Chương 440: Băng lạnh lửa cháy! Thẩm Lãng sẽ giết cả nhà! (2)
- Cô cô không cần lo, tóm lại cô cô mau đi cứu người đi.
Ninh Khiết nói:
- Thẩm Lãng lần này phạm tội rất lớn, bệ hạ hoàn toàn tức giận, ai cũng cứu không được.
Ninh Diễm không khỏi kinh ngạc:
- Cô cô, làm sao người biết?
Trưởng công chúa Ninh “không cứng” bỗng ngó sang Ninh Diễm một cái.
Chuyện nàng không thích Ninh Diễm gọi nàng là sư phụ là có nguyên nhân, con bé này ngực to nhưng không não, quá mất mặt.
Ninh Khiết võ công cực kỳ cao, gần với mấy đại tông sư, đã từng có một đoạn thời gian rất dài ở bên trong Hắc Thủy Đài đại biểu quốc quân mà đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
Mặc dù bây giờ tính như đã lui ra ngoài, ẩn cư trong Tĩnh Lư, nhưng chuyện gì cũng biết cả.
Rất nhiều tin tức đều phải báo cáo với nàng, vai vế của nàng vẫn còn rất cao.
Cô gái này tuy xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng vì sao Thẩm Lãng mỗi một lần nhìn thấy nàng đều đặc biệt khó chịu?
Bởi vì nàng đã ở quá lâu trong Hắc Thủy Đài, giết quá nhiều người, trong lòng đã có sự biến chất ít nhiều và năng lượng tiêu cực nổ ra khắp toàn thân rồi.
Vậy vì sao nàng lại mắc chứng lãnh cảm với chuyện đó?
Đương nhiên cũng là bởi vì giết quá nhiều người, dùng cực hình quá nhiều, gặp qua quá nhiều tội ác.
Ninh Diễm hỏi:
- Cô cô, thực sự ai cũng cứu không được Thẩm Lãng à? Nếu con đi xin phụ vương thì sao?
Ninh Khiết nói:
- Ai cũng cứu không được, nếu con đi xin bệ hạ chỉ có thể tăng thêm tội của hắn thôi? Không lẽ… con bị hắn ngủ rồi?
Ninh Diễm rụt cổ lại, tiếp đó chợt ưỡn ngực một cái nói:
- Không, là con đè hắn ngủ, con nhịn không được.
- Nghiệp chướng. - Ninh Khiết nói:
- Chút chuyện nam nữ này chẳng là gì đâu, con cứ xem như hắn đã chết đi, không cần để ý tới làm gì. Đàn ông còn nhiều mà, Thẩm Lãng chết thì chết.
- Không được... - Ninh Diễm khóc lớn nói:
- Hắn đã cứu tính mạng của con, tụi con là huynh đệ, tại sao con có thể mặc kệ được, con nhất định phải cứu hắn.
Ninh Khiết nhắm mắt lại không để ý tới.
- Con thích như thế nào thì cứ làm thế nấy? Ta cũng chẳng có ý kiến gì nếu con đi cướp ngục đâu.
Ninh "không cứng" quả thực không có ý kiến.
Cọp cái Ninh Diễm dù cho đi cướp ngục, chỉ có thể tăng thêm tội danh cho Thẩm Lãng, Ninh Diễm cùng lắm thì chẳng qua là bế môn hối lỗi, không có việc gì.
Hơn nữa, chỉ bằng sức mấy trăm thủ hạ của nàng cũng đòi cướp ngục sao?
Đơn giản là nằm mơ.
- Ta mệt rồi, con đi đi. - Trưởng công chúa Ninh “không cứng” thản nhiên nói.
Cọp cái Ninh Diễm kinh ngạc nhìn cô cô của nàng.
Giống như lần đầu tiên biết bộ mặt thật của cô cô vậy.
Cũng đúng là lần đầu tiên thật sự biết.
Lúc trước mặc dù Ninh Khiết luôn miệng nói nàng không được gọi sư phụ, chỉ cần kêu cô cô, Ninh Diễm cảm thấy đây chỉ là một loại đùa giỡn.
Hiện tại xem ra, Ninh Khiết thật sự ghét bỏ nàng.
Lúc trước mỗi một lần Ninh Diễm đều hoành hành ngang ngược, ngay cả chỗ Tĩnh Lư của Ninh Khiết dù đã cấm người khác vào, nàng cứ mặc kệ mà xông vào.
Lúc trước mỗi một lần nàng xin cô cô hỗ trợ, Ninh Khiết mặc dù cau mày, nhưng đều xuất thủ giúp một tay.
Cho nên Ninh Diễm cảm thấy, vị sư phụ cô cô này là thương nàng, thích nàng.
Hiện tại xem ra, nàng thực sự suy nghĩ quá nhiều.
Lòng dạ của vị cô cô Ninh Khiết này lạnh như sắt, không kiên nhẫn với Ninh Diễm cũng là thật, chỉ có điều Ninh Khiết chỉ xem như một đứa trẻ hư hỏng, mình chỉ cần cố chịu đựng là được.
Ninh Diễm ở trong lòng Ninh Khiết, không có phân lượng gì.
Tức khắc, nước mắt của Ninh Diễm lập tức trào ra.
Hoá ra nhìn thấu lòng người lạnh lẽo và khổ sở đến thế này.
May mà ta lúc trước là một người ngu, cái gì đều nhìn không thấu.
Ninh Diễm ta đây luôn miệng nói là bá quyền khắp kinh đô, sẽ không có chuyện ta không làm được.
Nhưng mà trên thực tế, ta chính là một trò cười, cái gì của ta cũng không thể làm, phân lượng của ta cũng chẳng có.
Công chúa cọp cái Ninh Diễm rời khỏi Tĩnh Lư, sau khi ra cửa vốn ra sức nhịn xuống.
Nhưng vẫn là không có nhịn được, nước mắt trào ra.
Tiếp đó biến thành khóc lớn.
Căn bản cũng không có người quan tâm ta.
Ninh Diễm ta đây cái gì cũng không có, cái gì ta đều không làm được.
Phụ vương dung túng ta, nhưng phụ vương không chú ý ta, bằng không cũng sẽ không gả ta cho một tên đàn ông biến thái.
Cô cô cũng không quan tâm ta, căn bản sẽ không có coi ta là cái đinh gì, thậm chí xem ta là sự sỉ nhục của cô cô.
Những huynh đệ tỷ muội khác, càng chẳng có ai quan tâm ta.
Sau khi mẹ qua đời, cũng không có ai thật sự thương yêu nàng cả.
Ninh Diễm tức khắc cảm thấy cô lập bất lực, toàn bộ cả kinh đô rộng lớn kia đã không còn chỗ cho nàng an thân nữa rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc gặp được một cặp mắt đầy ân cần.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, người bạn duy nhất của nàng.
- Ca... - Ninh Diễm vọt tới.
Lúc đầu muốn trực tiếp nhào vào để Vân Mộng Trạch ôm ấp, nhưng không biết vì sao ngừng lại.
Giống như đầu nhập vào trong ngực của gã, là một chuyện bất trinh vậy.
Quái lạ, chẳng lẽ ta còn cần vì ai mà giữ trinh tiết sao?
Vân Mộng Trạch cẩn thận từng li từng tí đưa tay vỗ vào đầu Ninh Diễm, nói:
- Trưởng công chúa Ninh Khiết không giúp một tay sao? Khó chịu phải không.
Ninh Diễm tuôn nước mắt ra nói:
- Ca, căn bản không có người quan tâm muội (*), thứ gì muội cũng không làm được, muội cũng cứu Thẩm Lãng không được.
(*) Ninh Diễm này chỉ có khi cần nhờ cậy Vân Mộng Trạch mới kêu là “ca”, xưng “muội” chứ bình thường toàn xưng hô ngang hàng mà thôi.
Vân Mộng Trạch an ủi:
- Chúng ta đều là kẻ vô dụng, ta đã sớm phát hiện từ lâu, mà muội mới vừa phát hiện sao, ngu xuẩn tốt vô cùng không phải sao? Biết tỏng chân tướng của thế giới này, hiển nhiên cũng không có khó khăn để qua như vậy đâu.
Ninh Diễm nói:
- Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?
Vân Mộng Trạch nói:
- Muội không phải là muốn cướp ngục à? Vậy ca ca theo muội đi cướp ngục giam của Đại Lý tự.
Ninh Diễm nói:
- Người của chúng ta quá ít, căn bản cướp ngục không được.
Vân Mộng Trạch nhỏ giọng thì thầm:
- Chỉ cần làm lớn chuyện là được
Cọp cái Ninh Diễm nói:
- Được, chúng ta đây phải đi cướp ngục.
Tiếp đó, công chúa Ninh Diễm phóng người lên ngựa, rống to:
- Tất cả mọi người nghe đi, đi với ta cướp ngục Đại Lý tự.
Tiếp đó, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cùng công chúa Ninh Diễm tai họa kinh đô, suất lĩnh hơn một trăm nữ tráng sĩ nhằm phía ngục giam của Đại Lý tự.
Hấp tấp bắt đầu cướp ngục.
Ninh Diễm ta đây là một kẻ vô dụng, là một trò cười, nhưng tuyệt đối không phải một kẻ bất lực.
Thẩm Lãng, dù cho ta cứu ngươi không được, cũng đánh bạc tính mạng đi cứu.
Sử dụng hết toàn lực!
...
Tô phi là em gái Tô Nan, xinh đẹp tuyệt vời, tuy rằng đã bốn mươi, nhưng nhìn qua tối đa chừng ba mươi tuổi.
Lục vương tử Ninh Cảnh tự đấm bóp vai cho mẫu phi, Tô phi trưng ra vẻ mặt dịu dàng cưng chiều.
Nhưng khi nhìn sang Ninh Chính đang quỳ dưới đất, Tô phi cau mày chán ghét.
Cái thằng con chẳng biết đâu ra này, thiếu chút nữa mang tai họa đến cho bà.
Vóc dáng thấp bè không nói, đã vậy còn đen, cái bớt trên cằm mới đáng chú ý nhất.
Hơn nữa còn là một tên cà lăm.
Lúc gã vừa mới sinh ra, bỗng nhiên có sao băng rơi xuống đất, đập chết mấy chục người, thiêu hủy mấy trăm nhà dân.
Lúc đầu mới vừa sinh sẽ bị chìm chết, ai mà ngờ người chị Tô Bội Bội của bà làm việc không nên làm, nói một câu hổ dữ không ăn thịt con.
Những lời này tuy rằng cứu cái thứ tai ninh Ninh Chính, thế nhưng cũng hoàn toàn chọc giận quốc quân.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, Tô phi chẳng thèm nuôi Ninh Chính, coi như không có sinh ra.
- Cái thằng nghiệt súc Thẩm Lãng chết thì chết, con gấp làm gì? - Tô phi lạnh lùng nói:
- Ninh Chính, cho đến bây giờ con chưa từng đi thăm ta bao giờ, chưa từng bước vào trong cung của ta nửa bước, lúc này quỳ gối trước mặt của ta ra vẻ hiếu tử? Không cần.
Ở đây không có bất kỳ người nào khác, bà không cần diễn trò.
Lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Ninh Chính, Thẩm Lãng này đắc tội nhà họ Tô chúng ta không phải một lần hai lần, nên chết đi cho đúng lúc.
Lời này chưa nói hết, Tô phi lập tức bưng kín miệng con trai.
Tại đây tại sao có thể nói nhà họ Tô chúng ta?
Ninh Cảnh là con trai của quốc quân, là họ Ninh, không phải họ Tô.
Nhưng mà cũng may đã hoàn toàn chặn lại xung quanh, không ai nghe.
Ninh Chính lại dập đầu trên đất lần nữa, run rẩy nói:
- Xin mẫu phi chuyển cáo Tô Hầu gia, Thẩm Lãng sẵn lòng rời khỏi kinh đô, trở về thành Huyền Vũ, xin ông ấy nể tình quan hệ thông gia mà thủ hạ lưu tình.
Tô phi nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ninh Chính, lời này của con ta chẳng hiểu gì cả. Thẩm Lãng tự tìm đường chết chọc giận quốc quân, dính dáng gì đến họ Tô kia chứ?
Lục vương tử Ninh Cảnh cười lạnh:
- Ninh Chính à, huynh thật đúng là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, Tô Hầu gia là cữu cữu của huynh, Thẩm Lãng chẳng qua là một tên ở rể hèn mọn mà thôi, thứ chó hoang như vậy cũng sắp chết rồi, còn gấp gáp cái gì? Chẳng lẽ gia tộc họ Kim còn sẽ vì hắn mà làm phản sao? Lúc trước quan tâm Thẩm Lãng, là bởi vì hắn còn có tác dụng, bây giờ tước vị Huyền Vũ Hầu đã đến tay rồi, thứ đồ chó ở rể Thẩm Lãng cũng vô ích, hắn như chết, có thể Ninh Chính huynh nên khóc hai tiếng đi, Kim Mộc Lan còn có thể tái giá kia mà, dù sao cũng vừa không có ngủ qua, cái bụng cũng không lớn, không phải vẫn luôn nói Thẩm Lãng bất lực sao, vậy cũng không cần phung phí của trời, lãng phí mỹ nhân tuyệt thế như Kim Mộc Lan.
Ngũ vương tử Ninh Chính run rẩy nói:
- Mẫu thân, thực sự không thể thủ hạ lưu tình à?
- Cút đi! - Tô phi nhắm mắt lại:
- Bay đâu, ném cái thứ không may này ra ngoài.
Từ bên ngoài có hai tên võ sĩ trực tiếp lôi Ninh Chính, ném ra ngoài.
Là ném ra thật.
...
Ninh Chính bò dậy từ dưới đất, vươn tay xóa đi vết máu trên trán.
Mặc dù gã diễn trò dựa theo Thẩm Lãng phân phó.
Nhưng... vẫn cảm thấy vô cùng bi phẫn.
Ninh Chính ta đây rõ ràng một kẻ vô dụng, rõ ràng là một thứ phế vật.
Lẽ ra sau khi diễn xong, gã nên đi rồi.
Thế nhưng, gã không cam lòng khi không thể làm gì được.
Coi như là phế vật, cũng phải dốc hết toàn lực không phải sao?
Thế là, gã đến cung của Biện phi.
Đây là gã lần đầu tiên cầu kiến Biện phi, người được quốc quân sủng ái nhất.
...
Biện phi che cái bụng dưới nhô lên, nhìn Ngũ vương tử Ninh Chính đang quỳ trên đất trước mặt.
Ninh Chính nói cà lăm, cho nên tự ti, gần như chưa bao giờ vào cung, lại không biết cách ở chung với những phi tần này.
Hơn nữa vương tộc có bất kỳ hoạt động khánh điển nào, Ninh Chính đều vô cùng tự giác cáo bệnh ở nhà, quốc quân cũng coi như gã không tồn tại.
Cho nên, Biện phi gần như chưa từng thấy qua vị vương tử không may trong truyền thuyết nói cà lăm này.
- Biện mẫu phi, Thẩm Lãng là một người tinh thông y thuật, xin ngài xuất thủ tương trợ.
Biện phi nghe nói như thế, hơi có chút không thích, ngươi đây là đang nguyền rủa ta sao?
Nhưng mà giọng nói của bà lại rất dịu dàng:
- Ninh Chính, con cũng biết hậu cung không được tham gia vào chính sự. Nếu Thẩm Lãng trong sạch, bệ hạ nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý.
Ninh Chính nói:
- Bây giờ phụ vương không ở kinh đô, có người muốn thừa cơ hại Thẩm Lãng. Trong Hắc Thủy Đài có kẻ thù của Thẩm Lãng, nhất định sẽ mượn cơ hội đối với hắn động cực hình. Ninh Chính thỉnh cầu Biện mẫu phi truyền một câu nói, để người Hắc Thủy Đài chỉ hỏi thẩm vấn nhưng không động hình. Thân thể Thẩm Lãng rất yếu, chịu không nổi đại hình đâu.
Biện phi nói dịu dàng:
- Con có lòng cảm thông đây tốt, thế nhưng ta dù sao cũng là phi tử, không thể mở miệng can thiệp.
Ninh Chính nói:
- Cô cô Ninh Khiết đã từng có thời gian dài ở Hắc Thủy Đài đảm nhiệm chức vụ, chỉ cần cô cô đứng ra ngăn cản, người Hắc Thủy Đài cũng sẽ không tra tấn với Thẩm Lãng. Chỉ cần ngài chào hỏi một tiếng, cô cô Ninh Khiết nhất định sẽ đứng ra.
Đây là trăm phần trăm, phía sau Biện phi là Biện Tiêu, hơn nữa còn là phi tử quốc quân sủng ái nhất.
Biện phi do dự thật lâu, nói dịu dàng:
- Ninh Chính, ta thực sự rất muốn hỗ trợ, thế nhưng hậu cung không được tham gia vào chính sự, đây là một cái kỷ luật thép rồi.
Ninh Chính dập đầu chảy máu nói ra:
- Khó xử Biện mẫu phi, Ninh Chính cáo từ.
Sau khi đi ra khỏi cung.
Ninh Chính toàn thân lạnh lẽo, cảm giác toàn bộ kinh đô khổng lồ như vậy, giống như cũng không chỗ dung thân cho gã.
- Rõ ràng không dễ dàng, ngươi cuối cùng rơi xuống trong tay chúng ta.
Hắn nói chúng ta, không phải đề cập đến Hắc Thủy Đài, mà là dựa vào gia tộc họ Tiết.
Gia tộc họ Tiết hai mươi năm trước bán đứng Bá tước Kim Vũ, để phủ Bá Tước Huyền Vũ lâm vào tai họa ngập đầu.
Trước đây không lâu, gia tộc họ Kim vào thời khắc nguy hiểm nhất, gia tộc họ Tiết đến đây từ hôn nhục nhã họ Kim.
Lúc hội Ẩn Nguyên đến đó đòi lấy nợ nần, thế tử họ Tiết Tiết Bàn cũng đến ép trả nợ.
Gia tộc họ Kim với họ Tiết ân trọng như núi.
Mà họ Tiết thời thời khắc khắc đều có ý muốn đưa họ Kim vào chỗ chết.
Luận chuyện đáng xấu hổ, họ Tiết cùng họ Tô là giống hệt nhau.
Chỉ bất quá bởi vì Tô Kiếm Đình bất ngờ đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, làm cho Mộc Lan cùng nhạc mẫu bị thương, Thẩm Lãng lúc này mới đặt mục tiêu đầu tiên là họ Tô.
Thật không ngờ, lúc gia tộc họ Tô chơi đòn hiểm với Thẩm Lãng, con chó của gia tộc họ Tiết lại ra tay khẩn cấp.
- Thẩm Lãng, ngươi biết Hắc Thủy Đài chúng ta có bao nhiêu loại cực hình à? Mấy trăm loại, hoàn toàn không giống nhau đâu.
- Ngươi yên tâm, ngươi từng đắc tội với họ Tiết chúng ta, ta nhất định để cho ngươi nếm lần toàn bộ hình phạt, nhất định để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Ngay sau đó, Yến Vĩ Y nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Phạm nhân Thẩm Lãng, lập tức cung khai! Ngươi là thế nào hãm hại quý nhân Hà Nguyên Nguyên để cho quý nhân mất đi máu trinh. Ngươi khi quân như thế nào, vu oan Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử như thế nào, gây chuyện tranh chấp đảng phái triều đình ra làm sao?
- Không nhận tội? Vậy cũng chớ quái bản quan tàn khốc, dùng đại hình hầu hạ.
- Phía trước có một cái bàn ủi nung đó, ở trên cái mặt trắng của ngươi đóng một con dấu, xem như lót dạ trước cho đại hình vậy.
Tiếp đó, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y cầm một cái bàn ủi đốt đỏ.
Nếu như ấn bàn ủi trên mặt, trực tiếp liền hoàn toàn cháy rụi da thịt.
Loại đau đớn này cũng đã là cực hạn, huống chi hình phạt này đối với Hắc Thủy Đài mà nói, chỉ là một chồng món nhắm.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Trừ phi người thân cận của quốc quân thẩm vấn, bằng không ta sẽ không mở miệng.
Yến Vĩ Y hạ giọng đe dọa:
- Ta cũng không có cần ngươi mở miệng, ta chỉ là mượn cơ hội muốn tra tấn ngươi mà thôi, nếm thử mùi vị bàn ủi đỏ đi.
- Đây là đấu tranh của ta cùng Tô Nan, ngươi chen vào xem náo nhiệt làm gì? Ngay cả Hắc Diêm Vương cũng không muốn phản ứng việc này, ngươi lại tích cực. - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không thể đụng đến ta, bằng không thì cả nhà ngươi sẽ tuyệt tử, bây giờ đã chết một nửa.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phu, phụ thân, mẫu thân, thê tử, đệ đệ v.v.., tổng cộng một nhà mười lăm miệng ăn, đều chết hết.
- Ngươi còn có một cái nhà, tổng cộng tám miệng ăn. Tiểu thiếp của ngươi, ngoại thất, quan trọng nhất là hai đứa con trai của ngươi, bọn họ là thứ quý giá nhất của ngươi đúng không? Nếu như ngươi đụng đến một cọng lông tơ của ta, tám miệng ăn trong một nhà của ngươi cũng phải chết hết, chính ngươi cũng sẽ chết!
- Không tin, ngươi đi xem, Yến Vĩ Y à, ngươi về thăm nhà một chút, hai nhà của ngươi, một nhà trong đó đã chết hết.
- Nếu ngươi dám động đến một cọng lông ta của ta thì cứ thử nhìn một chút xem có chuyện gì?
Thẩm Lãng nói không sai! Sau khi Yến Vĩ Y đi bắt Thẩm Lãng không lâu sau. Một tiếng sét xẹt xuống. Trong nhà của vị Thiên hộ Hắc Thủy Đài tự bốc cháy.
Xung quanh láng giềng kinh hãi hơn, hô to trời phạt. Bởi vì người một nhà này, ỷ vào con trai ở Hắc Thủy Đài nên làm toàn chuyện xấu.
Hỏa hoạn này một khi bốc lên cao thì không thể dập tắt nổi, cả nhà mười lăm người của Yến Vĩ Y, toàn bộ chết hết.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi bệnh viện lấy thuốc, tiếp đó trở về viết phần 2, các huynh đệ quá cần vé tháng, dập đầu xin mọi người ra tay.