Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 486: Điên cuồng đánh cuộc! Giết cho đầu người lăn long lóc! (1)

Chương 486: Điên cuồng đánh cuộc! Giết cho đầu người lăn long lóc! (1)





Trấn Viễn Hầu Tô Nan chính thức tuyên bố hịch văn.

Tuyên bố Việt vương Ninh Nguyên Hiến mười ba tội lớn.

Xa hoa lãng phí vô độ, lãnh khốc tàn bạo, xa hiền thần gần tiểu nhân, tru diệt trung lương, gian thần cả triều, chính sách tàn bạo vô nhân.

Khiến thiên hạ dân chúng lầm than.

Thiên hạ vạn dân Việt quốc, khổ vì gia tộc họ Ninh lâu như vậy!

Lại viết Ninh Nguyên Hiến không nghĩa, nước Nam Ẩu trung thành đến cỡ nào, kết quả hai đời quốc chủ Nam Ẩu đều bị làm hại. Làm một đại quân vương, lại âm mưu cướp giang sơn con rể, quả thực đáng xấu hổ thảm thương.

Lại viết Ninh Nguyên Hiến tham lam trơ tráo, dùng danh hiệu tân chính cướp đoạt cơ nghiệp quý tộc trong nước. Thảm trạng của phủ Bá tước Đông Giang, phủ Bá tước Tấn Hải, phủ Tử tước Lan Sơn vân vân, để cho người ta che mặt mà khóc.

Lại viết Trấn Viễn Hầu Tô Nan ta đây trung thành đến cỡ nào? Ninh Nguyên Hiến tin lời gièm pha, lại muốn giết toàn tộc của ta.

Gia tộc họ Tô chúng ta đời đời đời đời trung thành với họ Ninh, vua muốn thần chết, thần không thể không chết.

Nếu như ngươi muốn giết gia tộc họ Tô chúng ta cũng được, vì sao phải giận chó đánh mèo với vạn dân quận Bạch Dạ, vì sao phải phái gian thần Trương Xung cùng Thẩm Lãng gây tai họa cho vạn dân hành tỉnh Thiên Tây, giết loạn người vô tội.

Gia tộc họ Tô chúng ta lúc đầu không tạo phản, nhưng là vì an nguy vạn dân hành tỉnh Thiên Tây, hôm nay không thể không phản.

Vua coi bề tôi như tay chân, thì bề tôi coi vua như tim gan; vua coi bề tôi như chó ngựa, thì bề tôi coi vua như quốc nhân, vua coi bề tôi như cỏ rác thì bề tôi coi vua như giặc cướp (*).

(*) Đây là phần xào nấu từ Trung Kinh do Hải Bằng đời Tống soạn.

Hôm nay gia tộc họ Tô chúng ta khởi binh phản vì bên trên hợp đạo của thánh nhân, dưới được lòng dạ của vạn dân.

Kể từ hôm nay, gia tộc họ Tô chúng ta dẫn đầu bảy quận hành tỉnh Thiên Tây chính thức tự lập, triệt để thoát ly khỏi sự thống trị của Việt quốc.

Tô Nan ta đây hiệu triệu toàn bộ quý tộc lâu đời Việt quốc, cử chỉ dùng chính nghĩa chống lại chính sách tàn bạo của Việt vương.

Thiên đạo ở bên ta, có gì phải sợ kia chứ?

Phần hịch văn được đọc lưu loát trước mấy nghìn người, theo Tô Nan ra lệnh một tiếng.

Tức khắc truyền khắp thiên hạ!

Nước Sở, nước Ngô, nước, nước Nam Ẩu, nước Khương, các nước Tây Vực vân vân rồi truyền đến phương Tây.

Gần như ở trong vòng vài ngày, Tô Nan làm cho hịch văn Thảo Việt (đánh nước Việt) dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, truyền khắp các nước.

Bởi vì hịch văn cùng nhân mã đã sớm chuẩn bị xong từ lâu, chỉ cần Tô Nan ra lệnh một tiếng.

Những thứ hịch văn này có thể điên cuồng lan rộng ra ngoài, có thể truyền khắp toàn bộ thiên hạ.

Hịch văn Thảo Việt vừa ra.

Thiên hạ hoàn toàn chấn động.

Ngô vương tỏ ý quan ngại nghiêm trọng, điều động sứ giả an ủi gia tộc họ Tô, đồng thời yêu cầu Việt vương Ninh Nguyên Hiến ngừng tàn hại quý tộc lâu đời trong nước.

Sở Vương tỏ ý đồng cảm sâu sắc, sẵn lòng trước tiên thừa nhận lãnh địa tự trị họ Tô, biểu thị sự oán giận mãnh liệt với sự tàn bạo của Việt vương Ninh Nguyên Hiến.

Quốc chủ Nam Ẩu vua Căng tuyên bố hưởng ứng hịch văn của Tô Nan, cùng lên án công khai Việt vương vô nhân, cuối cùng bày tỏ nước Nam Ẩu tình nguyện cùng Tô Khương kết tình anh em hữu nghị.

Sứ giả nước Khương gửi công văn đi, Tô Khương là một nhà, kẻ thù của họ Tô chính là kẻ thù của nước Khương.

Vì con dân gia tộc họ Tô, vì con dân hành tỉnh Thiên Tây, Khương quốc của ta sẵn lòng chảy hết một giọt máu cuối cùng, bảo vệ họ Tô, bảo vệ vạn dân Thiên Tây.

Đế quốc Đại Viêm bảo rằng đôi bên cần phải bình tĩnh, ngồi xuống đàm phán, phải hòa bình, không nên nổ ra chiến tranh.

Tô Nan mưu phản, trong nháy mắt đốt cả cái mồi dẫn lửa.

Cho nổ toàn bộ Việt quốc dẫn đến tình thế nguy hiểm.

Trong phút chốc, toàn bộ Việt quốc nguy cơ tứ phía, giống như bất cứ lúc nào đều phải văng tung tóe.

Tiếp đó!

Theo hịch văn Thảo Việt vừa ra.

Quân đội của gia tộc họ Tô tựa gió cuốn mây tan vậy, từ thắng lợi này đi đến thắng lợi khác.

Hôm nay đoạt một thành, ngày mai đoạt hai thành.

Tất cả thành trì toàn bộ quận Bạch Dạ, đều theo hịch văn truyền đến mà bình định.

Thành chủ Tuyết Lĩnh, thành chủ Tuyết Lương v.v… và toàn bộ quan viên đều nhao nhao suất lĩnh quan lại và vạn dân nghênh tiếp đại quân họ Tô vào thành.

Vô số dân chúng cơm giỏ canh ống, đều hô to: chúng ta được cứu rồi.

- Lúc trước Việt vương phái tới gian thần tham quan Thẩm Lãng, đã hại chúng ta thê thảm.

- Đại quân họ Tô, các ngài sao giờ mới đến kia chứ?

Tô Nan nước mắt ngắn dài, nâng đỡ một lão già trông thê thảm đứng dây, bưng lên chén rượu nếp đục ngầu của lão uống một hơi, tiếp đó hướng sang vạn dân nghênh đón mà cất lời:

- Các vị hương thân phụ lão, Tô Nan đã tới chậm, cho các vị chịu tội!

Tiếp đó, đại quân họ Tô lấy ra vô số vải vóc, lương thực, rượu thịt ban ân vạn dân.

Vô số dân chúng đều hô to, minh công cao thượng, vua Tô cao thượng.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đại quân Tô Nan lấy thế sét đánh cướp đoạn sáu thành của quận Bạch Dạ.

Toàn bộ quận Bạch Dạ, trong nháy mắt biến sắc, chỉ còn lại có một tòa chủ thành.

Tô Nan truyền lệnh Tô Toàn.

Chư thành của quận Bạch Dạ đều được ta cứu khỏi từ chính sách tàn bạo của Việt vương, vì sao dân chúng quận chủ thành vẫn còn phải chịu khổ?

Gian thần Trương Xung, bạo ngược tàn khốc, dân chúng bên trong chủ thành quận Bạch Dạ thê thảm như thế nào có thể tưởng tượng được.

Tô Nan ta đây mỗi khi nhớ tới liền đêm không thể chợp mắt, giống như bên tai lúc nào cũng nghe được tiếng khóc thảm thương của con dân quận thành Bạch Dạ vậy.

Bọn ngươi phải làm chuyện gì mới có thể cứu vạn dân trong thành kia chứ?

Đại tướng Tô Toàn khóc trào nước mắt: Chúa nhục thần chết, mạt tướng nhất định dốc hết toàn lực, tiêu diệt Trương Xung, triệt để cứu vớt mấy vạn dân chúng vô tội trong chủ thành quận Bạch Dạ.

Thế là!

Một vạn đại quân dưới trướng Tô Toàn, năm nghìn lính đánh thuê Tây Vực, ba nghìn tăng binh Đại Kiếp Tự, ngày đêm liên tục, điên cuồng tiến đánh chủ thành quận Bạch Dạ.

Chiến cuộc trong nháy mắt tiến vào trạng thái công khai!

Ngoài thành một vạn tám ngàn quân địch điên cuồng công thành.

Trong thành quân phòng thủ của Trương Xung không đủ bốn năm nghìn, đôi bên binh lực cách xa.

Ngay sau đó, Tô Nan lại tăng binh ba nghìn với thành Tuyết Lương.

Đến tận đây, quân phòng thủ gia tộc họ Tô bên trong thành Tuyết Lương đạt được tám ngàn, vững vàng ghim vào con đường nam tiến của đại quân Trịnh Đà nhất định phải đi.

Phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Nan, tức khắc thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Hết thảy đều so với trong tưởng tượng thuận lợi nhiều lắm.

Rõ ràng phải cảm tạ Thẩm Lãng, vụ hắn đã dẫn người gây tai họa cho toàn bộ quận Bạch Dạ, tựa như đại hồng thủy rửa sạch mặt đất, khiến cho gia tộc họ Tô chả có trở ngại chút nào mà bắt lại sáu thành quận Bạch Dạ.

Kế tiếp chỉ cần công phá quân phòng thủ chủ thành quận Bạch Dạ của Trương Xung, đại quân của ông ta có thể chiếm được tất cả toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây.

Cho đến lúc này.

Ông ta có thể lên Bắc tiến đánh Bạch Dạ Quan, cùng nước Sở vây thế gọng kìm với họ Xung.

Nam tiến có thể cùng vua Căng vây thế gọng kìm đại quân Chúc Lâm.

Đông tiến có thể...

Quên đi! Tạm thời không thể nào.

Đô thành Việt quốc quá vững chắc to lớn, dựa vào hai ba vạn đại quân của ông ta, dù cho cộng thêm bảy tám vạn liên quân Khương quốc, cũng đánh chẳng được kinh đô.

Tóm lại tình thế không phải chỉ có hơi tốt, mà là tốt cực kỳ.

Chỉ có chút chuyện không thuận tâm có thể chính là vua Khương bên kia.

Thẩm Lãng chạy tới Đại Tuyết Sơn, vua Khương đã truy sát đến đít rồi.

Tô Nan trong lòng phẫn nộ.

Arutai ngươi có cần phải làm chuyện đó à?

Thẩm Lãng cùng Arunana chính là hơn ba ngàn người, ngươi tối đa phái một vạn người đuổi bắt là đủ rồi.

Có cần phải mang theo ba bốn vạn người cùng đi truy sát à?

Ngươi cứ lo lắng binh quyền bị ta cướp đi như vậy à?

Thế nhưng vua Khương Arutai cũng không nghĩ như vậy.

Gã biến thành đại vương Khương quốc xong xuôi, còn chưa có một trận đại thắng ra dáng kia mà.

Ba hoàng tử phe Arucho chiếm lĩnh thần miếu Tuyết Sơn cùng gã giằng co, dựa vào hai người phụ nữ họ Tô lấy xuống.

Không uổng một binh một tốt, liền thở bình thường nội loạn, k kết quả đương nhiên tất cả đều vui vẻ.

Thế nhưng điều này cũng làm cho trong lòng Arutai không thích, trong lòng tràn đầy cảnh giác.

Người gia tộc họ Tô các ngươi hình như khả năng hơi bị nhiều ấy nhỉ?

Huống hồ Arunana đã xưng vương, thế nhưng Khương quốc cũng chỉ có thể có một vị vua.

Arutai ta đây nhất định phải tự mình chém xuống đầu Arunana, như thế ngai vàng của ta mới danh chính ngôn thuận.

Nếu Arutai ta đây muốn đích thân giết chết Arunana, như vậy lẽ ra hẳn là dẫn đầu một vạn đại quân đuổi theo giết, còn lại ba vạn ở lại trên thảo nguyên, như thế tiết kiệm binh lực, tiết kiệm lương thảo.

Vậy cũng không được!

Ta vừa mới thượng vị, quân đội làm sao có thể rời bên cạnh ta được?

Gia tộc họ Tô nhìn chằm chằm, nhỡ ra cùng quân ta đội rời khỏi quá lâu, nhánh quân đội này đã bị gia tộc họ Tô đánh cắp phải làm sao?

Bọn họ chuyện gì làm không được?

....

Trương Xung phòng thủ quận thành Bạch Dạ!

Chém giết rung trời!

Khắp nơi đều có ngọn lửa, máu tươi, thi thể.

Trên mặt đất đều là những mũi tên chi chít.

Đại quân họ Tô ngày đầu tiên công thành, liền vô cùng mãnh liệt, quả thực để cho người ta trong lòng run sợ.

Gia tộc họ Tô lệ thuộc loại quân đội trang bị hoàn mỹ, kỷ luật nghiêm minh.

Tăng binh Đại Kiếp Tự võ công cao cường, không sợ chết chút nào.

Võ sĩ lính đánh thuê Tây Vực xảo quyệt khó lường, nhanh nhẹn lão luyện.

Tóm lại ba nhánh quân đội này, không có một cái có thể đánh được.

Trương Xung lần này tới quận Bạch Dạ, quốc quân từ hàm răng rút ra ba nghìn tinh nhuệ cho hắn, lại phân phối sáu quan quân cấp Thiên hộ trở lên cho ông.

Mỗi một người tướng lãnh đều xưng là là rồng phượng giữa đám người, xuất thân võ tiến sĩ thì có hơn mười người.

Bất luận binh pháp võ công, đều xưng là hạng nhất, thiếu sót duy nhất chính là thực chiến.

Bởi vì Việt quốc đã hòa bình gần hai mươi năm, mãi cho đến năm ngoái nước Nam Ẩu phản loạn mới chính thức bạo phát chiến tranh, phần lớn tướng lĩnh cũng không có từng trải thực chiến.

Một tên võ tiến sĩ xuất thân Thiên hộ nói:

- Thái Thú đại nhân, tình hình chiến đấu mấy ngày này nếu cứ mãnh liệt như thế này, mạt tướng sợ chống đỡ không đi xuống.

Trương Xung nhìn sang gã một cái.

Đối phương những lời này không phải là bởi vì nhát gan chiến đấu, bởi vì áo giáp trên người gã đã sứt sẹo, vô cùng hiển nhiên là xung phong đi đầu, đặc biệt dũng cảm, tuyệt không sẽ nhát gan chiến đấu, mà là đối với cục diện chiến đấu tràn đầy bi quan.

- Cái này mới vừa khai chiến không đến một nửa canh giờ, kẻ địch liền leo lên bức tường thành hơn ba bốn lần. Số lượng của kẻ địch ncũng nhiều lắm, ước chừng là gấp bốn năm lần chúng ta.

Trương Xung mỉm cười đáp:

- Yên tâm đi, từ trước công thành cũng là “Nhất Cổ Tác Khí, Tái Nhi Suy, Tam Nhi Kiệt” (tiếng trống nổi lên một lần không được, lần thứ hai sẽ suy yếu, lần thứ ba đã kiệt sức), do đó tình hình chiến đấu mới có thể kịch liệt đến thế, chống đỡ nổi ngày đầu tiên này sau đó sẽ tốt hơn.

Tên Thiên hộ trẻ tuổi này nói:

- Thực sự sao?

Trương Xung nói:

- Lão phu lừa ngươi làm cái gì?

Tên Thiên hộ trẻ tuổi kia nói:

- Vậy trong lòng mạt tướng liền an tâm.

Tiếp đó gã tùy ý đi băng bó một chút, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, lập tức sẽ phải lên tường thành thay đồng liêu tiếp tục chiến đấu.

Trưởng công chúa Ninh Khiết đứng ở bên cạnh không phát ra tiếng động.

Nhìn thấu nhưng không dám nói toạc ra.

Nàng đương nhiên biết, chiến cuộc ngày hôm nay là phi thường kịch liệt, thế nhưng kế tiếp sẽ càng ngày càng gian nan hơn nữa.

Thời gian đáng sợ, mới vừa bắt đầu mà thôi.

- Nhánh quân đội này vô cùng ưu tú, đám quan quân này cũng vô cùng ưu tú, chính là thiếu thực chiến rèn luyện, ý chí còn chưa đủ cứng cỏi, từ từ thì tốt rồi. - Trương Xung an ủi.

Nhưng mà trong lòng ông biết rõ cái gọi là rèn luyện có nghĩa là chảy máu cùng chết chóc.

Như vậy Trương Xung trải qua chiến cuộc à?

Thực sự từng trải, cha của ông chính là một tướng lĩnh trung tầng, lúc trẻ ông cũng từng theo cha đánh mấy trận chiến.

Ngay cả đại chiến Ngô Việt, ông cũng tham gia.

Ngay cả trận chiến bẫy chết quốc chủ Nam Ẩu, ông cũng tham gia.

Thậm chí trận chiến bình định tiêu diệt Ninh Nguyên Vũ, ông cũng tham gia. Đương nhiên trận đại chiến này là không có ghi lại, bị Ninh Nguyên Hiến tận lực xóa sạch.

Ninh Khiết nói:

- Đại quân của Trịnh Đà, lúc nào nam tiến?

Trương Xung nói:

- Chờ quân phòng thủ chúng ta gần như muốn chống đỡ không được, đại quân của Trịnh Đà sẽ xuất hiện, thế nhưng hắn có thể vĩnh viễn cũng sẽ không vọt tới dưới quận thành Bạch Dạ đâu.

Ninh Khiết cũng hiểu điểm này.

Đại quân của Trịnh Đà là tồn tại như một loại thuốc kích thích mà thôi.

Khi quận Bạch Dạ quân phòng thủ mệt mỏi rã rời đau khổ tới cực điểm thời điểm, tin tức đại quân của Trịnh Đà nam tiến, sẽ mang tới một lần sĩ khí tăng vọt.

Nói trắng ra là!

Chính là muốn chèn ép đến tận cùng ý chí và sức chiến đấu của quân phòng thủ quận Bạch Dạ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cho tới bây giờ cũng không có trông cậy vào Trương Xung có thể thắng, liền trông cậy vào ông ta chống đỡ được lâu một chút.

Nói cho đúng!

Chính là chống đỡ đến phía bắc chiến cuộc đột phá, Biện Tiêu đại hoạch toàn thắng thời điểm.

Ở trong mắt Ninh Nguyên Hiến, ba nghìn quân đội của Trương Xung đây chính là dùng để... hy sinh, xem như là bia đỡ đạn.

- Giết, giết, giết!

Dưới thành lại một lần nữa tiếng giết rung trời.

Liên quân họ Tô, lại một lần nữa vọt tới như thủy triều.

Cái tư thế này, giống như mỗi một phút đồng hồ cũng là quyết chiến.

Giống như từ sáng đến tối đều khó khăn chống đỡ tiếp.

Nhưng mà... cái này chỉ là bắt đầu.

Trương Xung phải dựa vào bốn năm nghìn người này mà chống đỡ gần một tháng.

Đây quả thực là thử thách cấp Địa Ngục!

Liên quân chủ soái Tô Toàn nhìn tiến công khí thế như hồng, trên người cũng không khỏi được nhiệt huyết sôi trào.

Thời khắc gia tộc họ Tô phượng hoàng niết bàn đến.

Đây là cơ hội ngàn năm khó được.

Cuộc chiến chủ thành quận Bạch Dạ trước mắt cơ hồ là đại chiến duy nhất.

Một khi bắt quận thành Bạch Dạ, toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây cũng chẳng còn bất kỳ lực kháng cự nào nữa.

Đến lúc đó, Tô Nan phong công, Tô Toàn cũng được phong hầu!

Nghĩ tới thời khắc này.

Tô Toàn thật hưng phấn không chịu nổi, điên cuồng hét lên:

- Công thành, công thành, công thành!

- Ta đã thề với chủ công, trong ba ngày hạ được quận thành Bạch Dạ!

- Đến lúc đó tất cả tài vật trong thành, sẽ cho bọn ngươi tự rước!

Tức khắc, liên quân họ Tô lại một lần nữa sĩ khí như hồng, điên cuồng công thành!

...

Biên giới phía Bắc của nước Việt!

Trong đại doanh của vua Ngô!

- Ha ha ha ha ha!

- Tô Nan cuối cùng phản, cuối cùng phản!

- Cơ hội rửa nhục của chúng ta, cuối cùng lại tới.

- Thiên hạ đánh nước Việt, Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng có ngày hôm nay?

- Ngày đó biến động Diễm Châu, ngươi đánh chiếm chín quận của nước Ngô, có thể tưởng tượng đến ngày có hôm nay?

Ngô vương hưng phấn khó đè nén!

Thời đại vẻ vang liền phải tới.

Phía đông, hai ba vạn đại quân của ông ta nhanh chóng muốn chiếm bắt quần đảo Lôi Châu.

Phía tây, đại quân nước Sở đang đang điên cuồng tiến đánh biên quan gia tộc họ Xung.

Phía tây nam, mấy vạn đại quân Tô Nan mưu phản, rất nhanh sẽ cuốn phăng tất cả toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây.

Phía nam, đại quân Chúc Lâm không ngừng co đầu rút cổ, vua Căng không ngừng thu phục đất đai nước Nam Ẩu bị mất.

Thiên hạ còn ai có thể cứu Việt quốc nữa?

Thiên hạ còn ai có thể cứu Ninh Nguyên Hiến nữa?

Ngô Sở băm vằm nước Việt!

Nước Ngô của ta trầm luân hai mươi mấy năm, cuối cùng phải quật khởi.

Ngô vương một thân nhung trang, trong tay cầm kiếm, ngo ngoe muốn động.

Hai vị đại vương ở phía trên vùng biên giới tập kết mười mấy vạn đại quân.

Cầm lợi khí trong tay, sát tâm nhất thời.

Nguyên bản mục tiêu chiến lược Ngô vương cũng chỉ có một, thừa dịp Việt quốc đại loạn, bắt quần đảo Lôi Châu.

Thế nhưng bây giờ Việt quốc sắp gặp tai họa ngập đầu, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Trời cho không lấy là một tội lỗi, lúc đến không nghênh, phải chịu tai ương!

Tô Nan phản loạn, một khi Tô Khương hợp nhất sẽ có bảy tám vạn đại quân, quét ngang toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây xong xuôi, Ninh Nguyên Hiến liền nội bộ mâu thuẫn, dã tâm Tô Nan nếu như lớn hơn nữa, cả Việt quốc đều cũng có thể có thể nguy cấp.

Cho đến lúc này Ninh Nguyên Hiến phải làm sao?

Nhất định phải phái quân điều quân trở về kinh đô.

Khi đó Ninh Nguyên Hiến nhất định sau trước đều khó khăn, cũng chính là lúc ông ta suy yếu nhất

Khi đó!

Ta có thể không cần đùa mà thành thật?

Nười mấy vạn đại quân của ta có đúng không thể trực tiếp nam tiến, chân chính trình diễn quyết chiến giữa hai vua?

Như thế nào mới có thể rửa nhục?

Như thế nào mới có thể làm cho Ngô quốc của ta trong nháy mắt sừng sững trên đỉnh cao của phương nam?

Như thế nào mới có thể làm cho Ngô Khải ta đây lừng danh khắp thiên hạ?

Đương nhiên là đánh bại một vị chúa tể.

Nếu ta đánh bại chủ lực Ninh Nguyên Hiến, vậy toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc còn ai có thể ngăn ta nữa?

Đến lúc đó liền không chỉ là đoạt lại đất chín quận.

Ngô vương hô hấp dồn dập, trong lòng rõ ràng khó có thể chống đối cái mê hoặc này.

Thế nhưng lý trí nói cho gã biết, tuyệt đối không nên thấy lợi tối mắt, không nên đánh một cuộc chiến chưa từng chuẩn bị.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch