Chương 466: Phản sát nghịch thiên! Lãng gia thiên quân vạn mã! (2)
Cộng thêm bên trong cây gậy sắt này chứa kim loại ngoài trái đất, có lực từ rất lớn.
Tất cả những mũi tên được bắn tới đã bị hút sạch.
Thẩm Lãng trốn sau lưng Đại Ngốc, quả thực an toàn như nấp sau tường thành vậy.
Đừng bảo đến cái hình ảnh nguy hiểm như mũi tên nhọn xẹt qua gương mặt, mũi tên mà kẻ địch bắn tới, không có cây nào đến gần Thẩm Lãng trong vòng ba thước (tầm một mét).
Thế là, hắn ngồi chồm hổm dưới đất cùng Tô Lâm chơi trò chơi.
- Biểu ca, có cảm giác không?
- Biểu ca, đệ đâm biểu ca thế này, có cảm giác không?
- Biểu ca, tiểu đệ thọc sâu như vậy mà biểu ca không có cảm giác gì à?
Tô Lâm muốn tuyệt vọng.
Trong lòng gã chỉ có một câu nói.
Thẩm Lãng, đ* mẹ mày, đ* mẹ mày.
Bởi vì con dao trong tay Thẩm Lãng đâm lia đâm lịa xuống bắp đùi, cánh tay và bụng gã.
Đâm vào khiến gã toàn thân phún máu.
Còn hỏi gã có cảm giác hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Biểu ca, tiểu đệ thọc một đao cuối cùng nhé.
Phùn phụt!
Thẩm Lãng lại thọc một đao.
Nhưng mà lúc này đây không có nhổ ra, bởi vì tay hắn đã trống trơn..
Thẩm Lãng than vãn:
- Biểu ca, thế mà vẫn không có cảm giác à? Biểu ca lợi hại thật đó.
Tô Lâm hét lớn:
- Thẩm Lãng, con dao của mày cắm ở chỗ nào?
Thẩm Lãng đáp:
- Giữa mông ấy, sau này biểu ca có đi cầu chắc cũng không dễ dàng gì đâu.
Tức khắc viền mắt Tô Lâm muốn nứt ra, hét lớn:
- Thẩm Lãng, đ* mẹ mày, đ* mẹ mày...
Vợ của Tô Lâm, vị quận chúa của nước Thoa gần như muốn điên rồi.
Cái thằng khổng lồ này lợi hại đến vậy sao?
Mưa tên dày đặc thế này mà không có nhánh nào có thể xuyên qua côn trận của gã sao?
- Xông lên, giết tên ngốc to con này, giết tên ngốc to con này.
Theo một tiếng vợ của Tô Lâm ra lệnh.
Trên trăm tên võ sĩ điên cuồng xung phong tới chém giết.
- Giết, giết, giết!
Vợ của Tô Lâm cũng ở trong đó, vung vẩy chiến đao, xung phong tới chém giết Đại Ngốc.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, nhắm mắt lại.
- A! - Đại Ngốc nhắm mắt lại.
Vợ của Tô Lâm kinh ngạc, tiếp đó vui vẻ.
Cái tên Đại Ngốc này nhắm mắt lại, đây không phải là muốn chết sao?
Tiếp đó...
Ả tuyệt vọng.
Một trăm võ sĩ xông đến chém giết cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
- Ầm ầm ầm rầm...
Đại Ngốc múa côn loạn xà ngầu lại tới.
Không có chiêu thuật.
Chính là loạn, chính là nhanh.
Cứ đập một phát xuống, lực lớn vô hạn.
Không có cách nào khác để trốn, bởi vì tốc độ quá nhanh.
Không có cách ngăn cản nào khác, bởi vì lực lượng quá lớn.
Một khi bị Huyền Thiết Bổng của gã quét trúng.
Không có kêu thảm thiết, không có rên rỉ, không có gì cả.
Cả người trong nháy mắt đã bẹp dí.
- Bụp bụp bụp bụp...
Một màn vô cùng hoa lệ, vô cùng rung động xuất hiện.
Người bay khắp trời!
Phàm là bị huyền thiết trọng bổng của Đại Ngốc đập trúng người, trực tiếp bay ra ngoài chẳng khác gì rơm rạ vậy.
- Vù vù vù vù vù...
Mấy người, mười mấy, mấy chục người bay ra ngoài.
Một khi bay sẽ văng cả mười mấy mét, đập thật mạnh vào trên vách tường, tiếp đó dán trên tường chẳng khác gì tờ giấy, ước chừng một hồi lâu mới trượt xuống.
Thẩm Lãng nhìn ngây người.
Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng nhìn ngây người, ông ta thậm chí còn phân tâm.
Tiếp đó, ông ta cũng thật sự hâm mộ.
Ôi! Người như ta được xưng là Kiếm vương, kỳ thực chính là đầu cơ trục lợi.
Đại Ngốc mới thật sự lợi hại.
Vợ của Tô Lâm, vị quận chúa nước Thoa coi như là loại người sức lực lớn vô cùng, bằng không thể hình cũng sẽ không tráng kiện như thế.
Ả quơ đại đao, chợt chém về phía Đại Ngốc.
Tiếp đó, trước mắt ả tối sầm!
Đây là cái gì?
Tiếp tục...
Ả không còn biết gì nữa.
Cái thân thể nặng hai trăm năm mươi cân cũng như là rơm rạ trực tiếp bay ra ngoài.
Đập vào trên vách tường thật mạnh.
Máu tươi văng tung tóe cả bức tường.
Cái xác ả dính vào trên vách tường thật lâu.
Ước chừng một lúc lâu, mới dần dần tuột xuống.
Không chỉ là xương cốt cả người, ngũ tạng lục phủ, toàn bộ vỡ vụn.
Bị chết quá đột ngột.
...
Cùng lúc đó!
Vô số các con dân thành Trấn Viễn, tao ngộ kiếp nạn thê thảm.
Hôm qua Thẩm Lãng mang theo bọn họ cướp bóc Vực cửa hàng thương nhân Tây, cướp đi mười mấy vạn lượng vàng, vô số lượng bạc.
Mỗi người tham gia cướp bóc đều đại phát tài.
Mà hôm nay!
Mỗi một gia đình bình dân đều gặp nạn.
Theo một tiếng ra lệnh của Tô Lâm.
Tất cả quan viên thành Trấn Viễn mang theo mấy trăm tên nha dịch, mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực mới tới, nhảy vào trong nhà mỗi hộ nghèo.
- Có tham gia cướp bóc ngày hôm qua không đấy?
- Không có, không có, tiểu dân Vương Lão Thực thiệt thà lắm. Tiểu dân không có tham gia, Vương Lão Tam láng giềng tham gia.
- Xem mặt mày ngươi gian xảo thế này, làm sao có thể không tham gia? Tịch biên gia sản cho ta!
Mấy nha dịch như lang như hổ vọt vào trong nhà như thể đào sâu ba thước.
Lật khắp mỗi một nơi, không chỉ cướp toàn bộ những vàng bạc, còn lấy đi toàn bộ những món đồ đáng giá.
- Quan gia, quan gia, đó là bạc nhà ta, chúng ta cất dự trữ mười mấy năm, định cho con trai cưới vợ.
- Quan gia, ngài không thể cướp đi.
Vương Lão Thực xông tới.
Tức khắc, nha dịch nện gậy gộc xuống điên cuồng, trực tiếp đập gãy hai chân ông ta.
Vợ của Vương Lão Thực xông tới.
Mấy tên võ sĩ Tây Vực thấy bà ta, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhan sắc cũng bình thường, nhưng vóc dáng không tệ.
Không bằng ngủ một phát đi nào.
Tiếp đó, vợ của Vương Lão Thực này bị đè xuống đất.
Thảm kịch như vậy, gần như từng nhà đều trình diễn.
Những thứ này thương nhân Tây Vực cũng đều là túi tiền của họ Tô, mỗi ngày ở toàn bộ thành Trấn Viễn chí ít bị cướp bóc gần hai mươi vạn lượng vàng.
Ngày hôm nay đương nhiên phải đoạt lại hết.
Tô Lâm nói không sai.
Bọn họ không chỉ lấy lại toàn bộ những vàng bạc đã tổn thất ngày hôm qua, thậm chí còn chiếm nhiều hơn.
Bởi vì tiền tích cóp của mỗi gia đình cũng bị bọn họ chiếm mất.
Tô Lâm cũng coi là cẩn thận.
Vẫn chờ đến Thẩm Lãng tiến vào phủ Chủ bộ xong xuôi, xác định hắn chắc chắn phải chết, lúc này mới hạ lệnh quan viên thành Trấn Viễn nhảy vào từng nhà, cưỡng chế nộp của trộm cướp phi pháp.
Tức khắc, bên trong thành Trấn Viễn vang vọng tiếng khóc thét đến tận trời.
Huyết lệ nơi nơi.
Mặc kệ có tham gia cướp bóc hôm qua hay không, nhà nào cũng gặp nạn.
Tiền tài, vật đáng giá trong nhà bị cướp đi không đáng nói.
Chỉ cần có người có thái độ phản kháng, cả nhà bị trấn áp tàn bạo, nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì chết.
Trong nhà nếu có nữ quyến xinh đẹp, nha dịch thành Trấn Viễn cũng còn biết kìm chế, mà đám võ sĩ lang thang của Tây Vực hoàn toàn là cầm thú.
Dân chúng toàn thành.
Huyết lệ tận trời!
Vô số oan khuất, vô số thịnh nộ, ở trong cơ thể tích toàn bộ con dân thành Trấn Viễn góp từng tí một.
Nếu như không có người dẫn dắt đốt cổ lửa giận này, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể rõ ràng chịu kìm nén đến chết.
Nhưng nếu có người đốt cổ lửa giận này, vậy trong nháy mắt có thể thiêu hủy toàn thành.
Tô Lâm cũng là xác định Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ mới dám làm như vậy.
Gia tộc họ Tô sắp công khai mưu phản, nhất định phải trấn áp toàn bộ những nhân tố không ổn định.
Lúc cần phải dùng thủ đoạn máu me nhất để cho tất cả mọi người phải kinh hoàng.
Dám cướp bóc cửa hàng thương nhân Tây Vực?
Phải chết!
...
Cùng lúc đó!
Bên ngoài phủ Thành chủ Trấn Viễn.
Một tiếng ra lệnh cất lên!
- Đánh!
- Giết sạch những bố trí sắp xếp bên trong phủ Thành chủ Thẩm Lãng.
- Chém tận giết tuyệt!
- Vù vù vù vù vù...
Mười mấy đài máy bắn đá điên cuồng bắn.
Toàn bộ cường nỏ, điên cuồng bắn.
- Rầm rầm ầm...
Mười mấy tảng đá, lao vun vút mạnh mẽ về phủ Thành chủ tường.
Cuối cùng, phủ Thành chủ không phải tường thành, không có vững chắc, cũng không có dầy như vậy.
Một khi bị đập trúng, nhẹ thì rạn nứt, nặng thì trực tiếp đập ra một lỗ thủng khổng lồ.
Trong khoảng thời gian ngắn!
Toàn bộ phủ Thành chủ đã bị đập đến thủng trăm ngàn lỗ.
Tường ngoài sụp đổ.
Phòng ở bên trong phủ Thành chủ, cũng có một nửa bị đập thành phế tích.
- Phóng!
- Phóng!
- Phóng!
Đám quan quân họ Tô lớn tiếng ra lệnh.
Hơn hai ngàn tên võ sĩ họ Tô bắn tên điên cuồng.
Từng lượt mưa tên vọt về phía phủ Thành chủ!
- Đổi tên lửa!
- Bắn!
- Bắn!
Sau một lát!
Bên trong toàn bộ phủ Thành chủ Trấn Viễn ánh lửa tận trời!
Cùng lúc đó!
Mỗi nhà trong thành Trấn Viễn cất tiếng khóc thấu tận trời xanh.
Toàn bộ thành thị, giống như chìm vào địa ngục.
Bên trong phủ Thành chủ, vạn phần nguy cấp.
- Vũ Liệt tướng quân, chúng ta sắp không chịu nổi.
- Không bằng ra giết đi, toàn bộ phủ Thành chủ sắp phải thiêu cháy, nếu cứ bị bao vây thế này, sẽ toàn quân huỷ diệt.
- Thập Tam tướng quân, Thẩm công tử nói lúc nào trở về?
Toàn thân Thẩm Thập Tam bốc khói, lớn tiếng nói:
- Nhanh, nhanh thôi, chủ nhân sẽ giết trở về thật nhanh, sau đó mang theo chúng ta càn quét toàn thành.
Nữ tướng Vũ Liệt hét lớn:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, thủ vững phủ Thành chủ, dù cho chết trận đến người cuối cùng, cũng không thể rời khỏi!
- Vâng!
Bên ngoài, toàn bộ máy bắn đá vẫn điên cuồng phóng.
Võ sĩ họ Tô vẫn bắn tên điên cuồng tại chỗ.
Mặt đất run rẩy, ngọn lửa tận trời.
Thiên hộ họ Tô thản nhiên nói:
- Người ở bên trong chắc cũng chết hết rồi!
- Chắc cũng gần như vậy, dù cho còn sống, cũng không có còn lại bao nhiêu người. - Dù cho không bị đốt chết, chắc cũng sắp chết.
Tên quan Thiên hộ gia tộc họ Tô giơ tay lên.
Tức khắc, toàn bộ máy bắn đá ngừng công kích.
Toàn bộ cung thủ ngừng công kích.
- Tập kết quân đội, vọt vào, chém sạch sẽ đám quân của Thẩm Lãng sắp xếp!
- Chém tận giết tuyệt!
Hai nghìn tên võ sĩ họ Tô điên cuồng mà xung phong liều chết tiến vào bên trong phủ Thành chủ!
...
Bên trong phủ Chủ Bộ của Tô Lâm!
Trong mắt Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng chỉ có một đối thủ, đó chính là Đầu đà Khổ Nan của Đại Kiếp Tự.
Nhưng đối phương luôn luôn cách ở bên ngoài, giống như một con rắn độc vậy, chăm chú nhìn, dường như muốn tìm kiếm tất cả cơ hội.
Nhưng mà...
Lý Thiên Thu không có cho ông ta bất cứ cơ hội nào.
Kiếm vương giết người quá nhanh!
Hơn một trăm tên cao thủ xung phong liều chết mà lên.
Cũng không có cho Lý Thiên Thu mang đến bao nhiêu phiền phức.
Một bên khác, hơn một trăm tên võ sĩ cũng không có cho Đại Ngốc mang đến bất cứ phiền phức gì.
Từ bắt đầu chiến đấu đến kết thúc, tối đa một khắc đồng hồ.
Mấy chục tên cao thủ Tây Vực, mấy chục tên võ sĩ Đại Kiếp Tự, bị Lý Thiên Thu giết sạch.
Hơn một trăm tên võ sĩ họ Tô, bị Đại Ngốc giết sạch.
Toàn bộ bên trong phủ Chủ bộ!
Xác chết la liệt trên đất, huyết khí tận trời.
Đầu đà Khổ Nan cách trăm mét, cùng Lý Thiên Thu giằng co từ đằng xa.
Lý Thiên Thu giết một trăm tên võ giả, thở ra một hơi thật dài.
Thanh kiếm đổi sang tay trái, tiếp đó lắc lắc tay phải.
- Đại hòa thượng, tới đây được chưa?
Đầu đà Khổ Nan đưa ánh mắt băng giá nhìn Thẩm Lãng.
- Kiếm vương Lý Thiên Thu quả nhiên lợi hại, nhưng mà ngươi giết hơn một trăm người, chân khí cũng tiêu hao rất lớn, bây giờ ngươi giết không được ta. - Đầu đà Khổ Nan nói:
- Đương nhiên, ta cũng giết không được ngươi.
Lý Thiên Thu nói:
- Không thử một chút, làm sao biết?
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Chớ vội, chớ vội! Ta đây phải đi Đại Kiếp Tự đưa đến càng nhiều cao thủ hơn, càng nhiều tăng binh hơn!
- Lý Thiên Thu, Thẩm Lãng, các ngươi trêu chọc phải một kẻ địch rất mạnh đó!
- Từ nay về sau, các ngươi cùng Đại Kiếp Tự không chết không thôi.
Bóng dáng của Đầu đà Khổ Nan biến đi rất nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người của Đại Kiếp Tự quả nhiên gian xảo như quỷ.
Nhưng Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng thở dài một hơi.
Cuối cùng, ông cũng không có dòng máu biến thái như Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi, chân khí của ông có hạn, mặc dù đã đặc biệt tiết kiệm, nhưng giết hơn một trăm tên võ giả, vẫn phải tiêu hao hết chân khí nội lực.
Nếu Đầu đà Khổ Nan này thực sự xông tới, thật sự có hơi phiền toái.
Mà lúc này, trang tuyệt sắc Hà Ninh Ninh ngơ ngác ngay tại chỗ, nhìn thi thể khắp nơi.
Mà lúc này Thẩm Lãng, đang cẩn thận tỉ mỉ khâu lại vết thương cho Tô Lâm.
Vừa rồi ở trên người gã đâm nhiều nhát như vậy, hơn nữa còn thiến, nếu không khâu cầm máu, chỉ sợ chảy máu đến chết.
Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Biểu ca, thật không ngờ ấy nhỉ, lông tóc tiểu đệ không hư hại, mà người của biểu ca lại bị giết sạch sành sanh.
- Biểu ca, nghe nói biểu ca phái mấy trăm nha dịch, mấy trăm võ sĩ Tây Vực xông vào thiên gia vạn hộ thành Trấn Viễn truy tìm tang vật? Vậy khẳng định là mọi nhà huyết lệ, toàn thành bi phẫn đi!
- Cám ơn biểu ca hỗ trợ, vốn dĩ có một ngọn lửa trời có thể cháy lan ra đồng cỏ, mà biểu ca còn xối thêm một cái gáo dầu nữa.
- Biểu ca đã giúp tiểu đệ khơi dậy ngọn lửa căm thù của dân chúng toàn thành, kế tiếp bọn họ sẽ là người của tiểu đệ.
- Tiểu đệ sẽ dẫn hơn một vạn con dân đầy hờn căm, càn quét toàn thành, càn quyét toàn bộ quận Bạch Dạ, một mình tiểu đệ có thể quậy cho lãnh địa họ Tô đến long trời lở đất, quỷ khóc sói gào!
Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, vác Tô Lâm lên lưng, chúng ta giết trở về phủ Thành chủ!
Đại Ngốc nhấc bổng Tô Lâm lên lưng.
Ba người Thẩm Lãng dùng tốc độ nhanh nhất, chạy ra khỏi phủ Chủ bộ.
...
Sau khi ra khỏi phủ Chủ bộ.
Thẩm Lãng hô to:
- Hỡi dân chúng già trẻ lớn bé thành Trấn Viễn, ta là Thành chủ Thẩm Lãng, Tô Lâm đã xong rồi, lũ người làm mưa làm cưỡi ở trên đầu các ngươi, đã hoàn toàn bị ta giết sạch.
- Ta biết các ngươi mới vừa tao ngộ kiếp nạn, kẻ ác vọt vào nhà của các ngươi đốt giết cướp giật.
- Chúng đã cướp những gì các ngươi dự trữ mấy thập niên, chúng giết cha mẹ và làm bẩn vợ con các ngươi.
- Thâm cừu đại hận như thế, phải làm gì?
- Nợ máu trả bằng máu!
- Đại Ngốc, nâng Tô Lâm lên cho ta!
Đại Ngốc chợt bẻ gãy cột cờ cao mười mét, sau đó cột chúa tể thành Trấn Viễn Tô Lâm vào trên cột cờ, giơ lên thật cao.
- Mọi người thấy à? Đây là Tô Lâm, đây là chúa tể Tô Lâm của thành Trấn Viễn.
- Hiện tại hắn đã hoàn toàn kết thúc, người của hắn bị ta giết sạch, hắn giống như một con chó chết rơi vào trong tay ta.
Thấy rồi!
Toàn bộ con dân thành Trấn Viễn đều thấy được.
Cái tên Tô Lâm từng cao cao tại thượng, vị chúa tể tối cao thành Trấn Viễn Tô Lâm, lúc này thật sự như là chó chết bị treo ở trên cột cờ.
Phía dưới của gã đã bị thiến.
Giữa cái mông còn cắm một con dao.
Thẩm Lãng hét lớn:
- Hỡi các con dân thành Trấn Viễn, tiền của các ngươi bị cướp đi hết, cha mẹ các ngươi bị đánh chết, vợ con của các ngươi bị làm bẩn.
- Cái huyết hải thâm cừu này, các ngươi có muốn báo hay không?
- Có muốn báo hay không?
Thẩm Lãng mỗi nói ra một câu, Đại Ngốc cũng lập lại một câu, thanh âm giống như sấm sét vậy.
- Báo! – Con trai của Vương Lão Thực tay trái đang ôm cha bị gãy xương, tay phải ôm người mẹ vết thương chồng chất.
- Báo thù, liều mạng với bọn chúng.
- Báo thù rửa hận!
- Báo thù rửa hận!
Chỉ một tia lửa.
Hôm nay thành Trấn Viễn, từng nhà gặp kiếp nạn, đè nén vô hạn thù hận cùng thịnh nộ.
Thẩm Lãng rống to:
- Các vị huynh đệ, vác tất cả vũ khí của các ngươi, dao phay cũng tốt, liêm đao cũng tốt, cái cuốc cũng được, hãy cùng theo ta đi giết, đi giết!
- Toàn bộ tham quan thành Trấn Viễn, phải giết sạch.
- Toàn bộ võ sĩ Tây Vực thành Trấn Viễn, phải giết sạch.
- Những tên nha dịch cầm thú, phải giết sạch.
- Tất cả chó săn của gia tộc họ Tô ở thành Trấn Viễn, phải giết sạch.
- Giết sạch thành Trấn Viễn, giết sạch quận Bạch Dạ!
Tiếp đó, Đại Ngốc giơ cao cột cờ mười mét, giơ cao Tô Lâm như chó chết, tiến lên về phía trước.
Ba người Thẩm Lãng, Lý Thiên Thu, Đại Ngốc lao điên cuồng ở trên con phố không người.
Từng người dân thành Trấn Viễn vọt ra, cùng ở phía sau hắn.
Một, hai, ba, mười, một trăm, một nghìn người...
Sau khi chạy ra khỏi hai dặm!
Phía sau Thẩm Lãng đông nghịt, hơn mấy ngàn vạn tên tráng đinh thành Trấn Viễn.
Ánh mắt bọn họ mang theo thù hận cùng thịnh nộ tận trời.
- Giết, giết, giết!
Thẩm Lãng mang theo hơn vạn người, như là thủy triều đen tràn về quân đội họ Tô bên ngoài phủ Thành chủ.
Giết ra một cái càn khôn tươi sáng, giết cho một cái long trời lở đất, giết cho một cái kinh thiên động địa.
...
Chú thích của Bánh: chương thứ nhất hơn tám ngàn chữ đưa lên, ta đi hít thở không khí tươi mới một chút, trở về tiếp tục liều mạng! Vé tháng thực sự vô cùng nguy cấp, lạy xin các huynh đệ xuất thủ tương trợ, nhất định thoải mái đến cùng!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: chương này hơn 7k chữ T_T dịch muốn ói máu