Chương 426: Tiêu hồn! Thẩm Lãng vào triều! Quốc quân ra sức khen ngợi (2)
- Hãy chờ xem, Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng thật lớn, trở thành đại anh hùng, chuyện này ngược lại để hắn nguy cơ tứ phía, như là đứng ở bên cạnh vực sâu, dù cái vực nào cũng khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
- Đáng tiếc đây là một Thiên Sát Cô Tinh, điện hạ khôngmuốn hắn, Tam vương tử bên kia bởi vì gia tộc họ Tiết cũng không cần hắn. Hắn như một cô hồn dã quỷ, không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc, ở kinh đô đắc ý không được bao lâu, cũng sống không được bao lâu.
Chúc Nhung hơi khom người.
Vận mệnh của Thẩm Lãng thì ông chẳng quan tâm.
Thế nhưng một người khác ông ta lại quan tâm.
Trương Xung!
Đã vô duyên vô cớ bị giam vào phòng giam Đại Lý tự hơn nửa năm rồi.
Cũng không kiểm tra, cũng không thả.
Chúc Nhung nói:
- Sự tức giận của bệ hạ với Trương Xung cũng đã tiêu mất, chắc hẳn điện hạ có thể nói chuyện, kéo Trương Xung một phen.
Chiêu Nhan nói:
- Vẫn chưa tới thời điểm.
Chúc Nhung cau mày nói:
- Vì sao?
Chiêu Nhan nói:
- Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng thật lớn, bệ hạ đã hứa, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, sẽ sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu, sắc phong thành Nộ Triều cho gia tộc họ Kim. Dù cho bệ hạ đã hứa hẹn, trong lòng cũng không thoải mái, lúc này đi xin tha cho Trương Xung, chẳng phải là để bệ hạ không thoải mái hơn, đâm vết thương của bệ hạ à?
...
Thẩm Lãng mang theo sứ đoàn trở về kinh đô, nhận được đãi ngộ của anh hùng.
Tứ vương tử Ninh Chân tự mình nghênh tiếp.
Vạn dân kinh đô sắp hàng hai bên đường tương ứng.
Lấy thân phận của Thẩm Lãng, vốn là không có tư cách giữa đường cái Chu Tước.
Thế nhưng bây giờ lại cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang đi chính giữa đường Chu Tước.
Đây là tư cách quan lớn biên giới mới có.
Hàng năm thi Đình xong xuôi, lúc ba vị thiên chi kiêu tử tiến sĩ nhất giáp dạo phố, cũng có thể đi như vậy một lần.
Thẩm Lãng mặc dù không có tham gia khoa cử, thế nhưng cũng hưởng thụ đãi ngộ Trạng nguyên lang.
Tình cảnh kia thật sự như vầy.
Chiêng trống vang vọng tận trời, pháo trỗi lên, cờ màu phấp phới, người đông nghìn nghịt!
- Việt quốc uy vũ.
- Quốc quân uy vũ!
Vô số người cùng kêu lên hô vang.
Thoạt nhìn điệu bộ này, giống như đã đi diệt Khương quốc vậy.
Vô số dân chúng vừa nhìn, chuyện này không được rồi.
Đây là chưa ra quân tốt nào, liền hạ luôn một địch quốc.
Thẩm Lãng tuy rằng hưởng thụ loại cảm giác muôn người chú ý này.
Thế nhưng...
Thổi phồng quá lố.
Chỉ bất quá đây là quốc quân dựng đài, Thẩm Lãng nhất định phải diễn trò hùa theo.
Mang theo sứ đoàn đi tới trước hoàng cung.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ thần đi sứ Khương quốc, không có nhục sứ mệnh, đặc biệt tới giao ấn! Với lại cùng dâng thư nhận tội vua Khương, dâng Thánh miếu vạn dân đồ (*)!
(*) Bức tranh của vạn tín đồ đến Thánh miếu.
Tiếp đó, ở dướ sự chứng kiến của Tứ vương tử Ninh Chân, cùng các vị đại thần, thái giám, Thẩm Lãng mở ra cái rương, lấy ra thư nhận tội vua Khương Arugan, vừa mở ra liên cuộn lại.
Cuối cùng, phần thư nhận tội này cũng không quá chân thành.
Thế nhưng kế tiếp Thánh miếu vạn dân đồ, liền phải khoe khoang cho thật đã.
Tấm da dê lớn này là do mấy tấm da ghép lại.
Được mấy mét vuông.
Phía trên vẽ bức tranh về Thánh miếu.
Vẽ đẹp vô cùng, có vẻ so với Thánh miếu của Khương quốc càng thêm uy nghi.
Hơn nữa khoảng cách hoàng cung cũng rất gần.
Nhưng bởi vì nguyên nhân góc độ, giống như so với cung vua Khương còn cao lớn hơn.
Đây giống như ngươi tìm được góc độ cùng chụp ảnh với nữ thần tự do, ngươi chẳng những có thể lớn hơn nó, còn có thể đem nó đặt ở lòng bàn tay.
Then chốt không phải bức tranh Thánh miếu mà chi chít là dấu ngón tay, vết máu!
Toàn bộ những Khương dân được chủng ngừa bệnh đậu mùa, nhận ơn cứu mạng của Thánh miêu, đều đóng dấu điểm chỉ bằng máu.
Ước chừng mấy vạn dấu vân tay dính máu.
Thẩm Lãng hô to:
- Thời gian quá vội vàng, nếu không sẽ có mười vạn, mấy chục vạn người đem ấn ngón tay trên tranh. Vạn dân Khương quốc hướng về Việt quốc của ta, hướng về văn minh phương Đông chúng ta. Vô số lòng Khương dân đang hướng về Việt quốc, hướng về bệ hạ. Việt quốc uy vũ, bệ hạ uy vũ!
Trên bậc thang đại điện hoàng cung, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mặt mày ửng hồng, có vẻ rụt rè mà lại kiêu ngạo.
Thế nhưng nội tâm của ông ta trên thực tế lại có chút không vui.
Rõ ràng là một thắng lợi nhỏ về mặt ngoại giao, lại phải tô đậm thành đại thắng diệt quốc, thật sự là không có cách nào.
Nhưng mà, Thẩm Lãng nhà ngươi quả thực phải biết diễn trò.
Quả nhân lúc đầu lo lắng ngươi diễn hỏng, bây giờ lại sợ ngươi diễn quá lố.
Tức khắc, quốc quân nói:
- Ái khanh càng vất vả công lao càng lớn, cả người gầy gò đi nhiều lắm.
Thẩm Lãng nói:
- Lần này đại hoạch toàn thắng, hoàn toàn dựa vào thần uy Việt quốc của ta, dựa vào uy nghiêm vô thượng của bệ hạ, thần không hề có một tấc công nào.
Quốc quân nói:
- Là công lao của ngươi, ai cũng không cướp đi được, ái khanh đi về nghỉ ngơi đi, quả nhân còn muốn trọng dụng.
Thẩm Lãng không chịu đứng dậy, bệ hạ ơi, thần vẫn còn chưa nghe được lời thần muốn nghe cơ mà
Thẩm Lãng lại nói:
- Cảm ơn bệ hạ ân chỉ, trong khoảng thời gian này thần thật sự là nhớ người nhà, nhất là nhớ nhạc phụ nhạc mẫu.
Ngươi có ý gì?
Ngươi nói nhớ cha mẹ, nhớ vợ con là được rồi.
Ngươi nói nhạc phụ nhạc mẫu có ý gì?
Quả nhân đã đồng ý ngươi, phải sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu cũng sẽ không đổi ý, ngươi cũng không cần phải tại đây nhắc nhở.
...
Thẩm Lãng chưa có về nhà, mà là trực tiếp đi đến phủ Ngũ vương tử Ninh Chính.
Tức khắc gặp được tiểu Băng nước mắt lưng tròng.
Còn có tên mập Kim Mộc Thông nước mắt lưng tròng.
Còn có hai cô bé đang gào khóc, đây coi như là Thẩm Lãng chính tay cứu, hai con gái của Dư Phóng Chu.
- Cô gia, người ta nhớ ngài quá chừng, ngài xem, bụng người ta lớn thế này rồi.
- Tỷ phu, đệ thi rớt.
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Thi rớt?
Rơi cái bảng gì?
Kim Mộc Thông kể lể:
- Năm nay đệ tham gia thi Hội, đệ muốn đậu Tiến sĩ, kết quả thi rớt, xếp hạng đếm ngược.
Thẩm Lãng kinh ngạc:
- Nhóc mập, cái gì cho đệ dũng khí để thi thử vậy hả?
Kim Mộc Thông nói:
- Ta cho rằng tỷ phu sẽ lại một lần nữa đại phát thần uy, đoán trúng đề thi.
Đ*!
Ngươi nghĩ rằng ta là thần à?
- Oa oa oa... - Hai cô bé trắng ngần khóc lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Hai con muốn gì đây?
Bé chị đã chạy tới, ôm chân Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Nhóc con, chúng ta mới gặp qua một lần, con cứ như vậy muốn ta sao?
Thúc thúc không có uổng phí thương con mà.
Bé chị nói:
- Thúc thúc, con có thể ăn kẹo không?
Đôi mắt to đầy vẻ tội nghiệp của con bé nhìn Thẩm Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp đẫm lệ.
Thẩm Lãng bản năng gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Sau khi được đông ý, tức khắc con bé này móc kẹo ở trong túi ra, chia cho mình một cục, em gái một cục, rồi đầy hứng thú ngậm nó trong miệng. Sau đó, chúng nó tay trong tay lôi kéo nhau trốn chạy, coi như vứt Thẩm Lãng sang một bên.
Vợ Ninh Chính Trác thị bất đắc dĩ, tiểu Băng cũng cũng bó tay.
Hai con bé xấu xa này, mỗi ngày ăn kẹo nhiều như vậy, răng muốn sún rồi.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Ta... ta đã bị con bé chưa đầy ba tuổi lợi dụng?
Giảo hoạt đến thế kia à?
...
Chỉ có lấy sai tên, không có lấy sai biệt hiệu.
Mới vừa tắm rửa hoàn tất.
Băng lẳng lơ lại muốn thi triển tuyệt kỹ.
Thẩm Lãng sợ hãi.
Không được, không được, ta xem như là sợ ngươi.
Mới vừa bị đại yêu tinh Mộc Lan giày vò được gần chết.
Bây giờ tiểu yêu tinh này lại tới?
Ngươi cho Lãng gia ta đây làm bằng sắt à?
...
Bên trong thư phòng của Ninh Chính!
- Phụ vương chỉ cần mở miệng đáp ứng, sẽ làm được, điểm ấy ngươi không cần lo lắng. Chuyện sắc phong Huyền Vũ Hầu, chuyện họ Kim quản lý thành Nộ Triều không có gì thay đổi lộn xộn đâu. - Ninh Chính nói:
- Thế nhưng bây giờ kinh đô có một cơn gió rất nguy hiểm, có người ra sức nâng lên tài ba của ngươi, muốn để cho ngươi đi sứ tộc Sa Man, để cho bọn họ ngừng trợ giúp nước Nam Ẩu.
Thẩm Lãng nói:
- Thần tuyệt đối không có khả năng đi tộc Sa Man, thời gian gấp gáp vô cùng, thần muốn ở trong khoảng thời gian ngắn lật đổ Tô Nan, nào có thời gian đi đến chỗ tộc Sa Man chịu chết.
Nghe những lời này, Ngũ vương tử Ninh Chính không khỏi giật mình.
Lật đổ Tô Nan?
Thẩm Lãng nhà ngươi mới một quan thất phẩm đó.
Nửa chỗ dựa vững chắc cũng không có, cũng không có nửa minh hữu.
Mà Tô Nan là Trấn Viễn Hầu, Thái tử Thiếu bảo, phó sứ Xu Mật Viện, trấn quân đại tướng quân, đầu sỏ phe trung lập.
Hoàn toàn được xưng là quyền thế huân thiên.
Ngươi chính là một tiểu quan bé như hạt mè, muốn lật đổ cây đại thụ che trời này sao?
Hơn nữa còn là ở trong khoảng thời gian ngắn?
Chuyện này so với mơ mộng hão huyền còn ghê hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Thời gian cấp bách, một khi bỏ qua, sẽ chẳng còn cơ hội tốt để tiêu diệt họ Tô nữa.
Thẩm Lãng diệt họ Tô đã hoàn thành sắp xếp bước thứ hai tại Khương quốc.
Kế tiếp bước thứ ba lật đổ Tô Nan liền lập tức mở ra, không có chút thời gian nào để dừng lại.
Ninh Chính nói:
- Ngươi nói lật đổ Tô Nan, cụ thể là cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Khiến cho ông ta phải quăng bỏ toàn bộ chức quan hiện giờ, bãi quan về nhà. Tiếp đó hai người chúng ta sẽ phải nâng lên lá cờ tân chính, thành Trấn Viễn cùng quận Bạch Dạ bừng bừng khí thế để thực hiện tân chính bệ hạ, hoàn toàn tiêu diệt gia tộc họ Tô.
- Hả? - Ninh Chính sững sờ.
Phương diện này còn dính đếtn a sao?
Mấu chốt là, trước một đoạn thời gian người tiên phong tân chính vẫn là Trương Xung.
Hơn nữa đồ đao tân chính chính là muốn giết phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi.
Bây giờ một mình ngươi với tư cách con rể của nhà quý tộc lâu đời, lại muốn tiếp nhận lá cờ tân chính sao?
Câu chuyện này sao mà nghe hoang đường như vậy.
Nếu như ta không có đoán sai, bây giờ rất nhiều quý tộc lâu đời đang móc nối, suy nghĩ đẩy gia tộc họ Kim là lãnh tụ quý tộc lâu đời, thành lập một liên minh quý tộc mới.
Thẩm Lãng ra vẻ trách móc.
Ngày đó tân chính muốn tàn sát gia tộc họ Kim của ta, cả lũ quý tộc lâu đời này có ai đứng ra? Có người nào xuất thủ tương trợ?
Toàn bộ đều chơi hành động bỏ đá xuống giếng.
Nhạc mẫu ta vì trả khoản nợ, tự mình đi vay tiền, ước chừng chạy đến mười mấy nhà quý tộc, mà chỉ mượn được hơn một ngàn lượng vàng.
Vô cùng nhục nhã.
Cái chuyện phản bội lập trường, Thẩm Lãng ta đây cũng có thể làm.
Nhặt lên đồ đao tân chính, ta cam đoan so với Trương Xung còn ác hơn.
Ta mặc dù là con rể quý tộc lâu đời, nhưng chỉ muốn gia tộc họ Kim của ta phồn vinh hưng thịnh, Thẩm Lãng ta đây cũng có thể rất tân chính.
Thẩm Lãng lại nói:
- Điện hạ cần chuẩn bị sơ sơ, nếu như thành công lật đổ Tô Nan xong xuôi, ngài sẽ phải nhậm chức Thái Thú quận Bạch Dạ, hai người chúng ta liên thủ đi diệt toàn tộc họ Tô.
Hả?
Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:
- Điện hạ, Tô Nan là cữu cữu của ngài, chẳng lẽ ngài mềm lòng sao?
Ngũ vương tử lập tức tiếp nhận lượng tin tức quá lớn, có chút không phản ứng kịp.
- Ta... cần yên tĩnh một chút.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng mặc vào quan phục thất phẩm, muốn đi vào triều.
Lấy cái chức quan bé như hạt mè của hắn vốn là không có tư cách vào triều, thế nhưng hôm nay triều hội có hai chuyện này.
Một là sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu, để gia tộc họ Kim quản lý thành Nộ Triều.
Hai chính là khen ngợi công lao Thẩm Lãng, tiện thể thương nghị sự việc tộc Sa Man.
Thế nhưng chuyện không có đơn giản như vậy, triều đình như chiến trường, đặc biệt hiểm ác đáng sợ.
Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc trở về, bị hao tổn nghiêm trọng nhất chính là Tô Nan.
Hơn nữa bọn họ nổi lên mấy ngày, hôm nay triều hội công kích có thể sẽ dời núi lấp biển chuyển sang hướng khác.
Không chỉ muốn hủy diệt gia tộc họ Kim phong hầu, hơn nữa còn muốn đẩy Thẩm Lãng đưa đến tộc Sa Man chịu chết.
Thái tử cùng Tam vương tử chỉ biết ngồi xem, thậm chí trợ giúp.
Ngũ vương tử Ninh Chính, bởi vì không có bất kỳ chức quan, cho nên không có tư cách vào triều, cho nên cũng vô pháp ủng hộ Thẩm Lãng.
- Hôm nay triều hội, lại là một trận ác chiến, ngươi lẻ loi một mình, nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Ngũ vương tử Ninh Chính vô cùng lo lắng, hết lần này đến lần khác dặn dò.
Lúc này gã lại một lần nữa thống hận bản thân không có quyền không có thế, bất lực đến nước này.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ yên tâm, thần sớm có chuẩn bị. Hôm nay triều đình, liền nhìn thần đại sát tứ phương đi.
...
Triều đình Việt quốc.
Trang nghiêm túc mục, uy nghiêm bức người.
Quốc quân với sắc mặt hòa ái, thản nhiên nói:
- Hôm nay triều hội, chính nghị hai chuyện, chuyện thứ nhất Bá tước Huyền Vũ Kim Trác tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, vì Việt quốc mở mang bờ cõi, theo lệ phải phong hầu.
- Chuyện thứ hai, chiến cuộc nước Nam Ẩu bừng bừng khí thế, nếu cắt tộc Sa Man viện binh, cuộc chiến s nước Nam Ẩu ẽ rất khó dẹp loạn. Bất luận cái gì để tộc Sa Man ngừng trợ giúp nước Nam Ẩu, có nên điều động sứ thần đi đến tộc Sa Man.
- Chỉ có hai chuyện này, bắt đầu đi!
Nghe những lời này, quan viên phe trung lập của Tô Nan xoa tay, mài đao soàn soạt, chuẩn bị ra khỏi hàng.
Hôm nay triều đình, nhất định phải đem Thẩm Lãng tâng bốc lên tận mây xanh, đẩy hắn đến tộc Sa Man chịu chết.
Mặt khác, còn muốn hoàn toàn hủy diệt đường Kim Trác phong Huyền Vũ Hầu.
Đầu tiên lên sân khấu, chính là Lễ bộ Thị lang, lên trước cắt đường phong hầu của gia tộc họ Kim.
Lật đổ vương triều Đại Viêm? Tội danh lớn như vậy?
Tất cả mọi người ở đây quan viên run lên bần bật. Ngay từ đầu liền chơi lớn thế này?
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Chuyện này vốn là tân tấn Ngự Sử Chúc Văn Hoa sở tấu, thần khẩn cầu bệ hạ cho đòi hắn vào điện.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngó Thẩm Lãng một cái rồi nói:
- Chuẩn.
Một lát sau, Chúc Văn Hoa vào đây.
Phủ Tử tước Lan Sơn Chúc Văn Hoa, chính là tên Chúc Văn Hoa viết 《 Mộng Uyên Ương.
Thẩm Lãng đều thiếu chút nữa quên mất gã.
Năm nay gã tham gia thi hội, trúng nhị giáp tiến sĩ, hôm nay là thất phẩm Ngự Sử của Ngự Sử Đài.
Sau khi gã đi vào, đưa ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lãng như muốn ăn thịt người vậy.
Thâm cừu đại hận, hôm nay rốt cuộc báo được.
Thẩm Lãng, mày cũng có ngày hôm nay.
Hôm nay sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.
Chúc Văn Hoa quỳ xuống dập đầu nói:
- Bệ hạ, Thẩm Lãng lần này đi sứ Khương quốc mặc dù có thể thành công, hoàn toàn là bởi vì một người đàn bà. Hơn nữa, hắn còn đặt pho tượng người đàn bà này ở trong Thánh miếu cùng ngang hàng với những vị Thánh nhân. Người đàn bà này chính là nghĩa muội đế chủ Đại Càn Khương Ly, ngụy công chúa Tuyết Ẩn!
- Người đàn bà Tuyết Ẩn này, mưu đồ bí mật tham gia lật đổ đế quốc Đại Viêm, thua chuyện xong xuôi, mai danh ẩn tích ẩn náu trong Đại Tuyết Sơn.
- Trong danh sách truy nã do Đế quốc Đại Viêm phát ra, bà ta đứng hạng thứ năm.
- Thẩm Lãng cùng bà ta thông đồng dụ dỗ, hơn nữa còn đưa bà ta về kinh đô Việt quốc.
- Cử động lần này của Thẩm Lãng muốn Viêm Đế giận chó đánh mèo với Việt quốc của ta, hành động này có ý đồ lật đổ vương triều Đại Viêm.
- Xin bệ hạ lăng trì xử tử Thẩm Lãng, lùng bắt tội phạm đế quốc Đại Viêm phát lệnh truy nã Tuyết Ẩn lùng!
Tức khắc, da đầu Thẩm Lãng tê rần.
Quả nhiên đến, thật là thoải mái!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up mới gần một vạn năm! Cuồng xin hỗ trợ, cuồng xin vé tháng, những ân công cho ta với!