Chương 430: Đại công cáo thành! Phong Huyền Vũ Hầu! Thái tử Khương Ly (2)
Thẩm Lãng đương nhiên biết phía sau Vu Thành Trụ chính là Tô Nan.
Ở Khương quốc mưu sát Thẩm Lãng không được, thế tiến công âm mưu của Tô Nan đương nhiên sẽ hết đợt này đến đợt khác, làm sao có thể cho cơ hội thở dốc?
Chẳng lẽ còn chờ Thẩm Lãng đứng vững gót chân làm cho quốc quân vui vẻ đối phó nhà ngươi à?
Làm sao có thể được?
Đương nhiên là Thẩm Lãng vừa vào quốc đô lập tức liền động thủ, đồ đao giơ lên.
Ở trên triều đình lăn lộn, tuyệt đối không nên hy vọng xa vời kẻ địch sẽ chừa một đường sống.
Quốc quân nhìn Thẩm Lãng, thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng, lời hứa quả nhân đã nói với ngươi, liền nhất định sẽ cho. Thế nhưng, quả nhân cũng phải cho rõ ràng.
Lúc này, quốc quân ngược lại so với bất luận kẻ nào đều khát vọng họ Kim trong sạch.
Ông ta so với bất luận kẻ nào đều bức thiết nhìn thấy Thẩm Lãng xoay càn khôn.
Bởi vì ông ta rõ ràng thật vất vả thích một người, trong lòng ông rất không muốn nhìn thấy gia tộc họ Kim làm phản.
Thẩm Lãng đưa mắt nhìn về hướng Hầu tước Tô Nan.
Chỉ thấy ông ta tuổi già sức yếu, tinh thần không tốt, giống như muốn đi ngủ.
Cái con rắn già này, nọc độc đúng là nhiều.
Hết lần này tới lần khác Vu Thành Trụ biểu hiện ra cũng không phải là phe Tô Nan, nhìn qua giống như không có quan hệ gì.
Không chỉ có như thế, Vu Thành Trụ này lúc trước tố cáo Tô Nan nhiều lần, cái gì sinh hoạt mục nát, xa hoa lãng phí vô độ.
Biểu hiện ra bên ngoài, hai người này giống như không đội trời chung.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Vu Thành Trụ đại nhân, chủ tử sau lưng ngài đến tột cùng hứa hẹn cho ngài cái gì hả? Để cho ngài nhanh chóng đi tìm chết thế này?
Ngự Sử Trung Thừa Vu Thành Trụ nói:
- Thẩm Chủ Bộ, không nên vùng vẫy vô ích! Gia tộc họ Kim cấu kết nước Ngô, đã chứng cứ vô cùng xác thực, dù cho ngươi có bản lĩnh khổng lồ, cũng vô pháp đổi trắng thay đen.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, muốn chứng minh gia tộc họ Kim của thần trong sạch, dễ dàng!
Quốc quân nói:
- Trưa đến rồi, quả nhân đói bụng rồi, nhanh chút đi.
Thẩm Lãng nói:
- Chứng cứ liền ở bên ngoài, xin bệ hạ gọi đến.
Quốc quân phất phất tay.
Ông ta ngó chăm chú Thẩm Lãng một cái, ý kiến trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Ngươi là một kẻ tinh trí, vốn tồn tại không dễ dàng, tuyệt đối đừng cho quả nhân thất vọng.
Một lát sau!
Thẩm Thập Tam vừa nâng một cái rương đi đến.
Đại Ngốc vác cái rương to hơn bướ cvào.
Thẩm Thập Tam sau khi đi vào, lập tức quỳ rạp dưới đất.
Mà Đại Ngốc thì ngơ ngác đứng ở nơi đó, cũng không biết quỳ xuống.
- Lớn mật, nhìn thấy quốc quân còn không quỳ xuống? – Tướng quân bên trong điện tức điên.
Đại Ngốc nhìn phía Thẩm Lãng nói:
- Nhị Ngốc, ta phải lạy à?
Quốc quân đưa mắt nhìn vềhướng Đại Ngốc, rất kinh ngạc.
Tiếp đó nhìn thấy cái dây chuyền Tường Vân trên tay gã, đây là của công chúa Ninh Khiết
Cái tên ngốc to con này, chính là hy vọng để Việt quốc của ta vấn đỉnh thiên hạ võ đạo.
Quốc quân tâm cơ sâu, nhưng lại rất có hảo cảm với những thằng khờ như vậy.
- Không cần quỳ, ngươi thật vất vả mới cao to như vậy nên vẫn cứ cao như thế đi, chớ để lùn xuống.
- Ái chà! - Đại Ngốc cười hì hì.
Ngự Sử Trung Thừa Vu Thành Trụ nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nói có cái gì chứng minh gia tộc họ Kim các ngươi trong sạch? Vậy liền lấy ra đi!
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lãng, cũng tràn đầy tò mò vô hạn.
Lúc này, Thẩm Lãng còn có biện pháp xoay càn khôn?
Làm sao có thể kia chứ?
Cái hiềm nghi này căn bản là tắm không sạch.
Thẩm Lãng che mũi nói:
- Mở ra.
Mắt của Thẩm Thập Tam không có biểu hiện tình cảm mà mở ra cái rương.
Quốc quân nheo mắt lại.
Vu Thành Trụ lườm một cái, cười lạnh nói:
- Là cái thứ đồ chơi gì chứng minh gia tộc họ Kim các ngươi trong sạch? Rõ ràng buồn cười!
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Bệ hạ, đây là thủ cấp Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Vương Thành Nghiêm nước Ngô.
Nghe những lời này, mọi người ầm ĩ!
Bá tước Huyền Vũ, ngươi điên rồi!
Lại trực tiếp giết sứ thần nước Ngô, đây chẳng phải là tự đoạn đường lui à?
Nhưng mà, trong thiên hạ không còn có biện pháp nào tốt hơn để chứng minh gia tộc họ Kim trong sạch.
Kim Trác vốn cũng không muốn giết, Thẩm Lãng càng không muốn giết.
Thế nhưng nước Ngô vì thúc ép gia tộc họ Kim, cùng quyền thần Việt quốc cấu kết dùng ra độc kế ly gián, mưu hại họ Kim.
Vậy liền chớ có trách họ Kim của ta lòng dạ độc ác.
Vu Thành Trụ sắc mặt kịch biến.
Trong tình báo đã nói rõ ràng, ba tên quan viên nước Ngô này ở phủ Thành chủ Nộ Triều sau khi mật đàm hơn cả canh giờ, cho thấy thân phận, tiếp đó lập tức lên thuyền rời đi, an toàn quay trở về kia mà?
Làm sao lại bị bắt, hơn nữa còn giết một?
Mắt của quốc quân chợt sáng choang, mặt lộ ra hồng quang.
Tốt!
Tốt!
Bá tước Kim Trác quả nhiên không phụ sự tin tưởng của quả nhân.
Lại sát phạt quyết đoán như thế, cho thấy cõi lòng như thế, tâm tính lại không chút lưng chừng nào.
Rõ ràng trung thần, chẳng có chút hai lòng!
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, ba vị quan viên nước Ngô bí mật lẻn vào thành Nộ Triều, ý đồ xúi giục thành viên trọng yếu trong gia tộc họ Kim, ý đồ lật đổ quyền nắm giữ thành Nộ Triều trong tay Đại Việt chúng ta. Nhạc phụ thần phát hiện xong xuôi, lập tức giam cầm cả ba người này. Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Vương Thành Nghiêm phản kháng kịch liệt, bất hạnh bị giết chết. Hai người khác đã bị bắt vào ngục, nghe theo bệ hạ xử trí.
Tiếp tục Thẩm Lãng khom người xuống:
- Thử giơ tay sợ rằng sẽ gây thành nguy cơ ngoại giao hai nước Ngô Việt, nhạc phụ thần không có được ý chỉ, tự ý giết người, tự ý giam cầm quan viên nước Ngô, xin bệ hạ giáng tội!
- Ha ha ha ha ha...
Quốc quân chợt đứng dậy, cất tiếng cười to.
- Hay! Hay lắm!
- Bá tước Huyền Vũ quả nhiên là trung thần lương tướng Việt quốc ta, quả nhân quả nhiên không có nhìn lầm hắn.
- Tiên vương đã từng nói, Kim Trác người này giống như Huyền Vũ, vừa chán vừa cứng, nhưng nhân phẩm lại là tuyệt đối đáng tin được, thời khắc mấu chốt có thể làm trụ cột.
- Nguy cơ ngoại giao à? Nước Ngô là bại tướng dưới tay ta, một trận đại chiến hai mươi năm trước, Ngô vương thất bại thảm hại, cắt nhường cho Đại Việt ta chín quận, đối mặt cái tên già phải gục xuống này, lại có gì phải sợ?
- Bá tước Huyền Vũ không có nửa phần sai lầm, ngược lại có công lao to lớn.
Ngay sau đó, quốc quân nhìn phía Đại Ngốc nói:
- Còn cái rương sau lưng tên ngốc to con này là gì?
Thẩm Lãng nói:
- Trời giáng điềm lành, gia tộc họ Kim không dám độc chiếm, đặc biệt vội hiến cho bệ hạ.
Quốc quân nói:
- Mở ra xem.
Đại Ngốc đặt cái rương xuống, Thẩm Lãng tiến lên mở ra.
Mọi người không khỏi kêu lên một trận.
Ồ!
Thật là một con rùa đen quá to.
Hơn nữa, con rùa đen này lại oai vệ như thế, chẳng hề có vẻ khiếp đảm hèn mọn.
Rùa thường dù cho sống trăm năm, cũng chính là lớn chừng bàn tay, nhưng con rùa trước mắt này, lại to như một cái bàn.
Chỉ sợ có trên trăm cân.
Chân chính là một Huyền Vũ nghịch thiên.
Kỳ thực đây là một con rùa cá sâu, có chừng tám mươi cm, hơn một trăm cân.
Thẩm Lãng để hội Thiên Đạo tốn nhiều công sức để vận chuyển nó từ hải ngoại xa xôi đến đây.
Chính là ở thời khắc mấu chốt được phong Hầu, hiến điềm lành cho quốc quân.
Đây là một điềm lành cực kỳ tốt.
Phủ Bá tước Huyền Vũ của ta tuy rằng cường đại, nhưng không hề có ý phản.
Huyền Vũ to lớn này, chúng ta đều sẵn lòng hiến cho bệ hạ lấy tư cách là thú cưng.
Lòng trung thành, trời đất chứng giám.
Quốc quân cười nói:
- Thẩm Lãng, đây chính là thần vật của nhà ngươi, làm sao đưa đến trước mặt quả nhân?
Thẩm Lãng nói:
- Tất cả những gì ở Việt quốc đều là của bệ hạ, kể cả thành Nộ Triều, đương nhiên cũng kể cả Huyền Vũ này.
- Ha ha ha... - Quốc quân cười nói:
- Cái gì may hay không may, quả nhân không tin cái này, nhưng mà Huyền Vũ lớn này quả thực hiếm thấy, trẫm không dám xem nó như sủng vật, sẽ tạo một cái ao riêng cho nó, để nó vì quả nhân trấn thủ hoàng cung, trừ tà trấn quỷ.
Tiếp đó, quốc quân cất cao giọng nói:
- Hạ chỉ!
Tức khắc mấy vị quan viên Thượng Thư Đài cùng Hàn Lâm Viện, còn có sáu vị sử quan triều đình đều tập trung lại.
- Kim Trác trung thành quả cảm, chính trực vô tư, tiêu diệt hải tặc, mở mang bờ cõi, với đất nước có công lớn, đặc biệt sắc phong làm Huyền Vũ Hầu, khâm thử!
- Thành Nộ Triều là ranh giới Việt quốc của ta, chân thật đáng tin, lệnh cho người gia tộc họ Kim quản lý, khâm thử!
Hai phần ý chỉ định ra xong.
Quốc quân nói:
- Không nên đình hại hai đạo ý chỉ này, để Tông Chính Tự đi một chuyến.
Tiếp đó, ánh mắt của ông ta nhìn về Ninh Khải nói:
- Vương thúc, bằng không làm phiền ngài tự mình đi một chuyến vậy.
Sắc phong hầu tước là đại sự, cần điều động người đức cao vọng trọng.
Vương thúc Ninh Khải ra khỏi hàng, khom người nói:
- Tuân chỉ, thần sẽ xuất phát ngay!
Kế tiếp, hai phần thánh chỉ trực tiếp đóng đại ấn, bỏ vào trong hộp vàng.
Vương thúc Ninh Khải tiếp nhận thánh chỉ, chẳng dừng lại chút nào, dẫn đầu đội ngũ rời khỏi kinh đồ đến thành Huyền Vũ tuyên chỉ.
Đến tận đây, gia tộc họ Kim thống trị thành Nộ Triều, đã quăng bỏ vết nhơ.
Kim Trác tấn chức Huyền Vũ Hầu, đại công cáo thành!
Nhưng mà Lãng gia ở trên triều đình làm trò lại còn chưa hoàn thành, còn thiếu run run một cái ngay phút cuối.
- Bệ hạ, nhạc phụ thần đã giết Hồng Lư Tự Thiếu Khanh nước Ngô đã qua mấy ngày, mà số ngày trên phong mật thư này dĩ nhiên là tám ngày lúc trước mới đưa ra, chuyện này chẳng phải buồn cười hay sao?
- Nhạc phụ thần trước tiên giết sứ thần nước Ngô, tiếp đó viết mật thư cho Ngô vương lấy lòng sao?
- Đây rõ ràng là độc kế ly gián của nước Ngô, hơn nữa cùng quyền thần Việt quốc cấu kết cùng một chỗ hãm hại họ Kim của thần.
- Cái tên Vu Thành Trụ này, tất nhiên cùng nước Ngô có lén lút qua lại, bằng không làm sao có được phong mật thư giả tạo này được?
- Ba vị đại thần nước Ngô mưu đồ bí mật đi thành Nộ Triều hãm hại gia tộc họ Kim của ta, chuyện đó bí ẩn đến cỡ nào? Vì sao Vu Thành Trụ biết được rõ ràng như vậy, ông ta nhất định là gian tế nước Ngô, ý đồ bức phản gia tộc họ Kim của thần, điên đảo giang sơn Đại Việt chúng ta.
- Người này, đáng chém!
Ngự Sử Trung Thừa Vu Thành Trụ sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Thẩm Lãng toàn thân run rẩy.
- Ngậm máu phun người, ngậm máu phun người!
- Bệ hạ, tuyệt đối không thể tin, thần trung thành với bệ hạ có thể soi nhật nguyệt.
Quốc quân nhìn về phía ông ta đầy chán ghét, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Nhốt cái tên này lại, nhốt vào nhà tù Hắc Thủy Đài, triệt để tra tới cùng!
Dĩ nhiên là nhà tù Hắc Thủy Đài? Mà không phải ngục giam Đại Lý tự?
Hắc Thủy Đài, gần như tương đương với Đông Hán và Cẩm Y Vệ của nhà Minh, là con dao mổ thịt của quốc quân, chỉ nghe mỗi lệnh của quốc quân mà thôi.
Phàm là Hắc Thủy Đài xuất thủ thẩm vấn, cũng là đại án động trời.
Một khi tiến vào nhà tù Hắc Thủy Đài, hoàn toàn là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Từ đó có thể thấy được, quốc quân đối Vu Thành Trụ tức giận đến nước nào.
Theo quốc quân ra lệnh một tiếng, hai tên võ sĩ Hắc Thủy Đài tiến lên, trực tiếp kéo Ngự Sử Trung Thừa Vu Thành Trụ đi.
- Bệ hạ, tha mạng, tha mạng!
- Bệ hạ, oan uổng!
Thẩm Lãng vểnh tai, muốn nghe được Vu Thành Trụ hô một tiếng Tô đại nhân cứu mạng.
Nhưng Vu Thành Trụ này từ đầu đến cuối không có gọi ra, thật là làm cho người tta hất vọng.
Nhưng mà Lãng gia đã thỏa mãn.
Hôm nay đánh một trận, hắn một thân một mình, thế đơn lực bạc, đối mặt thế tiến côn cường địch ác độc g, lại thắng thật lớn.
Lúc này hai chân hắn đứng thành hình chữ bát, giống như một con cua, tay cầm đồ đao, uy phong lẫm lẫm.
Còn ai nữa? Còn ai nữa?!
Quan viên cả triều, trang nghiêm cúi đầu.
Vô địch thật là... Hiu quạnh biết dường nào.
Vô địch thật là... Trống trải biết bao nhiêu.
Lúc này, quốc quân liếc Thẩm Lãng một cái đầy ghét bỏ, thản nhiên phán:
- Hồng Lư Tự Chủ Bộ Thẩm Lãng, la hét triều đình, đánh quan viên, không kiêng nể gì cả, không có lễ nghi tí nào, bãi miễn chứ Hồng Lư Tự Chủ Bộ về nhà đóng cửa hối lỗi đi thôi.
Hả?!
Thẩm Lãng ngẩn ngơ!
Ta... Ta vừa rồi quá nhẹ nhàng à?
Để quốc quân đều nhìn không được?
Quốc quân thản nhiên liếc Thẩm Lãng một cái.
Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu gì nữa, có người muốn ngươi đi tộc Sa Man chịu chết, ta đây làm vậy là đánh gãy khát vọng của bọn họ.
...
Thẩm Lãng mới vừa về đến nhà.
Bé chị Dư Khả Khả nhà họ Dư liền nhào tới, ôm lấy bắp đùi Thẩm Lãng, khóc òa lên.
Nhưng mà chẳng qua là gào khan, một chút nước mắt cũng không có.
Thẩm Lãng rõ ràng sợ con bé tinh ranh này, mới ba tuổi là có thể đùa bỡn Thẩm Lãng quay như chong chóng.
Thẩm Lãng không khỏi ôm con bé rồi hỏi:
- Có chuyện gì nào?
Dư Khả Khả ba tuổi chỉ vào em gái hai tuổi nói:
- Thục thử (*), em con đã xé tranh của thục thử rồi.
(*) Lúc trước đã phụ chú là 2 đứa nhỏ này nói ngọng từ thúc thúc thành thục thử (cây cao lương)
Thẩm Lãng vừa ngó sang bé em Dư Hề Hề mới hai tuổi, trên tay con bé đang cầm lấy bức tranh bị xé thành hai nửa.
Lãng gia không khỏi hết hồn!
Là tranh vẽ Thần nữ Tuyết Ẩn.
Mấu chốt là trong tranh này Thần nữ cô cô ăn mặc thiếu vải gợi cảm vô cùng, chỉ có một cái áo yếm trong suốt.
Nàng lập tức phải đi, Lãng gia liền suốt đêm vẽ tranh, làm kỷ niệm.
Bức họa này này mình giấu kỹ lắm mà, sao con bé này lại bới ra đượ vậy?
Chuyện này nếu để cho Thần nữ cô cô thấy được? Xấu hổ lắm!
Dư Hề Hề hai tuổi ngơ ngác nhìn bức tranh trong tay.
Tỷ tỷ bảo mình nhắm mắt lại sẽ cho mình thứ đẹp lắm.
Làm sao mình vừa mở mắt, tỷ tỷ không cẩn thận xé tranh, thế rồi nó xuất hiện trong tay mình vậy.
Tiếp đó, cô bé gào khóc:
- Thúc thúc, không phải con xé, không phải con xé.
Con bé khóc thật, nước mắt đầm đìa, khỏi nói đáng thương đến cỡ nào
Thẩm Lãng nhìn bé chị Dư Khả Khả, con bé này mới ba tuổi, liền tinh ranh như thế?
Mà lúc này, ba người phụ nữ bên cạnh, lúng túng nhìn một màn này.
Ngũ vương tử Ninh Chính Trác thị, tiểu Băng.
Còn có cả Tuyết Ẩn.
...
Thần nữ Tuyết Ẩn phải đi!
Nàng hộ tống Thẩm Lãng tới quốc đô, lại ở suốt hai ngày, chính là vì giúp đỡ Thẩm Lãng ở trên triều đình thọc kẻ địch một lần.
Chung Sở Khách vì cứu nàng, đi núi Phù Đồ tìm thuốc giải, đến nay vẫn chưa về.
Nàng phải đi một chuyến đến núi Phù Đồ.
- Lúc này không giống ngày xưa, núi Phù Đồ sẽ không đối với ta làm chuyện gì đâu, Lãng nhi ngươi có thể yên tâm.
- Nhưng mà, nếu là ta cùng Chung Sở Khách đều cũng chưa về, ngươi liền đưa Đại Ngốc đến chỗ Kiếm vương Lý Thiên Thu đi.
Thẩm Lãng thật là có chút luyến tiếc Tuyết Ẩn.
Thế nhưng hắn đương nhiên biết, cô gái này hắn không để lại tới.
Hắn cứ tiễn mãi, tiễn mãi, cuối cùng đưa Thần nữ Tuyết Ẩn đến vị trí cách kinh đô mười mấy dặm.
- Được rồi, không nên tiễn, nếu đi về phía Tây sẽ không an toàn nữa đâu. - Tuyết Ẩn nói dịu dàng.
Thẩm Lãng khàn giọng:
- Cô cô nhất định phải bình an trở về, nếu có rảnh, phải nhớ đến thăm ta đó.
Tuyết Ẩn hướng đôi mắt đẹp lên phía trên Thẩm Lãng, cất giọng dịu dàng:
- Ngươi là dạng người giống như tinh linh, cô cô vô cùng thích, cùng ngươi sống chung một chỗ mấy ngày nay, là thời gian vui nhất của cô cô.
Tiếp tục, nàng hôn nhẹ trên trán Thẩm Lãng một cái.
Tiếp đó, Thần nữ Tuyết Ẩn sẽ phải xoay người ra đi.
Nhưng mà vào lúc này!
Từ phương tây xa xôi, một bóng người trong nháy mắt nhẹ nhàng tới, cơ hồ là trong nháy mắt đã đến trước mặt.
Gã hướng Thần nữ Tuyết Ẩn lạy xuống.
- Khương Minh, bái kiến trưởng công chúa cô cô!
- Hai mươi năm, con cuối cùng lại một lần nữa nhìn thấy cô cô.
- Phụ vương đã chết hai mươi năm, khúc mắc trong lòng cô cô cũng có thể giải được rồi.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc?
Phụ vương?
Đại Càn vương quốc đế chủ Khương Ly không phải là không có con trai à?
Làm sao bỗng nhiên nhô ra một đứa? Là người hay quỷ vậy?
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay hai chương gần một vạn sáu, đây gọi là điều chỉnh nghỉ ngơi của ta sao? Hu hu! Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, khấu tạ các vị ân công.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hôm qua thi xong học kỳ cuối cùng với nộp khóa luận, liên hoan với cô hướng dẫn xong về bị xỉn, mệt nhừ rã rời, nhức đầu cả buổi sáng T_T.
Vì mối quan hệ giữa Thẩm Lãng và Tuyết Ẩn rất ỡm ờ nên cùng là xưng "cô cô" nhưng mình dùng cặp "ta/ngươi", còn với Khương Minh là "cô cô/con"