Chương 493: Thiến Tô Kiếm Đình! Ngày tận thế của họ Tô đã đến! (2)
Thế nhưng đại quân không có gặp phải bất luận cản trở, hơn nữa hai nghìn hải tặc Cừu Hào đã dẫn đầu lên đất liền, đồng thời thành lập trận địa trên bãi cát.
Dùng tầm hơn một canh giờ!
Đại quân gần ba vạn của nước Ngô, hoàn thành tiến lên đất liền!
Nhưng lúc này đã mặt trời chiều ngã về tây.
Ngô Mục hạ lệnh:
- Đại quân tập kết, tiến vào chiếm giữ lâu đài màu trắng phía đông thành Nộ Triều, nghỉ dưỡng sức một đêm, sáng sớm ngày mai khai chiến!
Đại quân nước Ngô trùng trùng điệp điệp, tiến vào thành Nộ Triều.
Tiến vào chiếm giữ cái lâu đài mà Cừu Yêu Nhi đã từng ở, cũng chính là nơi Trương Tấn đã từng gieo mình xuống lầu mà chết.
Đại quân nước Ngô thực sự quá nhiều, cái lâu đài màu trắng này không đủ lớn, không chứa nổi đại quân nhiều như vậy.
Đại quân vây quanh lâu đài màu trắng, thành lập từng đạo phòng tuyến, xây dựng cơ sở tạm thời.
Trong toàn bộ quá trình, gia tộc họ Kim giống như không có bất kỳ phản ứng nào, toàn bộ đại quân hoàn toàn co đầu rút cổ ở trong pháo đài chính, cái cổng thật dày đóng kín.
Gia tộc họ Kim cùng lựa chọn của Cừu Yêu Nhi lúc đó giống hệt nhau.
Bỏ đi giữ toàn thành Nộ Triều, trực tiếp giữ pháo đài chính.
...
Sáng sớm hôm sau!
Chủ soái Ngô Mục ra lệnh một tiếng, gần ba vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đi đến trung tâm thành Nộ Triều.
- Bao vây tòa thành!
Ba vạn đại quân bao vây cả pháo đài chật như nêm cối.
Lúc Ngô Mục chân chính cái pháo đài này, không khỏi da đầu tê dại từng đợt.
Dù cho biết pháo đài này rất lớn vô cùng vững chắc.
Nhưng chân chính gặp được, vẫn cảm giác chấn động.
Nhưng mà dù cho lớn, có vững chắc hơn nữa thì như thế nào?
Gia tộc họ Kim đã như rắn mất đầu, cộng thêm còn có Kim Sĩ Anh làm nội ứng, trận chiến này gã tất thắng không còn nghi ngờ gì nữa!
Đại tướng Ngô Mục mở mặt nạ, chậm rãi đi lên đài cao.
Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ sát vào bên người của gã, ba trăm sáu mươi độ không góc chết bảo hộ.
- Tiểu thư Kim Mộc Lan cũng ở đây sao? - Ngô Mục lớn tiếng nói.
Một lát sau!
Lầu trên thành xuất hiện một nữ tướng!
Chính là Kim Mộc Lan tuyệt mỹ vô song.
Quả nhiên rất đẹp!
Trong đầu Ngô Mục duyệt qua qua một lần, có thể cũng hiểu được cô gái này chắc hẳn là cô gái đẹp nhất gã từng gặp.
Gã là em chú bác của Ngô vương, gặp qua không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh mỹ nhân nổi danh thiên hạ, nhưng rất nhiều cũng là hào quang mạ thêm, chân chính luận dung nhan thì gần như không có vượt qua Kim Mộc Lan.
Thảo nào Thái tử Việt quốc sẽ đối với nàng thèm nhỏ dãi như thế, đồng thời nhất định phải được.
Kim Sĩ Anh đồ sộ liền đứng ở bên người Kim Mộc Lan.
Ngô Mục nghĩ thầm, Kim Sĩ Anh chỉ cần chém xuống thủ cấp Kim Mộc Lan một cái, vậy một trận chiến này coi như là kết thúc.
- Kim Mộc Lan tướng quân, trận chiến này ngươi đã không còn hy vọng, đầu hàng được rồi chứ? - Ngô Mục nói:
- Ta có thể thả cho ngươi ra đi, cho ngươi một con tàu, để cho ngươi trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ cùng mẫu thân phu quân đoàn tụ.
Kim Mộc Lan nói:
- Thành còn ta còn, thành mất người mất!
Ngô Mục gật đầu!
Chợt vung tay lên.
- Công thành!
Tức khắc!
Mấy chục cái máy bắn đá cỡ lớn, chợt phát sinh.
- Vù vù vù vù...
Mấy chục tảng đá, chợt đập về phía pháo đài này.
Đập mạnh vào trên vách tường pháo đài.
Từng đợt nổ vang.
Không khí đang run rẩy, mặt đất đang run rẩy, toàn bộ pháo đài lớn đều đang run rẩy.
Cuộc chiến thành Nộ Triều, chính thức bùng lên!
...
Ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười... ngày thứ mười bốn!
Cuộc chiến quận thành Bạch Dạ, đã giằng co mười bốn ngày.
Toàn bộ thành thị giống như biến thành Tu La địa ngục.
Quận thành Bạch Dạ không tính lớn, tường thành cũng không cao không dày.
Suốt mười mấy ngày nay, tòa thành trì này chí ít đã trúng hơn vạn tảng đá oanh kích.
Mỗi ngày đều có mấy chục máy bắn đá cỡ lớn điên cuồng mà oanh kích.
Toàn bộ tường thành đã xây xát, thậm chí có nhiều chỗ đã nứt ra rồi.
Trên tường thành khắp nơi đều có vết máu biến thành màu đen.
Tất cả nhà gần tường thành, đều đã trở thành phế tích.
Toàn bộ trong thành có một phần ba nhà cửa đều bị hủy đi.
Bởi vì gỗ lăn quân phòng thủ dùng hết rồi, đá tảng cũng dùng hết rồi.
Những đại lực sĩ thủ hạ của Trương Xung thậm chí còn muốn máy bắn đá đập vào đây để dùng như đá lăn giữ thành.
Tất cả dầu mỡ trong thành, toàn bộ dùng hết cả.
Bất kể là dầu cá, mỡ heo, hay là dầu cây trẩu (*), toàn bộ bị Trương Xung trưng dụng.
(*) Trẩu hay còn gọi là trẩu nhăn, trẩu cao, trẩu ba hạt, mộc du đồng là một loài cây mộc bản địa ở Đông Nam Á và Hoa Nam. Trẩu được trồng như một cây công nghiệp để lấy gỗ và lấy hạt. Hạt trẩu có thể đem ép lấy dầu, tức dầu trẩu dùng trong việc chế biến sơn, keo.
Đại chiến suốt mấy ngày nay, chí ít dội hạ mười vạn cân dầu sôi.
Mấy chục vạn cân nước vàng (*)
(*) Chú thích của Bánh: Chính là nước phân nước tiểu ấy.
Nện xuống mấy nghìn vạn gỗ lăn.
Vì trưng dụng những vật liệu này, mấy chục vạn lượng vàng Trương Xung giữ của Thẩm Lãng gần như đều xài hết.
Suốt thời gian mười mấy ngày nay, quân phòng thủ trong thành vong trận vượt qua bốn ngàn.
Ngay từ đầu, chết bao nhiêu người, còn có thể tạm thời mộ binh bấy nhiêu.
Càng về sau, số người mộ binh đã đã không đủ bù số lượng người chết.
Mười võ tiến sĩ theo cùng Trương Xung hôm nay chỉ còn lại có bốn người, còn lại toàn bộ đã chết.
Ba nghìn tinh nhuệ theo Trương Xung tới, hôm nay không đủ một nghìn, còn lại cũng toàn bộ chết sạch.
Một trận chiến này vô cùng thê thảm, đã vượt qua xa bất luận kẻ nào tưởng tượng.
Toàn bộ dưới tường thành, thi thể chồng chất như núi.
Hơn nữa khắp nơi đều có mùi vị phân và nước tiểu, mùi hôi tận trời, máu tanh tận trời.
Trong thành quân phòng thủ thương vong hơn bốn ngàn.
Vậy liên quân họ Tô thương vong bao nhiêu?
Vượt qua hơn một vạn!
Chủ soái Tô Toàn hoàn toàn cho da đầu tê dại.
Ông ta vốn tưởng rằng có thể dễ dàng chiếm quận thành Bạch Dạ cuối cùng cùng thành thị phía đông không giống nhau, còn xa mới nói tới vững chắc cao thâm.
Ông ta định ra thời gian ba ngày..
Kết quả qua ba ngày lại ba ngày, qua ba ngày lại ba ngày!
Tầm mười bốn ngày trôi qua, vẫn không có đánh hạ được.
Trong lúc, Tô Nan đã từng hai lần thêm binh.
Toàn bộ chiến trường thành Bạch Dạ số người tối đa vượt qua ba vạn ba.
Nội tình gia tộc họ Tô rõ ràng sâu dọa người!
Lúc gia tộc họ Kim điên cuồng nhất, số lượng bạo binh cũng không có vượt qua sáu bảy ngàn.
Mà gia tộc họ Tô đưa lên ở toàn bộ trên chiến trường quân đội, lại cao tới bốn vạn.
Đương nhiên, trong đó có hơn một vạn là lính đánh thuê cùng tăng binh Đại Kiếp Tự.
Nhưng từ đó có thể thấy được, gia tộc họ Tô vì mưu phản tự lập, chuẩn bị không phải một năm rưỡi, mà là mười mấy năm, thậm chí vài thập niên.
Chiến trường quận thành Bạch Dạ lúc nguy cấp nhất là ngày thứ mười!
Lúc đó Tô Nan lần thứ hai thêm binh, đại quân công thành khí thế như hồng.
Thành trì mắt thấy sẽ phải phá.
Mặc dù cuối cùng vẫn giữ xuống được.
Bởi vì cái gọi là viện quân đến!
Một nhánh kỵ binh trinh sát của Bá tước Trịnh Đà xuyên qua tầng tầng phòng tuyến đại quân họ Tô, vọt tới phía dưới quận thành Bạch Dạ hô to.
- Bá tước Trịnh Đà đã xuôi nam!
- Bá tước Trịnh Đà đã xuôi nam!
Tiếp đó, nhanh1 trinh sát kỵ binh đã bị tiêu diệt rất nhanh.
Nhưng vẫn là cho quân phòng thủ trong thành được bơm thuốc trợ tim vậy.
Dùng hết lực lượng cuối cùng, leo lên trên tường thành đuổi liên quân họ Tô xuống dưới.
Như vậy đại quân Bá tước Trịnh Đà thực sự xuôi nam à?
Quả thực xuôi nam.
Nhận được ý chỉ của quốc quân sau đó, ông ta tự mình dẫn đầu tám ngàn đại quân xuôi nam Bạch Dạ Quan, hướng về chiến trường!
Nhưng mà, giống như Trương Xung dự tính.
Đại quân của Trịnh Đã nhanh chóng ngăn ở dưới thành Tuyết Lương.
Lúc này trấn thủ thành Tuyết Lương, chính là em của Tô Nan tức Tô Trản, trong tay tám ngàn đại quân.
Trong tay Trịnh Đà cũng chỉ có tám ngàn quân đội.
Kịch chiến ba ngày ba đêm.
Đại quân Trịnh Đà không cách nào tiến thêm nửa bước, vững vàng bị nhốt ở thành Tuyết Lương dưới!
Như vậy Bá tước Trịnh Đà tận lực à?
Không có!
Dưới trướng ông ta có hai vạn đại quân.
Nhưng lần này xuôi nam chỉ dẫn đầu tám ngàn, thế nhưng ngươi lại không thể nói ông ta không có tận lực.
Ông ta cũng không thể mang toàn bộ quân đội đến, Bạch Dạ Quan cũng không giữ.
Con cọp Tô Nan này cũng còn chưa có xuất động mà!
Nhỡ ra Bạch Dạ Quan thất thủ, họ Tô cùng đại quân nước Sở nam bắc vây thế gọng kìm họ Xung, đó chính là tai họa ngập đầu.
Hơn nữa đại quân Trịnh Đà đánh giết ra sức sao?
Mỗi một lần đều tự mình ra trận, đánh cho bị thương chảy máu.
...
Tô Nan nhìn thoáng qua chiến báo, tức khắc phát sinh cười nhạt!
Cái tay Bình Tây Bá Trịnh Đà đang diễn trò!
Em trai Tô Trản cũng đặc biệt thông minh, cùng tay này diễn trò.
Mỗi một ngày đều chém giết rung trời.
Nhưng chân chính thương vong lại không có bao nhiêu.
Quốc quân với Trịnh Đà cũng ân trọng như núi, để ông ta ở hành tỉnh Thiên Tây độc chưởng một quân, phía bắc giám thị gia tộc họ Xung, phía nam kiềm chế gia tộc họ Tô.
Ninh Nguyên Hiến bàn tính quả thực rất tốt.
Trịnh Đà quả thực như là người mai phục vậy, vững vàng đâm vào hành tỉnh Thiên Tây.
Thế nhưng bầu không khí quân phiệt Tây quân quá mãnh liệt.
Dù cho người không có dã tâm, dưới cái bầu không khí này cũng biến thành có dã tâm.
Huống chi Trịnh Đà cũng không phải là không có dã tâm.
Lâu ngày, ông ta cũng trở thành một quân phiệt nhỏ, xem quân đội Việt quốc trở thành quân đội của mình.
Nhưng mà Tô Nan ngược lại cảm thấy Trịnh Đà nhận xét không sai.
Trong tay Trịnh Đà mới bao nhiêu quân đội, nếu quả như thật trung thành và tận tâm dẫn đầu hơn một vạn đại quân xuôi nam trợ giúp Trương Xung.
Kết quả kia tthế nào?
Trịnh Đà cộng thêm Trương Xung, cũng bất quá hai vạn đại quân.
Mà liên quân họ Tô, lại có chừng gần bốn vạn.
Huống chi chủ lực Khương quốc còn chưa có tới mà, một khi Tô Khương hội sư, đây chính là có chừng tám vạn đại quân.
Đến lúc đó, quân đội của Trịnh Đà phải chôn vùi không biết bao nhiêu.
Hôm nay Việt quốc sắp gặp tai họa ngập đầu, trung quân trước hết để ở một bên đi, giữ được thực lực của chính mình mới là trọng yếu nhất.
- Người thông minh hay đấy, ta liền thích người thông minh. - Tô Nan cười nói:
- Vốn tưởng rằng Trương Xung là một người thông minh, không nghĩ tới đúng là kẻ ngu si, trung quân đều là người ngu, Ninh Cái loại cay nghiệt thiếu tình cảm như Nguyên Hiến này đáng giá ngươi thuần phục hay sao?
Nhưng mà Trương Xung quả thực lợi hại!
Trong tay quân đội chỉ có chính là hơn ba ngàn người mà thôi.
Mà họ Tô hai lần thêm binh sau đó, gần gấp mười.
Kết quả, lại vẫn giữ được mười bốn ngay.
Quân đội trong tay gần như đều chết hết là một chuyện.
Bây giờ quân đội trong tay Trương Xung cũng không vượt qua hai ba nghìn, hơn nữa đại bộ phận đều là tân binh mới vừa chiêu mộ.
Trong thành dân chúng sở dĩ hỗ trợ Trương Xung.
Một là bởi vì ông ta cho quá nhiều vàng.
Mà quan trọng nhất là Tô Toàn kêu câu nói kia.
- Nếu thành bị phá, tùy ý bọn ngươi tiêu dao!
Lời này thật là đáng sợ.
Ý vị này một khi họ Tô công phá Bạch Dạ thành, hoàn toàn không khỏi chém giết cùng cướp bóc.
Ngay chuyện này, dân chúng trong thành cùng Trương Xung cùng chung mối thù.
Hơn nữa Trương Xung gần như mỗi một ngày đều tuyên bố, họ Tô một khi công phá thành trì, chắc chắn tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Tàn sát hàng loạt dân trong thành là không thể nào.
Thế nhưng cướp bóc là nhất định.
Bởi vì Trương Xung cầm mấy chục vạn lượng vàng đều cho dân chúng trong thành.
Tô Nan thuê rất nhiều võ sĩ Tây Vực, còn có Tăng binh Đại Kiếp Tự, đây đều là muốn tiền.
Gia tộc họ Tô mới vừa tổn thất số vàng khổng lồ, đương nhiên muốn từ trên người chút dân đen nơi này di bù lại.
Có lẽ có người sẽ nói, gia tộc họ Tô đều muốn làm phản, nhất định phải thu mua nhân tâm.
Lời này chỉ là chủ nghĩa giáo điều mà thôi.
Hoàn toàn có thể vừa cướp bóc, vừa thu mua nhân tâm được.
Trương Xung, ngươi rõ ràng lợi hại, rõ ràng là một văn thần, lại làm việc của một võ tướng việc đến mức tận cùng, lợi hại lợi hại!
Thế nhưng ngươi lợi hại hơn nữa cũng vô ích! Ngày mai quận thành Bạch Dạ nhất định phá, Trương Xung tất bại!
- Mang vào!
Theo Tô Dong ra lệnh một tiếng.
Hai người bị đẩy vào đây, một là con thứ hai Trương Xung Trương Tuân, một người khác là cháu trai Trương Xung, chỉ mới năm tuổi.
Đây chính là cao thủ gia tộc họ Tô mới vừa từ trong kinh đô bắt tới, bỏ ra chi phí mười mấy cái nhân mạng, bởi vì quốc quân đã hạ lệnh võ sĩ Hắc Thủy Đài bảo hộ cả nhà Trương Tuân.
Tô Nan đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cháu trai Trương Xung nói:
- Nhóc con, mấy tuổi rồi?
- Phụt! – Cháu của Trương Xung phun nước miếng từ miệng ra.
Trương Tuân bi phẫn cất giọng run rẩy:
- Tô Nan, ngài không cảm thấy làm như vậy không có đường xuống chút nào à?
Tô Nan mỉm cười đáp:
- Bản thân ta chính là kẻ không có ranh giới cuối cùng, ngươi đâu phải biết chuyện này lần đầu tiên đâu?
Tiếp tục, Tô Nan nói:
- Suốt đêm đưa đi quận thành Bạch Dạ i, cần phải để Trương Xung lúc khai chiến ngày mai, chính mắt thấy được con trai cùng cháu trai mình, mấy tháng không gặp, hắn hẳn là đặc biệt nhớ đi.
- Vâng!
Trương Tuân cùng năm tuổi con trai, trực tiếp bị tiến vào một cái lồng sắt, dời đến trên xe ngựa, phi về hướng quận thành Bạch Dạ.
Tô Dong nói:
- Chủ nhân, chúng ta dùng hai người kia ép Trương Xung đầu hàng à?
- Đầu hàng? - Tô Nan nói:
- Không, Trương Xung không có khả năng đầu hàng, dù cho hắn đầu hàng, ta cũng không dám dùng.
Tô Dong nói:
- Vậy phải làm như thế nào?
Tô Nan nói:
- Cây đao gác ở trên cổ con cùng cháu trai của hắn, buộc Trương Xung trước mặt mọi người tự sát. Trương Xung nhà ngươi là lợi hại, nhưng không thể không hề có nhân tính đi, không thể mắt mở trừng trừng nhìn cháu trai năm tuổi bị giết đi.
Tô Dong nói:
- Vâng! Sau khi xem Trương Xung tự sát, lại phải làm gì?
Tô Nan nói:
- Đương nhiên là nhổ cỏ nhổ tận gốc, chẳng lẽ để thằng lỏi năm tuổi trưởng thành báo lại thù à? Nó vừa rồi hướng về phía ta nhổ nước miếng, giết đi!
- Vâng! - Tô Dong nói.
...
Tình hình chiến đấu kịch liệt ở quận thành Bạch Dạ đã sang ngày thứ mười lăm!
Một ngày địa ngục mới, lại muốn lại tới.
Quân phòng thủ trong tay Trương Xung, so với Tô Nan đoán chừng còn ít hơn, chỉ không đủ hai nghìn, hơn nữa sáu thành là tân binh.
Trương Xung lại một lần nữa da bọc xương, hốc mắt hãm sâu như là bộ xương khô vậy.
Hơn nữa, ông lại bị sốt.
Vết thương trên người bị nhiễm trùng, cả người cũng là đầu váng mắt hoa, lúc bước chân trên mặt đất lâng lâng, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ngã nhào xuống đất..
Ra sức lắc đầu, giống như làm thế sẽ thoáng dễ chịu một chút.
Trịnh Đà chết tiệt!
Trịnh Đà đang diễn trò!
Mặc dù ở trong dự liệu, nhưng trong lòng Trương Xung vẫn phẫn nộ.
Một ngày mới lại tới.
Gần hai vạn đại quân họ Tô lại một lần nữa tập kết.
Điên cuồng công thành chiến đấu lại muốn bắt đầu.
Trương Xung nhìn hướng tây nam, lẩm bẩm:
- Thẩm công tử ngươi còn chưa tới sao? Lão hủ thật là muốn không chịu nổi!
...
Lúc này khoảng cách quận Bạch Dạ mười mấy dặm!
Một nhánh hơn vạn người kỵ binh, một mình hai ngựa, đang đang điên cuồng phi.
Và đang mang cờ hiệu vua Khương Arutai!
- Ta là đại quân dưới trướng vua Khương Arutai, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được.
- Ta là đại quân dưới trướng vua Khương Arutai, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được!
Đám người Thẩm Lãng cùng Arunana liền giấu ở bên trong nhánh kỵ binh này.
- Trương công, hãy cố chống đỡ!
- Đại quân của ta lập tức tới ngay, chúng ta nội ngoại giáp kích, chém tận giết tuyệt đại quân họ Tô!
- Gia tộc họ Tô à, ngày tận thế các ngươi đến rồi!
....
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương gần một vạn tám, các vị lão đại, vé tháng, hỗ trợ, bánh điểm tâm rơi nước mắt cầu xin!