Chương 492: Thiến Tô Kiếm Đình! Ngày tận thế của họ Tô đã đến! (1)
Tô Kiếm Đình lúc này như muốn đứt từng đoạn ruột.
Gã vốn nghĩ đến Thẩm Lãng xảo quyệt vô cùng, nếu không có mười phần chắc chắn làm sao sẽ để Arutai cùng Arunana quyết đấu?
Thế nhưng gã không cam lòng, vừa rồi rõ ràng có thể chạy, kết quả còn là theo chân Arutai lên đây.
Kết quả!
Arutai bị hai chiêu của Arunana giết chết.
Cái này, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Gặp quỷ à?
Chỉ có điều bây giờ không quản được nhiều như vậy, điên cuồng chạy trối chết đi.
Gã chợt rút kiếm, rút lui nhanh như chớp.
Nhưng theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Mấy nghìn người người hướng Tô Kiếm Đình nhào tới.
Tích cực nhất dĩ nhiên là mấy đại tướng của Khương quốc, mấy nghìn người người điên cuồng truy kích.
Mà Tô Mạc không biết võ công, trực tiếp bị ném ngay tại chỗ.
Võ công Tô Kiếm Đình khá cao, khinh công cũng cao, trong nháy mắt liền bay ra đi vài trăm nét.
Arunana giận dữ, trực tiếp nhặt lên đại đao liền muốn đuổi kịp.
Thẩm Lãng nói:
- Tẩu tử à, tẩu tử đừng đuổi theo nữa, tốt xấu gì tẩu tử cũng là Khương vương!
(*) Vì bản gốc có thay đổi xưng hô, từ giờ trở đi sẽ cho Thẩm Lãng gọi Arunana là tẩu tử (chị dâu) luôn.
Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng không có đuổi theo.
Vũ Liệt, Ưng Dương, Đại Ngốc ba người đuổi theo thật nhanh.
- Được rồi, những người khác đều ở lại! - Thẩm Lãng nói.
Nếu như đổi thành chỗ khác khác, còn có thể có thể chạy thoát.
Nhưng ở cái địa phương quỷ quái này, Tô Kiếm Đình có thể trốn đằng trời.
Tổng cộng chỉ có một con đường, cách mặt đất xấp xỉ có hơn hai trăm dặm, hơn nữa phía dưới bởi vì tuyết lở, đường còn có thể có thể bị lấp đi rất nhiều.
Tô Kiếm Đình bây giờ tốc độ như bay, nội lực chân khí một khi hao hết, trực tiếp liền trở thành gỏi gà.
...
Ở bên trong phế tích Đại Kiếp Cung, Thẩm Lãng tìm một lúc lâu, mới tìm được một thứ trông có vẻ như ghế.
Hắn mang không nổi, ấy thế mà nữ tráng sĩ thắt lưng tám thước Hàm Nô dễ dàng mà mang lên tới, đặt ở trên bậc thang quảng trường Đại Kiếp Cung.
Arunana ngồi ở trên cái ghế đá oai phong kia.
Thẩm Lãng lấy vương miện trên đầu của Arutai đội lên đầu Arunana.
- Bái kiến đại vương!
- Bái kiến đại vương!
- Bái kiến đại vương!
Không chỉ có võ sĩ lúc trước đi theo Arunana quì một gối, toàn bộ võ sĩ Khương quốc cũng quỳ xuống chỉnh tề dập đầu.
Kể cả tứ đại kim cương, tám đại mãnh tướng của Khương quốc.
Không có một chút trái lương tâm, thật giống như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Khương quốc chỉ đi theo kẻ mạnh!
Lúc trước lão vua Khương Arugan lợi hại như vậy, sau khi chết lập tức sẽ không ai quan tâm, đến bây giờ nguyên nhân cái chết đều không rõ ràng lắm.
Bây giờ Arutai cũng giống như vậy.
Bị một đao chém đôi xong xuôi, thi thể trực tiếp đông cứng, máu tươi cũng cứng lại thành băng.
Không ai để ý tới xác gã, cũng không có ai tò mò vì sao võ công của gã giảm nhiều như vậy, lại đánh không lại Arunana.
Đây là hiệu trung băng lãnh.
Nhưng mà, nguyên bản hơn hai ngàn võ sĩ theo Arunana càng cuồng nhiệt không gì sánh bằng.
Nữ vương bọn họ quả nhiên được trời cao che chở, thời khắc mấu chốt thiên thần tức giận, tiêu diệt sạch sẽ mấy vạn đại quân Arutai.
- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!
- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!
Hơn hai ngàn tên võ sĩ hô lên điên cuồng.
Những võ sĩ vốn trung thành với Arutai cũng không hiểu sao bị lây.
Vốn cho là thiên thần là giả, thật không ngờ thật sự có.
Hơn nữa thiên thần lại đứng ở bên nữ vương.
Bây giờ được rồi, chúng ta cũng đứng ở nữ vương, chúng ta cũng được thiên thần che chở.
- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!
- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!
Toàn tràng gần vạn người lớn tiếng hô to, đầu rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy.
Từ nay về sau, nữ vương Arunana cũng sẽ được mạ một lớp hào quang vàng chói lọi.
Truyền thuyết thiên thần che chở sẽ trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Khương quốc, tất cả mọi người sẽ tin phụng không nghi ngờ.
Không chỉ có như thế.
Kế tiếp, thủ lĩnh của các bộ lạc Khương quốc đều có thể đều đến đây quỳ lạy thuần phục.
Arunana sẽ sẽ trở thành nữ vương duy nhất toàn bộ Khương quốc.
Chí cao vô thượng.
Đây dù sao cũng là một quốc gia tràn trề mê tín!
Cuối cùng, nàng vẫn là vị vua đầu tiên được thiên thần che chở.
...
Vương hậu Tô Mạc xinh đẹp của Khương quốc, toàn thân run lẩy bẩy.
Ả tần ngần ở trước thi thể của Arutai, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Arutai võ công rất mạnh, gần với Arugan mà thôi, hẳn là vượt qua Arunana.
Tại sao lại thua thảm như thế?
Bình thường gã cũng đặc biệt dũng mãnh, võ công của gã vì sao giảm xuống nhanh như vậy.
Đáp án này, phỏng chừng bản thân Arutai cũng muốn biết. Trước khi chết, mắt của gã trợn to hết cỡ, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Thẩm Lãng đã đi tới, ngồi xổm đối diện Tô Mạc.
- Tại sao? - Tô Mạc bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Không có tại sao.
Tô Mạc nói:
- Trong thuốc lá ngươi cho hắn chắc có vấn đề, để hắn bất tri bất giác võ công trở nên yếu đi.
Cái này là tất nhiên.
Thân thể bằng sắt đi nữa cũng gánh không những thứ Thẩm Lãng pha chế vào thuốc lá.
Huống chi vua Khương Arutai đã hút mấy tháng.
Gã bình thường không có phát giác là bởi vì liên tục không ngừng hút, còn không kịp phát hiện ra chứng nghiện ngập khi thiếu thuốc.
- Ngươi đủ độc ác, thực sự vô cùng độc. - Tô Mạc nói:
- Mấy tháng trước, ngươi liền bố trí xong tất cả chuyện này. Arugan chết, là ngươi đã hạ thủ. Arutai trở nên yếu đi cũng là ngươi đã hạ thủ, tuyết lở vừa rồi cũng là âm mưu của ngươi.
Thẩm Lãng không nói gì.
Tô Mạc nói:
- Ngươi là kẻ tàn nhẫn độc ác nhất ta từng thấy, cũng là người lợi hại nhất ta từng gặp.
Thẩm Lãng nói:
- Huynh trưởng của ngươi Tô Nan, độc ác không thấp hơn ta, cũng thông minh tuyệt đỉnh.
Tô Mạc nói:
- Thế nhưng lòng dạ hắn quá tham đúng không? Ngươi không có tư dục, hắn thì muốn quá nhiều.
Thẩm Lãng nói:
- Mà ta chỉ có một mục tiêu, chính là giết sạch sẽ gia tộc họ Tô của các ngươi.
Tô Mạc chảy nước mắt xuống, vươn tay dần dần vuốt mắt Arutai, trong mắt lại mang theo một chút đam mê.
Thẩm Lãng nói:
- Loại người như ngươi, không có khả năng đối với hắn sản sinh tình cảm thật sự kia chứ?
Tô Mạc nói:
- Arutai là một tên khốn kiếp, nhưng Arugan là một ác quỷ. Khi ngươi theo một ác quỷ thời gian quá lâu, lại ở cùng một tên khốn kiếp, ngươi biết cảm giác đưa thân vào thiên đường, từ địa ngục đến thiên đường.
Nói thật hay rất có lý.
Tô Mạc nói:
- Ngươi sẽ không để cho ta sống đúng không?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đúng.
Tô Mạc nói:
- Có thể tự xử chính mình chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể!
Tô Mạc xung phong ra ngoài quảng trường, thả người nhảy xuống.
Sau một lát, truyền đến một tiếng bụp.
Cái này là thân thể nàng rơi xuống đất.
Vương hậu Tô Mạc Khương quốc, tan hương nát ngọc.
Thẩm Lãng không ra nhìn thi thể, ngược lại người bên cạnh đi qua nhìn một chút, tiếp đó chép miệng.
...
Đại tông sư Ban Nhược với tinh thần du lịch ngắm cảnh đang đi dạo trong phế tích Đại Kiếp Cung.
Trong túi nàng đã trang bi đủ loại tượng đá, nặng chừng hơn trăm cân.
Thế nhưng tay nàng xách lên, giống như nhẹ tựa lông hông.
Thẩm Lãng cũng đang quan sát những phù điêu đá ở Đại Kiếp Cung.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, cái này cũng tuyệt đối là kho báu nghệ thuật.
Rõ ràng rất sống động, hoàn toàn không thua gì những bức tượng trong các đền thờ ở Ấn Độ.
Những tượng đá ở Đại Kiếp Cung này càng thêm tràn trề cảm giác thần bí, thậm chí tràn đầy cảm giác lịch sử.
Thẩm Lãng phát hiện những thứ tượng đá này đều đang kể về những câu chuyện thời thượng cổ trước khi tàn lụi.
Hắn không khỏi ngạc nhiên.
Câu chuyện xưa mà những bức phù điêu này truyền đạt rốt cục là sự thật hay là sự suy đoán lung tung của đám hòa thượng Đại Kiếp Tự nhỉ?
Quá sức, không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới thượng cổ, vậy đến tột cùng là văn minh gì vậy?
Thần bí cường đại, thậm chí vượt xa Thẩm Lãng tưởng tượng.
Ngay từ đầu hắn chẳng qua là tùy tiện xem, hắn sẽ không thừa nhận là bị cơ thể lưỡng tính ở trên phù điêu cuống hút.
Nhưng càng xem càng kinh hãi.
Thế là, thế là hắn vội vàng dùng trí não chụp hết toàn bộ.
Lúc trước hắn không chỉ một lần nghe qua, chủ Thiên Nhai Hải Các Tả Từ mang theo đệ tử Ninh Hàn đi hải ngoại khai thác di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng lúc đó còn chế nhạo người ta khoe mẽ, cái gọi là di tích thượng cổ không phải là mấy cái bí tích sao.
Hiện tại hắn phát hiện có thể thực sự rất lợi hại, đây hoàn toàn là đang đào quật dấu vết văn minh thượng cổ.
Chân chính đi sâu vào, sẽ phải triệt để trầm mê, với hết thảy chung quanh đều không hề còn hứng thú nào nữa.
Cuối cùng chỉ là mới vừa phát hiện chỉ vảy móng, lại cảm thấy văn minh thượng cổ cường đại thần bí.
Thẩm Lãng không ngừng thăm dò, chợt phát hiện bên người thêm một người.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái.
Đại tông sư Ban Nhược.
Tiếp đó, ánh mắt hắn không tự chủ được hướng chỗ dưới eo của đối phương.
Hình dạng mông của đại tông sư Ban Nhược thật đẹp.
- Cặn bã!
Đại tông sư Ban Nhược lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục ngồi xổm xuống nghiên cứu những thứ phù điêu này.
Thảo nào cảm thấy không khí bên người cũng thay đổi, nguyên lai là cặn bã ở bên cạnh.
Thẩm Lãng ngượng ngùng, rút lui.
Cũng không thể không khiến người ta nói thật.
Trước khi đi, Thẩm Lãng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đại tông sư Ban Nhược với tư thế tựa dương liễu, lúc đứng là yểu điệu mảnh mai, nhưng một khi ngồi chồm hổm thì đường cong eo mông ngược lại cũng khoa trương.
Hình quả đào sao?
- Cặn bã!
Quả nhiên là tông sư, phía sau cũng giống như mọc thêm mắt.
...
Ruột Tô Kiếm Đình muốn đứt từng đoạn!
Sớm biết rằng như thế, gã tuyệt đối không chạy.
Đại Tuyết Sơn chỉ có một con đường, có thể chạy đến bầu trời?
Cái này dường như là cuộc thi marathon thì đúng hơn.
Ngay từ đầu Tô Kiếm Đình bằng vào nội lực khinh công, chạy trốn rất nhanh.
Gã dù sao cũng là thế tử quý tộc, học được bí tịch nội công tốt nhất.
Vũ Liệt cùng Ưng Dương kỳ thực võ công đều không thua gì gã, thế nhưng ở sàn đấu nô lịch luyện, nhưng chân khí cùng khinh công không bằng gã.
Đại Ngốc cũng không biết khinh công, cũng chỉ dùng chân lao điên cuồng.
Ngay từ đầu Tô Kiếm Đình bỏ chạy phía trước một khoảng rất xa.
Thế nhưng theo chân khí tiêu hao, gã càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Mà tốc độ Đại Ngốc, vĩnh viễn đều nhanh như vậy.
Ước chừng chạy ra mười mấy dặm, gã bị Đại Ngốc đuổi kịp.
Tiếp đó, gã đâm một kiếm về phía Đại Ngốc.
Tô Kiếm Đình võ công thực sự rất mạnh, kiếm pháp cũng siêu nhanh.
Nhưng bây giờ chân khí thực sự hao tổn nhiều lắm rồi.
Hơn nữa, Đại Ngốc ta đây đỡ không được kiếm đại tông sư, thậm chí ngay cả kiếm Tô Toàn cũng đỡ không được.
Thế nhưng ta lẽ nào đỡ không được kiếm của Tô Kiếm Đình nhà ngươi à?
- Ta cản!
- Ta cản!
- Ta cản!
Tô Kiếm Đình tầm đâm hơn một trăm kiếm, trực tiếp làm hổ khẩu vỡ toang, miệng phun máu tươi.
Bởi vì Đại Ngốc mỗi khi ngăn cản một kiếm, lực lượng cũng kinh khủng không so được, trực tiếp làm cho ngũ tạng lục phủ người ta đều chấn thương.
Hơn một trăm kiếm sau đó!
Tô Kiếm Đình đã cảm giác được gân mạch hai tay mình dường như muốn tấc đứt từng khúc.
Đời này, gã còn chưa từng tuyệt vọng đến thế.
Chân khí hao tổn được sạch sẽ.
Tiếp đó, Đại Ngốc một tay nắm cổ lôi như mèo con lên núi.
Lúc này, gã còn tuyệt vọng hơn.
Bởi vì tốc độ Đại Ngốc lên núi cùng xuống núi nhanh như vậy.
Vừa rồi chạy mười mấy dặm, lại cản hơn một trăm kiếm, với gã mà nói giống như ung dung như đi tiểu tiện, cũng chính là run run một cái.
Rõ ràng quá sỉ nhục.
Võ công của gã rõ ràng mạnh hơn Đại Ngốc, kết quả bị ngược thành như thế.
Luyện võ, còn có ý nghĩa gì hả?
Còn luyện cái rắm!
...
- Bốp!
Tô Kiếm Đình trực tiếp bị ném tới trước mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng ngồi chồm hổm xuống nói:
- Tô huynh, lúc huynh đi phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng Mộc Lan so kiếm giả bộ, có thể nghĩ đến hôm nay hay không vậy?
Thật tình không có!
Lúc đó trong mắt Tô Kiếm Đình căn bản cũng không có Thẩm Lãng tồn tại, giống như một hạt bụi vậy.
Thẩm Lãng lại nói:
- Lúc tranh chấp đảo Kim Sơn, huynh cho gia tộc họ Đường mượn cao thủ, ở trên quân đấu tàn sát võ sĩ gia tộc họ Kim của ta, có thể nghĩ tới hôm nay hay không?
Đương nhiên cũng không có.
Thẩm Lãng lại nói:
- Ngày đó ta và nhạc phụ không ở nhà, huynh dẫn đầu cao thủ Tây Vực nhảy vào phủ Bá tước Huyền Vũ của ta đại khai sát giới, giết chết trên trăm người vô tội, hơn nữa ở phía sau nhạc mẫu ta cắt một kiếm, có thể tưởng tượng có ngày hôm nay hay không?
Tô Kiếm Đình ngẩng đầu hướng về Thẩm Lãng nói:
- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu quyết định là địch, đương nhiên phải chém tận giết tuyệt, nhổ cỏ nhổ tận gốc!
- Nói đến nhổ cỏ nhổ tận gốc, ta muốn đề cập đến bụi quả Nhân Sâm bị Tôn Ngộ Không nhổ tận gốc trong 《 Tây Du Ký 》, để lại một chỗ trống, kết quả bị Quan Âm Đại Sĩ cứu sống, nửa năm sau...
Tô Kiếm Đình kinh ngạc, ngươi nói cái gì hả?
Tiếp đó, gã đột nhiên cảm giác được phía dưới chợt lạnh!
Tiếp tục cúi đầu vừa nhìn, Tô Kiếm Đình kinh hãi mà phát hiện máu tươi đang bắn ở giữa hai bắp đùi của mình, trên mặt đất còn có một thứ.
Của quý của gã rơi mất rồi!
- A... A... A...
Tô Kiếm Đình cũng không nhịn được nữa, kêu lên thảm thiết.
Thẩm Lãng lại thiến hã.
Gã đường đường là thế tử Trấn Viễn Hầu, tuy rằng thua thiên chi kiêu tử (*) như Chúc Hồng Tuyết, nhưng cũng là trang tuấn kiệt vang danh khắp thiên hạ.
(*) Con cưng của trời.
Thẩm Lãng lại xem như heo, thiến gã.
- Thẩm Lãng, ngươi giết ta, giết ta!
Tô Kiếm Đình hô to.
Thẩm Lãng đốt ba điếu thuốc, tiếp đó đặt ở ngay miệng Tô Kiếm Đình nói:
- Đừng kêu đừng kêu, hút thuốc liền không đau, phê thuốc liền không đau.
Tô Kiếm Đình bản năng hút vài hơi.
Tiếp đó phát hiện, quả nhiên thực sự không đau.
...
Trên quảng trường Đại Kiếp Cung!
Gần vạn võ sĩ, tập kết xếp hàng ngay ngắn.
Arunana ra lệnh một tiếng:
- Xuống núi!
Ở trong tuyết lớn khắp bầu trời.
Gần vạn võ sĩ, trùng trùng điệp điệp xuất phát hướng về dưới chân núi.
Thẩm Lãng nhìn về phía Bắc.
Trong tầm nhìn tất cả đều là trắng xoá, cái gì cũng chẳng nhìn thấy.
Mơ hồ xác định hướng quận thành Bạch Dạ, Thẩm Lãng nói:
- Trương công hãy cố chống đỡ, ta lập tức dẫn đầu đại quân tới cứu ngài đây.
Tiếp đó, cả bọn Thẩm Lãng đi hết sạch.
Toàn bộ đỉnh núi Đại Kiếp Cung yên tĩnh lại.
Đại tông sư Ban Nhược đang nghiên cứu phù điêu di tích Đại Kiếp Cung ngạc nhiên, làm sao bỗng nhiên an tĩnh như vậy?
Nhìn lại, toàn bộ quảng trường Đại Kiếp Cung một người cũng không có.
Lại nhìn bên cạnh, có thêm một túi ngủ, một chảo sắt, còn có một chút lương thực, thịt khô.
Nhưng mà những đồ chơi này là gì vậy?
Đó là xà phòng thơm cùng nước gội đầu ấy nhỉ, nhưng mà đã đông lạnh thành một cục rồi.
Bên cạnh còn có một hàng chữ: Đại tông sư Ban Nhược, hoan nghênh tới thành Huyền Vũ nhà ta làm khách.
- Cặn bã!
Đại tông sư Ban Nhược tiếp tục trầm mê trong những thứ phù điêu này.
Kiếm Vương Lý Thiên Thu đi, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không biết.
Bằng không còn có thể làm sao? Nàng đánh không lại.
Sư phụ à, con đã tận lực rồi.
Hầu tước Tô Nan, ngươi đưa tới cái thượng cổ bí tịch, cùng lắm thì đến lúc đó trả lại cho ngươi.
Lấy tiền không làm chuyện, tuyệt đối không phải phong cách Ma Nham Đạo Cung của ta.
Nhưng mà Đại tông sư Ban Nhược quyết định hơn nửa tháng mới xuống núi lần nữa.
Dù sao cũng những thứ phù điêu này thú vị như vậy, nghiên cứu nửa tháng vô cùng bình thường.
Nói không chừng đến lúc đó xuống núi lẫn nữa, cái thượng cổ bí tịch không chừng không cần trả lại.
...
Bãi biển phía đông thành Nộ Triều.
Gần ba vạn đại quân nước Ngô nhào lên bãi biển chiếm đóng.
Đương nhiên thành Nộ Triều là có cảng nước sâu, nhưng Ngô Mục chắc là sẽ không ở bến tàu lên đất liền.
Mặc dù hạm đội Cừu Hào đã quét ngang cái hải vực này, thế nhưng ở cảng lên đất liền quá nguy hiểm, hơn nữa cũng quá chật chội.
Ngô Mục vốn tưởng rằng sẽ lên đất liền sẽ có tao ngộ một trận chiến.