Dùng một con bò to để đổi, có thể ba con dê cũng có thể.
Nhất thời lấy không ra cũng không cần gấp, có thể thiếu, thế nhưng phải trả tiền lời.
Cái giá tiền này cao đến bầu trời.
Nhưng Thẩm Lãng đã đi rồi, Thánh miếu đã trống không.
Một con bò trưởng thành đương nhiên quý giá, nhưng so với một cái mạng mà nói, dường như có thể tiếp nhận.
Một khi lây bệnh đậu mùa, Khương dân phổ thông cơ hồ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên, dù cho giá trên trời, vô số Khương dân cũng đều tới chủng ngừa đậu mùa. Bởi vì kỹ thuật chủng ngừa bệnh đậu mùa của Thẩm Lãng đã khiến cho vương tộc nước Khương phất to.
Đúng ngay tại lúc này, một tin tức tốt truyền bá ra.
Ở phía dưới Đại Tuyết Sơn công chúa Arunana thành lập một bộ lạc, nơi đó có Thánh miếu mới, có thể miễn phí chủng ngừa đậu mùa cho tất cả mọi người
Là tất cả mọi người. Không chỉ là người Khương quốc, tộc Sa Man, người Tây Vực đều có thể.
Trong nháy mắt, vô số người chen chúc về phía Đại Tuyết Sơn.
Chỉ với thời gian hơn một tháng, bộ lạc công chúa Arunana trực tiếp bành trướng đến gần mười vạn người.
Hơn nữa còn liên tục không ngừng tăng.
Rất nhiều người Tây Vực, người của tộc Sa Man cũng đều đi đến.
- Đại vương, hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của ngài, công chúa Ruru lại vẫn chưa tới. – Em gái của Tô Nan, Vương phi Tô Mạc nói.
Nghe những lời này, vua Khương sắc mặt phát lạnh, ánh mắt nổi giận.
Đứa con gái này làm cho ông ta thất vọng quá mức, lúc trước đứng ở bên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng còn chưa tính. Hôm nay lại cùng hắn chống đối. Ta cho Khương dân chích ngừa phòng bệnh đậu mùa, một lần nhận con bò mà nó lại miễn phí.
Bây giờ vô số người đều chạy tới bộ lạc của nó rồi.
Đương nhiên dù cho Arunana thành lập bộ lạc, cũng vẫn thuộc về Khương quốc.
Nhưng không có qua sự thống nhất của vua Khương, hành vi của Arunana xem như mưu phản.
Tương lai Khương quốc là phải giao cho Thái tử Arutai, Arunana chỉ là một đứa con gái, tranh đoạt cái gì?
Arutai nói:
- Arunana đã từng nói, từ khi nó bị bệnh đậu mùa, không ai quan tâm nó, không người nào dám tiến vào phòng cách ly của nó một bước. Cho nên nó không bao giờ nhận ngài làm phụ thân, cũng sẽ không nhận con là huynh trưởng, chỉ có Đại Ngốc cùng Tuyết Ẩn là thân nhân của nó.
Vương hậu Tô Mạc nói:
- Đại vương à, nó cũng chỉ có thể không ngừng phá hoại, không ngừng thu mua nhân tâm. Tuy rằng nó là con gái ruột của ngài, nhưng lại là ở phía trên người của ngài cắt một vết thương, để ngài liên tục không ngừng chảy máu, còn nó thì không ngừng hút máu ngài mà trở nên cường tráng. Đến khi nó cường tráng đến mức nhất định, có thể sẽ tới phản phệ người phụ thân ngài đấy.
- Nó dám sao? - Vua Khương Arugan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bây giờ bộ lạc của nó có bao nhiêu người?
Thái tử Khương quốc Arutai nói:
- Mười vạn người.
Huyết Thái dương của vua Khương chợt giật.
Lại có mười vạn người? Toàn bộ Khương quốc của ông ta cộng lại, cũng chỉ có mấy chục vạn người mà thôi.
Vua Khương hỏi:
- Nó có bao nhiêu võ sĩ?
Thái tử đáp:
- Ba nghìn.
Dưới trướng Arunana quả thực chỉ có ba nghìn võ sĩ.
Bởi vì những người tìm nơi nương tựa mà đến bên nàng, đại bộ phận cũng là già yếu.
Mà võ sĩ hùng tráng đều bị vua Khương lung lạc, võ sĩ trẻ tuổi chủng ngừa đậu mùa không lấy tiền.
Hơn nữa võ sĩ Khương quốc thích đi theo cường giả, mà ở trong lòng bọn họ Arunana tuy rằng cường đại, nhưng dù sao cũng là đàn bà, hơn nữa còn không có mạnh bằng vua Khương.
Tiếp tục ông ta trực tiếp đi ra ngoài hoàng cung, tìm được một con bò Tây Tạng hùng tráng vô cùng, dễ dàng bẻ gãy sừng của nó.
Cái con bò Tây Tạng kêu thảm thiết một trận, máu tươi nhễ nhại.
- Đại vương uy vũ.
- Đại vương vô địch.
Vua Khương đem dính máu sừng trâu đưa cho con trai thứ năm nói:
- Arucho, ngươi dẫn đầu ba nghìn người đi đến dưới Đại Tuyết Sơn gặp Arunana, mang theo cái sừng bò dính máu này. Ngươi nói cho nó biết, trong vòng mười ngày đi tới trước hoàng cung của ta, quỳ gối dưới chân của ta. Nếu chống đối không đến, ta sẽ dùng cái sừng này thọc cho nó chết, mạng của nó là ta cho, hiển nhiên ta cũng có thể giết nó.
Con trai thứ năm vua Khương quỳ xuống, tiếp nhận cái sừng bò dính máu này.
- Vâng, tuân lệnh phụ vương.
Tiếp đó, gã hăng hái bừng bừng chạy ra khỏi hoàng cung, mang theo ba nghìn con người hướng hướng chân Đại Tuyết Sơn chạy như điên.
Xua đi những chuyện không hài lòng, vua Khương tiếp tục uống rượu mua vui.
- Sở thần, lần này ta tự mình suất binh tiến vào Việt quốc, các ngươi chuẩn bị ra bao nhiêu tiền? - Vua Khương nói.
Ông ta chính là như vậy, mặc kệ chuyện gì đều phải nói tiền.
- Hai mươi vạn lượng vàng. - Nước Sở sứ thần nói.
Vua Khương giận dữ nói:
- Các ngươi quá hẹp hòi, Tô Nan cho nhiều hơn.
Nước Sở sứ thần nói:
- Vua Khương, lời không thể nói như vậy. Chúng ta ra không chỉ là tiền, hơn nữa còn có đại quân. Trên vùng biên giới Việt quốc ước chừng có mười mấy vạn đại quân, nếu ngài đại quân nhảy vào vùng phía Tây Việt quốc cướp bóc, đại quân Trấn Tây hầu Xung Nghiêu đến đây chặn giết, ngài nên làm cái gì bây giờ?
Vua Khương khinh thường nói:
- Xung Nghiêu, ta lại có sợ gì?
Nước Sở sứ thần nói:
- Ngài uy vũ vô địch, tất nhiên là không sợ Xung Nghiêu. Thế nhưng ngài nhảy vào phía Tây nước Việt là vì cướp bóc, là vì đã ghiền, là đốt giết cướp giật, không muốn chiến tranh. Chỉ cần đại quân nước Sở chúng ta khẽ động, biên quân Trấn tây của Việt quốc liền không dám rời đi. Đến lúc đó ở dưới sự phối hợp gia tộc họ Tô, toàn bộ vùng phía Tây đều là khu vực săn bắn của ngài, ngài có thể cướp bóc bao nhiêu tiền, bao nhiêu gái đẹp, bao nhiêu nô lệ?
Vua Khương nói:
- Ba mươi vạn lượng vàng, một cũng không thể thiếu, bằng không ta không xuất binh.
Nước Sở sứ thần bất đắc dĩ nói:
- Liền y theo đại vương.
Cái tên Man vương trước mắt tham lam, thật là làm cho người ta phải giận sôi.
Then chốt ông ta có vàng, căn bản không nghĩ tới phát triển thực lực của một nước, mà là dùng để trải mặt đất, đóng hoàng cung.
Mặt đất phủ đầy vàng ở hai nước Ngô Sở cũng là giả, duy chỉ có gạch vàng hoàng cung nước Khương là thực sự.
Vua Khương lại uống hơn nửa cân rượu.
Kéo một tiểu vương phi khác của gia tộc họ Tô Tô Ngưng.
Bàn tay tiến vào thân thể của nàng thưởng thức.
- Nghe nói vợ của Thẩm Lãng rất đẹp, đúng không?
Tô Kiếm Đình nói:
- Đúng, Kim Mộc Lan dung mạo không dưới Thần nữ Tuyết Ẩn.
Nhớ tới Tuyết Ẩn, vua Khương không khỏi tức giận tận trời.
Vua Khương nói:
- Chuyện đã nhất trên trần đời của con người, chính là chém xuống đầu của kẻ địch, cường bạo vợ của bọn họ, Thẩm Lãng miễn cưỡng có tư cách này.
Tô Kiếm Đình nói:
- Đáng tiếc Kim Mộc Lan không ở kinh đô, mà là đang ở bờ biển phía Đông xa xôi.
Hơn nữa, Kim Mộc Lan cũng không tới phiên vua Khương nhà ngươi đâu.
Tô Kiếm Đình tiếp tục nói:
- Nhưng mà Thẩm Lãng ở kinh đô có một thiếp thị, xinh xắn lanh lợi, đầy đặn động lòng người, hơn nữa đã mang thai.
Vua Khương nói:
- Vậy cũng không tệ, ta muốn.
Vua Khương Arugan đời này không có cúi đầu trước bất kỳ ai, duy nhất ngoại lệ chính là Thẩm Lãng.
Lúc đó vì để cho Thẩm Lãng cứu tính mạng, ông ta bị ép viết thư nhận tội, hơn nữa còn để Thẩm Lãng ở trên đất Khương quốc đắp thánh miếu.
Vô cùng nhục nhã.
Lấy tư cách anh hùng hào kiệt, chính là phải lột da rút gân kẻ địch, tiếp đó chém xuống đầu để ở một bên.
Tiếp đó, ngay trước thủ cấp kẻ địch giày vò đàn bà của họ.
Ha ha ha ha!
Như thế mới thoải mái.
Ảo tưởng đến chuyện lập tức sẽ phải dẫn đầu đại quân tiến vào phía Tây nước Việt, điên cuồng mà đốt giết cướp giật.
Đến lúc đó, ông ta đem có thể cướp bóc bao nhiêu vàng? Có thể cướp giật bao nhiêu mỹ nhân? Cướp đoạt bao nhiêu nô lệ.
Nhìn cả đám người nước Việt cao cao tại thượng trở thành heo dê.
Để cho cái đám người Việt quốc tự xưng là người văn minh, mắt mở trừng trừng nhìn vợ mình bị chà đạp
Thoải mái đến cỡ nào?
Vừa nghĩ, vua Khương đã uống rất nhiều rượu.
Vua Khương chợt quơ lấy cây đại đao bên cạnh.
Thanh đại đao này so với cây của Arunana càng to hơn, dài chừng ba mét, nặng hơn hai trăm cân.
Tiếp đó, ông ta ngay trong đại điện điên cuồng múa đao.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ đại điện giống như bị cơn lốc thổi qua.
Đao phong kịch liệt thổi tung khay bạc đĩa bạc trên bàn ra ngoài.
Tiếng rít của đại đao này, như là quỷ khóc sói gào.
Toàn bộ khách khứa ở đây tránh né thật nhanh, trốn vào trong xó của đại điện.
Mỗi người đều xanh cả mặt, kinh hồn táng đảm.
Trong miệng lại lớn tiếng vỗ tay tán thưởng.
- Đại vương uy vũ.
- Đại vương vô địch.
Vua Khương này rõ ràng thần lực bẩm sinh, võ công rõ ràng siêu cường.
Bốn mươi chín tuổi, ông ta gần như ở vào trạng thái đỉnh phong nhất. (*)
(*) Chú thích của Bánh: chương trước nói sinh nhật bốn mươi lăm tuổi sai rồi, đã sửa lại.
Lúc ông ta múa may đại đao quay cuống, dù có cách hơn mười mét, khi bị đao phong quét qua cũng có thể cảm thấy đau.
Toàn bộ những người trong đại điện, hoàn toàn không mở mắt ra được.
- Ha ha ha ha ha...
- Sứ giả tộc Sa Man, ngươi nói là là cường giả Sa Man mạnh lắm phải không? Qua đây cùng bản vương thử một lần xem thế nào?
- Chẳng lẽ người của tộc Sa Man cũng là kẻ bất lực à?
Nghe những lời này, sứ giả tộc Sa Man nhịn không được.
Tức khắc, năm cao thủ tộc Sa Man rút ra chiến đao, trực tiếp xông tới.
Sứ thần nước Sơ không đành lòng nhìn thẳng.
Man tộc chính là Man tộc.
Làm một vị vua, lại đi động thủ với sứ thần nước ông ta.
- Chiến!
- Xông lên!
Năm cao thủ tộc Sa Man rống lên một tiếng, chợt vây giết vua Khương.
Nhưng mà...
Một giây sau.
Năm cao thủ tộc Sa Man giống như con diều bay ra ngoài.
Hạ gục nhanh chưa từng có!
Trên không trung máu tươi cuồng phún, sau khi rơi xuống đất, gân cốt toàn thân năm cao thủ tộc Sa Man gãy đoạn, ngũ tạng lục phủ vỡ vụn, hoàn toàn chết đi. Mà vũ khí trong tay của bọn họ, cũng toàn bộ vỡ vụn.
Năm cao thủ trực tiếp bị vua Khương một chiêu hạ gục nhanh chưa từng có.
Thần lực và chân khí của vua Khương này, rõ ràng nghịch thiên.
Tất cả mọi người gặp việc này, vô cùng khiếp sợ.
Đều nghe nói vua Khương vô địch.
Rõ ràng nghe danh không bằng gặp mặt.
Vị vua Khương này so với trong truyền thuyết càng thêm lợi hại.
Tô Kiếm Đình ngó xem mà cũng biến sắc.
Vua Khương này rõ ràng là chiến thần vô địch vậy.
Không biết là ông ta lợi hại, hay là nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi lợi hại hơn nhỉ?
Nghe nói Cừu Yêu Nhi, như thường lệ là một người nhằm phía một nghìn người, tiếp đó đại khai sát giới.
Loại chiến thần vô địch thần lực bẩm sinh này, rõ ràng ngàn triệu người có một.
Tiếp đó Tô Kiếm Đình bắt đầu ở trong lòng suy đoán, đơn thuần võ công là phụ thân Tô Nan lợi hại hơn một chút, hay là vua Khương lợi hại hơn.
Rất nhanh Tô Kiếm Đình làm ra phán đoán.
Phụ thân Tô Nan võ công cực cao, đơn đả độc đấu tiên chưa có đối thủ.
Thế nhưng ở trên chiến trường, vẫn là vua Khương nghịch thiên.
Trạng thái của vua Khương vô cùng tốt.
Đại đao Thanh Long trong tay múa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hung mãnh.
Có người bị dòng đao cương kinh người này dọa, bè sợ hãi thét lên chạy ra ngoài.
Lúc này trong đại điện không chỉ có tất cả chén đũa bị lật ngược, dù cho bảo vật đầy đất cũng vỡ nát tan tành.
- Rầm!
Tấm gương ba mét mà Thẩm Lãng đưa cuối cùng không chịu nổi, dù cho cách xa như vậy, cũng chợt nổ nát vụn.
Vương hậu Tô Mạc đau lòng.
Mà vua Khương lại cười ha ha.
Một tấm gương tính là cái gì?
Lần này tiến vào phía Tây nước Việt cướp bóc, thứ gì không có, bảo bối gì không có.
Cái tên điên này chính là như vậy.
Những bảo vật này ông ta giống như vô cùng quý trọng, còn chuyên đặt ở ở trong kho tàng.
Nhưng nội tâm ông ta lại hoàn toàn không quan tâm, khoe khoang xong xuôi, hủy sạch mà không đau lòng chút nào.
Ánh mắt rơi vào cái pho tượng phỉ thúy dạ quang cao một thước mà Thẩm Lãng đã tặng.
Vua Khương nhe răng cười.
- Bản vương muốn đại sát tứ phương.
- Bản vương dẫn đầu đại quân tiến vào Việt quốc, đốt rụi, giết sạch, cướp sạch.
- Bản vương muốn cho Việt quốc nghe tin đã sợ mất mật, muốn cho Việt vương sợ đến hồn phi phách tán.