự ghét vào trong nước trà.
Quá trực tiếp, đàm luận chính trị tại sao có thể trực tiếp như thế?
Hẳn nên mịt mờ, đưa đẩy một chút.
Chiêu Nhan nói:
- Thái tử điện hạ quả thực vô cùng tán thưởng ngài.
Đã có một cú trực tiếp, như vậy thì cùng nhau trực tiếp đi.
Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt, Thái tử đại khái là vô cùng tán thưởng nương tử của ta thì có.
Chiêu Nhan thản nhiên nói:
- Nghe nói ngươi và hội Thiên Đạo hợp tác đặc biệt vui vẻ, cái gương thủy tinh chính là ngươi làm ra, để hội Thiên Đạo đại phát tài, lúc trước lộ tuyến mậu dịch đã phải bỏ đi, vậy mà lại nhặt về bảy tám phần.
Việc này, Thẩm Lãng cũng có nghe nói.
Xấp xỉ gần nửa năm, hội Thiên Đạo vẫn không có đại quy mô bán ra cái gương, mà là ở nơi nơi tổ chức hội đấu giá, ra sức tạo thế.
Hôm nay gương thủy tinh, đã trở thành xa xỉ phẩm nổi tiếng nhất.
Không phải quyền quý không thể có, hơn nữa mỗi một tấm cũng là giá trên trời.
Mà trên thực tế, hội Thiên Đạo cũng không có kiếm bao nhiêu tiền.
Đạo lý đã nói rồi, Phantom là giá trên trời, nhưng luận năng lực lợi nhuận còn kém xa tít tắp Mercedes-Benz.
Hội Thiên Đạo cũng căn bản không có muốn lợi dụng gương thủy tinh kiếm nhiều tiền, chí ít hiện tại đang không có.
Mà là vì tranh đoạt quyền chủ động mua bán chiến lược đông tây.
Mặt khác, gia tộc họ Kim, thành Nộ Giang, chuyện cải tạo đảo Lôi Châu và di dân, đều cần con số vàng khổng lồ.
Hội Thiên Đạo đều không nháy mắt, khi hắn liên tục vay mượn tiền.
Tiền thủy tinh Thẩm Lãng đều đã tiêu hao không chỉ mười mấy năm.
Chiêu Nhan nói:
- Thẩm công tử, lúc đó ngài phát minh ra gương, tại sao không tìm hội Ẩn Nguyên chúng ta vậy? Thứ mà hội Thiên Đạo có thể cho, chúng ta có thể cho càng nhiều hơn.
Thẩm Lãng cất giọng bi thương:
- Hận bất tương phùng vị giá thì (*).
(*) Dịch nghĩa: Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng. Đây là bài Tiết Phụ Ngâm của Trương Tịch thời Trung Đường.
Chiêu Nhan nói:
- Bây giờ cũng không muộn, chỉ cần Thẩm công tử sẵn lòng giao ra bí quyết chế tạo gương thủy tinh, hội Ẩn Nguyên chúng ta sẵn lòng bỏ ra chi phí ba trăm vạn lượng vàng, phân rõ ba năm thanh toán tiền. Hơn nữa... Thái tử điện hạ cũng sẽ đặc biệt coi trọng ngài.
Thẩm Lãng ngạc nhiên, ta cứ không đáng giá như vậy à?
Ngươi mời chào ta, còn muốn ta trả giá thật lớn?
Thẩm Lãng nói:
- Thái tử điện hạ coi trọng ta, thật là làm cho ta kích động vạn phần, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.
...
Trong kinh đô!
Tin tức Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng lớn đã truyền ra.
Không chỉ Khương quốc phải viết thư nhận tội, hơn nữa còn thực sự xây dựng Thánh miếu.
Không chỉ có mỗi chuyện xây Thánh miếu, vô số Khương dân đều trở thành tín đồ Thánh miếu.
Cả ngày lẫn đêm đều có vô số Khương dân đi vào quỳ gối dâng lễ đèn nhang cho thánh nhân không ngừng.
Thánh miếu này không chỉ có xây ở trên đất Khương quốc, còn được xây trong lòng những người dân Khương.
Thẩm Lãng tuy rằng còn chưa có trở lại quốc gia, thế nhưng thành viên sứ đoàn của hắn đều viết thư sớm phái trinh sát gửi về.
Tất cả đều nói về cảnh tượng kỳ diệu ở Thánh miếu Khương quốc.
Tức khắc!
Toàn bộ vạn dân kinh đô gần như muốn nổ.
Thẩm Lãng hoàn toàn trở thành một thứ tin tức sốt dẻo.
Tên ở rể này thật mạnh mẽ, thật lợi hại.
Tất cả mọi người cho là hắn đã sớm chết rồi, bị vua Khương nấu thành món ăn.
Hai nhiệm vụ này quá khó khăn, quả thực như là lên trời.
Thật không ngờ, Thẩm Lãng, một tên tiểu bạch kiểm yếu đuối lại hoàn thành.
Hơn nữa còn là hoàn thành vượt mức.
Hắn làm sao làm được kia chứ?
Nhưng mặc kệ thế nào?
Đây là chuyện tăng mạnh quốc uy, tăng mạnh quân uy.
Cái xứ Khương quốc điên rồ như vậy, lúc nào chịu khuất phục.
Tên bạo chúa như vua Khương lúc nào chịu thua vậy?
Bây giờ lại khuất phục với Việt quốc của ta?
Lúc này quốc quân, cần nhất một trận thắng.
Cho dù là thắng về mặt ngoại giao.
Bởi vì chiến cuộc nước Nam Ẩu bên kia càng ngày càng đáng lo lắng vô cùng, mắt thấy sẽ phải càng đánh càng lớn.
Tộc Sa Man quá điên.
Nghèo thành như vậy, gặp chiến tranh coi như hoàn toàn không muốn sống nữa.
Còn à?
Nước Nam Ẩu cũng là kẻ phản bội tộc Sa Man các ngươi.
Không phải Bình Nam đại tướng quân Chúc Lâm đánh không tốt, mà là đại quân tộc Sa Man liên tục không dứt tiến vào nước Nam Ẩu.
Hôm nay trong nước Nam Ẩu nho nhỏ, đại quân tộc Sa Man tập kết vào đã vượt qua mười lăm vạn.
Chiến trường một khi rơi vào xu hướng suy tàn, danh vọng chính trị liền lung lay chờ chực đổ đến nơi.
Cho nên Thẩm Lãng ở Khương quốc thắng lợi, như là mưa đúng lúc vậy.
Quốc quân nghĩ biện pháp ra sức tạo thế, lấy một cái thắng lợi nho nhỏ về mặt ngoại giao, nói khoác biến thành thắng lợi vĩ đại hiếm có suốt mấy thập niên.
Rõ ràng người Khương quốc xem Khổng Tử đại thần đậu mùa, kết quả được bịa thành Thánh nhân giáo hóa Khương quốc, khoảng cách vạn dân Khương quốc quy phục và chịu giáo hoá đã không xa.
Cho nên, công thần lớn nhất Thẩm Lãng còn chưa tới kinh đô, đã hoàn toàn gây xôn xao dư luận.
Tất cả mọi người giống như thấy một ngôi sao chính trị mới từ từ mọc lên.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Lãng dù cho bị mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà bao vây vẫn khôngsợ hãi chút nào, thậm chí còn chơi trò cúi đầu quay mông về phía đối phương như để muốn đ* tất cả mẹ chúng vậy.
Quốc quân cần một trận thắng lợi như thế này.
Tô Nan nhà ngươi đố dám ở cảnh nội Việt quốc giết ta?
Lúc này Thẩm Lãng cách kinh đô còn có vài trăm dặm, vô số người liền ngẩng đầu chờ thôi.
Chuẩn bị dùng cảnh tượng lớn nhất mà nghênh tiếp anh hùng đến.
...
Rời khỏi quận Vạn Sơn, tiến vào quận Hoàng Lương.
Thẩm Lãng lại nghênh đón một thuyết khách.
Một phụ tá của Tam vương tử.
Nói cho có vẻ tương đương thôi.
Tam vương tử đặc biệt coi trọng ngài đấy?
Không bằng công tử Thẩm Lãng liền đầu nhập dưới trướng Tam vương tử, ngày sau phong hầu bái tướng, chẳng phải sung sướng sao.
Nhưng mà, đối phương vẫn đưa ra điều kiện.
Công thức chế tạo gương thủy tinh, vui một mình, không bằng mọi người cùng vui.
Cái này càng kỳ quái.
Các ngươi thật tình muốn lôi kéo ta sao?
Chẳng những không cho bất kỳ chức quan gì, không có bất kỳ hứa hẹn gì.
Hơn nữa còn muốn ta giao ra bí quyết chế tạo gương thủy tinh.
Cái thao tác này cũng thật là quỷ dị.
...
Sau khi ra khỏi quận Hoàng Lương.
Thẩm Lãng tiến vào quận Lang, lúc này khoảng cách kinh đô cũng chỉ có hơn ba trăm dặm.
Thẩm Lãng lại một lần nữa bao cả viện quan dịch quận Lang.
Hắn vẫn để chán ghét khi để cho Hoàng Phượng tùy ý rửa mặt cho mình.
Tiểu Băng người ta rửa mặt, dịu dàng biết bao nhiêu, hận không thể lau sạch cả lỗ tai của Thẩm Lãng.
Hoàng Phượng rửa mặt cho ta, quả thực chính là lau nhà.
Dường như muốn chà hết một lớp da, Thẩm Lãng không khỏi nhớ đến người cha rửa mặt cho hắn lúc bé, mỗi một lần đều đau rát, ra tay quá độc ác.
- Phượng, nếu ngươi dám thô bạo như vậy đối với ta, ta để Thập Tam lấy người khác.
- ...
Tiếp đó Thẩm Lãng kêu thảm một tiếng.
Bởi vì, lúc Hoàng Phượng rửa chân cho hắn đã dùng động tác mạnh bạo.
Chắc ngươi kiếp trước là chuyên gia rửa chân dã man đây mà.
Bàn chân Thẩm Lãng bị lực nhấn quá mạnh quả thực muốn vãi đái.
Hoàng Phượng nói:
- Chủ nhân, ta là người luyện võ, bản lĩnh hầu hạ người ta chỉ thế thôi, ngài đừng ghét nhé.
Nhưng mà vào lúc này, phía ngoài Thẩm Thập Tam tằng hắng một cái.
- Khụ cái gì khụ, nói! - Thẩm Lãng thở gấp nói.
Thẩm Thập Tam nói:
- Chủ nhân, Hà Nguyên Nguyên đến đây chơi đó?
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Hà Nguyên Nguyên?
Nàng người nào hả?
Ngay sau đó, hắn nghĩ tới.
Ngoại thất của quốc quân.
Thẩm Lãng qua nàng hại chết Lý Văn Chính, hắn còn bán cho nàng mấy bài thơ kinh điển nghìn năm không gặp, lúc này mới để cho nàng ở trước mặt quốc quân bắn ra ánh sáng bốn phía, mới đè bẹp đám hoa khôi mà lan truyền ra ngoài.
Chỉ bất quá quốc quân sủng hạnh nàng xong xuôi, phát hiện không có gặp máu trinh.
Thế là, nàng đã bị giam lỏng một nữa ở quê nhà quận Lang.
Hơn nữa bên người nàng, chính là thời thời khắc khắc đều có Hắc Thủy Đài cùng thái giám giám thị.
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Không gặp, không gặp, nói với người đó ta ngủ rồi.
Thẩm Thập Tam nói:
- Nàng đã tới.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tại sao không ai ngăn cản nàng?
Cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể ngăn không được?
Thẩm Lãng đương nhiên biết phương diện này lợi hại.
Khứu giác đánh hơi nguy hiểm của hắn là vô cùng dễ sợ.
Lúc này, nhất định không thể cho kẻ địch một chút kẽ hở nào.
Thế là, hắn ngay cả giày cũng không kịp mang, trực tiếp chạy đến căn phòng cách vách, chui vào bên trong chăn Thần nữ Tuyết Ẩn.
Tức khắc hương thơm thoải mái.
Thần nữ Tuyết Ẩn kinh ngạc, nói dịu dàng:
- Thế nào?
Tay Thẩm Lãng trong lúc vô ý đụng vào, tức khắc đụng ngay chỗ nõn nà trơn trượt.
Thần nữ cô cô, ngài bình thường đi ngủ đều mặc ít như thế sao?
Nhưng mà vào lúc này.
Bên ngoài vang lên giọng của một cô gái.
- Tiểu nữ tử Hà Nguyên Nguyên, cầu kiến Thẩm công tử.
Thẩm Lãng đưa tay ôm cổ Tuyết Ẩn, nói:
- Hà đại gia, ta đã ngủ rồi, mỹ nhân trong ngực, chuyện gì ngày mai hãy nói.
Hà Nguyên Nguyên nói:
- Tiểu nữ tử nghe nói Thẩm công tử là thi từ đại gia, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, lúc này ngài vừa lúc đi ngang qua gia hương của ta, cho nên đặc biệt đi cầu một bài thơ từ.
Thẩm Lãng nói:
- Thơ từ đúng không? Được được được!
- Sàng tiền minh nguyệt quang, địa hạ hài lưỡng song, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu nhật bà nương (*).
(*) Dịch thơ: Đầu giường ánh trăng rọi, dưới đất giày hai đôi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu đè vợ thôi. Đây là bài thơ chế từ Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch.
Tiếp đó...
Bên ngoài truyền đến giọng của một cô gái.
Để Thẩm Lãng chìm đắm trong mơ, lại hồn phi phách tán.
- Thơ hay, thơ hay, phu quân rõ ràng thơ hay!
Cục cưng Mộc Lan? Nàng đã đến rồi sao?!
Sao nàng đến đây? Nàng làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Ta, ta đây coi như là bị bắt gian ở giường à?
Nên làm cái gì bây giờ? Phải online sao, rất cấp bách!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, nghĩ thật lâu, viết càng lâu hơn. Lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, cúi lạy mọi người.