Chương 465: Phản sát nghịch thiên! Lãng gia thiên quân vạn mã! (1)
Thẩm Lãng giống như bị cái biến cố này hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Cúi đầu nhìn thoáng qua mũi kiếm nhọn hoắc trước ngực, còn có máu tươi nhỏ xuống.
- Ặc...
Tiếp đó, dưới cổ họng phát sinh một thanh âm kỳ quái, tiếp đó máu tươi từ trong miệng tuôn ra.
- Tại... Tại sao?
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Bởi vì, ta càng yêu thê tử hơn. Vì nàng, ta sẵn lòng nỗ lực tất cả.
- Hay, nói thật hay!
Cháu của Tô Nan, Tô Lâm vỗ tay.
- Rõ ràng quá cảm động, Kiếm vương tiền bối với vợ tình sâu nghĩa nặng quả thực quá cảm động. - Tô Lâm đưa tay lau giọt nước mắt không tồn tại, cất giọng buồn bã:
- Ta nhất định phải hướng Kiếm vương tiền bối học tập cho giỏi, thương yêu thê tử của chính mình.
Tiếp đó, gã vỗ tay một cái.
Một người đàn bà đi đến, đây là một người Tây Vực, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Có thể người này xưa kia từng rất đẹp, thế nhưng bây giờ, eo của ả tám thước, thể trọng 250 cân, hùng tráng vô cùng.
Tô Lâm tiến lên, dịu dàng dụi đầu vào vòng tay ôm ấp của vợ gã.
- Cục cưng, sau này ta sẽ noi gương của Kiếm vương tiền bối vậy, chỉ thích mỗi mình nàng thôi.
Vợ của Tô Lâm xuất thân từ một nhánh của vương tộc nước Thoa, cũng có thể xem như là một quận chúa.
Không chỉ Tô Lâm, rất nhiều thành viên trong họ Tô đều thông gia với các nước Tây Vực.
Chỉ có như thế, bọn họ phản loạn tự lập xong xuôi, mới có thể đặt chân ở Tây Nam, mới có thể với Việt quốc sản sinh đầy đủ lực ly tâm.
Vợ của Tô Lâm đưa mắt nhìn về hướng Thẩm Lãng, rồi hỏi:
- Chính là hắn giết sạch thương nhân nước Thoa chúng ta, giết biểu huynh của ta sao?
Tô Lâm đáp:
- Đúng, chính là hắn.
Vợ của Tô Lâm nói:
- Cắt cổ họng của hắn cho máu của hắn chảy xuống, thiếp muốn uống máu của hắn. Cắt da hắn, thiếp cần để làm ghế. Cắt thịt hắn, kể cả khung xương cũng nấu luôn, thiếp muốn ăn canh nấu bằng thịt của hắn.
Tô Lâm nói:
- Tuân mệnh, ái thê yêu quý của ta.
Tiếp đó Tô Lâm lớn tiếng quát:
- Các vị, ngày hôm nay ta mời mọi người ăn cơm, nhưng món ăn cũng không có chuẩn bị. Kế tiếp liền ninh nhừ tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, một người phân một chén canh.
- Được!
Mọi người lớn tiếng reo hò.
Tô Lâm cười nói:
- Đáng tiếc, tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này có chút gầy, cộng lại cũng bất quá một trăm ba bốn mươi cân, các vị ở đây cũng chỉ được chia một chén súp.
Lúc này Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Tô Lâm, thả thê tử của ta.
Tô Lâm cười nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ thả. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ nhờ quan hệ, tìm người, xem núi Phù Đồ ban cho thuốc giải, Kiếm vương tiền bối có thể sau này chính là người của mình, gia tộc họ Tô chúng ta đã nhìn trúng tuyệt thế cao thủ như Kiếm vương tiền bối.
Mười mấy người võ sĩ chẳng những không buông cung nỏ trong tay, ngược lại càng tiến đến gần nhắm ngay người đàn bà trong lồng sắt kia.
- A... A...
Người đàn bà như con cóc ra sức gào thét chói tai.
Tô Lâm xuất ra một con dao găm, nhìn Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Mười ngày trước, Kiếm vương Lý Thiên Thu phục kích thúc phụ, gia tộc họ Tô chúng ta đương nhiên đặc biệt khiếp sợ? Kiếm đảo chỉ có chính là một lão nô mù lòa, quá trình chúng ta mời thê tử của Kiếm vương vô cùng đơn giản, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, cũng là bởi vì vội vã chạy đi, để Kiếm vương phu nhân bị xóc nảy, rõ ràng xin lỗi.
Đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
Tô Lâm phát hiện Đại Ngốc nhắm mắt lại, hắn toàn thân đều đang phát run, mặt mũi đỏ gay.
Đáng tiếc!
Đây là một thiên tài đỉnh cấp võ đạo, thế nhưng thúc phụ đã nói, phải cắt tên này thành mấy khúc.
Tô Lâm ở trước mặt Thẩm Lãng quơ chủy thủ trong tay, mỉm cười nói:
- Đau đớn lắm phải không, ta nhìn cũng cảm thấy rất đau. Thẩm Lãng nhà ngươi có dũng khí gì để cho ngươi dám đi lấy Kim Mộc Lan? Chỉ bằng thứ thân phận hèn mọn như ngươi, xứng đôi với Kim Mộc Lan à?
Thẩm Lãng dùng sức thở dốc, máu bọt trong miệng không ngừng toát ra.
Tô Lâm lấy ra một lượng vàng, thở dài:
- Ngươi mang theo hơn một vạn dân đen thành Trấn Viễn đi cướp bóc, cướp toàn bộ cửa hàng thương nhân Tây Vực, ngươi cho là có tác dụng ấy à? Người của ta đã đi từng nhà tịch biên gia sản, sẽ nhanh chóng đoạt lại toàn bộ vàng, thậm chí còn có thể đoạt lại được càng nhiều, ngươi có tin không? Họ Tô chúng ta lập tức sẽ phải khởi sự, bất luận cái gì nhiễu loạn đều phải hoàn toàn trấn áp xuống đấy.
- Là ai cho ngươi dũng khí tới thành Trấn Viễn, nơi này là địa bàn của ta, ở đây khoảng cách phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng chỉ có mười mấy dặm. Ngươi biết trong tay chúng ta có bao nhiêu binh mã à? Hơn hai vạn! Cái này cũng chưa tính, còn có Khương quốc bên kia, vô số kỵ binh. Ngươi đây là chán sống à? Dám tới thành Trấn Viễn chết sao?
- Ha ha... - Thẩm Lãng phát sinh một trang cười không có ý nghĩa.
Tô Lâm thở dài một tiếng nói:
- Lễ lớn cũng sắp đến rồi. Chẳng bao lâu quân đội của chúng ta sẽ phải cuốn nửa hành tỉnh Thiên Tây, rất nhanh chúng ta sẽ phải cùng Khương quốc hợp lại làm một, thời đại vĩ đại thuộc về chúng ta liền phải tới, gia tộc họ Tô chúng ta sẽ nhanh chóng phượng hoàng niết bàn, mà gia tộc họ Kim của ngươi thì... phải hủy diệt thật nhanh, rất nhanh rất nhanh!
- Đáng tiếc, Thẩm Lãng nhà ngươi không thấy được.
- Thúc phụ đã nói, để ta chính tay cắt lấy đầu của ngươi, thúc phụ muốn dùng xương sọ của ngươi làm thành một ly rượu
- Ta động thủ đây!
Tô Lâm mỉm cười nói, tiếp đó đưa tay liền muốn cắt đầu Thẩm Lãng.
- Biểu ca, thật là biết cách làm cho người ta tiêu hồn đó nha.
Thẩm Lãng lúc nói lời này bằng chất giọng sang sảng, nào có nửa phần bị thương gì đâu.
Tô Lâm hết hồn, tức khắc da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.
Tiếp tục động tác của gã chuyển đổi thật nhanh, trong nháy mắt sẽ phải xoay người thoát đi.
Động tác gã nhanh thật.
Thế nhưng Kiếm vương tiền bối tốc độ nhanh hơn.
Ông trực tiếp đưa tay nắm cổ Tô Lâm, nhấc lên giữa không trung.
Mà hai chân Tô Lâm bay lên không, ở trên không khí lao điên cuồng, nhưng lại là nửa tấc cũng không thể tiến tới.
Thẩm Lãng đứng lên, trong miệng tấm tắc:
- A, a a a! Đây là cái tạo hình gì, rất rất khác biệt, moonwalk? Khoa Phụ đuổi mặt trời (*)hả?
(*) Moonwalk là vũ đạo mà vũ công như đang di chuyển về phía trước nhưng thực tế lại lùi về sau. Bước nhảy nổi tiếng bởi Michael Jackson khi biểu diễn ca khúc Billie Jean. Còn truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời gần giống với sử thi Đam San. Đại loại Khoa Phụ là con của Viêm Đế, trước cơn hạn hán, ông nảy ra ý định đuổi theo mặt trời bắt nó thuần phục theo mình. Thế nhưng chưa đến nơi đã chết khô mất rồi.
Tất cả mọi người tức khắc kinh hãi.
Chuyện gì xảy ra?
Thẩm Lãng không phải mới vừa bị đâm thủng à?
Một kiếm kia của Kiếm vương đặc biệt hung mãnh, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực.
Thẩm Lãng nhổ xuống kiếm phía sau, lớn tiếng nói:
- Các vị bằng hữu thành Trấn Viễn, kế tiếp là thời khắc chứng kiến kỳ tích, ta nên vì mọi người ở hiện trường biểu diễn miệng nuốt bảo kiếm.
Tiếp đó, Thẩm Lãng rõ ràng nuốt thanh kiếm này.
Bởi vì đây là một thanh kiếm ảo thuật co lại tùy chỉnh, lớp to bọc lấy lớp nhỏ, tất cả có thể bị áp đảo bên trong chuôi kiếm, chỉ lộ ra bên ngoài có ba tấc.
- Bây giờ, ta lại muốn biểu diễn tự sát ở trước mặt mọi người.
Thẩm Lãng khôi phục thanh kiếm ảo thuật này, sau khi hướng về phía ngực chợt đâm một cái, tức khắc mũi kiếm cũng đều lui về, ước chừng ngắn hơn một thước, nhìn qua giống như đâm vào thân thể.
Tiếp tục Thẩm Lãng lột áo khoác của mình, lộ ra cái thiết bị trên ngực.
Ở đây cũng có một thanh nhuyễn kiếm co giãn mềm dẻo bình thường được ép sát, lúc cần thiết nhấn một công tác.
- Phập! – Mũi kiếm nhọn này liền trực tiếp đâm ra, hơn nữa còn đâm xuyên qua bịch máu.
Đây là chân tướng Thẩm Lãng bị một kiếm đâm thủng xuyên qua người.
Thẩm Lãng nói:
- Mọi người thấy có vui hay không, có ngoài ý muốn hay không? Thấy Thẩm Khiêm (*) ta lợi hại hay không?
(*) Tên tự do Thẩm Lãng tự bịa
Có thể không lợi hại à?
Đêm qua, Thẩm Lãng cùng Kiếm vương tiền bối, tập luyện mất trăm lần.
Tự nhiên thiên y vô phùng (*).
(*) Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo tiên không một đường may, nghĩa bóng là tự nhiên như chưa có tác động của con người.
- Ha ha ha ha ha...
Lúc này Đại Ngốc cuối cùng không nhịn được nữa, mở mắt cười to.
Gã mới là người cực khổ nhất.
Diễn xuất của gã quá kém, cho nên sau khi đi vào liền nhắm mắt lại, xuất hồn bay ra ngoài, sợ để lộ ra kẽ hở.
Nhưng vì quá mắc cười, cho nên ra sức nín, đến mức toàn thân đỏ gay, không ngừng run rẩy, thoạt nhìn dễ tưởng là bi phẫn dữ lắm.
Tô Lâm gần như muốn phát điên rồi.
- Lý Thiên Thu, ngươi ngay cả thê tử cũng không cần à? Ngươi bỏ mặc cả sống chết của bà ta sao?
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói:
- Biểu ca, ngươi cảm thấy ta đã mời Kiếm vương tiền bối qua đây, sẽ để thê tử của ngài trên đảo cho các ngươi bắt đi à? Họ Tô các ngươi đê tiện không có đường xuống chút nào, chuyện gì làm không được? Kiếm vương phu nhân đã sớm chuyển dời đến một chỗ tuyệt đối an toàn.
Tô Lâm không thể tin nổi, nhìn người đàn bà trong lồng sắt rồi la lớn:
- Bà ta chính là vợ của Kiếm vương, tóc rụng hết, toàn thân còng xuống, da toàn thân như là con cóc vậy, bà ta thật sự chính là vợ của Kiếm vương.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Thứ nhất, ta vì cứu Kiếm vương phu nhân, luôn luôn nghiên cứu kịch độc trong cơ thể của bà ta. Cho nên đã tinh chế ra mười mấy mẫu, hiện nay tuy chưa tìm được biện pháp giải độc, nhưng muốn tạo ra bệnh trạng y hệt, cũng dễ dàng thôi.
- Thứ hai, các ngươi tìm được người đàn bà này tít trong hang động, trong miệng bà ta từ đầu đến cuối gào thét Lý Thiên Thu, tên súc sinh nhà ngươi, cứu ta nhanh lên, cứu ta nhanh lên. Các ngươi liền mừng rỡ như điên, trăm phần trăm kết luận mụ ta là Kiếm vương phu nhân? Mà trên thực tế não của mụ đã hỏng bét cả rồi, mụ vĩnh viễn chỉ biết gào mỗi câu nói này thôi.
Tô Lâm quát:
- Mụ ta là người nào? Là người nào?
Thẩm Lãng nói:
- Mụ ta là một con đàn bà chết chưa hết tội, dùng mụ để cứu người xem như là cái cống hiến duy nhất suốt cả đời mụ.
Mà lúc này người đàn bà trong lồng sắt lại điên cuồng gào thét:
- Dập lửa mau lên, dập lửa mau lên. Lý Thiên Thu tên súc sinh nhà ngươi, cứu ta nhanh lên, cứu ta nhanh lên!
Tô Lâm nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi đã sớm đoán có ngày này, cho nên đã sớm chuẩn bị sao?
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên, ngươi biết thứ mỗi ngày ta làm nhiều nhất là cái gì không? Chính là dùng phương pháp thay thế, đứng ở quan điểm của phe địch suy nghĩ vấn đề, ta mỗi ngày đều nghĩ đến nếu như ta là Tô Nan, phải làm cách nào giết chết tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này. Những biện pháp mà các ngươi nghĩ tới ta đã nghĩ hết rồi, những biện pháp các ngươi còn chưa thực hiện, ta cũng nghĩ tới.
Quả thực như thế.
Lúc Thẩm Lãng mời Kiếm vương tới đây, đã trước tiên bí mật đưa Kiếm vương phu nhân đến Thiên Nhai Hải Các.
Tiếp đó, đặt vào trong hang động của Kiếm đảo một người đàn bà có bệnh trạng giống y hệt, một người mà chết chưa hết tội.
Hơn nữa, chuyện Thẩm Lãng nói cứu Kiếm vương phu nhân có tính chất đột phá tiến triển, đây cũng là thực sự.
Tô Lâm nhìn Thẩm Lãng mà không tưởng tượng nổi.
Lúc trước đã từng nghe nói Thẩm Lãng xảo quyệt như quỷ, gã còn không cách nào hoàn toàn tin tưởng.
Khi một người nắm quyền lực quá lớn trong tay suốt cả một thời gian dài, nhất định sẽ kiêu căng, có một loại cảm giác tất cả mọi người không bằng cảm giác của ta.
Cho nên khi nghe nói Thẩm Lãng muốn tới thành Trấn Viễn, Tô Lâm mặc dù có xem trọng, nhưng là sinh lòng khinh thường.
Toàn bộ thành Trấn Viễn sớm đã bị ta kinh doanh kín đến mức không một kẽ hở, Thẩm Lãng nhà ngươi mang theo chỉ có mấy trăm người liền muốn qua đây lật? Rõ ràng mê sảng mà nói mớ.
Tô Lâm ta đây chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết nhà ngươi.
Mà bây giờ, chỉ vẻn vẹn một ngày!
Tô Lâm từ tình huống chiếm ưu thế đã thua thê thảm như vậy.
Đôi bên căn bản cũng không phải là đối thủ cùng một cấp bậc.
- Thế nhưng ngươi cho là như thế liền hữu dụng à? Bây giờ có trên trăm tên cao thủ bao vây các ngươi, ngươi cho là ngươi chạy thoát được à? Thả ta, ngươi còn có một đường sinh cơ!
Lời của Tô Lâm còn chưa nói hết.
Đột nhiên cảm giác được phía dưới chợt lạnh.
Tiếp đó gã hoảng sợ phát hiện, giữa hai chân mình đang chảy máu.
Trên mặt đất xuất hiện một thứ, nhìn đặc biệt quen thuộc.
Phía trên con dao của Thẩm Lãng còn có vết máu.
Gã, gã đã bị thiến rồi sao?
A... A... A...
Thẩm Lãng, cái tên ác quỷ này, ngươi là ma quỷ sao.
Trước khi ngươi muốn thiến ta, vì sao ngay cả nhắc nhở cũng không có?
Tô Lâm phát sinh tiếng hét thảm.
Tất cả mọi người nhìn thấy mà da đầu cũng tê rần theo.
Thẩm Lãng nói:
- Biểu ca, ngại quá, dao găm của biểu ca sắc quá đi, tiểu đệ ngứa tay không chịu nổi muốn cắt bỏ một thứ gì đó mới được.
Tô Lâm hét thảm thiết:
- Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà tiền vốn của biểu ca có chút ít ỏi, tẩu tử có hình thể khổng lồ như vậy, chẳng phải là cây tăm khuấy vạc lớn sao, tiểu đệ có cảm giác hình như đỉnh đầu biểu ca có cái gì đó nhú lên thì phải?
Tô Lâm rống to hơn hạ lệnh:
- Động thủ, động thủ, bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn, băm thành muôn mảnh cho ta!
Tức khắc trên trăm tên cao thủ trong đại sảnh, chợt rút kiếm.
Mà người vợ béo tốt của Tô Lâm cuối cùng phản ứng kịp, cúi đầu ngó cái phần bị rơi xuống của chồng mình, lạc giọng hét lớn:
- Xông lên, lột da rút gân, băm thành thịt nát tên tiểu bạch kiểm này.
- Bắn chết mụ đàn bà trong cũi.
- Vù vù vù vù...
Mười mấy võ sĩ bóp cơ quan.
Trong nháy mắt, mười mấy cây nỏ bắn mụ đàn bà trong cũi sắt kia chết tươi.
Tiếp đó, trên trăm tên cao thủ điên cuồng vọt tới ba người Thẩm Lãng.
Hành động này, đã hoàn toàn mặc kệ tánh mạng của Tô Lâm rồi.
Ngón tay của Lý Thiên Thu bóp nhẹ nhàng một cái, trực tiếp bóp gãy xương cổ Tô Lâm.
Tức khắc, Tô Lâm cảm thấy cổ mình trở xuống không có cảm giác chút nào.
Ngay cả giữa hai chân cũng không đau nữa.
- A... A... A...
Tô Lâm lại một lần nữa phát sinh tiếng kêu sợ hãi thảm thiết.
Lý Thiên Thu từ bên trong tay áo xuất ra một cây kiếm thật, hướng Đại Ngốc nói:
- Đại Ngốc, bảo hộ Nhị Ngốc, có vấn đề hay không?
Đại Ngốc ra sức lắc đầu, cũng không biết có vấn đề, hay là không có vấn đề.
Tiếp đó, Kiếm vương Lý Thiên Thu một mình một kiếm, xông ra ngoài như tia chớp vậy.
Một mình chiến đấu với hơn một trăm tên cao thủ.
Tiếp đó!
Quen thuộc một màn lại một lần nữa xuất hiện.
Ở trước mặt Kiếm vương, người thường, cao thủ bình thường, cao thủ lợi hại đều không có gì khác biệt.
Toàn bộ cũng là một kiếm giết một người.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Lơị kiếm trong tay ông ta nhanh như chớp, không có bất kỳ chiêu thức nào.
Một kiếm một mạng, một kiếm một mạng.
Giết rất nhanh.
Trong nháy mắt, bên người liền có một đống thi thể.
Nói thực sự, Kiếm vương đối mặt mấy tên lính võ trang đầy đủ còn muốn phiền toái một chút.
Bởi vì những binh lính này đều mặc khôi giáp thật dầy, mỗi một kiếm muốn đâm thủng, đều cần tiêu hao chân khí.
Mà những võ đạo cao thủ này, đều không thích mặc áo giáp.
Kiếm vương có thể dùng tốc độ nhanh nhất, khí lực nhẹ nhất, đâm thủng tim của bọn họ, mở ra động mạch bọn họ.
Thậm chí ngay cả xương đều có thể tách ra, đỡ phải lãng phí một chút chân khí cùng lực lượng.