Mà Tô Nan là đầu sỏ phe trung lập, tuyệt đối thâm căn cố đế, quyền thế huân thiên.
So sánh mà nói, Thẩm Lãng chỉ là một ngọn cỏ yếu ớt, mà Tô Nan là cây đại thụ cao tới trời.
Một ngọn cỏ nhỏ nhoi như Thẩm Lãng muốn lật đổ cây đại thụ cao to khổng lồ kia, quả thực chính là người si nói mộng.
- Nhanh thôi! - Thẩm Lãng nói.
Ninh Chính không khỏi kinh ngạc:
- Nhanh cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Tô Nan sẽ rơi đài nhanh thôi.
Ninh Chính ngạc nhiên, nhìn Thẩm Lãng không thể tin được.
Bây giờ hoàn toàn nhìn không thấy dấu hiệu, Tô Nan ở trong triều vẫn là như mặt trời ban trưa, hoàn toàn không có một chút thế thua sút suy tàn nào
Ninh Chính nói:
- Chẳng lẽ trong tay ngươi có đòn sát thủ đối phó Tô Nan à?
Đòn sát thủ?
Cũng không có!
Đương nhiên trong tay Thẩm Lãng có một phần mật thư giả, chính là ngày xưa Hầu tước Tô Tiễn muốn lôi kéo gia tộc họ Kim cùng nhau đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ.
Lúc đó Tô Kiếm Đình bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ, dẫn đầu cao thủ Tây Vực đi tiến đánh gia tộc họ Tô, chính là vì cướp đoạt phong mật thư này.
Nhưng đồ chơi này chưa tính là đòn sát thủ, có thể dùng dệt hoa trên gấm, nhưng muốn lấy tư cách vũ khí trí mạng vẫn không đủ.
Cho nên Ninh Chính hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, Thẩm Lãng chẳng qua là một quan nhỏ xíu như hạt mè, ở trong triều không có một vây cánh, làm thế nào lật đổ đại quyền thần như Tô Nan.
Thậm chí Thẩm Lãng bây giờ ngay cả cái chức quan bé xíu kia cũng đánh mất, ở nhà đóng cửa hối lỗi.
Muốn lật đổ Tô Nan, thật là có chút cảm giác như sâu kiến lay cây vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ à, nếu như thần chủ động đi công kích Tô Nan, có lẽ sẽ có chút chiến tích, nhưng tuyệt đối không cách nào tạo thành một kích trí mạng. Lực lượng trong tay thần quá yếu, ở trong triều hoàn toàn không có căn cơ.
Ninh Chính gật đầu.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Thế nhưng thời điểm nguy hiểm nhất, cũng là cơ hội tốt nhất. Khi kẻ thù cầm đao thọt về phía ngài, cũng là thời khắc phản công tốt nhất. Bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này, liền có thể trong nháy mắt phản sát. Trận quyết chiến phân thắng bại giữa thần và Tô Nan, lập tức đánh đến nơi.
Ninh Chính vẫn nghe không hiểu lắm.
Lúc này, hai cô bé trắng ngần kia nhảy nhót tới.
Bé chị trực tiếp bò lên đùi Thẩm Lãng ngồi xuống, bé em trực tiếp bò lên đùi Ninh Chính ngồi xuống.
- “Thục thử”, hai người đang bàn gì vậy? - Dư Khả Khả bèn hỏi.
Thẩm Lãng rõ ràng sợ con bé lém lỉnh này, mỗi ngày, khi trời chưa sáng liền mang theo em gái vọt vào phòng, ở trên giường hắn nhảy tưng tưng, ríu ra ríu rít kêu “thục thử” rời giường, “thục thử” dậy đi nào.
Nếu như còn chưa chịu ra khỏi giường, tụi nó liền trực tiếp vén mền.
Nàng không phải muốn tìm Thẩm Lãng chơi, mà tụi nó cảm thấy mình đã ra khỏi giường, người khác không được ngủ tiếp.
Một khi đánh thức Thẩm Lãng xong xuôi, chúng nó chạy cái vèo.
- Chơi cờ. - Thẩm Lãng nói:
- Sao không tìm ca ca mập chơi hả?
Ca ca mập đương nhiên là Kim Mộc Thông.
Dư Khả Khả nhiều chuyện:
- Ca ca mập tức giận.
Thẩm Lãng hỏi:
- Tại sao nó lại tức giận vậy?
Dư Khả Khả nói:
- Con chỉ nói “thục thử” trắng cũng có vợ, “thục thử” đen cũng có vợ, tại sao ca ca mập không có vợ, tiếp đó ca ca liền tức giận.
Ôi!
Kim Mộc Thông có thể không tức giận sao?
Cái điểm yếu trong lòng gã trực tiếp bị cô bé đâm vào bị thương mất rồi.
Nhóc mập Kim Mộc Thông à, đệ đến bây giờ cũng không có bồ!
Lời nói càng thẳng thắn, càng đau lòng.
Dư Khả Khả nói “thục thử” trắng chính là Thẩm Lãng, bởi vì mặt trắng. “Thục thử” đen chính là Ninh Chính, bởi vì mặt đen.
Dư Khả Khả lại hỏi:
- Vậy hai “thục thử” đang làm gì vậy?
Thẩm Lãng trả lời lần nữa:
- Chơi cờ.
Cô bé đưa đôi mắt đen lúng liếng kia nhìn chằm chằm vào những quân cờ vây đen trắng, bỗng nhiên hỏi:
- “Thục thử”, đây là cái gì?
- Quân cờ.
- Có thể ăn được không?
- Không thể.
- Thực sự không thể ăn à?
- Thực sự không thể.
Dư Khả Khả cảm thấy Thẩm Lãng đang gạt nó, thế là con bé hướng sang em gái hai tuổi:
- Muội muội, ăn một miếng coi có ngon hay không.
- Được! - Dư Hề Hề ngu ngơ cầm lấy một quân cờ vây bỏ vào trong miệng, trực tiếp dùng răng sữa nhai.
Động tác con bé quá nhanh, Ninh Chính cũng không kịp cản.
Cờ vây rất cứng, mà Dư Hề Hề mới hơn hai tuổi, miệng toàn răng sữa trắng tinh, một phát cắn này đau đến muốn gãy răng.
Khuôn mặt nho nhỏ của con bé lại ngẩn tò te.
Tiếp đó gào khóc oa oa.
Ninh Chính vội vàng móc quân cờ vây trong miệng con bé ra, tiếp đó ngó hàm răng con bé xem có gãy cái nào hay không.
Cũng may là không gãy.
Trác thị nghe được tiếng khóc vội vàng qua đây, ôm Dư Hề Hề đi chỗ khác.
Hề Hề cũng quá ngu, mỗi lần đều bị chị nó gài bẫy.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lãng, Dư Khả Khả cảm thấy bản thân phải bị mắng, vội vàng từ trên đùi Thẩm Lãng tuột xuống.
- Thứ này thực sự không thể ăn mà.
Tiếp đó, con bé chạy thoạt thật nhanh.
Nhưng mà còn chưa có chạy ra khỏi bao nhiêu, đã bị tiểu Băng tóm được đét vào mông.
- Con bé hư hỏng này, lại ăn hiếp em gái.
Tiếp đó, lại truyền tới một trận gào khóc, nhưng mà vẫn là cái loại gào khan không nước mắt.
Thế là, Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử Ninh Chính tiếp tục.
Ninh Chính hỏi:
- Ngươi và Tô Nan ở trên triều đình quyết chiến, là đấu tranh kịch liệt dây dưa, hay là trong nháy mắt định thắng bại?
Thẩm Lãng đáp:
- Trong nháy mắt định thắng bại.
Ninh Chính hỏi:
- Lúc nào?
Thẩm Lãng trả lời:
- Nhanh, rất nhanh!
...
Thái tử trong hương các (*).
(*) Lầu gác trong cung hay trong chùa.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, hôm nay Kim Trác đã sắc phong Huyền Vũ Hầu, hơn nữa bệ hạ cũng cao hứng vô cùng.
Thái tử vẫn thưởng thức bức tượng ngọc khắc trong tay, không nói gì.
Chúc Nhung nói:
- Lúc này đúng là cơ hội tốt nhất để cứu viện Trương Xung, điện hạ chỉ cần mở miệng, bệ hạ sẽ phải thả ra Trương Xung.
Thái tử nhoẻn miệng cười.
Chiêu Nhan nói:
- Ở trong mắt Chúc đại nhân, Trương Xung có thể rất trọng yếu. Thế nhưng ở trong mắt điện hạ, còn có chuyện quan trọng hơn cả Trương Xung nhiều, cấp ưu tiên chiến lược càng cao. Điện hạ cũng là miệng vàng, mỗi một câu nói đều vô cùng trân quý.
Như thế không hề sao.
Thái tử dù sao cũng là thiếu quân của một nước, phân lượng đặc biệt nặng.
Mỗi một câu nói thốt ra, mỗi một lời thỉnh cầu về phía quốc quân, đều phải cực kỳ thận trọng.
Trương Xung là tâm phúc của Chúc Nhung, nhưng không thấy phải là tâm phúc Thái tử.
Ở trong mắt Thái tử, còn có mấy chuyện càng quan trọng để ưu tiên hàng đầu, chuyện của Trương Xung nên gác lại phía sau một chút.
Lại nói Trương Xung tuy rằng cũng xem như phe Thái tử, nhưng đối tượng ông ta trung thành dù sao cũng là quốc quân.
Đương nhiên còn có một chuyện để Thái tử không thoải mái vô cùng.
Lúc trước gã ban thưởng bảng hiệu cho Từ Quang Doãn, Từ Tú Thiên Nam.
Kết quả thì sao?
Nhà họ Từ bị diệt.
Hôm nay nhà họ Từ dường như muốn đông sơn tái khởi, thế nhưng Từ Thiên Thiên lại đầu phục gia tộc họ Kim.
Đây không phải là làm mất mặt ta sao?
Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, Trương Xung là người trung hiếu với quốc gia, hôm nay là thời cơ tốt nhất để điện hạ cứu hắn, nhất định hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sẽ quên mình phục vụ cho điện hạ.
Thái tử Ninh Dực mỉm cười nói:
- Cữu cữu, trong lòng ta biết rõ mà.
Sau khi Chúc Nhung ra đi xong, Thái tử bèn hỏi:
- Con ả Từ Thiên Thiên, quả nhiên đầu phục Thẩm Lãng, đầu phục gia tộc họ Kim à?
Chiêu Nhan nói:
- Đúng vậy, hơn nữa cái thứ ác quỷ háo sắc như Thẩm Lãng làm sao bỏ qua trang tuyệt sắc như Từ Thiên Thiên, e rằng hai người này đã thông đồng với nhau rồi?
Thái tử hỏi:
- Tấm biển Từ Tú Thiên Nam ta ban thưởng nhà họ Từ có còn hay không?
Chiêu Nhan đáp:
- Chắc còn ở đấy.
Thái tử ra lệnh:
- Đi thu hồi lại đi.
...
Trương Xung ở trong ngục giam Đại Lý tự đã gần nửa năm rồi.
Người này thực sự giống như đã bị hoàn toàn quên lãng vậy.
Con thứ hai của ông - Trương Tuân, vẫn mỗi ngày đều quỳ ở bên ngoài Đại Lý tự.
Ngay từ đầu rất nhiều người còn khiếp sợ, người này cũng quá hiếu thuận đi.
Sau đó có người vẫn khiếp sợ, người này quá biết cách diễn trò rồi.
Mà bây giờ, mọi người có nhìn cũng như không.
Đám quan của Đại Lý tự đều xem Trương Tuân là thành pho tượng, một pho tượng thần giữ cửa.
Mỗi ngày quỳ đến tối, mỗi sáng sớm lại đi.
Ngươi thật trâu bò, thần công Quỵ Trứ Thụy Giác (thần công quỳ ngủ) xem như bị ngươi chinh phục.
Còn có Tất Cái Đại Pháp (đầu gối đại pháp) cũng tuyệt đối được ngươi luyện thành, đầu gối Trương Tuân bây giờ chắc chắn so với bảng đá còn cứng hơn.
Thế nhưng bây giờ, người nào cũng chẳng xem nhà họ Trương có cái gì đáng kể.
Con trai lớn nhất của Trương Xung đang ở dưới trướng của Bình Nam tướng quân, đang tác chiến ở trên chiến trường nước Nam Ẩu, vị trí cũng không phải đặc biệt cao.
Con thứ hai Trương Tuân, chẳng qua là một lục phẩm Ngự Sử của Ngự Sử Đài mà thôi.
Lúc đầu Trương Xung là người có khả năng tân chính, tâm phú quốc quân, mắt thấy sẽ phải từ từ nổi lên, kết quả bị thua tại thành Huyền Vũ.
Hôm nay xem ra đời này đều phải sống ở bên trong ngục giam Đại Lý tự.
Thời gian dài như vậy trôi qua, mấy ngày trước quốc quân cũng đặc biệt vui vẻ mà sắc phong Huyền Vũ Hầu, lẽ ra đã hết giận.
Nhưng Trương Xung vẫn không có thả ra, xem ra người này là hoàn toàn không có trông cậy vào.
...
Tâm trạng của quốc quân với Trương Xung đặc biệt phức tạp.
Ông ta kính trọng phẩm hạnh cùng bản lĩnh Trương Xung, nhưng lại là không thế nào thích người này.
Giống như cách ông kính trọng Kim Trác nhưng cũng chẳng hề thích vậy.
Thứ ông ta thích là dạng người như Thẩm Lãng, vừa hiểu chuyện lại vô cùng thông minh, vô cùng tinh trí cũng vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng mà Thẩm Lãng nếu như vào triều làm quan, xác suất rất lớn sẽ trở thành gian thần à?
Đại bộ phận quân vương thật tình không thích cái loại nhân vật có bản lĩnh nhưng lại biểu hiện ra thái độ thiết cốt tranh tranh.
Mà Trương Xung chính là người như vậy.
Từ khi bị bỏ tù đến tận bây giờ, Trương Xung cũng không có viết một phần bản cung nhận tội.
Dù cho ngươi ngồi tù, cũng có thể viết tấu chương.
Thế nhưng không có, một phần cũng không có.
Trương Xung viết rất nhiều tấu chương nhận tội, ví như thành Nộ Triều thất bại, ví như tân chính quận Nộ Giang thất bại.
Nhưng toàn bộ là công sự.
Sau khi bị bỏ tù, ông càng bực tức hơn.
Trương Xung ta đây chẳng bao giờ tham lam một đồng của quốc khố, vì sao phải đổ cái tội danh này đến trên đầu ta?
Đổi thành những quan viên biết hiểu chuyện, biết quốc quân giận chó đánh mèo xong xuôi, đương nhiên phải không ngừng cầu xin tha thứ.
Ngàn sai vạn sai, cũng là lỗi của thần. Bệ hạ nói thần tham ô, vậy thần tham ô vậy.
Không nói đến ai khác xa xôi.
Thẩm Lãng sẽ làm cái động tác này, ngàn sai vạn sai đều do ta sai cả.
Tiền tố có thể đổi thành nương tử, nhạc phụ đại nhân v.v…
Mà Trương Xung lại cứng rắn gan lì muốn tranh chấp cùng quốc quân.
Một câu xin khoan dung cũng không có, cho nên ngay cả khi quốc quân nguôi giận, cũng vẫn không có thả ông ta ra.
Thái tử cũng chính là nhìn thấu điểm này, từ đầu đến cuối không có mở miệng xin tha thứ.
Trương Xung nhà ngươi không cầu tha, ta liền hướng phụ vương xin tha thứ, há chẳng phải rước bực vào người à?
Nhưng mà Trương Xung thật tình ở trong quan trường chả bòn rút một cắc bạc.
Ông ta rõ ràng cần tiền, hơn nữa còn là nhiều tiền, nhưng không có tham ô quân lương, tham ô quốc khố một đồng vàng nào cả.
Ông ta đường đường Thái Thú, vì tiền nên mới dạm hỏi một thương nhân như Từ Quang Doãn, chuyện này đã xem như tự bôi bẩn, ấy thế mà quốc quân lại muốn đổ tội danh tham ô quốc khố lên đầu ông sao?
Tuyệt đối không được!
Trương Xung ta đây tuyệt đối không thể nào chịu cái vết nhơ này.
Cho nên, đôi bên liền giằng co cho tới bây giờ.
...
Quốc quân ở trong cung Biện phi.
Mang thai hơn ba tháng, cái bụng hơi nhô lên.
Biện phi không tính là xinh đẹp, thế nhưng vô cùng nhẹ nhàng, tràn đầy phong độ của người trí thức.
Ninh Nguyên Hiến lười biếng nằm ở trên đùi Biện phi, nghe Biện phi đọc sách.
Đọc dĩ nhiên là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Quốc quân cũng thích xem quyển sách này, cảm thấy viết rất khá.
Ông ta đã đọc hai ba lần, nhưng nhất là thích nghe Biện phi đọc.
Biện phi là thục nữ tuyệt đối ưu nhã, nghe trong miệng bà đọc cảnh phòng the, quốc quân cảm thấy rất có hương vị hấp dẫn.
Đây cũng là chuyện thú vị ở khuê phòng vợ chồng mà.
Đọc xong hồi chín.
- Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, nếu không nàng sẽ mệt chết đó. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Biện phi hỏi:
- Tập hai lúc nào có ạ?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ai biết được? Cái thằng Thẩm Lãng vô liêm sỉ mỗi ngày không có việc gì, căn bản không có ý định viết sách, hắn lúc đó viết quyển sách này là vì hại Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, bây giờ nhà họ Từ cơ hồ bị diệt môn, Từ Thiên Thiên gần như biến thành ngoại thất của hắn, thế là hắn lười viết sách.
Biện phi cười nói:
- Thằng nhỏ này rõ ràng ranh mãnh cay nghiệt.
Cay nghiệt dùng tại đây, chưa chắc là hỏng bét.
Ở trong mắt quốc quân, khoan dung ngược lại chưa chắc là từ hay ho.
Ngươi rộng lòng như vậy làm cái gì? Có dã tâm gì hả? Ý chí thiên hạ gì thế kia?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ai nói không phải đâu.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, không gấp gáp, nhưng lại vô cùng lo lắng.
Đây là bản lãnh đại thái giám Lê Chuẩn, nội chỉ dùng tiếng bước chân là có thể để quốc quân nghe ra ý kiến.
- Thế nào? - Ninh Nguyên Hiến không nhịn được mà hỏi.
Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, Trương Xung sợ là không xong, sắp chết!
Quốc quân đỉnh nhỏm dậy ngay, nhưng đột nhiên ngừng lại động tác.
Bởi vì Biện phi ngay bên cạnh, nếu là động tác của ông quá mạnh, chẳng phải là sẽ đụng bà sao.
Thế là, ông ta vẫn nằm ngay chỗ đó, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Là thật, hay là đang diễn trò?
Lời vừa nói ra, sự cay nghiệt thiếu tình cảm của Ninh Nguyên Hiến hiển lộ không bỏ sót điều gì.
Người ta sắp chết rồi, ngài trước tiên thực sự nghi vấn Trương Xung đang diễn trò.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Thiên chân vạn xác, hắn sắp chết, thời gian không nhiều lắm, ngay tối nay.
...
Chú thích của Bánh: chương thứ nhất bảy ngàn chữ đưa lên, đêm qua lại mất ngủ, nhưng mà cảm giác viết chương này cũng không tệ lắm! Lạy xin các vị sâu sắc hỗ trợ, vé tháng đang cần, nhỏ lệ cầu xin!