Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 425: Tiêu hồn! Thẩm Lãng vào triều! Quốc quân ra sức khen ngợi (1)

Chương 425: Tiêu hồn! Thẩm Lãng vào triều! Quốc quân ra sức khen ngợi (1)





Nói thì chậm, làm thì nhanh.

Chỉ thấy được Lãng gia chân trần ngay tại chỗ liền xông ra ngoài.

Mở cửa.

Kéo tay vợ mình.

Vọt vào bên trong một căn phòng khác.

Một phát nhào tới.

Hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.

Tiếp đó nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.

Lúc này giải thích là vô dụng.

Chỉ có thể dùng động tác thực tế để chứng minh sự trong sạch của mình.

Nương tử, nàng xem ta đói bụng đến cỡ nào nè.

Dũng mãnh vô cùng thế này.

Chắc chắn không có vượt quá giới hạn.

Nếu như vượt quá giới hạn thì bây giờ nào có khí lực kia chứ?

Nàng có cảm thấy có đạo lý hay không?

...

Hơn một giờ sau đó.

Thẩm Lãng bị thuyết phục.

Mộc Lan miễn cưỡng bị thuyết phục.

Thẩm Lãng còn cố khoa trương ợ một cái.

- Nương tử, mấy ngày này ta không có một ngày một đêm nào không nhớ đến nàng.

- Mùi vị tương tư, thực sự mệt mỏi quá.

- Ta nhớ môi nàng, nhớ đôi mi và mùi thơm nhẹ nhàng trên người nàng.

- Mùi vị yêu nàng, thực sự mệt mỏi quá.

Mộc Lan với ửng hồng gương mặt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng không nói lời nào.

Thẩm Lãng yếu ớt nói:

- Ta, ta kỳ thực còn có thể hát ra nữa.

Mộc Lan vặn lấy khuôn mặt Thẩm Lãng, ngửi mùi vị trên người của hắn:

- Coi như chàng ngoan.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, nàng cũng cho là ta trong sạch, không có vượt quá giới hạn sao?

Mộc Lan nói:

- Bởi vì chàng chỉ có một chút chút áy náy, càng nhiều hơn chính là có lý chẳng sợ, cho nên hẳn là còn chưa có chân chính vượt quá giới hạn, nhưng đã có chút chột dạ, trong lòng chàng nói chung vẫn có thiếp, nên không có vượt qua một bước cuối cùng.

Cổ Thẩm Lãng chảy mồ hôi lạnh xuống.

Nương tử của mình lợi hại như vậy à?

Không thấy gì cả, chỉ dựa vào biểu cảm, là có thể phán đoán tâm tư của ta.

Nàng rõ ràng có thuật đọc tâm.

- Ôi!

Mộc Lan thở dài một tiếng, nàng cũng tự phục bản thân.

Phu quân chẳng qua là cùng nữ nhân khác nằm ở trên một cái giường, vừa không có chân chính phát sinh cái gì, cũng không tính là vượt quá giới hạn đi.

Thẩm Lãng thì thầm:

- Người đó là đại tông sư Tuyết Ẩn, ta không thể gặp Hà Nguyên Nguyên, cho nên chui vào chăn của đại tông sư...

Nói đến đây, Thẩm Lãng phát hiện mình còn không bằng không giải thích.

Càng giải thích chuyện này càng ngớ ngẩn.

Chàng dựa vào cái gì mà chui vào chăn người khác vậy?

Nhìn có vẻ chẳng phải xúc động, mà là vô cùng thành thạo.

- Thiếp nhớ chàng lắm, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi về chàng, đồn chàng đã chết ở Khương quốc, thiếp thực sự nhịn không được nên tới kinh đô tìm, kết quả nghe được chàng đã trở về, thế là thiếp vội lên đường đến tìm chàng ngay. - Mộc Lan nói dịu dàng:

- Tiểu Băng mang thai, thiếp thật hâm mộ đó.

Nàng một chút đều không muốn nói về chuyện Tuyết Ẩn.

Dù cho đó là sư bá của nàng.

Trời! Cô ta dĩ nhiên là sư bá.

Cái tên cặn bã này, chàng gặp ai cũng thông đồng được sao.

Nhưng mà, tên phu quân cặn bã này đúng là vẫn còn khá ngoan. Chí ít một hai tháng này, hắn quả thực không có chân chính chạm qua những cô gái khác.

- Biết phu quân an toàn, ta an tâm, còn những chuyện khác, ta không muốn đi nghĩ. Phụ mẫu hẳn lo lắng lắm rồi, ta đây liền về nhà. - Mộc Lan đứng dậy.

- Không được. - Thẩm Lãng nói:

- Cục cưng à, tối thiểu để ta ôm nàng ngủ một đêm chứ.

Giọng của hắn tràn đầy đam mê.

Mộc Lan do dự chỉ chốc lát, lại lần nữa nằm trở lại trong lòng Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Cục cưng, hình như ta tìm được cách để cho nàng mạnh hơn rồi.

Mộc Lan lắc đầu nói:

- Thiếp bây giờ không muốn trở nên mạnh mẽ, thiếp chỉ cần sống yên bình, sinh hai đứa con thật khỏe mạnh, chỉ mong chàng ngoan ngoãn ở nhà, không phải ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thẩm Lãng nói:

- Ta... Ta...

Mộc Lan bỗng nhiên lại bò dậy, lại nâng khuôn mặt Thẩm Lãng nhìn suốt một hồi nói:

- Trượng phu của thiếp rõ ràng mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ.

Ồ? Tại sao nàng lại nói như vậy? Nàng đã gặp qua ai vậy?

Thẩm Lãng cũng không khỏi nâng mặt Mộc Lan lên.

Cục cưng Mộc Lan của ta thật là đẹp.

Hơn nữa còn là cái loại diễm lệ, mạnh mẽ, kiên cường, quyến rũ này kết hợp thành một thể.

Nói thật, ngoại hình của cục cưng Mộc Lan chẳng kém đại tông sư Tuyết Ẩn một chút nào.

Chỉ bất quá danh khí đại tông sư lớn, nàng có thêm vòng ánh sáng bao quanh người.

Lúc này, bên ngoài Hà Nguyên Nguyên nói:

- Thẩm công tử, hai người khỏe chưa?

Thẩm Lãng kinh ngạc, cái cô gái này vẫn ở đây?

Thẩm Lãng hỏi:

- Cục cưng, nàng làm sao dính vào cô ta chứ?

Mộc Lan nói:

- Thiếp không biết cô ta, lúc thiếp vào thì cô ta đã theo sau.

Thảo nào, thảo nào Thẩm Thập Tam nói ngăn không được Hà Nguyên Nguyên này.

Mộc Lan là bà chủ, bọn họ nào dám cản hả? Nên cô ả Hà Nguyên Nguyên này liền thừa cơ tranh thủ vào.

Cô gái này dự định gì ở đây?

Thẩm Lãng nói:

- Hà đại gia, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói.

Hà Nguyên Nguyên nói:

- Thẩm công tử, ta nói xong hai câu liền đi.

Thẩm Lãng cau mày, tùy tiện mặc xong quần áo đi ra ngoài.

- Hà đại gia, có chuyện gì, ngài mau nói đi. - Thẩm Lãng nói.

Hà Nguyên Nguyên đưa qua một tờ giấy.

Thẩm Lãng vừa mở nhìn, trên đó viết một bài từ.

《 Thủy Điều Ca Đầu - Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》

Lúc đó vì giết chết Lý Văn Chính, Thẩm Lãng bảo người ta bán cho Hà Nguyên Nguyên hai bài từ, trong đó một bài chính là 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》.

Hơn nữa, còn vì nàng thiết kế một bộ váy đặc biệt khêu gợi.

Không chỉ có như thế, còn có người dùng tiền thu mua họa sĩ cung đình.

Ở trong bức tranh 《 Vương Thái Hậu Thọ Thần Đồ 》,Hà Nguyên Nguyên đặc biệt đáng chú ý.

Chính là bởi vì hai bài thơ này, cộng thêm hoá trang tuyệt vời vô cùng, ở sinh nhật vương thái hậu biểu diệt Hà Nguyên Nguyên xinh đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ khác nên được quốc quân nhìn trúng.

Đương nhiên là có người nghi ngờ, làm sao mừng thọ của vương thái hậu còn mời đám khoa khôi này biểu diễn chứ?

Từ Hi thái hậu còn thường xuyên tuyển người từ gánh hát vào hoàng cung biểu diễn, đây là một đạo lý mà thôi.

Hoa khôi là ngôi sao, không phải kỹ nữ.

Hà Nguyên Nguyên nói:

- Thẩm công tử, bài từ thật ra cũng có coi là thiên cổ danh ngôn, ngài có quen không?

Thẩm Lãng ra vẻ kinh ngạc:

- Rất quen, bài từ này ở ngày thọ của vương thái hậu, Hà đại gia trong một đêm nổi danh khắp thiên hạ, ta cũng đặc biệt yêu thích, đương nhiên quen.

Hà Nguyên Nguyên nói:

- Đến nay ta vẫn không biết là người nào cầm bài từ này bán cho ta, Thẩm công tử tài hoa vô song, ta còn tưởng rằng là ngài đấy?

Thẩm Lãng nhanh chóng vào phòng, lấy ra một quyển sách đưa cho Hà Nguyên Nguyên.

- Hà đại gia nói ta tài hoa hơn người, lời này ta nhận, đây là tác phẩm ta gần đây dốc hết tâm huyết, xin chỉ giáo.

Hà Nguyên Nguyên nhận lấy rồi ngó thấy cái tựa《 Đấu Phá Thương Khung Giang Sơn Mỹ Sắc 》

- Đa tạ công tử tặng sách, ta nhất định sẽ đọc nó ngon lành.

Cô gái này cuối cùng đi.

Thẩm Lãng không kịp chờ đợi trở về ổ chăn, ôm người vợ thơm tho ngào ngạt của mình.

- Phu quân, cô gái này rất nguy hiểm à? - Mộc Lan bèn hỏi.

- Rất nguy hiểm. - Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng không có nguy hiểm như nàng, cứu mạng, bạch hổ muốn ăn thịt người!

Người thối mồm đúng chẳng tốt chút nào.

Mộc Lan lúc đầu suy nghĩ buông tha Thẩm Lãng.

Chàng đã kêu ra khỏi miệng.

Vậy Kim Mộc Lan ta đây để chàng nhận rõ thế giới tàn nhẫn cỡ nào.

Thứ cặn bã như chàng, còn muốn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tiếp đó, Thẩm Lãng quỷ khóc sói gào.

...

Thẩm Lãng lo sợ trong lòng.

Lúc trước nương tử nghiêm phạt hắn, dùng Lục Cầm Hí.

Bây giờ lại đổi thành rút đao đoạn thủy kế?

Xuân tàm đáo tử ty phương tận, lạp cự thành hôi lệ thuỷ can! (*)

(*) Hai câu này trích trong bài Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan) của Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường. Bản dịch thơ của TGNH: Đến chết xuân tằm tơ đứt đoạn,

Thành tro ngọn nến lệ vơi dòng.

Không nên nha!

- Cục cưng, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.

- Ta xin thề, ta xin thề ta và đại tông sư thật sự trong sạch.

- Ngươi cũng không biết ta đây đến kinh đô giữ mình trong sạch đến cỡ nào, đàn bà còn không đụng đến cả ta một cái, ta ngay cả một người cũng không có xem qua.

Mà ngay tại lúc này, tiếng bước chân quen thuộc đi tới.

Da đầu Thẩm Lãng từng đợt tê dại.

Khi ngươi cảm thấy sự tình sẽ xấu đi, liền nhất định sẽ xấu đi.

Tức khắc, bên ngoài vang lên tiếng công chúa cọp cái Ninh Diễm.

- Thẩm Lãng, nếu như ngươi gấp rút muốn ngủ với ta như vậy, ta lúc trước hứa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể từ Khương quốc sống trở về, ta liền cho ngươi ngủ. Ninh Diễm ta đây đã nói, vĩnh viễn chắc chắn.

- Thẩm Lãng, ta đã chuẩn bị xong ngươi tới đi, cùng lắm thì ta coi như bị chó cắn một cái.

- Ngủ hết xong, chúng ta vẫn làm huynh đệ!

Mông to, ta... Ta giết chết ngươi.

Nghiệp chướng a!!

Thẩm Lãng trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong lòng nương tử.

...

Thẩm Lãng tỉnh lại lần nữa, đã là một lúc lâu sau.

Công chúa Ninh Diễm vỗ bộ ngực với Mộc Lan nói:

- Mộc Lan à, tên cặn bã này tuy rằng không xứng với ngươi, nhưng hắn ở kinh đô trừ sờ qua ngực của ta hai lần, còn lại cũng không có làm chuyện gì quá phận.

Ta… đ* mẹ nhà cô.

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nói:

- Ca ca à, ca rõ ràng là thần nhân, đệ trực tiếp lướt qua giai đoạn thạch thứ ba, trực tiếp tiến vào tầng thứ tư mềm nhũn.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch vỗ bả vai Thẩm Lãng nói:

- Ngô đệ dùng tình quá sâu, cái thứ tiền vốn này phải tiết kiệm được giờ nào hay giờ nấy. Một ngày một lần là được, nếu như một ngày bảy tám lần, dễ nghèo lắm.

Mộc Lan mặt đỏ tới mang tai.

Nàng có chút hối hận, phu quân chẳng lẽ thực sự tổn hại sức khỏe đi.

Chỉ bất quá nàng một nửa là nghiêm phạt, một nửa là kìm lòng không đậu.

Giữa vợ chồng son, một ngày không gặp như cách ba năm, huống chi là hai tháng.

Thẩm Lãng phải chết đói.

Mà Mộc Lan thì đói muốn điên rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Ca à, ca còn thật sự chạy đến hơn hai trăm dặm để tiếp đệ sao? Thực sự đệ cảm động quá đi mất.

Vân Mộng Trạch nói:

- Là Ninh Diễm ra sức kéo ta đến, nàng nói muốn thực hiện vụ đánh cược, ở kinh đô bất tiện.

Kinh đô bất tiện, ở đây liền có được hay không?

Nương tử của ta ở ngay kế bên, ngươi nói có thuận tiện hay không?

- Còn có một việc. - Vân Mộng Trạch biểu bộ sắc mặt nghiêm túc.

Thẩm Lãng nói:

- Có gì ca cứ nói.

Vân Mộng Trạch nói:

- Quốc quân của Việt quốc cần một trận thắng lợi tăng lên quốc uy, che giấu bất lợi trên chiến trường nước Nam Ẩu, cho nên cố gắng nâng cao thắng lợi ngoại giao lúc này, danh vọng của đệ cũng nâng cao lên quá mức, chuyện này cực kỳ bất lợi.

Dưới tình huông không có căn cơ, trèo càng cao, té càng đau, đây là đạo lý đơn giản nhất.

Không thấy Tô Nan người ta, quyền thế huân thiên, lại mỗi ngày dùng tiền mua Ngự Sử chửi mình? Mỗi ngày chỉ biết giả chó chết.

Thế nhưng một khi cắn người thì ác độc vô cùng.

- Có người đã khoác lác biến đệ thành sứ giả ngoại giao hiếm có, nếu như có thể xử lý Khương quốc vậy tộc Sa Man cũng chẳng lo gì. - Vân Mộng Trạch nói:

- Có người đang tạo thế, muốn để cho đệ đi sứ tộc Sa Man.

Thẩm Lãng cười lạnh:

- Tộc Sa Man? Đệ điên hay sao mới đi cái chỗ quỷ quái đó!

Sau khi đi sứ Khương quốc thành công, Thẩm Lãng hoàn thành bước thứ hai diệt họ Tô.

Bước thứ ba diệt họ Tô, sẽ phải bắt đầu khua chuông gõ trống.

Làm sao có thể đi sứ tộc Sa Man được chớ?

Lại nói hắn sở dĩ dám đi sứ Khương quốc, một là bởi vì Khương quốc bùng lên bệnh đậu mùa, hai là bởi vì có đại tông sư Tuyết Ẩn.

Dưới tình huống chẳng có chút bố trí nào mà sang tộc Sa Man đi sứ?

Chán sống?

Vân Mộng Trạch nói:

- Không muốn đi tộc Sa Man, sẽ phải sớm nghĩ được cách đối phó, ngô đệ phải trong lòng hiểu rõ.

Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn huynh trưởng nhắc nhở.

...

Mộc Lan liền về nhà ngay, thậm chí không cách nào theo Thẩm Lãng về kinh đô.

Bởi vì trong nhà quá bận rộn, chuyện nhiều lắm, căn bản không thể thể thiếu cái trụ cột là nàng được.

Thẩm Lãng cũng vô cùng không nỡ.

- Thiếp không muốn đi, thiếp muốn cùng chàng ở một chỗ.

- Phu quân, chàng theo thiếp về nhà đi, chúng ta không giết họ Tô, thiếp chẳng muốn xa chàng một ngày nào nữa.

Mộc Lan ôm Thẩm Lãng làm nũng khóc.

Nhưng nàng vẫn phải đi.

- Phu quân, tiểu Băng mang thai, qua một đoạn thời gian ta sẽ phái người tới đón muội ấy trở về nhà dưỡng thai.

- Chàng cũng tuyệt đối không nên trêu chọc đàn bà không đứng đắn, cẩn thận thân thể, không nên dính vào thứ không sạch sẽ.

Thẩm Lãng tức khắc muốn khóc.

Không phải là bởi vì Mộc Lan rộng lượng mà khóc.

Cục cưng, ta ở trong lòng của nàng đã cặn bã đến nước này à?

Yêu cầu của nàng với ta thấp đến thế sao?

Chỉ cần đừng trêu chọc gái không sạch là được?

Ta còn tưởng rằng ta đây trong lòng nàng tỏa ra ánh sáng vạn trượng mà.

...

Trong một gian phòng kín ở kinh đô.

Chúc Nhung bèn hỏi:

- Điện hạ, nếu mời chào Thẩm Lãng, vì sao điều kiện hà khắc như vậy?

Đúng vậy, Chiêu Nhan đi mời chào Thẩm Lãng, chẳng những không hứa hẹn thăng quan, ngược lại còn muốn Thẩm Lãng giao ra công nghệ chế tạo gương thủy tinh.

Chuyện này tương đương với nuôi một con chó cắn người, lại còn phải tự bỏ tiền mua xương cho con chó đó.

Trên thế giới này còn có chuyện vô lý thế này à?

Thái tử không nói gì, chẳng qua là thưởng thức bức tượng ngọc trong tay.

Bức tượng ngọc này chạm hình Mộc Lan!

Không biết là xuất phát từ bàn tay người nào, rõ ràng linh khí bức người, trông rất sống động.

Đến cấp độ như Thái tử thì chẳng đoái hoài lắm đến hào quang của một nhân vật nào cả.

Em gái của gã - Ninh Hàn được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân nước Việt, nhưng lại do hào quang che phủ.

Bởi vì nàng là đệ nhất thiên tài võ đạo của vương tộc, là đồ đệ hàng đầu của Thiên Nhai Hải Các.

Nàng có một thân phận khác, mới là để cho nàng vang vọng thiên hạ.

Vị hôn thê của Thái tử vương quốc Đại Càn.

Bi kịch của đế chủ Khương Ly, để thân phận của Ninh Hàn tô đậm đến cực hạn.

Nàng lấy tư cách công chúa Việt quốc, nguyên bản không có nhận được quan tâm nhiều như vậy.

Thế nhưng cái thân phận vị hôn thê của Thái tử Đại Càn này, chân chính để cho thiên hạ chú ý.

Cuối cùng Khương Ly bệ hạ thiếu chút xíu nữa để trời đất biến sắc.

Bi kịch của thiên hạ đệ nhất cao thủ, đệ nhất anh hùng, mới để cho người sửng sốt.

Cho nên quyển sách《 Đông Ly Ký 》này, mới có thể bán ra mấy nghìn vạn bản.

Dứt bỏ hào quang, Thái tử vẫn cảm thấy Mộc Lan tuyệt mỹ.

Mấu chốt là tư thế oai hùng hiên ngang đồng thời lại quyến rũ thuần khiết.

Chẳng có cố ra vẻ chút nào.

Người con gái mà Ninh Dực muốn lấy, nhất thiết phải có bằng được.

Càng không chiếm được, lại càng muốn đạt được.

Nghe được câu hỏi của Tổng đốc Chúc Nhung, Thái tử Ninh Dực không trả lời.

Chiêu Nhan ở bên cạnh nói:

- Thái tử điện hạ căn bản cũng không có nghĩ muốn lôi kéo Thẩm Lãng, gia tộc họ Kim lquật khởi, nhưng có thể không biến thành quyền quý tột đỉnh vẫn chưa biết được, mấu chốt là họ Kim xa cuối chân trời. Mà Tô Nan gần ngay trước mắt, ở trong triều rễ sâu lá tốt quyền thế huân thiên, chỉ có được sự hỗ trợ của ông ta, mới có thể nhất cử áp đảo Tam điện hạ. Thế nhưng lão hồ ly này từ đầu đến cuối không biểu lộ thái độ, Thái tử điện hạ cũng không ngại kích thích ông ta một chút.

Tổng đốc Chúc Nhung đã hiểu.

Thẩm Lãng nói là muốn giết chết toàn tộc họ Tô, thế nhưng cuối cùng thế lực quá lẻ loi.

Dựa vào một mình hắn, với thân phận tiểu quan bé như cái hạt mè, muốn lật đổ Tô Nan quyền thế huân thiên?

Hoàn toàn là nằm mơ.

Thế nhưng nếu như hắn đầu nhập vào dưới trướng phe Thái tử, có phe phái lực lượng, vậy khó mà nói.

Cho nên, Thái tử đây cũng là rút dây động rừng.

Chiêu Nhan nói:

- Bệ hạ gần đây muốn nâng cao cái thắng lợi đi sứ Khương quốc, muốn nâng cao nhân vật Thẩm Lãng này, vậy lấy tư cách Thiếu quân, điện hạ đương nhiên cũng muốn góp chút thú vị bằng cách đi mời chào qua loa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch