WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 433: Thẩm Lãng cứu Trương Xung! Kỳ tích! Người đàn ông của Từ Thiên Thiên (1)

Chương 433: Thẩm Lãng cứu Trương Xung! Kỳ tích! Người đàn ông của Từ Thiên Thiên (1)





Trương Xung là người tài giỏi của quốc gia, điểm này quốc quân Ninh Nguyên Hiến vô cùng rõ ràng.

Người này sau đó cũng phải cần trọng dụng, cho nên đương nhiên không muốn ông ta chết đi.

- Mấy ngày trước đây rõ ràng còn khỏe mà, làm sao bỗng nhiên lại bệnh vậy? - Quốc quân cả giận nói:

- Là có người hại hắn à?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Không phải, hắn mắc bệnh nan y, sưng ruột cấp tính (*).

(*) nguyên văn là liệt tính tràng ung tức viêm ruột thừa cấp tính.

Tức khắc ánh mắt quốc quân hơi hơi co rụt lại.

Sưng ruột!

Ở thế giới này là bệnh nan y vô phương cứu chữa

Bất kể là mạn tính hay cấp tính, đều trên cơ bản hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cái bệnh này không quá thông thường, nhưng cũng không phải vô cùng hiếm thấy, người trong vương tộc cũng có kẻ bị bệnh này mà chết.

Chẳng nói đến ai xa lạ.

Người vợ chính của Ninh Nguyên Hiến trước kia, cũng chính là mẹ của Ninh Hàn, trúng cái bệnh này mà chết.

Đó là người đàn bà Ninh Nguyên Hiến thích nhất.

Trước mắt Biện phi, lại có vài phần khí chất của bà.

Đáng tiếc...

Cũng bởi vì lời hứa hôn cửa miệng với Khương Ly.

Vì ngai vàng, vì giang sơn Việt quốc, ông ta buộc phải phế bỏ vương hậu, lập Chúc thị làm hậu. Do đó dẫn đến người vợ chính thức buồn bực sầu não không vui, tự giam mình trong lãnh cung, bị viêm ruột thừa mà chết.

Ông ta lúc này vẫn nhớ người đàn bà kia lúc bị viêm ruột thừa đau đớn và tuyệt vọng đến nước nào.

Nhịn mấy ngày mấy đêm sau đó liền chết.

Lúc này Ninh Nguyên Hiến thật sự có chút hối hận.

Bản thân không nên bực bội với thần tử trung thành như Trương Xung, có lẽ nên thả ra từ một hai tháng trước.

Cái chứng viêm ruột thừa này đến từ ăn quá nhiều hay bởi vì sầu lo buồn khổ tụ lại mà thành.

Trái tim của Trương Xung suốt mấy tháng này ở trong ngục giam Đại Lý tự, chắc cũng giống như vương hậu của Ninh Nguyên Hiến.

Một người vô duyên vô cớ bị phế, sau đó bị giam cầm trong lãnh cung.

Một người rõ ràng có công, lại bị nhốt trong Đại Lý tự, cõng trên lưng cái tội danh tham ô quốc khố.

Nếu là sớm thả ông ta ra ngoài, chắc hẳn sẽ không đến nước bị bệnh nan y như vầy.

- Hạ chỉ, thả Trương Xung về nhà, phái ngự y đi vào trị liệu.

- Vâng!

Quốc quân biết rất rõ ràng điều động ngự y đi chữa trị đã vô hiệu, nhưng vẫn là phái đi.

Chí ít để Trương Xung có thể chết nhắm mắt.

Lê Chuẩn đi xong xuôi, quốc quân lại lần nữa nằm trở lại trên đùi Biện phi.

- Yên nhi, nàng nói quả nhân có phải là người đặc biệt cay nghiệt thiếu tình cảm không? - Quốc quân bèn hỏi.

Vấn đề này quá khó trả lời.

Nếu ngươi nói không phải, hiển nhiên là đang nói láo.

Nếu như nói đúng, trong lòng quốc quân sẽ lại không thoải mái.

Biện phi đưa tay vuốt ve lông mày Ninh Nguyên Hiến, dịu dàng đáp:

- Thần thiếp thà để cho bệ hạ cay nghiệt thiếu tình cảm một chút, đỡ để cho bản thân chịu ấm ức.

Ninh Nguyên Hiến động tình, ôm lấy vòng eo Biện phi, hôn nhẹ lên cái bụng hơi nhô lên của bà.

Trời cao phù hộ, cho Yên nhi một đứa bé.

...

Trương Xung được mang trở về nhà, đã hoàn toàn ốm o gầy mòn.

Mấy tháng này ông bị cầm tù suốt trong ngục giam Đại Lý tự, mặc dù không chịu cực hình nào, nhưng đã chịu đủ loại bạo lực tinh thần.

Chuyện ăn uống mỗi ngày hỏng be hỏng bét chẳng hạn.

Hơn nữa cái chứng viêm ruột thừa đã phát ra vài ngày trước rồi, nhưng cái tên cai tù Đại Lý tự châm chọc ông ta đang diễn trò.

Muốn tìm đại phu xem bệnh? Có thể, trả tiền là được.

Trừ ngục giam Hắc Thủy Đài, bất kỳ nhà tù nào trong thiên hạ đều có một đức hạnh cao cả.

Bất kể ngươi là dạng quan lớn thế nào đi nữa, chỉ cần đi vào trong tù sẽ chẳng khác gì một thằng cháu trai nhỏ xíu, muốn làm cái gì đều phải bỏ tiền hối lộ.

Đương nhiên, nếu như ngươi có cơ hội khôi phục quan chức, đám cai tù này chẳng những không dám ngược đãi ngươi, thậm chí còn sẽ đốt một cái bếp lò sưởi ấm.

Lúc Trương Xung mới vừa vào ngục giam Đại Lý tự, có mấy lính canh lẫn cai tù đều sang nịnh bợ, muốn kết thiện duyên, cũng xem là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đúng không?

Kết quả thời gian mấy tháng đi qua.

Quốc quân vẫn chẳng thèm đoái hoài Trương Xung, căn bản cũng không có cơ hội xoay người.

Vậy mọi người còn khách khí làm gì.

Lính tù cùng cai tù bắt đầu doạ dẫm đòi tiền.

Trương Xung làm sao có thể cho được?

Thế là, liền bị những kẻ tiểu nhân này ngược đãi.

Cơn đau trong bụng chừng mấy ngày, trực tiếp đau đến bất tỉnh đi, sốt cao không lùi, cai tù lúc này mới luống cuống, vội vàng bắt đầu báo cáo.

Đại phu của Đại Lý tự sau khi kiểm tra, trực tiếp liền phán đoán là sưng ruột.

- Chờ chết đi!

Trương Xung lúc trước dù sao cũng là Thái Thú đường đường, mấy người vội vàng báo bệnh tình của ông ta cho Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh cũng do dự thật lâu.

Có nên chờ Trương Xung sau khi chết trở lên báo quốc quân, như thế là xong hết mọi chuyện. Nhưng ông ta vẫn không có làm như vậy, trì hoãn sau mấy canh giờ, báo vào cung.

Cứ như vậy mà đình lại, thêm mấy ngày trôi qua.

Trương Xung đã hấp hối, sinh mệnh bị đe dọa.

...

Mấy người ngự y thay phiên cho khám và chữa bệnh Trương Xung.

- Thật sự là sưng ruột cấp tính, đã sắp nát hết.

- Sốt cao kinh khủng như vậy, đã không còn thần trí, hơn nữa không ngừng run lẩy bẩy, hơn nữa da đã ngả vàng rồi.

- Đã vô phương cứu chữa.

Mấy người ngự y cùng phán đoán.

- Nhị công tử, chuẩn bị hậu sự đi.

Ngự y hướng Trương Tuân nói.

Mà Trương Tuân lúc này đã ngơ ngác khi quỳ gối bên giường, cả người giống như đã mất đi phản ứng.

- Nhị công tử, có muốn chúng ta pha một chút Ma Túy Tán, để lệnh tôn sau khi ăn vào, ra đi không đau đớn?

Trương Tuân lắc lắc đầu nói:

- Không cần, phụ thân dù cho muốn đi, cũng muốn thanh tỉnh mà đi.

Ngự y cười nhạt trong lòng, Trương Xung lúc này sốt cao đến dọa người, đã sớm không còn tỉnh táo nữa.

- Nhị công tử nén bi thương. - Ngự y nói.

Tiếp đó, mấy người ngự y đều rời đi hồi cung bẩm báo.

Kỳ thực, bọn họ tới chẳng qua là cách tỏ thái độ của quốc quân mà thôi, tất cả mọi người biết sưng ruột là nan y, tới khám cũng như không.

Chờ những thứ ngự y này đi xong xuôi, nước mắt Trương Tuân mới chậm rãi rơi xuống.

Lúc này gã đã đau khổ đến tê dại, đã bắt đầu hoài nghi tất cả.

Lúc đó tam đệ Trương Tấn chết đi, đã khiến cho tim gã bị đâm đến nhói đau.

Hôm nay phụ thân Trương Xung lại sắp qua đời, thế giới Trương Tuân gần như đều phải sụp đổ.

Vô biên vô tận tuyệt vọng!

Loại tuyệt vọng này rõ ràng, mấy tháng trước liền dần dần bắt đầu.

Lúc Trương Xung mới vừa bị bỏ tù, Trương Tuân còn ôm hy vọng rất lớn, hy vọng quốc quân chẳng qua là giận nhất thời mà thôi.

Nhưng theo thời gian trôi qua, gã càng ngày càng không dám ôm hy vọng nữa.

Phân lượng của phụ thân trong lòng quốc quân có thể quá thấp.

Hơn nữa ông ấy còn không muốn nhận tội xin tha, quốc quân làm sao có thể sẽ vì ông ấy mà thỏa hiệp?

Bây giờ, gã cuối cùng tuyệt vọng.

Phụ thân, cả đời này của ngài đáng giá sao?

Vậy tại sao những tên dung quan tham quan kia an hưởng vinh hoa phú quý.

Ngài vì quốc quân dốc hết tâm huyết, kết quả lại gặp kết quả này.

Năm đó quốc quân muốn đẩy tân chính lên cao, những quan viên này lại có người nào người nguyện ý làm chim đầu đàn, lại có người nào sẵn lòng đi đắc tội người khác đâu chớ?

Còn chưa phải là ngài đứng ra.

Kết quả hiện tại thế nào?

Những kẻ vô vi tầm thường kia ngược lại vô tư, người thực sự làm việc lại gặp phải tai họa bất ngờ.

Loại trung quân này còn đáng giá sao?

Nhưng mặc kệ Trương Tuân bi phẫn như thế nào, tuyệt vọng ra làm sao cũng đã vô dụng mất rồi.

Trương Xung đã sớm lâm vào tình trạng hoàn toàn hôn mê.

Đã sốt cao đến mức khủng khiếp, toàn thân vàng vọt.

Thân thể héo hon kia không ngừng run rẩy.

Trương Tuân cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cầm cánh tay khô gầy của cha, quỳ gối bên giường vẫn không nhúc nhích.

Cũng chỉ có thể chờ cho thời khắc tối hậu đến thôi.

Chờ cho thế giới của gã sụp đổ.

Mà vợ và hai đứa con của gã đều ở trong phòng khóc không ra tiếng.

Hai đứa con của gã còn nhỏ, một năm tuổi, một ba tuổi.

Thậm chí còn không hiểu được chết là cái gì.

Nhưng lại là có thể cảm giác được thê lương, tuyệt vọng, sợ hãi.

Trương Xung ở quận Nộ Giang phô trương thật lớn, dù sao cũng là quan lớn biên giới.

Thế nhưng Trương Tuân chỉ là một Ngự Sử lục phẩm, bổng lộc rất thấp, trong nhà cũng chỉ có một lão bộc, hai người mẹ già.

Lúc này mấy người trong nhà đang phải nhìn Trương Xung sắp chết.

Vô cùng thê lương!

Bởi vì quốc quân còn chưa có sửa lại án xử sai cho Trương Xung cho nên còn chưa có một quan viên tới cửa.

Chúc Nhung quan tâm Trương Xung, nhưng ông dù sao cũng là Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam, hầu hết thời gian đều không ở kinh đô.

Cho nên Trương Xung sắp chết là lúc không ai tới cửa đưa tiễn.

Trương Tuân ngừng khóc, cứ như vậy nắm tay cha, lẳng lặng đợi.

Em gái Trương Xuân Hoa không kịp chạy về.

Anh cả ở chiến trường nước Nam Ẩu, cũng không kịp chạy trở lại gặp một lần cuối.

Cũng chỉ có một mình gã đưa tiễn cha mình đến đoạn đường cuối cùng.

Lúc này, giọng của lão bộc vang ở bên ngoài:

- Nhị công tử, Thẩm Lãng cùng vương tử Ninh Chính đến thăm.

Trương Tuân kinh ngạc, hơi có chút không thể tin được.

Lúc phụ thân Trương Xung chết đi, tới đưa tiễn dĩ nhiên là người từng là kẻ thù lớn nhất à?

Tiếp đó, gã đứng dậy lau nước mắt, đi ra ngoài, khom người lạy xuống nói:

- Bái kiến Ngũ điện hạ, gặp qua Thẩm huynh...

Dù cho đau buồn vạn phần, Trương Tuân hành lễ vẫn cẩn thận tỉ mỉ.

Thẩm Lãng không phải đi tới một mình, còn mang theo đám người Thẩm Thập Tam, Hoàng Phượng, vác theo một cái rương lớn.

- Không kịp giải thích. - Thẩm Lãng nói:

- Trương Tuân huynh, ta mới vừa nghe nói lệnh tôn bị sưng ruột, cho nên tới chữa bệnh.

Trương Tuân run lên, khiếp sợ nhìn phía Thẩm Lãng nói:

- Thẩm huynh, sưng ruột là bệnh nan y, có thể trị không?

Thẩm Lãng gật đầu đáp:

- Để ta xem xem thử trước một chút.

Ở xã hội hiện đại, sưng ruột chính là viêm ruột thừa.

Sưng ruột cấp tính chính là viêm ruột thừa cấp tính, nếu như chậm trễ phẫu thuật sẽ đưa đến các loại biến chứng nguy hiểm đến tính mạng.

Thứ giải phẫu này không tính là khó, thậm chí bệnh viện hạng hai trong huyện hay thành phố cũng có thể làm.

Nhưng dù không phải là thứ giải phẫu nhỏ, cũng không phải tiểu phẫu.

Bởi vì phải mổ bụng, phải cắt đoạn ruột thừa bị nhiễm trùng. Một khi dẫn sang các loại biến chứng như sưng tấy thì phải làm trị liệu liên quan.

Mà ở thế giới này, không có chất kháng sinh. Loại giải phẫu này nếu dùng tùy tiện sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thẩm Lãng sau khi tiến vào phòng, khi nhìn thấy Trương Xung lần nữa mém nhận không ra.

Ông ta vốn gầy, lúc này càng gần như da bọc xương.

Mái tóc ban đầu vốn chẳng qua điểm bạc vài phần, mà lúc này gần như trắng phau.

Trương Xung mặc dù là một văn nhân, nhưng võ công vẫn còn rất cao, lưng vĩnh viễn là thẳng tắp.

Mà lúc này phải co hẳn lại, giống như lùn đi rất nhiều.

Thẩm Lãng trong lòng xuýt xoa.

Cái ông quốc quân này chân chính là kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm.

Lúc Trương Tấn chết, vụ thua cuộc ở thành Nộ Triều thậm chí đều không thể để lưng Trương Xung cúi xuống.

Mà chính là dằn vặt tâm lý mấy tháng nay, lại làm cho Trương Xung phải cong xuống, biến thành bộ dáng này.

Tiếp đó, hắn vội vàng dùng X quang kiểm tra cái bụng Trương Xung.

Đương nhiên là viêm ruột thừa cấp tính, đã sưng to đến mức không còn nhìn ra hình dạng gì.

Nghiêm trọng hơn chính là các loại biến chứng, đều đã bắt đầu xuất hiện,

Đưa tay sờ trán của Trương Xung một cái, thật là nóng.

Sốt cao quá 40 độ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.