Chương 439: Băng lạnh lửa cháy! Thẩm Lãng sẽ giết cả nhà! (1)
Hắc Thủy Đài đã từng cùng Tuần Sát Ti Ngân Y thuộc về một tổ chức, một văn một võ, giúp đỡ quốc quân giám sát thiên hạ.
Sau đó đám văn võ đại thần hợp mưu hợp sức, cuối cùng tách ra tổ chức quái vật siêu cấp này, ngân y Tuần Sát đưa về Ngự Sử Đài, Hắc Thủy Đài đứng độc lập.
Đương nhiên dù cho bây giờ, Tuần Sát Ti Ngân Y mặc dù lệ thuộc với Ngự Sử Đài, nhưng vẫn nghe lệnh của Đại đô đốc Hắc Thủy Đài.
Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, là một nhân vật thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nghe nói võ công của ông ta tuyệt đỉnh, hoàn toàn không thua gì đại tông sư Yến Nam Phi.
Thế nhưng thế giới này quyền thế số một.
Người có quyền cao chức trọng dù cho võ công cao hơn nữa, cũng cũng không hay biểu diễn võ công của mình.
Trương Xung võ công cũng rất cao, nhưng từ khi ông ta lên được quan ngũ phẩm cho đến sau này thì chưa từng có động thủ lần nào.
Ở Việt quốc luận quyền thế, luận mức độ người ta e dè sợ hải, vị Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách này tuyệt đối hạng hàng đầu.
Thậm chí còn có tên là Diêm Biến Sắc.
Trong suốt những năm này, những thứ quyền thần Việt quốc đã chết này do người nào ra tay?
Diêm Ách.
Lúc Ninh Nguyên Hiến vẫn còn là Thái tử, rất nhiều tướng lãnh quân đội hỗ trợ Ninh Nguyên Vũ, bởi vì Biện Tiêu nam đầu Việt quốc đồng thời lựa chọn hỗ trợ Ninh Nguyên Hiến, khiến cho ông ta trong nháy mắt nghịch chuyển cục diện tranh ngôi.
Sau khi Ninh Nguyên Hiến leo lên ngai vàng đã tiến hành đại thanh tẩy giết bao nhiêu người?
Có bao nhiêu quyền quý trong quân rơi đài, có bao nhiêu hào môn trong quân đội bị diệt tộc.
Động thủ chính là vị Diêm Ách này.
Sau đó có cái gọi là vụ án mưu phản nhà họ Ngôn, gần như tru diệt toàn tộc.
Tiếp theo đó đến vụ án mưu phản của đại tướng quân Bình Nam Trác Quang Bặc (tức là cha của Chiêu Nhan), lại gần như giết toàn tộc lần nữa.
Động thủ vẫn là vị Diêm Ách này.
Đây là một Diêm Vương thật sự.
Chỉ bất quá năm gần đây ông ta càng thêm trốn trong xó ít ra ngoài, quanh năm đều ở trong Hắc Thủy Đài không có ra ngoài, cũng không vào triều.
Vị Diêm Vương này đã đã nhiều năm không có xuất thủ, nhiều người thậm chí còn chưa ngó thấy mặt ông ta.
Kể cả Thẩm Lãng, từ đầu tới đuôi đều chưa từng thấy qua nửa cái mặt của Diêm Vương này.
......
Hắc Thủy Đài là một tòa thành.
Toàn bộ là dùng đá đen xây thành, mỗi lần mưa to trút xuống, nước mưa cũng gần như là màu đen.
Hơn nữa loại đá này hình như bẩm sinh có mang theo khí lạnh.
Cũng giống như bởi vì có Diêm Vương đóng giữ, cho nên toàn bộ tòa thành Hắc Thủy Đài lúc nào cũng lạnh lẽo.
Bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không nhịn được khẽ run run một cái.
Bất kể là quan viên hay dân chúng, cũng sẽ không đi qua nơi này, thà lượn sang tuyến đường khác.
Bởi vì ở bên trong Hắc Thủy Đài đã chết quá nhiều người, cảm giác không biết có bao nhiêu oan hồn chiếm giữ.
Mỗi buổi tối từ cách rất xa, đều giống như có thể nghe được cái âm thanh quỷ khóc sói gào từ trong Hắc Thủy Đài truyền tới.
Đây mới thực sự là địa ngục, cực độ âm u lạnh lẽo.
Mà lúc này Thẩm Lãng, sẽ bị áp giải vào địa ngục.
Kẻ đi đầu bắt giữ Thẩm Lãng chính là Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y.
Không sai, vừa nghe tên chính là đệ tử của Yến Nam Phi.
Rất nhiều võ sĩ Hắc Thủy Đài đều xuất thân từ Nam Hải kiếm phái.
Phủ Bá tước Vũ An họ Tiết, ở Hắc Thủy Đài có phân lượng rất lớn.
Khi Ninh Nguyên Hiến tranh ngôi, phủ Bá tước Vũ An kiên định đứng bên này, cho nên lấy được quyền thế khổng lồ.
Hắc Thủy Đài chỉ trung thành với quốc quân, nhưng bởi vì họ Tiết cùng Tam vương tử quan hệ thân mật, cho nên trong triều cũng cảm thấy Hắc Thủy Đài hỗ trợ Tam vương tử.
Được họ Xung cùng họ Tiết hỗ trợ, địa vị của Tam vương tử hoàn toàn có thể ngang bằng Thái tử.
Tô Nan quyền thế huân thiên, thế lực của ông ta lại ở bên ngoài triều đình
Mà họ Tiết cũng quyền thế ngút trời, chỉ có điều núp trong bóng tối mà thôi.
- Sư huynh, đã mang con chó này đến rồi. - Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói.
Chuyện xưng hô bên trong Hắc Thủy Đài khá đặc thù, nếu đồng cấp sẽ xưng sư huynh đệ.
Hơn nữa chuyện xưng hô với đám phạm nhân bị bắt đến cũng khá đặc biệt, nếu là đại quý tộc sẽ bảo là thú, nếu là đại quan sẽ xưng là con chim này, nếu như chộp đến là một nhân vật nhỏ nhoi sẽ bảo là chó.
Mà Thẩm Lãng ở trong mắt Hắc Thủy Đài, là một nhân vật nhỏ xíu không có gì khá hơn.
- Mà còn là một con chó trắng nhỏ nữa. - Trên tường thành, võ sĩ thủ vệ Thiên hộ mặc giáp đen nhìn Thẩm Lãng một cái cười lạnh nói.
- Ầm ầm...
Bầu trời sấm chớp rền vang.
Yến Vĩ Y nói:
- Mắt thấy trời sắp mưa rồi, sư huynh mở rộng cửa, các huynh đệ tranh thủ thẩm vấn, nếu móc không ra cái miệng con chó trắng này, cứ xốc mông hắn.
Những thứ này đều là tiếng lóng của Hắc Thủy Đài.
Xốc mông là một loại hình phạt đặc biệt tàn nhẫn, không nói cũng được.
Tên Thiên hộ trên thành nói:
- Không vội.
Yến Vĩ Y nói:
- Sư huynh, mặc dù đây chỉ là một con chó trắng nhỏ xíu, nhưng vụ án này đã thông thiên (*) rồi.
(*) Ý nói được ý chỉ của Ninh Nguyên Hiến rồi.
Thủ vệ Thiên hộ trên thành nói:
- Không vội, tổ tông nói con chó nhỏ này còn chưa đủ tư cách vào Hắc Thủy Đài, chờ một chút đi.
...
Thời gian hồi tưởng đến lúc trước, trong long xa lộng lẫy của quốc quân.
Sau khi trút cơn thịnh nộ, cả người Ninh Nguyên Hiến giống như núi lửa phun trào vậy.
Tròng mắt thậm chí hơi đỏ rồi.
Cô gái tên Hà Nguyên Nguyên này, ông ta thật sự có hơi thích.
Khí chất của Biện phi giống vợ chính của ông nhiều lắm.
Mà tướng mạo Hà Nguyên Nguyên không thể nói là giống, nhưng ít ra đêm hôm đó, lúc mặc vào bộ váy đặc biệt, hát ra 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》, rõ ràng hơi giống như người vợ cả đã mất nhiều năm của ông.
Sau khi sủng hạnh nàng một đêm, không có thấy máu trinh, Ninh Nguyên Hiến cũng không có giết nàng, mà là đưa về quê giam lỏng, đồng thời thời khắc có người giám thị.
Cho nên sự việc Hà Nguyên Nguyên đêm hôm đó đi quan dịch quận Lang thăm hỏi Thẩm Lãng, quốc quân cũng nhận được báo cáo, lúc đó trong lòng ông ta liền có chút khó chịu.
Bị giam lỏng xong xuôi, gần như cách mỗi ba ngày Hà Nguyên Nguyên sẽ viết một phong thơ qua, nội dung phía trước ba phần tư đàm luận thơ từ, phía sau một phần tư nội dung viết về nỗi nhớ của nàng với Ninh Nguyên Hiến.
Những bức thư nyà, nàng hành văn cũng là thật tốt.
Mà phần di thư này, hành văn trực tiếp, có thể thấy được bi phẫn trong lòng.
Thế nhưng cuối thư vẫn giống, cũng là tình nguyện mổ bụng để quốc quân nhìn lòng của nàng.
Trong lòng Ninh Nguyên Hiến trách cứ Hà Nguyên Nguyên không còn trinh tiết, cho nên đã giam lỏng nàng hơn một năm.
Nhưng bây giờ nàng đã chết, trong lòng Ninh Nguyên Hiến lại luyến tiếc.
Cho nên đối với kẻ hại chết nàng, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da rút gân.
Huống chi kẻ hại chết nàng lại là một thanh niên trẻ mà ông quý mến, càng có một loại cảm giác phản bội.
Quốc quân xem di thư của Hà Nguyên Nguyên hết lần này đến lần khác, lửa giận trong lòng càng ngày càng càng tràn đầy.
- Lê Chuẩn, ngươi nói xem, làm sao lòng người lại bạc bẽo đến nước này kia chứ?
- Thẩm Lãng chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, lại lớn mật như thế này à? Độc ác đến như thế sao? Vì giết một tên Lý Văn Chính nho nhỏ, cũng dám đùa giỡn quả nhân trong lòng bàn tay, còn hại chết ái thiếp của quả nhân, còn nguyền rủa Thái tử.
- Người này mất trí đến cỡ nào?
Đại thái giám Lê Chuẩn quỳ rạp dưới đất, vẫn không nhúc nhích.
- Lão cẩu, quả nhân đang hỏi ngươi đấy. - Ninh Nguyên Hiến lạnh lùng nói.
Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:
- Lão nô có một câu không biết có nên nói hay không?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi đã nói ra khỏi miệng, còn có cái gì không nói nữa chứ? Không phải thứ lão cẩu nhà ngươi muốn khoe khoang tâm cơ với ta sao?
Lê Chuẩn đáp:
- Chuyện này thật trùng hợp.
Quốc quân bưng nước ô mai ướp lạnh bên cạnh uống một ngụm như để hạ cơn giận trong lòng.
Đúng vậy?
Có chút hợp lý.
Chuyến đi săn biên giới thất bại, Ninh Nguyên Hiến ở vào trạng thái tức điên, cần một chỗ để phát tiết ra ngoài.
Cần phải giết người.
Lúc này Hà Nguyên Nguyên liền chết.
Thẩm Lãng đã bị kéo ra ngoài, trở thành cái nắp vung che cái miệng núi lửa này.
Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi còn muốn vì hắn phân biệt phải trái hay sao? Người này độc ác ngươi không phải là không biết, hắn tài hoa hơn người, thơ ca kinh điển cũng có thể tùy tiện thốt ra, cái bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 nếu là hắn viết, quả nhân cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Lý Văn Chính cùng hắn có thù oán, hắn chơi đòn hiểm cho chết Lý Văn Chính, động cơ đầy đủ. Người này cực kỳ xảo trá, cũng có năng lực sắp xếp.
- Tài hoa, động cơ, năng lực, hắn đều có! Cho nên chuyện này chính là hắn làm, trừ hắn ra cũng không có người khác.
Đại công công Lê Chuẩn nói:
- Tóm lại, chuyện này vẫn thật trùng hợp.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lão cẩu, thái giám không được tham gia vào chính sự.
- Vâng. – Cả người Lê Chuẩn hoàn toàn quỳ rạp trên đất, ông nói:
- Lão nô không quan tâm Thẩm Lãng chết sống, thế nhưng... Cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy có người lợi dụng bệ hạ, mượn đao giết người.
Nghe những lời này, ánh mắt Ninh Nguyên Hiến phát lạnh.
Tiếp đó, ông ép buộc bản thân thoáng tỉnh táo chút xíu từ cơn nóng giận.
Chuyện này vẫn phải làm.
Ông tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ ai dám đùa bỡn người của ông, huống chi là Thẩm Lãng?
Nhưng là không thể làm ở Hắc Thủy Đài.
Lúc trước Hắc Thủy Đài xử lý cũng là đại án, chuyện cuối cùng chính là chuyện họ Trác mưu phản làm Viêm đế quốc tức giận.
Khi Hắc Thủy Đài kết án tử, kết quả cũng là diệt môn, gần như cũng là giết toàn tộc.
Gia tộc của Ngôn Vô Kỵ, gia tộc họ Trác của Chiêu Nhan, gần như toàn bộ diệt vong với Hắc Thủy Đài.
Nếu như án tử của Thẩm Lãng cũng do Hắc Thủy Đài tới làm, như vậy sẽ cho thiên hạ tín hiệu gì?
Quốc quân muốn giết toàn tộc họ Kim?
Kim Trác mới vừa phong Huyền Vũ Hầu, vậy lại trở mặt ngay sao?
Loại tín hiệu nguy hiểm này, có thể sẽ bức phản Kim Trác.
- Hạ chỉ, ban thưởng Kim Mộc Thông công danh cử nhân.
Kim Mộc Thông vốn chính là Quốc Tử Giám sinh, trực tiếp có thể tham gia thi hội, tương đương với cử nhân.
Lúc này ban tặng cử nhân, xem như là càng thêm danh chính ngôn thuận, coi như là trấn an họ Kim.
- Hạ chỉ, chuyển dời Thẩm Lãng đến Đại Lý tự thẩm vấn, do Hắc Thủy Đài phái chuyên gia giúp đỡ Đại Lý tự tra rõ án này.
Sau khi quốc quân thoáng tỉnh táo lại, lại hạ hai đạo ý chỉ, lúc này khoảng cách ý chỉ bắt Thẩm Lãng mới vừa đi tới hơn nửa canh giờ.
Kể từ đó, uy hiếp siêu cấp của Hắc Thủy Đài có thể tiếp tục giữ vững.
Uy danh Đại Diêm Vương diệt tộc của Diêm Ách không rớt xuống.
...
Tòa thành Hắc Thủy Đài.
Đại Đốc chủ Diêm Ách cũng là bởi vì nguyên nhân này, không muốn tiếp nhận vụ án của Thẩm Lãng.
Quá nhỏ!
Phân lượng của Thẩm Lãng quá nhẹ.
Cũng không phải đại án diệt tộc, còn chưa đủ tư cách do Hắc Thủy Đài chủ thẩm.
Thế giới này quá thực dụng, ngay cả giết người đều nói tư cách.
Nếu như ngươi có cấp bậc quá thấp, ngay cả tư cách bị đại nhân vật giết cũng không có.
Quả nhiên chờ suốt một hồi.
Ý chỉ mới đến.
- Áp giải Thẩm Lãng đến ngục giam Đại Lý tự, có Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài phái chuyên môn phụ trợ.
Tiếp đó, đám võ sĩ Hắc Thủy Đài lại áp giải Thẩm Lãng vào nhà lao Đại Lý tự.
...
Biệt viện họ Kim.
Trác thị vợ Ngũ vương tử đang ra sức trấn an tiểu Băng.
Bụng của Băng Nhi đã rất lớn, đôi mắt to đỏ ngầu, đôi môi không ngừng run rẩy.
Hai con bé Dư Khả Khả, Dư Hề Hề cũng không dám nghịch ngợm, nước mắt lưng tròng ôm đùi của tiểu Băng, ra sức an ủi.
Băng nhi vuốt ve một thứ vũ khí nguy hiểm.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Nàng không biết võ công, hơn nữa tính cách cũng cực đoan.
Mặc dù Thẩm Lãng đã sớm báo động trước với nàng, nhưng lúc Thẩm Lãng thật sự bị bắt đi…
Cả người của tiểu Băng gần như muốn nổ tung.
Nàng không giống người khác còn có gia tộc, nàng cũng chỉ có mỗi cô gia mà thôi.
Nàng giống như là một sợi dây leo, quấn quanh trên người cô gia.
Bây giờ có người muốn đốt cái nơi để dây leo này bám vào.
Trong lòng tiểu Băng tràn đầy ý muốn hủy diệt.
Nàng chỉ tiếc ám khí Bạo Vũ Lê Hoa trong tay quá nhỏ, quá ít, bằng không nàng cần giết sạch tất cả mọi người.
Bên trong thư phòng!
Kim Mộc Thông đang viết.
Giết, giết, giết, giết!
Không biết vì sao, gã lúc này viết chương và tình tiết tràn đầy sát khí tàn nhẫn.
Anh rể đã cảnh cáo gã lần nữa, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không nên ra khỏi cửa, không nên đi làm bất kỳ chuyện gì.
Cho nên gã không thể làm một chuyện gì cả.
Chẳng bao lâu, một thái giám tiến vào biệt viện họ Kim, tuyên đọc ý chỉ của quốc quân.
- Ban thưởng thế tử Huyền Vũ Hầu Kim Mộc Thông công danh cử nhân, khâm thử.
Tuyên chỉ xong xuôi, thái giám trực tiếp đi.
Kim Mộc Thông thưởng thức cái ý chỉ trong tay này.
- Kim An!
Một tên võ sĩ chạy vội vào đến.
Kim Mộc Thông nói:
- Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, nói chuyện này cho phụ thân. Nếu có người muốn giết anh rể, vậy... Vậy chúng ta gia liền phản, phản.
Thẩm Lãng lúc trước luôn luôn nói cho Kim Mộc Thông, không nên làm bất kỳ chuyện gì.
Nhưng Kim Mộc Thông vẫn là không nhịn được.
- Vâng! - Kim An chạy như bay.
...
Ninh Diễm sau khi cùng Thẩm Lãng lăn lộn trên giường.
Cả người cũng không tốt.
Cả đầu suy nghĩ miên man, nhịp tim cả người loạn như ma, tim đập thình thịch đến người khác phải sợ.
Thậm chí không thể nhắm mắt, vừa nhắm mắt thì trong đầu liền hiện lên tình cảnh ứ ừ với Thẩm Lãng.
- Ninh Diễm, ngươi thật không có có tiền đồ, không phải là nam nữ ngủ chung thôi sao?
- Mấy kỹ nữ ở thanh lâu kia, mỗi ngày đều phải ngủ mười mấy người đàn ông, bọn họ chuyện gì cũng chả lo, lẽ nào Ninh Diễm ta đây chẳng lẽ còn không bằng một kỹ nữ sao?
Ôi!
Công chúa mông to lấy ví dụ, vĩnh viễn cũng là quá khác biệt như vậy.
Cũng chính là vào lúc này.
Bên ngoài một nữ võ sĩ hùng tráng vọt vào nói:
- Công chúa không xong, không xong, công tử Thẩm Lãng bị võ sĩ Hắc Thủy Đài bắt lại.
Chính là cô gái thân cao tám thước, vòng eo tám thước, đồng thời thầm mến Thẩm Lãng.
- Cái gì? – Cả người Ninh Diễm gần như muốn bùng nổ.
- Bắt đi nơi nào?
Nữ võ sĩ béo tốt kia nói:
- Chắc hẳn là ngục giam Hắc Thủy Đài.
Ninh Diễm không nói hai lời, nhặt lên bảo kiếm, cảm thấy chưa đủ uy phong, lại nhặt lên một cây đại đao, trực tiếp liền xông ra ngoài.
- Tập kết toàn bộ võ sĩ, theo ta đi cướp ngục.
Tiếp đó, Ninh Diễm liền mang theo mấy chục nữ tráng sĩ, xung phong ra khỏi nhà.
Kết quả Vân Mộng Trạch chặn nàng.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi Hắc Thủy Đài cướp ngục.
Vân Mộng Trạch nói:
- Đầu tiên, ngươi tuy rằng được Việt vương nuông chiều, nhưng Hắc Thủy Đài không phải ngươi có thể đụng. Chức vị công chúa của ngươi phân lượng quá nhẹ, nên không bị Hắc Diêm Vương kia để vào mắt đâu, ngươi đi Hắc Thủy Đài cướp ngục, chẳng qua là lấy trứng chọi đá, mặc dù ngươi không có trứng.
- Thứ nhì, Thẩm Lãng đã được chuyển đến ngục giam của Đại Lý tự.
- Nhưng dù cho ngục giam của Đại Lý tự, cũng không phải ngươi có thể cướp ngục. Nếu như ngươi đi cướp ngục, không chỉ không thể giúp Thẩm Lãng, ngược lại sẽ đem chuyện làm lớn chuyện.
Cọp cái nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào ta mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông… à không… huynh đệ của ta chết à?
Vân Mộng Trạch nói:
- Ngươi yên tâm, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Thẩm Lãng. Mà bây giờ quan trọng nhất là phải ngăn cản có vài người Hắc Thủy Đài mượn cơ hội tra tấn với Thẩm Lãng, kẻ bắt Thẩm Lãng là người phủ Bá tước Vũ An họ Tiết, đệ tử Yến Nam Phi Yến Vĩ Y, họ Tiết hận Thẩm Lãng đến cỡ nào? Ngươi cũng biết? A, ngươi không biết.
Ninh Diễm mông to ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.
Cọp cái nói:
- Miệng ngươi đầy rắm thối, một câu hữu dụng cũng không có, ngươi phải nói cho ta biết, phải làm gì đây?
Vân Mộng Trạch nói:
- Ngũ vương tử tiến cung xin tha, hẳn là ngươi nên đi đến chỗ trưởng công chúa Ninh Khiết, bảo người ngăn cản đám Hắc Thủy Đài tra tấn Thẩm Lãng.
Cọp cái hỏi:
- Người của Hắc Thủy Đài tại sao phải nghe lời của sư phụ chứ?
Vân Mộng Trạch đáp:
- Bởi vì cô cô của ngươi đã từng là người của Hắc Thủy Đài.
- Nói lời vô ích nhiều như vậy, tại sao vừa tiến đến không nói cho ta biết chứ? - Ninh Diễm quay đầu ngựa lại, phóng về phía phủ của trưởng công chúa Ninh Khiết.
...
Công chúa Ninh Diễm nhảy vào Tĩnh Lư.
- Sư phụ, sư phụ, không xong.
- Thẩm Lãng bị bắt đến ngục giam của Đại Lý tự, người của Hắc Thủy Đài sẽ tra tấn hắn đó, sư phụ mau cứu hắn với.
Trưởng công chúa Ninh Khiết mở mắt ra nói:
- Thẩm Lãng bị bắt đi, con vội vàng gấp gáp như thế này làm gì?
Nếu như là Đại Ngốc bị bắt, Ninh Khiết còn có thể thân thiết một chút.
Đối với Thẩm Lãng, Ninh Khiết cũng không quá quan tâm.