Chương 438: Ninh Diễm ra sức chà đạp! Thẩm Lãng Tô Nan quyết chiến! Sấm sét gây sợ hãi (2)
Sẽ chống đỡ cơn thịnh nộ vô biên vô tận của quốc quân.
Bởi vì...
Chuyến săn biên giới đã thua.
Điều này làm cho quốc quân mất hết thể diện.
Người chủ này có tính cách gì, mọi người cũng biết rất rõ.
Nếu là ông ta không thoải mái, vậy toàn bộ bầu trời Việt quốc chính là mây đen u ám, sấm sét đùng đùng.
Thứ ông ta am hiểu nhất chính trút giận sang người khác.
Lần trước tân chính quận Nộ Giang thất bại, toàn bộ bầu không khí triều đình kinh khủng bực nào?
Toàn bộ quan viên mỗi ngày vào triều đều cúi đầu xụ mặt, kẹp lấy cái mông.
Vẫn chờ đến khi quốc phát tiết xong ngọn lửa giận này, tất cả mọi người mới thở dài một hơi.
Như vậy lần trước quốc quân thịnh nộ tạo thành hậu quả gì?
Trương Xung bỏ tù nửa năm, gần như chết ở trong tù.
Quan viên lớn nhỏ của quận Nộ Giang bị giết mấy chục người.
Gia tộc họ Đường của Bá tước Tấn Hải, bị giết gần nghìn người.
Về sau, quan viên trong triều đình, lục tục bị giết, bị giam, bãi miễn mười mấy người.
Nhưng mà lần trước tân chính quận Nộ Giang biểu hiện ra là đại công cáo thành, quý tộc lâu đời họ Đường diệt tộc, tất cả đất phong bị thu hồi, binh quyền cũng mất, hơn nữa còn được toàn bộ quần đảo Lôi Châu.
Nỗ lực nói khoác một cái, hoàn toàn có thể xem như công tích lớn lao.
Sau khi chết trong sử sách chỉ biết viết quốc quân Ninh Nguyên Hiến mở mang bờ cõi, được quần đảo Lôi Châu, cứu hơn mười vạn cô dân hải ngoại.
Mà lần này chuyến săn vùng biên giới thất bại thảm hại.
Dù có tô son trát phấn hay khoác lác như thế nào đi nữa, cũng không thể có thể biến thành thắng lợi.
Lần này quốc quân còn mất mặt lớn hơn.
Cho nên sẽ có hậu quả gì?
Lửa giận của ông ta sẽ kinh người cỡ nào?
Lần này lại phải chết bao nhiêu người?
Có trời mới biết.
Mấu chốt là qua hai mươi mấy năm, mỗi một lần quân vương hai nước cùng đi săn biên cảnh, Ninh Nguyên Hiến đều thắng.
Mà lần này vua mới của nước Ngô thượng vị không lâu sau, Ninh Nguyên Hiến luôn mồm gọi gã là đứa trẻ còn lông tơ, miệng còn hôi sữa, hoàn toàn không để vào mắt.
Toàn bộ triều đình là lúc này vốn đã chuẩn bị những thứ chúc mừng thắng lợi từ rất lâu rồi.
Toàn bộ quan viên đều viết thiệp chúc mừng, thậm chí mỗi người đã viết mấy tấm.
Hơn nữa kinh đô còn có thể có khánh điển chuyên môn, vương hậu còn muốn phát cháo, thậm chí còn muốn chọn quận đói khổ nhất mà miễn thuế.
Xem như là quân vương và dân cùng vui.
Để thiên hạ vạn dân cùng hưởng vinh quang, cùng biết ơn vua.
Vì khánh điển thắng lợi lần này chuẩn bị lâu như vậy.
Kết quả thua!
Ninh Nguyên Hiến sẽ nổi giận cỡ nào?
Không cách nào tưởng tượng!
- Có bản tấu tới, không có bãi triều.
Triều đình vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Trương Xung nhìn chung quanh một lần, vẫn không có người tấu lên.
Thế là ông ta ra khỏi hàng, khom người nói:
- Thái tử điện hạ, thần có bản.
Mọi người nhất thời hướng Trương Xung trông lại.
Ngươi lợi hại.
Ngươi không sợ chết.
Ngươi đây mới vừa chết, thế là cũng suy nghĩ tìm đường chết sao?
Quốc quân lập tức phải trở về đến, lửa giận ngập trời sẽ phải đánh xuống, ngươi cũng không cần nháo sự có được hay không?
Thái tử thu nụ cười nói:
- Nói đi.
Trương Xung nói:
- Cháu của Trấn Viễn Hầu Tô Nan Tô Lâm, không tước không có công danh, lại đảm nhiệm chức chủ bộ thành chủ Trấn Viễn, lúc hắn đảm nhiệm chức này không đức không liêm, ương ngạnh tàn ác, cưỡng chế di dời ba thành chủ đảm nhiệm, em gái của Trấn Viễn Hầu xâm chiếm mấy nghìn mẫu ruộng của dân chúng, xem mạng người như cỏ rác, toàn bộ quận Bạch Dạ không ai không biết, thần xin tra rõ.
Mọi người kinh ngạc.
Cứ cái việc nhỏ xíu lông gà vỏ tỏi này sao?
Cũng đáng giá ngươi kéo lên triều đình mà tấu à?
Nơi này là ki triều đình nh đô, không phải phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Đương nhiên, đây chỉ là một tín hiệu nho nhỏ mà thôi.
Xem như là một cách tỏ thái độ, Trương Xung ta đây không ưa Tô Nan.
Thái tử nói:
- Trấn Viễn Hầu, có thể có việc này hay không?
Tô Nan run rẩy ra khỏi hàng, lạy xuống nói:
- Không có lửa làm sao có khói, dù cho không có việc này, cũng muốn triệt tra tới cùng.
Thái tử nói:
- Được, vậy tra đi.
Tiếp đó, Thái tử nói:
- Trương đại phu, ngươi còn có chuyện khác nữa không?
Trương Xung đáp:
- Không có.
Thái tử nói:
- Nếu cũng không có chuyện gì nữa, vậy bãi triều đi.
Đủ loại quan lại rời khỏi triều đình.
Lần triều hội này, chỉ không đến hai khắc đồng hồ liền kết thúc.
Sau khi ra khỏi hoàng cung.
Tất cả nghiêm túc hoạt bát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đủ loại quan lại khuôn mặt xơ xác tiêu điều, không tiếng động phát ra, chui vào bên trong kiệu quan mỗi người.
Ngẩng đầu nhìn trời.
Rõ ràng mặt trời rực rỡ sáng soi thế kia, lại làm cho người cảm thấy trời u ám.
Quốc quân thua, mất thể diện, tất cả mọi người co cổ lại, chờ qua khỏi cửa ải khó khăn này đi.
Thế sự gian nan, mọi người chịu khổ đi.
Không biết lần này quốc quân thịnh nộ sẽ lại đáng sợ đến bực nào?
Lần này lại muốn chết bao nhiêu người nữa?
Thế nhưng chết đạo hữu không chết bần đạo, mọi người chỉ cần rút đầu như rùa đen cũng được.
Không thấy được ngay cả cái bình xịt (*) Vương Thừa Trù đều nghỉ rủa xả à?
(*) Thành phần chuyên bêu xấu người nổi tiếng trên mạng.
Bình thường vị Ngự Sử Đại Phu phun trời phun đất phun không khí, xem ai không vừa mắt liền phun vô người nào.
Mà hôm nay ông ta luôn luôn cúi đầu, thật giống như có một con kiến trên mặt nền đại điện triều đình vậy.
Mưa sa muốn tới, động đất muốn tới, tất cả những động vật đều co cổ lại, trốn trở về bên trong động.
...
Mây đen từ phía bắc mà đến.
Nguyên bản nghìn dặm không mây, dần dần bị âm u che phủ.
Hôm nay càng ngày càng nóng.
Hết lần này tới lần khác mây đen đè xuống, lại vừa không có tiếng sấm.
Nhưng sấm sét này dường như bất cứ lúc nào đều có thể vang lên.
Nổi lên được càng lâu, sét đánh lại càng kinh người.
Kinh đô cách vùng biên giới Ngô Việt không xa, cũng chỉ có chừng ba trăm dặm.
Sau khi thua chuyến đi săn vùng biên giới, Ninh Nguyên Hiến gần như một khắc không ngừng, trực tiếp trở về.
Cái gọi là một khắc không ngừng, thật sự ngày đêm thần tốc chạy về.
Mấy nghìn người đều muốn mệt mỏi co quắp, chân đều phải sắp gãy, buồn ngủ muốn chết.
Nhưng gần như không người nào dám ra.
Ngay cả mồm của chiến mã còn bị bao lại.
Mấy nghìn người cứ kiềm chế yên lặng về phía nam.
Có chút cung nữ thực sự không nhịn được, trực tiếp lảo đảo té lăn trên đất, khuôn mặt be bét máu.
Bên cạnh võ sĩ không tiếng động phát ra, trực tiếp kéo mấy cô này đi.
Từ đầu tới đuôi, không dám kêu thảm một tiếng, không dám khóc một tiếng.
Long xa của quốc quân giống như một cung điện di động, không phải ngựa kéo, bởi vì như vậy quá xóc nảy, là mười mấy siêu cấp đại lực sĩ mang đi.
Tốc độ phải đều, bình ổn.
Trong long xa thời thời khắc khắc đều đặt một chén nước, bất kể là lên núi vẫn là hay xuống dốc, chén nước này cũng không thể đổ.
Đại thái giám Lê Chuẩn, đã hai ngày hai đêm không có ngủ.
Ông vẫn bận rộn như thường ngày, trên mặt không có lộ ra sợ hãi gì cả.
Thế nhưng sợ hãi trong lòng chỉ có bản thân ông tự biết.
Trong khoảng thời gian này, tóc gáy của ông từ đầu đến cuối dựng thẳng lên.
Thậm chí không dám uống nước, cũng không dám ăn cái gì, bởi vì như vậy có thể xuống ruột, đánh rắm.
Khi quốc quân không hài lòng, người bên cạnh dù cho động tác uống nước lớn một chút cũng là sai lầm, thở gấp gấp một chút cũng là sai lầm.
Mấu chốt là ngọn lửa giận của quốc quân Ninh Nguyên Hiến này còn chưa có trút xuống đi ra.
Gần như hai ngày hai đêm, chưa hề nói một câu, không có chửi một câu.
Đây mới là đáng sợ nhất.
Lúc Ninh Nguyên Hiến mắng chửi người khác, ngược lại không có gì.
Lúc ông ta không nói tiếng nào, mới là chân chính sát khí tận trời.
Lúc này nếu ai cản tầm nhìn của hắn, vậy sẽ phải xui đến đổ máu.
Ninh Nguyên Hiến nằm ở trên giường nhỏ, hơi hơi hí mắt.
Ông ta cũng hai ngày hai đêm không có ngủ.
Chuyến săn vốn tất thắng hai mươi mấy năm bây giờ lại thua.
Lúc trước luận điệu cao như vậy, tô đậm biến thành cuộc chiến hai nước vậy.
Thậm chí tăng lên đến mức quốc gia vận mệnh.
Kết quả văn võ hai trận chiến đều thua.
Chiến cuộc nước Nam Ẩu vô cùng lo lắng, đúng là lúc Ninh Nguyên Hiến cần thắng lợi nhất, kết quả phía bắc tên Ngô vương trẻ tuổi tát một bạt tai sang thật mạnh.
Vô cùng nhục nhã!
Gã mới mấy tuổi hả?
Khi Ninh Nguyên Hiến còn chê là thằng nhóc, kết quả lúc đánh cờ lại thắng Ninh Nguyên Hiến.
Cái này cũng chưa tính cái gì.
Mấu chốt là kỵ binh hai nước xung phong liều chết.
Việt quốc lại thảm bại!
Đám binh sĩ thất bại cũng không cần trừng phạt, bởi vì gần như đều chết sạch, đương nhiên kỵ binh nước Ngô cũng chỉ còn sót không đến một phần tư.
Nhưng chuyện này vừa truyền ra đi, liền sẽ biến thành kỵ binh tinh nhuệ Việt quốc toàn quân huỷ diệt.
Chuyện này sẽ dẫn đến rung chuyển như thế nào?
Tất cả mọi người sẽ cảm thấy, quân lực Việt quốc không mạnh, kỵ binh lại thua thảm như thế đó.
Còn sẽ có người suy tưởng thêm.
Ngô vương trẻ tuổi, như là mặt trời mới mọc từ từ dânglên.
Việt quốc Ninh Nguyên Hiến già rồi, như là mặt trời chiều, không ngừng rơi xuống.
- Quả nhân đã già à?
Ninh Nguyên Hiến nhịn không được cầm một chiếc gương, soi mặt mình một cái.
Giống như thật sự có chút già nua, không có tinh thần phấn chấn như lúc trước vậy.
Ngay sau đó, Ninh Nguyên Hiến hoảng sợ phát hiện, bản thân lại có tóc bạc.
Có tóc bạc còn không bình thường à?
Thoạt nhìn ông ta rất trẻ, giống như tráng niên ba mươi mấy tuổi, nhưng thực cũng đã năm mươi tuổi, là bạn đồng lứa với Huyền Vũ Hầu Kim Trác.
So với Tô Nan cũng không nhỏ mấy tuổi.
Nhưng phát hiện cọng tóc bạc này, để Ninh Nguyên Hiến đặc biệt tức giận.
Ông ta vẫn cảm thấy bản thân tuy rằng năm mươi tuổi, nhưng tối đa chỉ có bộ dáng ba mươi mấy tuổi.
Vẫn là tấm gương hồi trước được hơn.
Gương đồng hồi trước mờ mờ, soi ra hình ảnh trơn bóng trẻ tuổi.
Bây giờ đây gương thủy tinh sáng rực rõ ràng thế này, ngay cả nếp nhăn cùng tóc bạc cũng có thể soi ra hết cả.
Đây là phát minh Thẩm Lãng?
Hắn phát minh thứ đồ chơi gì vậy?
Hắn ỷ vào bản thân trẻ tuổi à?
Đúng vậy, hắn trẻ tuổi, vừa mới hai mươi tuổi.
Quốc quân chợt muốn đập chiếc gương trong tay.
Nhưng vẫn nhịn, như vậy sẽ ra vẻ mình rất yếu.
Ông là một kẻ chuộng hư vinh nhưng cũng là người xảo trá.
Dù cho muốn tức giận, cũng sẽ không rõ ràng mà tức giận.
Thua cuộc đi săn quân vương hai nước, quả nhân không thèm để ý.
Quả nhân sở dĩ phẫn nộ, là bởi vì các ngươi phạm sai lầm.
Nhưng mà vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa gấp rút mà đến.
Đại thái giám Lê Chuẩn chợt giật mí mắt.
Tìm đường chết à? Tìm đường chết à?
Quả nhiên sau khi nghe trận tiếng vó ngựa dồn dập xong, huyệt Thái Dương quốc quân giật một cái, sẽ phải phát sinh cơn giận sấm sét.
- Bệ hạ, Hắc Thủy Đài cấp báo!
Lại là Hắc Thủy Đài, tổ chức tình báo, bạo lực lệ thuộc mỗi quốc quân.
- Chuyện gì? - Lê Chuẩn nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Hà quý nhân quận Lang tự sát. – Vạn hộ Hắc Thủy Đài nói.
Quý nhân ở Hán triều có địa vị rất cao, gần với hoàng hậu, thế nhưng ở các triều đại sau thì vị trí đồng nhất.
Ở Việt quốc phàm là những cô gái từng được quốc quân sủng ái, lại vừa không có sắc phong phi tần, liền xưng là quý nhân.
Hà quý nhân, chính là Hà Nguyên Nguyên.
Nàng là hoa khôi đã từng được quốc quân sủng hạnh qua, kết quả phát hiện không có thấy máu hồng, hơn nữa liên lụy đến tiến sĩ Lý Văn Chính, thậm chí liên lụy đến đảng phái tranh chấp giữa Thái tử cùng Tam vương tử.
Quốc quân quyết định thật nhanh xử tử Lý Văn Chính, bóp chết mầm mống tranh chấp đảng phái, sau đó giam lỏng Hà Nguyên Nguyên ở trong quận Lang.
Lúc Thẩm Lãng trở về kinh đô đi qua quận Lang, nàng ta còn cố đến quan dịch chào hỏi, đợi chừng hơn một giờ, giống như liền vì hướng Thẩm Lãng hỏi một câu, vậy bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 có phải là ngài viết hay không?
Lông mày của quốc quân chợt dựng lên, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện khi nào?
- Hai ngày lúc trước. - Cao thủ Hắc Thủy Đài nói:
- Đây là di thư Hà quý nhân.
- Đem vào đây!
Một lát sau, di thư Hà Nguyên Nguyên tự tay liền xuất hiện ở trong tay Ninh Nguyên Hiến.
- Bệ hạ, nô tì oan uổng.
Tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, hắn vì hại chết Lý Văn Chính mà kéo nô tì xuống nước.
Bản thân nô tì thuần khiết không tỳ vết, bệ hạ nuông chiều nô ti đêm hôm đó sở dĩ không có gặp hồng, cũng là hắn làm hại.
Bài từ 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 oanh động khắp triều đình là Thẩm Lãng để cho người ta bán cho nô tì. Thứ váy lót để bệ hạ nhớ mãi không quên, cũng là hắn phái người đưa cho nô ti.
Hơn nữa tháng trước hắn đi qua quận Lang, chính mồm nô tì đã hỏi qua.
Bức tranh trong nhà Lý Văn Chính, khăn lụa có dính vết máu, đều là thủ bút của hắn.
Người này lật đổ vận mệnh nô tì, đùa giỡn bệ hạ trong lòng bàn tay.
Tấm lòng nô tì với bệ hạ, sáng như nhật nguyệt,
Nếu như có thể, bệ hạ có thể xé bụng nô tì ra, xem trái tim nô tì là đỏ hay trắng.
Cái phong di thư của Hà Nguyên Nguyên này, quốc quân xem lần này đến lần khác.
Cả người giống như núi lửa bị đè nén vậy.
Nổi lên ngọn lửa đến cực hạn.
Ông ta cảm thấy phản bội, phản bội đáng xấu hổ.
Thẩm Lãng, quả nhân đối với ngươi không tệ.
Ngươi lại đối với ta như thế?
Vì giết một Lý Văn Chính, ngươi đùa bỡn vận mệnh Hà Nguyên Nguyên thì thôi, ngươi cũng dám đùa bỡn ta?
Vậy cái hình nộm trong nhà Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử, cũng là ngươi ra tay sao?
Lòng dạ ngươi đủ độc ác.
Vì giết một kẻ thù nhỏ, lại không tiếc tranh chấp đảng phái?
Lại dám can đảm nguyền rủa Thái tử của quả nhân?
Vậy cái vụ án Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử tra tới tra lui, cũng không có bất kỳ kết quả gì.
Bởi vì chuyến đi săn vùng biên giới thất bại, Ninh Nguyên Hiến vốn là ở vào tình thế đè nén sự phẫn nộ, gần như đã không có lý trí gì.
Giống như một ngọn núi lửa bị đè nén, sẽ phải tìm một điểm để phun ra.
Bây giờ, cái điểm phun trào này tới rồi.
- Muốn chết, muốn chết, muốn chết...
Quốc quân điên cuồng mà gào thét.
- Ta đối với ngươi tốt như vậy, mà ngươi dám phản bội ta sao?
- Lòng người bạc bẽo, lòng người bạc bẽo.
- Người này quá ác độc!
- Hắc Thủy Đài, đi... đi... bắt Thẩm Lãng lại!
- Bắt bào ngục giam Hắc Thủy Đài.
...
- Ầm ầm...
Mây đen trên kinh đô, áp lực đến cực hạn.
Cuối cùng!
Bỗng nhiên chợt một trận sấm sét nổ ra.
Để cho người ta run rẩy.
Gần như cả vùng đều đang run rẩy.
Mấy trăm tên võ sĩ Hắc Thủy Đài vận áo đen, như thủy triều xông vào bên trong biệt viện họ Kim.
Lùng bắt Thẩm Lãng!
...
Bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
- Phụ thân, võ sĩ Hắc Thủy Đài nhảy vào biệt viện họ Kim, lùng bắt Thẩm Lãng.
Tô Nan vươn tay, ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngẩng đầu mà đợi mưa xuống.
- Người này, đã chết!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up một vạn năm! Vé tháng hạ xuống hơn một trăm phiếu, chư vị đại nhân cứu mạng, nước mắt lưng tròng hô to.