Chương 487: Điên cuồng đánh cuộc! Giết cho đầu người lăn long lóc! (2)
Quyết chiến của hai vua quan trọng cỡ nào, hoàn toàn liên quan đến vận mệnh quốc gia, há có thể muốn đánh thì đánh à?
Thế nhưng binh pháp lại có mây, thời cơ chiến đấu thoáng qua, không thể bỏ cơ hội tốt.
Tức khắc Ngô vương hạ chỉ:
- Tiếp tục điều binh, nhỡ ra Việt quốc nội loạn, nhỡ ra ta muốn cùng Ninh Nguyên Hiến quyết chiến, không thể không hề chuẩn bị gì cả.
Đại soái Ngô Trực cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, điều binh từ nơi này? Chúng ta quyết chiến cùng Việt vương không phải giả à?
Ngô vương nói:
- Từ phía tây điều binh, hai vua quyết chiến vốn là giả, nhưng bây giờ chưa chắc không thể trở thành sự thật. Một khi Tô Nan mang tất cả phía nam hành tỉnh Thiên Tây, quân tiên phong trực tiếp có thể đến kinh đô nước Việt, cho đến lúc này Ninh Nguyên Hiến sẽ làm sao?
Đại soái Ngô Trực nói:
- Phái binh điều quân trở về tiếp viện kinh đô.
Ngô vương nói:
- Cho đến lúc này, có phải chăng đây là cơ hội ngàn năm một thuở để chúng ta đánh bại Việt vương?
Đại soái Ngô Trực cũng cảm thấy có lý, thế nhưng nguyên bản trong chiến lược cũng không quyết chiến.
Ngô vương nói:
- Không nhất định phải đánh, thế nhưng lo trước khỏi hoạ!
Đại soái Ngô Trực đáp:
- Vâng!
...
Việt vương Ninh Nguyên Hiến trong tay cầm hịch văn Tô Nan chinh phạt, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Hay, hay, viết hay lắm, chửi giỏi lắm!
- Trực tiếp nói quả nhân thành vua Kiệt Trụ thời thượng cổ!
- Ngươi vì sao không tố quả nhân thành thiên cổ đệ nhất hôn quân, đệ nhất bạo quân luôn đi?
- Trong cái hịch văn này vẫn còn có Thẩm Lãng? Rõ ràng buồn cười, chính là một tiểu quan lục phẩm, lại cũng lên hịch văn Tô Nan, buồn cười buồn cười!
Mẹ trứng, bây giờ ngay cả bị chửi cũng muốn sắp xếp quan chức bổn phận ta đây?
Thẩm Lãng ta đây quan nhỏ, thì không thể phía trên hịch văn? Thì không thể bị mắng? Chớ xem thường người ta chứ.
Thế cục giống như trong tưởng tượng của ông thật, thế nhưng muốn càng thêm ác liệt.
Lúc đầu ông cho rằng nước Sở chẳng qua là diễn diễn trò, sẽ không thực sự đại đả.
Cuối cùng nước Sở các ngươi ở phía bắc cùng nước Lương, nước Tân Càn xung đột quá lớn, sao có thể nói dẹp loạn liền xong?
Kết quả ngươi thật đúng là đánh!
Mười mấy vạn đại quân nước Sở tiến đánh biên quan Xung Nghiêu trấn thủ, trực tiếp để Ninh Nguyên Hiến rung động.
Một khắc kia, thật sự có một loại cảm giác đại họa lâm đầu.
Vương quốc Đại Việt của ta thật sự chẳng lẽ kết thúc sao?
Thế nhưng ông ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, ngược lại lâm vào một loại vui vẻ tự ngược.
Chính là cùng cái loại cảm giác này.
Cục diện càng đáng sợ, ta lại càng kiên cường.
Đương nhiên có vài người đàn bà cũng là như vậy, chồng lại không mua cho mình nhẫn kim cương thật bự? Chồng lại đối xử với mình như thế, mình càng gặp đau khổ, thì càng kiên cường.
Đương nhiên, Ninh Nguyên Hiến kiên cường là kiên cường thật.
Người như thế rất kỳ quái, lúc xuôi gió xuôi nước, ông dễ dàng chìm đắm say sưa, cuối cùng làm ra một chút chuyện tình không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ khi nào tiến vào nghịch cảnh, cả người ông ta sẽ rơi vào một loại trạng thái khác, một loại trạng thái điên cuồng nhưng lại cơ trí.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, Công tước Biện Tiêu bên kia, hẳn là có thể tiến đánh được chứ? Nếu ông ta có thể sớm xuất kích một chút, Trương Xung bên kia cũng sớm một ngày thoát khốn.
- Không... – Ánh mắt Ninh Nguyên Hiến đỏ ngầu, thanh âm run rẩy cuồng nhiệt nói:
- Vẫn chưa tới thời điểm.
Lúc này, Lê Chuẩn cùng Tam vương tử Ninh Kỳ đều sợ hãi.
Đã dí đến nơi, vẫn chưa tới thời điểm?
- Vẫn chưa tới hỏa hậu, hỏa hậu còn chưa đủ. - Ninh Nguyên Hiến mắt đỏ ngầu, ở bên trong đại doanh đi tới đi lui, lẩm bẩm.
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ninh Kỳ, con dẫn đầu ba vạn đại quân nam tiến, trở về kinh đô.
Tam vương tử Ninh Kỳ run rẩy nói:
- Phụ vương, cái này... Cái này quá mạo hiểm.
Cái này đương nhiên là hết sức mạo hiểm.
Lúc này phòng tuyến thành Thượng Dã, Việt quốc tập kết mười một vạn đại quân, nước Ngô tập kết mười hai vạn, đôi bên có thể được xưng là thế lực ngang nhau.
Bây giờ Ninh Nguyên Hiến trực tiếp để Ninh Kỳ mang đi ba vạn người phản về kinh đô.
Vậy bên người Ninh Nguyên Hiến, cũng cũng chỉ có tám vạn đại quân, Ngô vương có mười hai vạn đại quân.
Quân lực hai bên cách xa.
Như thế sẽ cho mang đến Ngô vương trẻ tuổi mê hoặc trí mạng.
Ta có mười hai vạn đại quân, Ninh Nguyên Hiến chỉ có tám vạn, không bằng bỡn quá hoá thật, cứ như vậy khai chiến đi.
Đánh bại Việt vương, Ngô Khải ta đây liền danh chấn thiên hạ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cứ quyết định như vậy, lợi ích không đủ lớn, làm sao có thể để cho địch nhân động tâm? Nếu như vị quốc quân như ta đây diễn trò, vậy diễn đến mức tận cùng!
- Hạ chỉ, Tô Nan mưu phản, quả nhân khiếp sợ, lệnh Tam vương tử Ninh Kỳ, dẫn đầu ba vạn đại quân nam tiến, trở về giữ kinh đô, là được xuất phát.
Ninh Kỳ quỳ xuống nói:
- Phụ vương, bằng không phụ vương hãy dẫn binh trở về kinh đô, con lưu lại cùng Ngô vương giằng co đi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con không được, Việt vương ta đây ở tại chỗ này, mới đủ đủ thu hút Ngô Khải! Trương Xung có thể đặt mình vào nguy hiểm, quả nhân cũng có thể!
Mọi người ngạc nhiên.
Vị này quốc quân nào chỉ là mạo hiểm?
Quả thực chính là chơi cá độ thì có.
Thực chất bên trong ông ta à? Thích mạo hiểm đến thế kia à?
Thảo nào hai mươi mấy năm trước ông ta điên cuồng sùng bái Khương Ly.
Vốn tưởng rằng làm hai mươi mấy năm quốc quân sẽ trở nên ổn trọng, thật không ngờ tính điên cuồng vẫn ở chỗ cũ.
- Cứ quyết định như vậy, quả nhân lấy thân làm mồi, vậy đơn giản sẽ hấp dẫn hơn một chút.
Tam vương tử Ninh Kỳ dập đầu lia lịa nói:
- Nhi thần tuân chỉ, phụ vương bảo trọng.
Sau mấy canh giờ!
Ninh Kỳ Tam vương tử dẫn đầu ba vạn đại quân nam tiến, trở về giữ kinh đô.
Dũng tướng Lam Bạo hoàn toàn thất vọng, giận dữ cuồng chửi nam tiến.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến óc bị nước vào sao?
Mê muội chồng chất!
Ngươi lo lắng Tô Nan mưu phản, lúc trước không phái đại quân đi giữ hành tỉnh Thiên Tây, ngược lại giận đùng đùng tập kết đại quân lên bắc muốn cùng Ngô vương quyết chiến.
Bây giờ Tô Nan mưu phản, ngươi lại lo lắng mất kinh đô, vội vã sai bảo Tam vương tử dẫn binh điều quân trở về.
Dưới tình hình nguy cấp, Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi rõ ràng hoa mắt ù tai vô tri, cử chỉ thất thố.
Bây giờ phía trên toàn bộ phòng tuyến phương bắc, ngươi chỉ có tám vạn đại quân, Ngô vương có mười hai vạn.
Lần này, dù cho gã không động lòng cũng thành thật.
Người mang lợi khí, sát tâm nhất thời!
Ai có thể chịu nổi mê hoặc tiêu diệt một vương giả kia.
Nhất là đối với một vua Ngô trẻ tuổi mới lên ngôi?
Nếu như đánh bại Việt vương, hơn nửa hành tỉnh Thiên Bắc đều sẽ trở thành ranh giới nước Ngô, đó chính là công lao sự nghiệp thiên thu.
Nước Ngô lập tức là có thể một lần nữa biến thành chúa tể phương nam.
…
Tam vương tử Ninh Kỳ Việt quốc dẫn đầu ba vạn đại quân nam tiến, tin tức điều quân trở về kinh đô trước tiên truyền đến trong đại doanh vua Ngô.
Ngô Khải hân hoan.
- Ha ha ha ha, Ninh Nguyên Hiến này quả thực so với trong tưởng tượng còn muốn hoa mắt ù tai gấp trăm lần!
- Ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế, đó chính là loại người này. Ngày đó chuyến săn biên giới thua, nổi giận đùng đùng dẫn đầu đại quân ngự giá thân chinh muốn cùng quả nhân quyết chiến chính là ông ta, bây giờ đại quân Tô Nan còn xa ở nghìn dặm, ông ta cũng lo lắng mất kinh đô, vội vã phái quân trở về giữ Việt đô cũng là ông ta.
- Ninh nguyên hiến lúc này muốn lui, rồi lại không dám lui, sợ hãi bị người trong thiên hạ nhạo báng.
- Nếu cứ mãi tiến thoái chẳng xong, mê muội chồng chất, cũng khó trách Việt quốc sẽ gặp gặp tai họa ngập đầu.
- Trời cho mà không lấy, sau này sẽ bị báo ứng!
- Ninh Nguyên Hiến hoa mắt ù tai như thế, nếu như ta bỏ qua cho ông ta, quả nhân ngược lại phải trở thành trò cười của thiên hạ mất.
- Hạ chỉ, từ phía tây điều khiển ba vạn đại quân đông tiến, thêm binh vào đại doanh quả nhân!
Nghe những lời này, mấy vị cựu thần đều khuyên can.
Đại vương không thể, đại vương tuyệt đối không nên liều lĩnh, hẳn là dựa theo sắp xếp ban đầu, thận trọng là hơn.
Cái gọi là hai vua quyết chiến vốn là chiến lược đe doạ, tuyệt đối không thể làm giả hoá thật.
Ngô vương châm chọc:
- Năm đó phụ vương vốn muốn xuống tay với Biện Tiêu, chính là các ngươi không ngừng khuyên nhủ, tuyệt đối không thể liều lĩnh, phải thận trọng, nếu không sẽ bức phản họ Biện. Kết quả thì sao? Để Biện Tiêu từ kinh đô nướNc gô thoát khốn trở về Diễm Châu, sau mới có tai biến Diễm Châu, để nước Ngô của ta trầm luân hai mươi mấy năm?
Nghe những lời này, đông đảo tâm phúc cựu thần tức khắc trên mặt ảm đạm.
Ngô vương lại nói:
- Hôm nay đang cơ hội ngàn năm một thuở, một khi để Ninh Nguyên Hiến lùi về đến bên trong Việt đô, vậy sẽ đánh mất cơ hội. Trời ban thời cơ chiến đấu, mới xuất hiện rồi biến mất, nếu đều cẩn thận, luôn mồm thận trọng giống như các ngươi vậy. Vậy tổ tiên quả nhân cũng đánh chẳng được mảnh giang sơn này, quả nhân bây giờ cũng chính là một ngư dân mà thôi.
- Hôm nay Việt quốc gặp nguy cơ bốn bề, bất cứ lúc nào có thể sẽ bị tách rời, nước Ngô của ta nếu không chuẩn bị đầy đủ, kế tiếp đế khi băm vằm Việt quốc, nước Sở lẽ nào sẽ biết nhường chúng ta à?
Tức khắc có một cựu thần nói:
- Diễm Châu lúc này trống rỗng, không bằng tiến đánh Diễm Châu được không? Đoạt lại Diễm Châu, cũng là khôi phục tổ tiên tông quang, rửa sạch nhục trước.
Ngô vương hỏi:
- Là đánh bại Ninh Nguyên Hiến thu hoạch lớn? Hay là đánh bại Biện Tiêu thu nhiều hơn?
Đương nhiên là Ninh Nguyên Hiến, ông ta dù sao cũng là quốc quân.
Ngô vương hỏi lại lần nữa:
- Biện Tiêu cùng Ninh Nguyên Hiến, đánh cái nào tốt hơn?
Đương nhiên là Ninh Nguyên Hiến, dù ông ta giỏi võ, nhưng lại là quân vương văn nhân, mà Biện Tiêu là một đại danh tướng, đương nhiên khó đánh.
Ngô vương lại hỏi:
- Là Diễm Châu hiểm trở, hay là thành Thượng Dã hiểm trở?
Đương nhiên là Diễm Châu hiểm trở, địa thế hành tỉnh Thiên Bắc bằng phẳng, một khi đột phá, thế như chẻ tre.
Ngô vương tức khắc nói cho đông đảo cựu thần tâm phúc cứng họng không trả lời được, không thể cãi lại.
- Hạ chỉ, từ phía tây điều khiển ba vạn đại quân, tiến vào chiếm giữ đại doanh quả nhân!
Ngô vương vừa ra ý chỉ, chuyện cũng trở nên không còn khả năng cứu vãn.
Ý chỉ một cái!
Nước Ngô đưa ba vạn Tây quân, trùng trùng điệp điệp xuất phát tiến về phía đông đến đại doanh của Ngô vương!
Trò cược của Ninh Nguyên Hiến thành công mỹ mãn!
Ông ta hưng phấn vô cùng, toàn thân run rẩy, thời thời khắc khắc đều đứng ngay vị trí bản đồ.
Tính toán vị trí Tây quân nước Ngô.
Thời gian gấp vô cùng, không thể để cho ba vạn đại quân chân chính tiến vào đại doanh Ngô vương.
Bằng không cho đến lúc này, trong tay Ngô vương có mười lăm vạn đại quân, Ninh Nguyên Hiến chỉ có tám vạn đại quân, nếu thật đánh nhau, liền thực sự phải bị thua thiệt.
Nhất định phải để cho Tây quân nước Ngô đi tới nửa đường.
Biện Tiêu chợt tuôn ra!
Ba vạn Tây quân nước Ngô khoảng cách đại doanh nước Ngô bốn trăm dặm, ba trăm dặm, hai trăm dặm!
Thời điểm đến!
Việt vương Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ!
- Mệnh lệnh Biện Tiêu, đánh bất ngờ phía Tây nước Ngô!
- Giết sạch, đốt rụi, cướp sạch!
- Binh quý thần tốc, không nên chiếm thành, không nên ham chiến, luôn luôn đột tiến, đột tiến, đột tiến!
- Giết cho nước Ngô trong lòng run sợ, giết cho Ngô vương hồn phi phách tán!
Hai ngày sau!
Biện Tiêu nhận được ý chỉ Việt vương.
Ông ta đã sớm chuẩn bị lâu ngày, mài đao soàn soạt.
Năm nghìn quân đội tinh nhuệ nhất, thậm chí đổi lại áo giáp cùng chiến đao kiểu mới của gia tộc họ Kim.
Theo Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng.
Hai vạn đại quân Biện Tiêu, chợt tuôn ra Diễm Châu, tiến vào phía Tây Việt quốc.
Trong nháy mắt, như là sấm sét giữa trời quang!
Trên đường giết, trên đường đốt!
Giết, giết, giết!
Không đánh kiên thành, không đoạt thành trì.
Trên đường đánh bất ngờ, trực tiếp cắm vào tim gan nước Ngô.
Đầu người lăn long lóc, núi thây biển máu!
...
Đại Tuyết Sơn!
Thẩm Lãng khó khăn hành quân.
Ngay từ đầu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng đến trên sườn núi, sau đó dần dần liền trở nên chật vật.
Bởi vì, tuyết càng ngày càng dầy.
Mặc dù Đại Kiếp Tự đã xây một con đường lên núi sáu thước, cũng tương đối rộng và bằng phẳng.
Thế nhưng con đường này lâu ngày không ai đi, trên đường cũng là tuyết đọng thật dầy.
Thẩm Lãng trên đường hành quân, còn phải dọn dẹp tuyết đọng trên đường.
Mặc dù có chuẩn bị, thế nhưng còn đánh giá thấp độ rét trên núi.
Như thế hành quân, một ngày tối đa chỉ có thể đi hai mươi mấy dặm, hơn nữa càng lên cao càng ngày càng chậm.
Sau khi đi tới thế giới này, Thẩm Lãng cũng là lần đầu tiên tới Đại Tuyết Sơn.
Rõ ràng hùng vĩ đồ sộ, thật là làm cho người ta sinh lòng e ngại.
Toàn bộ trong tầm nhìn, cũng là một mảnh trắng xóa.
Thẩm Lãng không khỏi bội phục Hồng quân hậu thế, bọn họ có tầm mấy vạn người vượt qua núi tuyết, hơn nữa cơ hồ là không có đường.
Tuy rằng ngọn Đại Tuyết Sơn Thẩm Lãng leo lên này này có lớn hơn, nhưng tốt xấu có Đại Kiếp Tự mở đường.
Đi ở trên con đường sáu thước này, Thẩm Lãng cũng đối với Đại Kiếp Tự rõ ràng phải than thở.
Các ngươi là lũ điên à? Sao lại xây cung điện ở trên núi cao như vậy?
Đường núi này chí ít hơn một trăm dặm, các ngươi lúc đó là thế nào mở đi ra hả?
Thẩm Lãng không cách nào tưởng tượng lúc đó Đại Kiếp Tự mở con đường mòn này đến tột cùng vận dụng bao nhiêu nhân lực, lại chết bao nhiêu người?
Nhưng mà ngẫm lại ở lịch sử địa cầu, một nghìn ba trăm năm trước vương quốc Tubo (Thổ Phiên) (*) kiến tạo quần thể cung điện ở trên ngọn núi cao 3700 mét so với mặt nước biển, thậm chí nó còn lợi hại hơn cả cái Đại Kiếp Cung này rất nhiều.
(*) Vương quốc này ở Tây Tạng, sụp đổ vào thế kỷ thứ 9 sau khi Lang Dharma bị ám sát.
Vương quốc Tubo vào thời điểm mạnh nhất, dân cư cũng chỉ có mấy triệu mà thôi.
Tầm năm ngày sau!
Thẩm Lãng cuối cùng đi tới đỉnh núi tuyết này.
Đương nhiên, chỉ là một ngọn núi tuyết mà thôi, vì đằng xa còn có đỉnh Đại Tuyết Sơn cao hơn nữa.
Tiếp đó, hắn thấy được Đại Kiếp Cung nổi tiếng lâu đời trong truyền thuyết.
Đây là quần thể cung điện lớn nhất của Đại Kiếp Tự ở thế giới phương đông.
Đương nhiên bây giờ có một nửa đã trở thành phế tích.
Thế nhưng lúc Thẩm Lãng chân chính đi tới Đại Kiếp Cung vẫn bị rung động.
Bởi vì so với tòa cung điện của vương quốc Tubo thì độ cao của Đại Kiếp Cung càng cao hơn so với mặt biển.
Nhưng mà diện tích lại nhỏ một chút, Thẩm Lãng nhìn qua, toàn bộ quần thể kiến trúc Đại Kiếp Cung có thể chỉ có chừng hai mươi vạn mét vuông, cũng chính là ba trăm mẫu.
Thế nhưng quảng trường của nó rất lớn.
Toàn bộ trên Đại Tuyết Sơn, tổng cộng có ba cái quảng trường.
Phía trước Đại Kiếp Cung có một cái.
Phía dưới Đại Kiếp Cung cách đó mấy trăm mét, chính diện có một cái, phía sau cũng có một cái.
Ngay từ đầu Thẩm Lãng không biết, những tín đồ trực tiếp tới trước quảng trường Đại Kiếp Cung là được rồi, vì sao còn muốn xây thêm mấy cái quảng trường phía dưới nữa?
Bây giờ Thẩm Lãng hiểu.
Đầu tiên, năm đó kiến tạo Đại Kiếp Cung, lúc lát đường, đều cần nhiều vật liệu đá.
Cho nên, mở ngay một bãi khai thác đá ngay trên núi, khai thác xong cào bằng thành một mảnh đất bằng rộng lớn, thế là đơn giản xây xong quảng trường.
Hơn nữa trên quảng trường cũng có thành lũy, dùng để chống đỡ quân địch.
Muốn đánh Đại Kiếp Cung, trước phải đột phá hai thành lũy phòng tuyến.
Đương nhiên, hai thành lũy phòng tuyến trên quảng trường lúc này cũng sớm đã trở thành phế tích.
Sau hai trận đại chiến, bị hủy đi.
...
Liên quân Thẩm Lãng cùng Arunana tiến vào chiếm giữ khu vực cung điện tương đối hoàn hảo ở Đại Kiếp Cung.
Đám võ sĩ hội Thiên Đạo thuần thục mở ra cung điện ngầm dưới đất, từ bên trong lấy ra áo bông, lương thực, chảo sắt.
Không chỉ có có những thứ này, còn có thật nhiều phân trâu dùng để làm nhiên liệu.
Arunana không thể tin được mà phải thốt nên lời:
- Mấy thứ này, cũng là ngươi trước đó giấu sao?
Đương nhiên là đúng!
Khi Thẩm Lãng quyết định xem Đại Kiếp Cung lấy tư cách là nơi táng thân cho đại quân vua Khương, liền vận dụng nhân lực khổng lồ hoàn thành tất cả chuyện này.
Arunana rõ ràng một nữ vương hồ đồ, những thứ thịt khô này, còn có phân bò khô, cũng là mua từ trong bộ lạc của nàng, tiếp đó do đội ngũ hội Thiên Đạo vận đến tầng hầm Đại Kiếp Cung giấu đi.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Kẻ địch cách chúng ta có còn xa lắm không?
Ưng Dương đáp:
- Rất xa, hai ngày sau mới có thể đến!
Thẩm Lãng nói:
- Điều động trinh sát, ở dưới quảng trường Đại Kiếp Cung bố phòng, một khi có địch tình, lập tức báo cáo.
- Ta tự mình đi!
Hai người Ưng Dương cùng Vũ Liệt, dẫn đầu võ sĩ tinh nhuệ nhất, đi phía dưới bố phòng.
Arunana hỏi:
- Vậy kế tiếp phải làm sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Ăn cơm, đi ngủ, chờ kẻ địch đến tiêu diệt bọn họ sạch sẽ, sau đó rời đi!
Arunana hỏi:
- Không đánh trận à?
Thẩm Lãng đáp:
- Tại Đại Kiếp Cung không có trận để đánh thì sao?
Là không có đánh!
Chỉ cần kẻ địch vừa đến, trong nháy mắt liền long trời lở đất, đất rung núi chuyển.
Tiếp đó kẻ địch có thể liền mất ráo.
...
Hai ngày sau!
Vũ Liệt hồi báo!
- Kẻ địch đã đến, kẻ địch đã đến!
Thẩm Lãng thở dài.
Trong nháy mắt kỳ tích tàn sát mấy vạn đại quân, lại phải diễn ra!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, xương của vừa nhói vừa đau không chịu nổi, nghỉ ngơi một giờ rồi trở về gõ chữ. Chư vị đại nhân, lạy xin vé tháng cùng hỗ trợ!