Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 450: Vua Khương chết bất đắc kỳ tử! Kinh hãi muốn chết! Bi kịch (2)

Chương 450: Vua Khương chết bất đắc kỳ tử! Kinh hãi muốn chết! Bi kịch (2)


- Xoẹt!

Vua Khương cách mấy mét, chợt vung một đao.

Chém từ trên trời xuống.

- Rầm!

Tức khắc, cái pho tượng phỉ thúy dạ quang Thẩm Lãng tặng cho ông bị nổ nát vụn.

- Bản vương muốn chém đầu của Thẩm Lãng, sau đó để cho hắn phải mở mắt trừng trừng xem ta chà đạp đàn bà của hắn, chỉ mong cái con đàn bà xinh xắn nhỏ nhắn kia có thể tiếp nhận bản vương uy vũ hùng tráng, ha ha ha ha!

Tiếp đó!

Động tác của vua Khương trong nháy mắt dừng lại.

Giống như phim bị kẹt ngay trong rạp chiếu bóng vậy.

Toàn bộ biểu cảm, toàn bộ động tác của ông ta trong nháy mắt cứng lại.

Vẫn uy vũ vô cùng, khí phách tận trời.

Đáng tiếc không có máy ảnh.

Bằng không cái pose này vô cùng ngầu.

Bên cạnh tất cả mọi người gặp việc này kinh ngạc.

Màn biểu diễn vô địch của vua Khương kết thúc rồi à?

Tức khắc, tất cả mọi người ra sức vỗ tay ủng hộ.

- Đại vương uy vũ.

- Đại vương vô địch.

- Đại vương uy chấn thiên hạ.

Nhưng mà!

Vua Khương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn uy phong lẫm lẫm đứng ở nơi đó, siêu cấp đại đao trong tay bảo trì điệu bộ đánh xuống.

Mọi người không khỏi kinh ngạc.

Chẳng lẽ đại vương cảm thấy chúng ta vỗ tay còn chưa đủ sôi nổi?

Thế là, tất cả mọi người càng thêm điên cuồng mà vỗ tay, xé cuống họng hét lớn:

- Đại vương uy vũ, đại vương vô địch.

Nhưng mà!

Vua Khương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhưng mà, chúng ta thực sự tận lực.

Cuống họng của chúng ta muốn tét rồi.

Hầu hạ vị Man vương này cũng khó quá đi.

Nhưng mà vào lúc này!

Từ lỗ mũi, lỗ tai, mắt, khóe miệng của vua Khương chảy ra những dòng máu đen.

Chân chính thất khổng chảy máu.

Tô Kiếm Đình kinh ngạc sững sờ, vương hậu Tô Mạc kinh ngạc sững sờ.

Thái tử Arutai kinh ngạc sững sờ.

Một thái giám Khương quốc xông tới thật nhanh, đưa tay đi dò hơi thở của vua Khương.

Hoàn toàn không còn thở.

Khi dò nhịp tim, cũng mất.

Tức khắc, tên thái giám hết hồn la lên:

- Đại vương băng hà rồi.

Tất cả mọi người ở đây kinh hãi muốn chết.

Vua Khương có thể không chết sao?

Bốn quả cầu độc trong cơ thể ông ta đã hoen rỉ hoàn toàn, yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Ông ta điên cuồng diễn võ đến thế.

Nhất là cú chém đầy khí phách cuối cùng trực tiếp ép bẹp mấy quả cầu độc, khiến cho Xyanua bên trong tiến vào máu.

Trong nháy mắt, bị mất mạng!

Vị chiến thần vô địch này, không có chết ở trên chiến trường.

Mà là chết ở bữa tiệc sinh nhật của mình.

- Đại vương... - Vương hậu Tô Mạc khóc thét, toàn bộ nữ nhân khóc thét.

- Rầm!

Tấm thân đồ sộ của vua Khương trực tiếp ngã xuống.

......

Thẩm Lãng bị giam tại hầm của vương cung.

Chỗ này chuyên dùng để trữ băng, nhiệt độ đặc biệt thấp, dù cho là mùa hè đi nữa, khi tiến vào cũng run lẩy bẩy.

Thứ thân thể như Thẩm Lãng đi vào, cam đoan không đến nửa canh giờ liền trực tiếp bị đông cứng gần chết.

Hơn nữa lúc hắn bị bắt vào, ăn mặc mỏng như thế.

Cho nên Lãng gia lúc này!

Khí thế ngất trời!

Không sai, quá nóng.

Hắn một tay lấy áo lông cáo trên người ném xuống.

- Mông to, ngươi cho ta uống gì vậy hả? Nóng như vậy?

Công chúa Ninh Diễm đáp:

- Rượu đó!

Thẩm Lãng hỏi:

- Rượu gì? Làm sao màu đỏ vậy?

Ninh Diễm nói:

- Rượu máu nai, ta sợ ngươi phải đông chết đó, làm huynh đệ làm sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn ngươi chết kia chưa?

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Rượu máu nai?

Ta... Ta còn uống nhiều như vậy?

Thảo nào toàn thân như thiêu như đốt.

Tiếp đó nhìn phía cọp cái.

Ngoại hình cô gái này thật đúng là diễm lệ, như là ngọn lửa vậy.

Trong cái hầm băng to lớn này, Thẩm Lãng mặc áo lông cáo, mà cọp cái nóng nảy này vẫn mặc áo cưỡi ngựa mỏng.

Đường cong bắp đùi, đường cong eo mông, rõ ràng muốn nổ.

Cô gái này rõ ràng có vẻ đẹp đầy hoang dã.

Ninh Diễm bị ánh mắt Thẩm Lãng nhìn ngó có chút sợ hãi.

- Cặn bã, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lúc trước đã nói, ngày đó là một lần cuối cùng, sau này chúng ta làm huynh đệ trong sạch.

- Ngươi tuyệt đối không thể đối với ta sẽ có bất kỳ suy nghĩ không nên gì đó đâu.

Thẩm Lãng nói:

- Nhìn ngươi nói như vậy, coi ta là thành người nào? Thẩm Lãng ta đây là loại đàn ông giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với nương tử của ta.

Ninh Diễm nói:

- Coi như ngươi có chút lương tâm.

Thẩm Lãng nói:

- Tới, uống rượu, huynh đệ tốt.

Ninh Diễm hùa theo:

- Tới, uống, huynh đệ tốt!

Hai người lại rót hết ly này đến ly khác.

Tiếp đó không giải thích được, hai người lại lăn lộn cùng một chỗ.

Chỉ bất quá lúc này đây, không có chân chính phát sinh cái gì.

Bởi vì tửu lượng Thẩm Lãng thực sự quá kém, uống xong lại lăn quay.

Ngược lại Ninh Diễm tuy rằng uống say, nhưng còn có khí lực, lột sạch quần áo của mình hơn phân nửa, cũng lột Thẩm Lãng hơn phân nửa.

Tiếp đó rượu phát tác.

Hoàn thành đến một nửa, cũng trực tiếp say ngã ngủ mất.

Ngày thứ hai lúc Ninh Diễm tỉnh lại.

Nàng lại kêu lên một trận?

Làm sao... Lại ngủ ở cùng một chỗ hả?

Hơn nữa trên người còn đang đắp mền?

Rốt cục là người nào đắp cho chúng ta vậy?

Còn có thể là người nào, Đại công công Lê Chuẩn để cung nữ vào đây đắp, giọng của Ninh Diễm này lớn như vậy, ông không muốn nghe còn khó.

Kéo mền ra, Ninh Diễm phát hiện toàn thân của mình gần như trần truồng, Thẩm Lãng cũng gần như trần truồng, hai người còn quấn lấy nhau.

Trên mặt của Thẩm Lãng đầy những vết hôn, còn có dấu răng.

Tuy rằng lúc này đây không có chân chính phát sinh cái gì, thế nhưng hình ảnh này cũng đặc biệt quá.

Mà ngay lúc ấy!

Hầm cánh cửa bị mở ra.

Đại Tông Chính Ninh Dụ đi đến.

Quốc quân hạ chỉ, muốn thẩm vấn Thẩm Lãng cùng Ninh Diễm, hỏi hai người đến cùng có tư tình hay không.

Đương nhiên kết luận nhất định là không có.

Cái gọi là thẩm vấn, cũng chính là đi một cảnh đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Bê bối của vương tộc làm sao có thể đi kết luận?

- Thẩm Lãng, đứng dậy, Đại Tông Chính có lời muốn hỏi ngươi. - Bên cạnh một thái giám nói.

Trong chăn, Thẩm Lãng mơ mơ màng màng nói:

- Hỏi đi.

Đại Tông Chính nói:

- Đại vương để ta hỏi ngươi, ngươi cùng công chúa Ninh Diễm có quan hệ không đứng đắn hay không?

- Không có, chúng ta là huynh đệ, trong sạch. - Thẩm Lãng nửa mê nửa tỉnh nói:

- Ta là một người đàn ông giữ mình trong sạch, làm sao có thể phụ nương tử mà cùng cấu kết nữ nhân khác làm bậy, tất cả chuyện này cũng là tin vịt.

- Ai có thể chứng minh? - Đại Tông Chính Ninh Dụ nói.

Tức khắc, trong chăn của Thẩm Lãng truyền đến một giọng nói.

- Ta có thể chứng minh.

Tam công chúa Ninh Diễm chui ra nói:

- Ta và Thẩm Lãng trong sạch, giữa chúng ta chẳng có quan hệ thế đâu!

Nghe những lời này, tròng mắt Đại Tông Chính Ninh Dụ giật giật.

- Đốt nến.

Nến được đốt lên.

Mấy người thấy rất rõ ràng, Ninh Diễm cùng Thẩm Lãng ngủ ở trong một cái mền, Ninh Diễm còn nằm trên người Thẩm Lãng.

Tuy rằng đang đắp mền, nhưng mơ hồ thấy được trên người nàng không mặc quần áo.

Khắp cả mặt Thẩm Lãng đều có vết hôn vết cắn.

Đ*, các ngươi đây là trong sạch?

Thật là quá đáng.

Ở trong vương cung, còn dám lăn lộn trong cùng một cái mền?

Hai người dây dưa cùng một chỗ, còn nói với ta là trong sạch?

Khinh người quá đáng!

Đại Tông Chính Ninh Dụ nổi giận.

Tiếp đó nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở ra đã tĩnh táo.

- Ninh Diễm, công chúa quả thật có thể chứng minh ngài và Thẩm Lãng là trong sạch sao?

Ninh Diễm nói:

- Đúng vậy, quan hệ của hai người chúng ta trong sạch, chính là huynh đệ tốt, hoàn toàn không có nam nữ tư tình.

Đại Tông Chính Ninh Dụ nói:

- Vậy được, vụ điều tra của ta liền kết thúc.

Lại thở phào nhẹ nhõm, Đại Tông Chính nói:

- Ghi chép xuống đi, Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Diễm quan hệ trong sạch, cái gọi là nam nữ tư tình, hoàn toàn giả dối hư ảo.

Á!

Thái giám ở kế bên cắn chặt răng, ghi xuống.

Thế giới này quá đen tốt, người thuần khiết giống như ta, đều phải thông đồng làm bậy.

Đây không phải là buộc mọi người chúng ta đều mở mắt xem như mù, há mồm coi như câm?

Nhưng mà bất cứ chuyện gì đều phải trả giá thật lớn.

Một lúc lâu sau!

Công chúa Ninh Diễm bị mang đến Đại Tông Chính tự, bế môn hối lỗi.

Giam lỏng một tháng.

Chỉ sống trong khu vực không đến mười mét vuông, không được ra ngoài một bước.

Mà Thẩm Lãng!

Tiếp tục phải ở trong hầm băng.

Hắn cảm thấy bản thân bị oan uổng.

Rõ ràng là Ninh Diễm chủ động tới tìm ta, đồng thời khiến ta quá chen.

Cái gì đổ cho ta, ta đều không có làm mà.

Ta rõ ràng là một người đàn ông tốt biết giữ mình trong sạch kia mà.

Vì sao phải bị cái tai bay vạ gió này?

Quốc quân rõ ràng nhịn vất vả lắm rồi, thực sự muốn thiến Thẩm Lãng.

Quá càn rỡ.

Quả nhân đêm qua mới vừa phát hỏa, mới vừa đã cảnh cáo các ngươi, không đến hai canh giờ, ngươi vẫn cùng Ninh Diễm ngủ thẳng một cái mền sao?

Ngươi đây là không có để quả nhân vào mắt sao?

Ngươi đây xem lời của quả nhân như gió thoảng bên tai à?

Đại công công Lê Chuẩn nói là công chúa Ninh Diễm chủ động đi tìm Thẩm Lãng, hơn nữa hai người uống say, kỳ thực không phát sinh cái gì.

Tiếp đó, quốc quân càng tức giận hơn.

Con gái của ta cứ hèn hạ như vậy, còn đưa tới cửa đi? Thẩm Lãng sức hấp dẫn cao đến thế này à?

Tại sao quả nhân không nhìn ra chứ?

Vốn có việc Ngô vương dẫn đầu ba vạn đại quân xuôi nam, muốn trưng cầu ý kiến của Thẩm Lãng.

Bây giờ cũng không cần hỏi riêng nữa, tiếp tục giam giữ.

Nhưng mà quốc quân lúc này càng thêm xác định.

Ở vụ án của Hà Nguyên Nguyên, Thẩm Lãng trong sạch.

Bằng không, hắn sẽ không đi tìm đường chết như vậy.

Thẩm Lãng đây là đang phát tiết bất mãn, hắn cảm thấy uổng phí bị Đại Lý tự nhốt vài ngày, mình bị oan uổng.

Chân tướng rõ ràng, rửa sạch tội danh xong xuôi, hắn đã bắt đầu kiêu căng trở lại rồi.

Quá càn rỡ, quá cuồng vọng.

- Không cho hắn đồ ăn, để cho hắn bị đói gần chết đi.

- Phái người đưa đi một phần khẩu dụ trách cứ Huyền Vũ Hầu, liền hỏi thằng con rể này tên đó dạy thế nào vậy?

Nhưng mà đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Quốc quân tập trung tất cả tinh lực dùng để ứng phó nguy cơ trước mắt.

Ngô vương đến tột cùng muốn làm gì?

Ba vạn đại quân xuôi nam, là muốn đe doạ? Còn là muốn khai chiến?

Còn có Tô Nan?

Tên đó đến tột cùng muốn làm gì kia chứ?

Bản năng Ninh Nguyên Hiến đã ngửi được một mùi nguy hiểm.

So với những thứ đại sự này, tên khốn kiếp Thẩm Lãng này cùng Ninh Diễm ngủ cùng một chỗ, cũng không coi vào đâu.

Lần đầu tiên ngủ rồi, vậy lần thứ hai, lần thứ ba có cái gì khác nhau chớ?

...

Dã tâm của Tô Nan rất lớn!

So với trong tưởng tượng quốc quân còn muốn lớn hơn.

Trò sắp xếp của ông ta lúc này để thực hiện một mục tiêu cũng rất lớn.

Nguyên bản ông ta còn muốn chờ một thời gian nữa.

Thật không ngờ vụ án của Hà Nguyên Nguyên lại để quốc quân và ông ta trực tiếp xé rách da mặt.

Như vậy không có cách nào, chỉ có thể tiến hành trước thời hạn.

Mặc dù sẽ để họ Tô khá bị động, lợi thế lấy được trong tương lai cũng càng nhỏ.

Thế nhưng...

Họ Tô vẫn là người được lợi lớn nhất.

Sau trận kịch biến này, gia tộc họ Tô chúng ta nhất định phượng hoàng niết bàn.

Mà gia tộc họ Kim!

Thì phải ầm ầm ngã xuống.

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, cũng may mà ở trong hầm băng vương cung.

Nếu không...

Cái Ngự Sử Điện trung Lâm Bỉnh Trung không sợ chết, giờ đã ngỏm!

Sau khi tấu lên Thẩm Lãng cùng Ninh Diễm gian tình được ba ngày, đã bị tố cáo tội tham ô, tổng cộng một trăm tám mươi lượng vàng.

Tiếp đó bị bắt vào Đại Lý tự, người Hắc Thủy Đài tự mình thẩm vấn.

Tầm một ngày một đêm.

Tiếp đó truyền đến tin tức Lâm Bỉnh Trung tự sát.

Nhưng mà Tô Nan không thèm để ý chút nào.

Ông ta đang đợi.

Đợi một khắc vua Khương dẫn đầu hai vạn khương binh tiến vào phía Tây nước Việt kia.

Ông cũng đang chờ đợi một khắc đại quân nước Sở tiếp cận.

Lúc này đây, nhất định khói lửa nổi lên bốn phía.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhất định hồn bay phách tán.

Hôm nay toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây đều nát vụn thối nát lắm rồi, có họ Tô cùng Tam Nhãn Tà nội ứng ngoại hợp, người nào có thể đỡ nổi vua Khương?

Lúc này đây có lẽ sẽ chết mười vạn người, có thể càng nhiều hơn.

Không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội bị giết, bị giày vò, bị cướp đi làm nô lệ.

Không biết sẽ có bao nhiêu thành quận bị đốt thành đất trống.

Nhưng... vậy thì thế nào?

Một gia tộc quật khởi, nhất định có vô số xác chết làm nền.

Chờ thời điểm vua Khương tàn sát bừa bãi hành tỉnh Thiên Tây.

Chờ đại quân nước Sở tiếp cận miền Tây.

Chờ lúc quân tiên phong Ngô vương xuôi nam.

Chính là thời khắc ta chiếm lấy những thứ của Ninh Nguyên Hiến.

Mà giết Thẩm Lãng, đại khái là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Ôi!

Quá đáng tiếc!

Nếu như có thể cho ta thêm nửa năm, cục diện sẽ tốt hơn.

Tiểu tặc Thẩm Lãng, tất cả chuyện này cũng là đáp lại những gì ngươi ban tặng.

Nếu không thể bằm thây ngươi thành vạn đoạn, lột da rút gân, thật đúng là khó giải mối hận trong lòng của ta!

Nhưng mà vào lúc này!

Tâm phúc Tô Dong bước vào thật nhanh.

Mặt mày của ông ta cắt không còn giọt máu, cả người đều đang run rẩy.

- Chủ tử, đây... Đây là mật thư của thế tử, dùng tốc độ nhanh nhất đứa tới, đã chạy chết mười mấy con tuấn mã.

Tô Nan giật mình.

Tức khắc có dự cảm không may mạnh mẽ.

Rút ra mật thư vừa đọc.

Phía trên viết mấy chữ rõ ràng.

Nhưng mà, toàn bộ là mật mã, người khác xem không hiểu.

Nhưng Tô Nan lập tức liền nhìn ra, thậm chí không cần giải.

- Vua Khương chết bất đắc kỳ tử!

Trong nháy mắt!

Tô Nan giống như là sét đánh!

Cả người đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không cách nào hoạt động.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương ba, ngày hôm nay nhất định phải phá hai vạn chữ, các huynh đệ hỗ trợ cho ta, cho ta động lực!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch